Người vợ ngoan ngoãn sa ngã
Cứ thế, tôi bị anh ta dắt đi một cách vô thức, lòng tôi cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Có lẽ tôi đã mất lý trí của một người phụ nữ đã có chồng.
Suốt một tháng nay tôi thực sự ăn ngủ không yên chỉ vì trong đầu tôi luôn nghĩ tới một người đàn ông khác ngoài chồng mình. Dù lí trí mách bảo tôi rằng, ngoại tình là sai, là vi phạm chuẩn mực đạo đức xã hội nhưng trong tâm trí, tôi không tài nào đưa mình ra khỏi cơn ác mộng đó được.
Đó là khoảng thời gian tôi gặp anh ta người đã có vợ và 2 con trai. Còn tôi cũng có chồng đẹp trai hai đứa con một trai, một gái. Ngay lần đầu tiên gặp anh ta, tôi cảm nhận được mùi rượu nồng nồng, kiểu nói chuyện cười cười tôi đoán anh ta cũng đã say rồi. Anh ta rất hài hước và biết cách dẫn chuyện. Và hôm sau, tôi vào làm việc cùng cơ quan với người đàn ông đó.
Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là tình đồng nghiệp nên cứ giao thiệp tự nhiên thoải mái. Đôi lúc chỉ là những đoạn chat ngắn qua Spyke hay là những câu nói bông đùa. Nhưng dần dà, tôi cảm thấy quen với việc có anh ta trong cuộc sống. Những hôm anh ta không đi làm tôi lại thấy nhớ, nghĩ vu vơ.
Phải nói, tôi là người vợ xinh đẹp và ngoan. Từ lúc lấy chồng tôi chưa từng chuyện trò thân mật với bất kỳ người đàn ông nào, với tôi chồng con lúc nào cũng là trên hết. Tôi cũng không bao giờ để những kẻ háo danh bông đùa, lợi dụng mình.
Tôi biết, đàn ông chỉ xem phụ nữ là trò chơi, là bông đùa. Vì với những người có gia đình, vợ luôn là số 1 còn bồ bịch chỉ là phù du. Và tôi cũng kịch liệt phản đối mối quan hệ không trong sáng đó.
Nghĩ là thế, luôn tự răn đe mình, nhưng tôi đã không vượt qua được giới hạn mong manh đó. Khi tôi không hiểu vì sao từ một người suy nghĩ nhanh nhẹn, tôi lại chậm chạp mơ màng. Tôi phiền não, tôi suy nghĩ. Mỗi ngày trôi qua tôi càng không hiểu anh ta đã làm gì tôi nữa. Trước đây, cũng có không ít anh chàng theo đuổi tán tỉnh tôi, trong đó có những anh chàng thanh niên chưa vợ. Nhưng chưa một lần tôi sa ngã.Thế nhưng, lần này là một chuyện khác. Cảm giác đó, không giống như lúc chồng tôi tán tỉnh tôi, đơn giản đó chỉ là sự quan tâm, những câu nói đùa nhưng sao nó lại ám ảnh tôi tới như vậy?
Tôi chạy trốn sự quan tâm của anh ta bằng cách yêu thương chồng con hơn, mỗi ngày trôi qua, tôi đều cố gắng làm sớm để về bên chồng tôi. Tôi muốn được anh ôm vào lòng để quên đi sự ám ảnh về người đàn ông khác. Đôi lúc tôi khóc vu vơ, vì thèm được vỗ về, nước mắt rơi tôi càng nhớ tới người đó, tôi nhớ những câu mà anh ta nói “em sao vậy, em mệt phải không?”, “không sao mà, mọi thứ sẽ ổn thôi”,.. rồi tôi nhìn thấy anh ta đứng cạnh tôi.
Nghĩ mình điên rồi, tôi lại khóc nức nở. Có lẽ tôi bị giày vò vì nhìn thấy anh ta quá nhiều vào mỗi ngày.
Video đang HOT
Nhưng thấy tôi càng mệt mỏi, anh ta càng quan tâm tới tôi. Nhiều lúc tôi cáu kỉnh chỉ muốn hét to để anh ta biến đi, nhưng tôi không làm thế được. Tôi không đủ dũng cảm. Khi nhìn thấy anh ta ân cần tới đồng nghiệp khác, tôi cũng có chút chạnh lòng. Thật sự mà nói tôi không theo dõi anh ta, nhưng những hành động đó, cứ đ.ập vào mắt tôi, khiến tôi đau đầu, nhức óc.
Cách đây một tuần, cơ quan tôi có tổ chức đi du lịch Đà Nẵng, chúng tôi cả 2 đều dẫn theo gia đình cùng đi. Lần đầu tiên chúng tôi giới thiệu vợ chồng cho nhau. Tất cả rất vui, nhưng chỉ khi ánh mắt của anh ta và tôi giao nhau, tôi thấy có điều gì đó cay cay trong khóe mắt. Anh ta cũng vội vàng lảng tránh điều đó.
Đêm hôm đó, lạ giường nên tôi đã không ngủ được. Tôi muốn tĩnh tâm một chút, muốn quên đi tất cả phiền muộn nên đi dạo ra bờ biển. Đó chỉ là cơn say nắng thoảng qua, nhưng tôi cần khắc phục nó. Dù đọc nhiều tài liệu để khắc chế cảm xúc, nhưng tôi chưa thấy cách nào hiệu nghiệm với mình cả.
Bất chợt tôi thấy anh ta cũng đang đi dạo, anh ta cũng đi một mình. Cả hai chúng tôi mỉm cười nhận ra nhau. Anh ta chậm rãi nói “Thực ra ở bên em anh thấy rất yên bình. Em như biển vậy, dịu dàng nhưng dữ dội. Anh biết, em cũng nghĩ như anh, nhưng có lẽ chúng ta hãy để nó trong lòng, những ký ức như những hạt phù sa. Em hiểu chứ, sóng sẽ cuốn đi tất cả. Em nhé”.
Tôi òa khóc nức nở, cảm giác hờn dỗi, hay nuối tiếc. Cũng có thể anh ta đã nói hộ tôi, vì anh ta đã giày vò tôi suốt 2 tháng qua. Rồi anh ta nắm lấy tay tôi như một thông điệp là tôi sẽ làm được.
Cứ thế, tôi bị anh ta dắt đi một cách vô thức, lòng tôi cảm thấy trống rỗng hơn bao giờ hết. Có lẽ tôi đã mất đi lý trí của một người phụ nữ đã có chồng. Tôi kể anh ta nghe hết chuyện gia đình, con cái,…Rất nhiều chuyện, còn anh ta chỉ biết mỉm cười, gật đầu.
Nhận thấy mình đi quá xa, chúng tôi quyết định quay lại và đi về bất chợt anh ta hỏi “có phải em biết anh yêu em không?”. Tôi rất hoảng sợ, thực sự tôi không muốn giữa chúng tôi tồn tại cái gọi là “yêu”. Tôi cố đi thật nhanh để không nhìn thấy đôi mắt đó, nhưng trái tim tôi đau nhói, tôi nghĩ nó sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Còn anh ta đã kịp giữ tôi lại, tay anh ta run rẩy ôm hôn khắp mặt tôi. Cảm giác nóng ran, tôi nghĩ mình không còn làm chủ được mình. Tôi không đủ sức đẩy anh ta ra khỏi mình. Và tôi cũng không thốt nên lời. Có lẽ tôi đã bị thôi miên hay là một điều gì đó vô hình đã điều khiển mình.
“Hãy cho anh một lần được bên em thôi. Cho anh một lần được sai lầm. Ngay ngày mai chúng ta sẽ lại như xưa. Anh sẽ không day dứt nữa, sẽ thôi không nghĩ đến em. Và chúng mình sẽ chẳng duyên nợ gì nữa…”, rồi anh ta run rẩy cởi từng cúc áo của tôi.
Ngoài kia sóng vẫn vỗ về, cảm giác những giọt nước mắt đang rơi xuống cát. Hai tay tôi cố cào vào cát, nhưng đã kiệt sức rồi. Người đàn ông đó và tôi đã hòa lẫn với những hạt cát trên bờ biển. Có lẽ, dưới lòng đại dương sâu thẳm sóng đang rì rào, hờn trách khinh bỉ người phụ nữ xấu xa như tôi. Văng vẳng đâu đó là tiếng vọng “mày đã ngoại tình”, “mày đã phản bội chồng”,…
Sau hôm đó, chúng tôi lại về với gia đình mình, nhưng trong lòng tôi không còn sự hồi hộp bỡ ngỡ mà chỉ là sự ân hận, day dứt. Còn anh ta nhìn tôi như chưa hề có chuyện gì. Có lẽ anh ta đã quên chuyện hôm trước, quên tối hôm đó đã cùng tôi bên bờ biển.
Mỗi ngày trôi qua, nhìn thấy chồng vẫn yêu chiều chăm sóc. Vẫn đưa đón hàng ngày mà tôi không cầm được nước mắt. Tôi đã phản bội anh, phản bội lại lời thề ước trăm năm thủy chung bên nhau với anh.
Theo Guu
Ném trả nhẫn cưới, vợ tôi nhất quyết ly hôn
Nhìn vợ rút nhẫn cưới trên tay ném trả lại cho tôi, lòng tôi đau xót. Lúc đó tôi mới biết tôi đã thực sự mất đi người vợ của mình.
ảnh minh họa
Sau 7 năm kết hôn, vợ chồng tôi đã có một đứa con gái thông minh và ngoan ngoãn. Đó là quãng thời gian hạnh phúc của cả gia đình tôi. Một thằng đàn ông 35 t.uổi có vợ đẹp, con ngoan, cuộc sống khá giả thì còn mong gì hơn nữa. Nhưng tôi không bằng lòng với những gì tôi đã có hiện tại. Tôi ghen tỵ với bạn bè nên quyết tâm lao vào kinh doanh để k.iếm t.iền.
Từ khi đ.âm đầu vào những dự án, tôi triền miên trong những cơn say, cuộc nhậu với khách hàng. Vì muốn kiếm được nhiều t.iền, tôi trượt dốc dài chạy theo những đòi hòi của đối tác.
Tôi đưa đối tác vào quán massage có những cô chân dài n.óng b.ỏng để chiều lòng họ. Những cuộc gọi của vợ, tôi đều từ chối không nghe. Tôi không còn thời gian dành cho gia đình nữa. Nửa đêm tôi mò về nhìn vợ bơ phờ chăm sóc con gái ốm tôi cũng không mảy may động lòng. Tôi còn quay ra trách cô ấy có mỗi chuyện chăm con cho tốt cũng không làm được.
Vợ tôi vẫn nín nhịn, không nói nửa lời chỉ bảo tôi đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi. Sự ân cần, dịu dàng của vợ làm tôi thấy nhàm chán. Giờ đây tôi chỉ thích những cô em nóng bóng, khiêu khích ánh mắt đàn ông. Tôi chẳng còn để tâm đến vợ mặc cho vợ xoay xở con cái với gia đình. Chỉ cần hàng tháng đưa t.iền đầy đủ cho vợ là được. Tôi hết trách nhiệm với gia đình.
Tôi cuốn mình đi theo ma lực hấp dẫn của đồng t.iền. Hai năm sau tôi đã mua được xe riêng cho mình. Trên tay lấp lánh ánh kim của đồng hồ và nhẫn vàng. Chiếc nhẫn cưới bao lâu nay tôi cũng không còn đeo đến nữa. Tôi hãnh diện với những gì mình có.
Đã rất lâu tôi không còn biết đến bữa cơm gia đình. Tôi không còn nghe tiếng con gái bi bô gọi bố, nũng nịu bố đi chơi nữa. Đã lâu rồi tôi không còn nhìn thấy nụ cười quyến rũ của vợ. Phải chăng tôi đã bỏ qua quá nhiều thứ rồi.
Hôm đó tôi rẽ vào cửa định bụng mua hoa dành cho vợ một bất ngờ. Nhưng trước mắt tôi là vợ cùng một người đàn ông dắt tay nhau cùng con gái tôi đang thả bộ trên đường. Tôi quyết định bước ra bắt quả tang vợ ngoại tình tại trận.
Tôi bước lại, giật tay vợ và tát cô ấy một cái đau điếng. Người đàn ông kia cũng cho tôi một cú đau đớn. Tôi định lao vào tiếp thì cô ấy đứng giữa ngăn cản chúng tôi lại. Tôi chỉ mặt vợ: "Cô giỏi lắm, dám công khai ngoại tình à. Đóng vai người vợ đảm đang cũng giỏi phết đấy".
Con gái tôi chứng kiến hết những cảnh đó, con khóc và lên tiếng: "Tại sạo bố lại đ.ánh m.ẹ và chú, tại sao bố cứ bỏ mẹ con con mà đi. Bố không nhớ con sao?". Lời con gái nói làm tôi nghẹn lại. Tôi bảo với con rằng: "Bố đi kiềm t.iền để hai mẹ con được sống sung túc, con hiểu không?". Con gái tôi lắc đầu quầy quậy.
Vợ tôi nói với tôi rằng: "Anh đúng khi anh phải đi k.iếm t.iền chăm lo cho gia đình. Nhưng anh đã quá ham t.iền rồi, mẹ con em cần anh, cần một người bố chứ không chỉ là những đồng t.iền lạnh lẽo. Đã bao giờ anh chăm được con ốm một lần nào chưa? Đã bao giờ anh đưa con đi chơi một lần chưa? Đã bao giờ anh nhớ đến con gái anh chưa? Anh ra ngoài đi chơi gái, cung phụng cho tình nhân tôi đều biết hết. Tôi có gọi anh về cũng không được. Anh cho rằng anh có t.iền nên anh có quyền à. Tôi không cần những đồng t.iền của anh đâu, chúng ta ly hôn đi".
Nói rồi, vợ rút chiếc nhẫn cưới trên tay ném trả lại cho tôi, lòng tôi đau xót. Lúc đó tôi mới biết tôi đã thực sự mất đi người vợ của mình.
Tôi đứng như trời trồng giữa đường. Những lời nói của vợ như cảnh tỉnh tôi. Tôi không còn bao biện được cho mình nữa. Tôi trở về căn nhà trống hoắc lạnh lẽo, không còn vợ con tôi ở đó nữa. Tôi vẫn mong vợ con tôi quay về. Vợ tôi có đi ngoại tình thì cũng là do tôi. Chỉ cần vợ quay về tôi cũng chấp nhận tất cả. Phải làm sao để tôi lấy lại được gia đình hạnh trước đây của tôi. Cuối cùng tôi vẫn chỉ là kẻ thất bại trong mắt vợ con mà thôi.
Theo blogtamsu
Không thể quên tình cũ dù đã có chồng con Tôi muốn gặp anh, muốn được anh ôm vào lòng một cách ấm áp dù biết như vậy rất có lỗi với chồng. Ảnh minh họa Tôi và anh quen nhau tình cờ lắm, vào một ngày mẹ tôi vào viện, không biết có phải do duyên số hay không mà tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên ấy. Anh hiền...