Người vợ ngoại tình 10 năm nhưng chồng không thể hận, vì lý do khiến cặp đôi nào cũng phải suy ngẫm
1 nhân viên ngân hàng phát hiện vợ ngoại tình 10 năm nhưng thậm chí không thể buồn hay đau khổ. Bởi lý do, vợ ông cho biết, là chính ông đã thay đổi.
Khi được hỏi định nghĩa thế nào là thành công, hầu hết mọi người sẽ nghĩ ngay đến chuyện đạt được những thành tựu trong sự nghiệp nhờ làm việc hết sức mình, kiếm được thật nhiều t.iền, mua được tất cả những thứ mình muốn, có cuộc sống sung túc, thoải mái… Người nhân viên ngân hàng này cũng tin là vậy, cho đến khi phát hiện ra việc ngoại tình của vợ, và điều đó đã diễn ra đến 10 năm.
Ông thậm chí không thể căm ghét vợ mà thay vào đó, đăng lên Facebook cá nhân những dòng suy nghĩ tuy dài nhưng thật sự khiến mọi người phải nghĩ lại về điều thật sự quan trọng trong cuộc sống của mình:
(Ảnh: Internet)
“Tôi là một nhân viên ngân hàng 46 t.uổi, đã sống toàn bộ đời ngược hẳn lại với những gì tôi từng mong muốn. Tất cả những giấc mơ và đam mê của tôi đều đã quá xa, thay vào đó là một công việc hành chính, 6 ngày mỗi tuần, trong vòng 26 năm. Tôi liên tục chọn con đường an toàn cho mọi thứ, và cuối cùng điều đó đã thay đổi con người tôi.
Hôm nay, tôi phát hiện vợ mình đã ngoại tình suốt 10 năm qua. Con trai thì dửng dưng với tôi. Tôi cũng nhận ra đã không tham dự đám tang của chính cha mình. Tôi không hoàn thành cuốn tiểu thuyết của mình, không đi du lịch, không giúp đỡ người vô gia cư… tất cả những điều mà tôi nghĩ đã chắc chắn về bản thân ngay từ những năm cuối t.uổi thiếu niên và mới vừa trở thành một thanh niên nhiệt huyết. Nếu con người trẻ t.uổi ấy gặp tôi hôm nay, có lẽ tôi sẽ bị đ.ấm ngay giữa mặt.
Hãy bắt đầu với con người tôi khi 20. Dường như mới chỉ hôm qua thôi khi tôi chắc chắn rằng mình muốn thay đổi thế giới. Mọi người yêu quý tôi, và tôi yêu quý mọi người. Tôi tươi mới, sáng tạo, dám thử thách và thú vị. Tôi có hai giấc mơ, là viết một cuốn sách và đi du lịch vòng quanh thế giới, giúp đỡ người vô gia cư, nghèo khổ. Lúc đó, tôi đã hẹn hò với vợ tôi bây giờ được 4 năm. Tình yêu của t.uổi trẻ. Cô ấy yêu sự tự do của tôi, năng lượng của tôi, khả năng khiến mọi người cười và cảm thấy được yêu thương của tôi. Tôi biết cuốn sách của mình sẽ thay đổi thế giới. Khi 20 t.uổi, tôi đã viết được đến trang 70. Và giờ, ở t.uổi 46, tôi vẫn ở trang 70. Khi 20 t.uổi, tôi đã xách ba-lô lên đi vòng quanh New Zealand, Philippines. Tôi dự định đi hết châu Á, rồi châu Âu, châu Mỹ. Đến giờ này, tôi mới chỉ đến New Zealand và Philippines.
Video đang HOT
Và giờ tôi sẽ đến thời điểm khi mọi thứ bắt đầu thành sai, nỗi ân hận lớn nhất của tôi. Tôi 20 t.uổi, là con một. Tôi cần ổn định. Tôi cần một công việc có bằng cấp, thứ sẽ sai khiến cả đời tôi, để rồi cống hiến cả cuộc đời còn lại của mình cho một công việc hành chính. Tôi đã nghĩ gì? Làm sao tôi có thể sống khi công việc là cả cuộc sống của mình? Sau khi về nhà, tôi ăn tối, chuẩn bị công việc ngày hôm sau, đi ngủ lúc 10 giờ tối và thức giấc lúc 6 giờ sáng. Trời ơi, tôi không thể nhớ được lần cuối cùng gần gũi với vợ mình.
Hôm qua, vợ tôi thừa nhận đã lừa dối tôi 10 năm qua. Suốt 10 năm qua. Đó dường như là một khoảng thời gian dài nhưng tôi không thể hiểu được. Thậm chí tôi không cảm thấy đau. Cô ấy nói là bởi tôi đã thay đổi, tôi không còn là con người trước kia. Tôi đã làm gì suốt 10 năm qua?
Ngoài công việc, tôi thật sự không thể nói điều gì. Không phải là một người chồng đúng nghĩa. Không phải là TÔI. Tôi là ai? Điều gì đã xảy ra với tôi? Tôi thậm chí không yêu cầu ly dị, không la hét, không khóc. Tôi đã không cảm thấy gì. Còn giờ, tôi có thể cảm thấy nước mắt của chính mình khi viết những dòng này. Nhưng không phải bởi vợ tôi đã lừa dối, mà bởi tôi đang nhận ra mình đã tự lụi đi như thế nào. Điều gì đã xảy ra với con người nhiệt huyết, hoạt bát, ưa mạo hiểm tôi trước đây, con người khát khao thay đổi thế giới? Tôi nhớ mình đã được cô gái nổi nhất trường rủ đi chơi, nhưng đã từ chối, vì vợ tôi bây giờ. Trời ơi, tôi đã từng thật sự rất được các cô bạn gái chú ý thời trung học, cả đại học cũng vậy. Nhưng tôi vẫn chung thủy. Tôi không khám phá. Tôi học mỗi ngày.
Bạn còn nhớ việc đi du lịch và viết sách mà tôi đã kể? Tất cả diễn ra trong những năm đầu đại học. Tôi làm việc bán thời gian và dùng hết tất cả những gì mình kiếm được. Giờ thì tôi tiết kiệm từng đồng. Tôi không nhớ mình còn chi t.iền cho thứ gì, hay việc gì vui thú nữa, cũng không cho bản thân. Tôi bây giờ còn muốn gì cơ chứ?
Cha tôi qua đời 10 năm trước. Tôi còn nhớ mẹ đã gọi điện nhiều lần, bảo rằng cha đang ốm ngày một nặng. Tôi thì ngày một bận, sắp được thăng chức to. Tôi cứ lần lữa, tự cho rằng cha sẽ có thể chờ tôi. Rồi ông mất, và tôi được thăng chức. Tôi đã không gặp ông suốt 15 năm, và khi không mất, tôi tự nhủ bây giờ có gặp hay không cũng còn nghĩa lý gì. Tôi giải thích một cách duy lý rằng c.hết là đã hết, có gì còn quan trọng nữa đâu.
TÔI ĐÃ NGHĨ GÌ VẬY? Hợp lý hóa mọi thứ, tìm cớ trì hoãn. Biện minh. Chần chừ. Tất cả đều dẫn tới một điều, là sự vô nghĩa. Tôi cho rằng sự ổn định tài chính là điều quan trọng nhất. Và giờ tôi đã biết, là chắc chắn không phải. Tôi hối hận vì đã không làm gì với sinh lực của mình, khi còn có nó. Cả những đam mê của tôi, t.uổi trẻ của tôi. Tôi hối hận đã để công việc chiếm lấy cả đời mình. Tôi hối hận vì đã trở thành một người chồng tồi, một cỗ máy k.iếm t.iền. Tôi hối hận vì đã không hoàn thành cuốn tiểu thuyết, không đi du lịch, không ở bên con, vì đã trở thành một chiếc ví t.iền vô cảm.”
Từ câu chuyện của mình, ông đặc biệt nhắn nhủ, “Nếu bạn đang đọc những dòng này, và bạn còn cả cuộc đời phía trước, hãy làm ơn. Đừng trì hoãn, đừng gác lại ước mơ của mình. Hãy tận hưởng năng lượng và đam mê của mình. Đừng dành toàn bộ thời gian rảnh trên internet (trừ khi niềm đam mê của bạn cần điều đó). Làm ơn, hãy làm gì đó cho cuộc sống của mình khi bạn còn trẻ. Đừng ỔN ĐỊNH ở t.uổi 20. ĐỪNG quên bạn bè, gia đình, đừng bỏ quên chính mình. ĐỪNG bỏ phí cuộc sống của mình, hoài bão của mình, như tôi đã làm với cuộc sống của tôi. Đừng như tôi!”
Đừng để khi đến cuối cuộc hành trình, những nỗ lực mà bạn bỏ ra lại trở thành vô nghĩa bởi những người mà bạn yêu thương, động lực cho những cố gắng ngay từ ban đầu đều không còn nữa. Công việc là quan trọng, t.iền bạc là cần thiết, tất nhiên bạn không thể bỏ việc và sống bất cần nhưng hãy biết cân bằng, dành thời gian cho bản thân và những người xung quanh. Đừng đ.ánh mất bản thân mình bởi chúng ta thật sự chỉ có một cuộc đời để sống, và thật sự cuộc sống đó có giới hạn thời gian!
Theo Afamily
Tội lỗi tày trời của người vợ “gái ngoan” trong đêm chia tay đời độc thân
Yêu 5 năm, cô ấy khăng khăng bắt tôi phải giữ gìn cho tới ngày cưới. Tôn trọng bạn gái, tôi làm theo... Nào ngờ tôi "ki cóp cho cọp nó xơi" khi mà cô ấy mắc lỗi vào đúng ngày chia tay đời độc thân.
Nhìn bộ dạng khóc mếu, thậm chí đòi t.ự t.ử của vợ sắp cưới, tôi bất lực vô cùng. Tôi chẳng biết phải làm gì trong hoàn cảnh này. Người khác có thể nghĩ tôi ích kỉ quá, đàn ông thời bây giờ mà coi trọng chuyện trinh tiết... Nhưng nếu ở vào hoàn cảnh của tôi, mọi người mới cảm nhận được nỗi hận thấu trời và sự căm phẫn tột độ mà tôi đang phải trải qua.
Tôi là người đàn ông đàng hoàng. Bằng chứng cho sự tử tế đó là dù đã 30 t.uổi nhưng tôi mới chỉ có 2 mối tình. Một là ngày còn sinh viên đem lòng thích một cô lớp bên, và hai là năm cuối trước khi ra trường, tôi gắn bó với cô ấy đến tận bây giờ. Hơn hết, tôi còn là "trai tân xịn". Bởi vì không yêu nhiều, khi yêu lại tôn trọng bạn gái nên tôi chưa bao giờ đòi hỏi quá giới hạn cả.
Tôi yêu thương và trân trọng bạn gái nên suốt 5 năm qua cố gắng giữ gìn cho cô ấy (Ảnh minh họa)
Vợ sắp cưới là người con gái thứ hai mà tôi yêu. Tôi quen cô ấy đến giờ đã 5 năm. Có thể nói cô ấy là tiểu thư chính hiệu, ở nhà được chiều chuộng quen rồi nên khi yêu tôi cũng phải chiều bạn gái hết mình. Thực ra tôi chiều là vì lòng tôi muốn thế chứ không phải ham thể hiện hay chỉ là sự giả tạo. Tôi nghĩ đàn bà con gái thiệt thòi nhiều, chiều chuộng họ một chút cũng chẳng có gì quá đáng.
Kể từ khi yêu đến giờ, ngoài cầm tay, hôn và ôm nhẹ bên ngoài, tôi chưa bao giờ mạo phạm cô ấy cả. Đơn giản là ngay từ đầu cô ấy đã giao kèo không được đòi hỏi, thậm chí chỉ là sự thân mật thể xác thôi cũng không được chứ đừng nói là làm chuyện "vượt rào". Trước thái độ kiên quyết của bạn gái, bản thân lại xác định nghiêm túc trong mối quan hệ này, muốn tiến xa hơn nên tôi không làm khó cô ấy và tôn trọng ý nguyện đó.
Vậy là suốt 5 năm, chúng tôi đã bên nhau như thế. Tôi chiều cô ấy đến mức ai cũng phải ghen tị. Mọi người chắc tưởng tôi được lợi nhiều lắm nên mới cưng nựng hết mình như thế nhưng thực tế không phải. Tôi giữ gìn bản thân mình, không lăng nhăng cô nọ cô kia, cũng không cho phép bản thân tìm chỗ "giải khuây" bởi vì tôi nghĩ bạn gái muốn giữ cho mình, mình không thể đ.ồi b.ại mà phụ lòng cô ấy được.
Hai bên gia đình chính thức thống nhất ngày cưới. Sau lễ ăn hỏi, cô ấy nằng nặc đòi tổ chức tiệc chia tay đời độc thân với đám bạn. Tôi đã khuyên cô ấy đợi cưới xong, cô ấy tổ chức một bữa hoành tráng mời bạn bè đi vui vẻ cũng được, giờ gần cưới xin, nên tập trung cho ngày cưới nhưng cô ấy phụng phịu không chịu. Cô ấy còn nói bạn bè ai cũng làm thế, cô ấy không thể khác được.
Tôi không phải khó khăn hay ích kỉ gì, chỉ có điều, trong đám bạn của cô ấy, có cả gã đã theo đuổi bao năm nay. Mỗi lần hắn nhìn bạn gái tôi là hau háu như con thú đói mồi khiến tôi cực kì khó chịu. Tôi không hề muốn cô ấy gần hắn ta một chút nào dù tôi rất tin tưởng bạn gái. Tôi khuyên nhưng không được nên đành để kệ cô ấy quyết định. Tôi có nhắc nhở là không nên đi qua đêm chỉ tổ chức rồi về sớm thôi...
Vậy mà... cô ấy giấu tôi tổ chức cùng đám bạn thâu đêm. Họ thuê một nhà hàng, ăn uống hát hò đến đêm. Trong bữa tiệc đó, cô ấy không đưa tôi đi cùng vì nó là việc của cô ấy với bạn bè (vợ tôi giải thích thế)... Kết quả, cô ấy say mèm vì bị chuốc...
Sự thật bị phơi bày vào sáng hôm sau, khi mà cái tên đốn mạt kia điện thoại cho tôi đến khách sạn đón cô ấy về. Tôi đến nơi nhìn vợ mình vẫn còn say mèm nằm trên giường mà người nóng phừng phừng. Tôi đưa cô ấy về, cả gia đình nhà vợ xúm vào hỏi han... Sau khi biết sự thật, mẹ cô ấy khóc mếu năn nỉ tôi. Tôi chán nên xin phép ra về. Đám cưới của chúng tôi cũng được quyết định lùi lại.
Giờ cả nhà gái đều xin tôi bỏ qua chuyện này. Cô ấy thì khóc mếu, đòi t.ự t.ử nếu hủy hôn. Mà không hủy hôn thì cô ấy cũng khóc vì nhục nhã và xấu hổ. Còn tôi, tâm trạng rối bời, tôi chẳng biết phải làm sao nữa. Nếu như tôi là loại chẳng ra gì hoặc tôi không cảnh báo cô ấy thì tôi không nói, đằng này tôi khuyên can đủ đường cô ấy không nghe và để xảy ra cơ sự này...
Tôi nên quyết định thế nào đây?
Theo Afamily
Bí mật tày đình của người vợ cứ nằng nặc đòi chồng cho đi công tác Chỉ sau buổi tiếp khách đầu tiên, Ly bị chính gã sếp mà cô tin tưởng dìu về phòng. Ông ta giở trò nhưng Ly không thể nào kháng cự được. 35 t.uổi, Ly có một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên Minh người chồng hiền lành, vốn là chàng trai phố cổ đúng nghĩa theo cách gọi của Ly. Nói về tình...