Người vợ “mưu cao”
Không ít người chồng hay la cà về muộn, chẳng hiểu vợ con ở nhà chờ đợi sốt ruột thế nào. Nhưng khi về tới nhà, thấy vợ con tản đi hết, mâm cơm còn phần mỗi mình thì chán nản, dễ sinh tình ngoài.
ảnh minh họa
Chị lấy anh đã mười năm. Công việc của anh thì không phải bận rộn nhưng anh thường xuyên về muộn vì thích cà kê chén trà, cốc bia với bạn bè sau giờ làm. Thậm chí ngang qua nhà hàng xóm thấy họ đang làm gì, anh ghé vào giúp, chẳng quan tâm đã tối muộn. Thế nên, anh chẳng đáng ghét bỏ gì, ngoài cái tội cứ về muộn để vợ con phải mong ngóng sốt ruột, phải chờ cơm khi cơn đói đã qua.
Chị lại sống theo chuẩn vợ ngoan. Thế là mỗi bận anh về muộn, chị nấu cơm xong rồi đợi, đợi tới khi chồng về mới ăn, có hôm gần mười giờ tối, con cái đã ngủ, chị vẫn ngồi đợi. Nhiều khi con đói bụng, vòi ăn cơm trước, chị vẫn động viên: “Đợi bố về ăn cùng cho vui”.
Mẹ chị thường dạy “Đàn ông như cánh chim bay muôn phương, nhưng luôn cần một chốn về. Nó về, thấy mình đợi, nhất là cả con đợi thì nó mủi lòng mà nhớ quay về. Đàn bà thì phải lạt mềm buộc chặt, chứ lạnh lùng, nó đi”.
Nhiều lần, trở về nhà, con ùa ra hỏi: “Bố về muộn thế, chúng con đói lắm” thì anh cũng thấy hối lỗi. Nhưng thói quen khó bỏ. Anh vẫn hay về muộn, dù chẳng bận công chuyện. Chị vừa lo vì chẳng biết có chuyện gì xảy ra trên đường đi không, vừa mong ngóng cơm tối.
Và chính chị đợi nhiều thành quen, không quen ăn cơm trước chồng. Nhưng người ta đói có cơn, qua cơn đói thì không muốn ăn nữa. Với trẻ nhỏ, bữa ăn càng cần phải có giờ giấc. Thế nên nhiều lần, khi anh về, chị và bọn trẻ cũng chỉ ăn qua quýt vì không còn cảm giác ngon miệng.
Video đang HOT
Biết chuyện, bạn chị liền bảo: “Dở hơi à, ông ấy về muộn thì cứ cho con ăn trước, phần cơm ngon nghẻ là tốt lắm rồi”. Một số người thì bảo: “Lúc còn yêu thì cũng cố đợi, nhưng làm vợ rồi thì khác. Sao phải đợi, nhẫn nhịn quá, chồng nó coi thường, về muộn đến nỗi thành bản chất mà không cho nhịn là may rồi”. Chị bảo: “Không đợi, ăn một mình, ổng chán, chẳng ăn. Còn mình đã mất công đợi rồi, cứ đợi nốt cho biết mình đợi”.
Bạn chị liền bảo: “Nhưng con cái thì đói không được, phải cho chúng nó ăn có bữa để còn phát triển chứ. Và mình nữa, phải yêu chính mình. Em cứ đợi nhưng đừng đợi với cái bụng đói”. Và đó cũng chính là lúc bạn chị chia sẻ “ mưu cao” trong kế sách chờ chồng.
Bạn chị kể, mỗi lần chồng về muộn, chị vẫn đợi cơm. Nhưng để chống lại cơn đói cồn cào hoặc cảm giác ăn mất ngon khi đã qua cơn đói, chị sẽ ăn trước một thứ gì đó. Còn các con, chị cho chúng ăn đúng bữa, để còn đi học, để đảm bảo dinh dưỡng cho con.
Và thế là khi chồng về, chị vẫn đợi, nhưng trong lòng chẳng run vì đói. Còn về các con, chị bảo: “Các con ăn trước rồi, chúng đói. Mình muốn bữa cơm sum họp, ăn cùng các con thì cố gắng về sớm nhé. Các con nhắc bố suốt”.
Còn chị, khi chồng hỏi sao ăn ít thì chị phụng phịu: “Có lẽ qua cơn đói rồi, nên em không đói lắm”. Mủi lòng quá đi chứ! Thế mới nói, ai mềm mỏng muốn đợi chồng cứ đợi nhưng đừng hành hạ bản thân mình, và đừng bắt những đứa trẻ chịu thiệt thòi theo vì “cái lỗi chưa sửa được” của bố chúng nó. Thế cũng mới nói, làm vợ cũng phải có nghệ thuật, có “ thủ đoạn” ngọt ngào thì chồng mới cảm động.
Có rất nhiều người vợ khi cơn đói cồn cào thì phản xạ tự nhiên kích thích não bộ dễ gây nóng giận. Người xưa đã nói không có gì khó chịu như ngồi đợi nồi cơm. Thế nên cố đợi được chồng rồi, lúc chồng về thì sẽ sẵn sàng la hét như bà chằn, một phần vì giận cái tội cà kê của chồng, một phần vì chính cơn đói làm nổi nóng đó thôi.
Trong trường hợp này thì rõ ràng kế sách “ăn lót dạ” mà giả vờ như chưa ăn gì thật là thuận cả đôi đường, vừa giảm cơn hậm hực, giảm nếp nhăn, vừa đảm bảo chức năng của dạ dày, vừa là yêu mình, vừa là ngăn chặn một sự đổ vỡ có thể diễn ra. Thế thì cớ gì không ủ mưu như của bạn chị.
Theo GDTĐ
Chứng kiến nhân tình lái xe đâm chết con, người mẹ nhận quả báo...
Chứng kiến nhân tình lái xe đâm chết con, người mẹ nhận quả báo khi nghe âm thanh quen thuộc từng đêm
ảnh minh họa
Người ta thường nói: "Hôn nhân là nấm mồ chôn tình yêu" và chính quan niệm này đã khiến nhiều người sợ hãi khi bước sang ngã rẽ hoàn toàn mới của cuộc đời. Không phải ngẫu nhiên, suy nghĩ này lại in hằn trong tư tưởng của các bạn trẻ mà nó đều có nguyên nhân. Khi 2 người về chung một nhà, sẽ có rất nhiều thay đổi, mâu thuẫn sẽ càng ngày càng nhiều và đến một mức độ nào đó, người ta muốn buông bỏ. Nhưng hãy luôn nhớ rằng, khi muốn từ bỏ bất cứ điều gì thì hãy nghĩ đến lý do ta bắt đầu.
Mới đây, câu chuyện đau lòng của cặp vợ chồng và cái chết thương tâm của cậu con trai bé bỏng đã khiến nhiều người phải suy ngẫm. Vốn là cô gái có tài, có sắc Chu đã kết hôn với một người chồng nghèo và họ đã bất chấp tất cả để đến với nhau. Mặc dù luôn cố gắng nhưng chồng của cô, anh Dương Dương luôn gặp cản trở trên bước đường thăng tiến sự nghiệp. Giữa hai người ngày càng có nhiều mâu thuẫn khi cậu con trai đầu lòng ra đời. Những nỗi lo cơm áo gạo tiền, áp lực cuộc sống đã khiến khoảng cách giữa hai người ngày càng xa và dường như không gì có thể nối lại được.
Mặc dù chồng con đã hết sức van xin nhưng Chu vẫn một mực lên xe (Ảnh minh họa)
Buồn chán vì người chồng bất tài, vô dụng, Chu đã mở lòng và cặp kè với sếp của mình. Hai người còn không ngần ngại đăng những hình ảnh thân mật lên mạng xã hội. Cô bỏ bê gia đình, không quan tâm con cái, thậm chí cả tháng không về nhà cũng không lời hỏi han. Quá nhớ vợ, thương con nên anh Dương Dương đến tìm gặp, khuyên ngăn cô quay lại và sẽ tha thứ hết lỗi lầm cho cô. Tuy nhiên, Chu đã không đồng ý và nói rằng sẽ đưa đơn lên tòa để ly hôn.
Thấy mẹ chửi bới, đuổi cả hai bố con và lên xe đi thẳng, cậu con trai đã nhanh chóng đuổi theo và chặn trước đầu xe. Khi chiếc xe đang ở tốc độ nhanh thì bỗng có tiếng kêu rất to và tiếng hét của cậu con trai. Vũng máu trước mặt và cơ thể dập nát của cậu con trai đã khiến Chu không còn nhìn thấy gì nữa, đầu óc choáng váng, trước mắt cô đất trời như sập xuống. Cô vội vàng mở cửa xe và ôm con trai vào lòng, nhưng dường như tất cả đã quá muộn... Đám tang của cậu con trai cô được diễn ra trong một ngày mưa tầm tã, những giọt nước mắt hòa vào mưa khiến lòng người càng xót xa, khắc khoải.
Khoảnh khắc con trai đuổi theo mẹ và nhân tình (Ảnh minh họa)
Sau khi mất con trai, Dương Dương vô cùng đau lòng, thứ tài sản quý giá nhất cuộc đời đã rời xa anh mãi mãi rồi! Anh đã tập trung lo sự nghiệp và đã gặp được một người phụ nữ hết mực yêu thương. Anh vẫn luôn nhớ về cậu con trai đáng thương và vụ tai nạn đau lòng hôm đó. Hàng ngày anh và người vợ mới vẫn thắp nhang và cầu mong con trai sớm được siêu thoát.
Trái lại với cuộc sống của chồng, những tháng ngày sau khi mất con trai là những tháng ngày u tối, địa ngục của cuộc đời cô. Gia đình phá sản, không sinh được con nên cô cũng bị nhân tình ruồng bỏ, công việc thì không thể suôn sẻ kể từ khi đó. Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất, mỗi đêm Chu luôn nghe thấy tiếng khóc, tiếng van xin của cậu con trai vào ngày kinh hoàng đó. Mặc dù trong giấc mơ, cô đều van xin đứa trẻ tha thứ cho mình nhưng đều vô ích. Tiếng khóc ngày càng thảm thiết, ngày càng bi ai hơn bao giờ hết. Nhan sắc đi xuống, thân hình xanh xao, gầy guộc và luôn muốn ở một mình, thậm chí cô còn không dám nhắm mắt mỗi đêm vì lại nghĩ đến con trai và... vũng máu. Nhân quả báo ứng đã thực sự đến với Chu rồi!!!
Có lẽ sự hối hận muộn màng của Chu cũng không có thể quay ngược lại thời gian, khi mà cô đã có gia đình hoàn hảo. Dù khó khăn về kinh tế nhưng tâm lý của cô chưa bao giờ bị ám ảnh như thế này. Khi bắt đầu cuộc sống mới, chắc chắn sẽ gặp những khó khăn, thử thách. Điều mỗi người, mỗi cặp vợ chồng cần làm đó là cùng nắm tay nhau vượt qua giông bão cuộc đời. "Thuận vợ thuận chồng tát biển Đông cũng cạn" - hãy tin rằng một ngày nào đó ánh mặt trời sẽ ghé qua ô cửa sổ để sưởi ấm căn nhà của bạn. Đừng làm gì để sau này ngồi lại chúng ta không phải hối hận, tiếc nuối và trách móc bản thân!
Theo blogtamsu
Tôi có sai khi quyết tâm ly hôn người vợ đang ung thư để công khai ngoại tình? Vợ tôi là một người phụ nữ tâm lý nhưng ở cạnh cô ấy tôi thấy mình rất ngột ngạt, lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi. ảnh minh họa Tôi và vợ là bạn học chung cấp 3, chúng tôi chính thức yêu nhau vào năm lớp 12. Cô ấy học kém các môn tự nhiên, đó lại là sở trường...