Người vợ mù nuốt nước mắt cởi váy nhường chồng cho chị dâu…
Tăt may xong hai ngươi ho lao vao nhau như hô đoi, nhưng tiêng rên ri trâm duc vang lên nhip nhang. Con ngươi vơ mu đang thương kia chi biêt ngôi trong man đêm bât khoc, bât lưc.
Ngay anh găp cô, anh bi nu cươi tươi roi, trong veo cua cô mê hoăc. Hôm ây cô đi chơ hoa trong ngay gân têt, trên tay câm nhanh đao hi hưng chay lai vơi 1 ngươi đan ông lơn tuôi, hinh như la bô cô. Nhin 2 ngươi ho rât tinh cam, anh cư đưng đơ đân nhin theo rôi bât giac mim cươi, miêng lâm bâm: “Cô ây đep qua”. Nhiêu đêm vê anh vân lây bưc anh anh chup len cô hôm ây ra đê xem lai.
Anh cư ngơ đơi nay minh chi găp cô gai ây co 1 lân, nhưng 2 năm sau anh đươc phân công đon đoan thưc tâp va trong sô đo may măn co cô. Vưa nhin thây cô, anh đưng hinh mây giây rôi vui mưng đên mưc tim cư đâp loan nhip. Hơn 2 năm trôi qua, giơ đây cô phông phao hơn nhiêu nhưng nu cươi thi vân vây vân trong veo va thanh thiên y như ngay đâu tiên anh găp.
(Anh minh hoa)
Anh hương dân cho cô rât nhiêt tinh rôi anh theo đuôi cô, phai mât rât lâu cô mơi gât đâu đông y. Vây la ho thanh đôi, anh chơ ngay cô xin đươc viêc rôi tô chưc đam cươi. Anh hanh diên sanh bươc bên vơ, chưa bao giơ anh thây cuôc đơi minh lai lam đươc điêu lơn lao như vây. Đo la lây 1 ngươi con gai xinh đep, hiên lanh nhu mi như cô lam vơ.
Cươi nhau vê thơi gian đâu ho vô cung hanh phuc, cô nâu ăn rât ngon, moi thư trong nha luc nao cung đươc don dep sach se nên anh rât tư hao vê vơ. Cươi nhau đươc 1 năm thi ho băt đâu co con, khi cai thai vưa tron 5 thang tuôi thi tai hoa âp đên. Hôm đo đi lam vê cô bi tai nan giao thông, vu tai nan đa cươp đi đưa con be bong va đôi măt cua cô.
Tinh dây cô gao lên trong vô vong:
- Con em đâu, con em đâu rôi anh noi đi đưa be đâu rôi ma sao anh không bât đen lên? Moi thư lai tôi thui thê nay?
Khi phat hiên ra minh bi mu cô khoc ngât lên ngât xuông, bao lân Linh đoi tư tư nhưng cung may anh phat hiên ra. Nhin cô khi ây ai cung bât khoc va chua xot. Anh chi biêt ôm vơ khoc rôi an ui:
- Co anh đây rôi, anh yêu em xin em đưng bo anh.
Cô va anh cư vây ôm nhau khoc, cô hoc cach châp nhân sô phân, cô lam ban vơi man đêm. Ngay nao cô cung mon men ngôi nhin xa xăm ra cưa sô, nhin thân hinh cô manh mai hao gây như đang run rây trươc gio. Nu cươi trong veo ngay nao nay đa không con nưa thay vao đo la 1 ngươi phu nư đây suy tư trong long.
Môi lân anh đi lam điêu anh không yên tâm nhât chinh la cô, nên anh hay nhơ chi dâu qua tro chuyên nâu ăn cho vơ minh. Ha – chi dâu cua Linh cung la 1 ngươi phu nư rât đep, nhưng khô nôi chông cô mât sơm vi căn bênh ung thư da day nên tư đo đên nay đa hơn 3 năm cô ây vân sông 1 minh nuôi con.
Hai chi em noi chuyên rât hơp, nhiêu luc Linh con ru chi dâu ngu lai luôn. Thơi gian trôi qua chông cô đi lam nhiêu bân rôn hơn, anh không con danh thơi gian cho vơ nhiêu như trươc. Co le vi anh đa chan canh nhin thây vơ cư lăng le như 1 cai bong trong nha va chan nghe mây câu hoi nho nhe:
Video đang HOT
- Mây giơ anh vê? Hôm nay anh lai trưc a? Anh vê sơm nhe em chơ anh.
Nhiêu luc anh vưa thây thương va thây chan nan, cươi nhau 1 năm mơi co đươc 1 đưa con nay cung đa mât vơ thi bi mu loa. Anh khao khat ngôi nha co tiêng cươi như trươc anh them co con them co 1 mai âm thưc sư chư không phai la sông vi trach nhiêm như bây giơ.
Thơi gian trôi đi anh không con yêu cô nhiêu như xưa nưa, noi đung hơn tâm tinh anh đa băt đâu thay đôi. Hôm đo anh vê nha muôn, cô đang cuôn tron trong chăn nghe tiêng bươc chân chông vê thi liên bât dây. Cô nhơ anh, cô ôm lây anh tư phia sau rôi ha hit mui cơ thê:
- Mui hương nay thơm qua, anh mơi thay nươc hoa a?
Anh bông khưng lai bôi rôi:
- Ư thôi em ngu đi, anh đi tăm đa.
Chông vao nha tăm rôi, cô lăng le lên giương năm, nươc măt lăn dai đây chăng phai mui nươc hoa cua Ha – chi dâu cô sao? Tư ngay bi mu cô trơ nên rât nhay cam vê khưu giac. Tay cô câm chăt lây chiêc ga giương trăng muôt đê ngăn không cho tiêng nâc vang lên.
Anh quay lai giương rôi đi ngu, không quay qua ôm cô như ngay nao nưa. Cang ngay Linh cang thây cô đơn, cô thây minh thât thưa thai. Môi luc chi dâu đên tâm sư, cô thây chi ây rât vui như đang đươc yêu, môi lân ngôi canh mui nươc hoa ây bay lên khiên Linh lai mim chăt môi. Hôm ây, mai chưa thây chông vê cô nhe nhang lây may goi:
- Hôm nay anh lai vê muôn a?
- Anh không vê đâu, hôm nay anh bân trưc rôi.
- Không xin nghi đươc sao anh, em thây hơi kho chiu trong ngươi.
- Không đươc, em ngu đi, mai anh vê.
Anh dâp may, bên canh Ha đang năm mâm mê ngưc:
- Anh đinh không vê sao?
- Măc kê đi, đêm nay anh muôn ơ lai đây vơi em.
Noi rôi ho lao vao nhau như hô đoi, nhưng tiêng rên ri trâm duc vang lên nhip nhang. Ho hoa vao nhau như thê thê giơi nay chi co minh hai ngươi ho vây. Cuôc đơi nay thât trơ trêu chưa bao giơ anh nghi minh se phan bôi vơ cang chưa bao giơ nghi la ngươi minh se ngoai tinh lai la chi dâu.
Đêm đo Linh ngôi ơ câu thang lăng le khoc, cô đa khoc rât to bao dôn nen trong long như tuôn ra hêt. Rôi cô lân mo vao nha lây giây but ra viêt mây dong gi đo rôi gâp cân thân đê lên giương.
Sang hôm sau anh đên cơ quan luôn, anh cung chăng goi cho vơ ăn chưa hay đang lam gi. Tôi đo vê đinh bung thay đô đê đi liên hoan thi bông anh chêt trân khi thây bô vay mau thanh thiên anh tăng vơ đươc đăt ngay ngăn trên giương kem theo dong chư:
“Em đi đây, em nghi minh đa lam phiên anh va moi ngươi qua nhiêu rôi. Em xin lôi vi đa cô châp ơ bên anh lâu như thê, co le vi em đa qua yêu anh. Em sơ xa anh, em se không sông nôi. Thơi gian qua em biêt anh đa rât chan nan khi sông vơi 1 ngươi vơ mu loa như em, nhưng co le vi thương hai nên anh không noi ra, du sao thi em vân muôn noi lơi cam ơn vi điêu đo. Co le em đa cô châp khi giư khư khư 1 thư vôn di không thuôc vê minh tư lâu. Tư nay em xin buông bo, anh nhơ hanh phuc nhe. Chiêc vay nay năm xưa tăng em, anh bao: ‘Chi co ngươi con gai anh yêu mơi đươc măc”, vây nên giơ em tăng no lai cho chi dâu. Em không trach 2 ngươi đâu, em se sông thât vui va hanh phuc vây nên anh va cô ây cung binh yên nhe. Tam biêt.”
Anh nhin thây nhưng dong chư bi nhoe đi vi nươc măt, nhin tu quân ao trông trơn anh chi biêt bât lưc ngôi phich xuông san đê khoc. Anh bun run khi quên răng vơ anh tuy mu không nhin thây nhưng cô ây rât nhay cam, nên viêc ngoai tinh đa sơm bi phat hiên. Anh hân minh vi đa qua vô tâm vơi vơ, anh chơt nhân ra lâu lăm rôi minh không nhin ngăm cô ây. Anh con không biêt vơ dao nay gây hay beo, xinh hay xâu. Anh không nhơ bao lâu rôi chưa đưa vơ đi dao, bao lâu rôi không hen ho hay đoc truyên cô ây nghe. Anh đa lam tôn thương ngươi phu nư cua minh qua nhiêu.
Anh chay đi tim cô khăp nơi nhưng đêu nhân đươc cai lăc đâu. Cô ra đi vơi cai thai đang lơn dân lên trong bung, cô chi biêt sơ tay vao bung mim cươi rôi lai khoc. Ngươi phu nư đo dương như chăng con gi đê mât, cô hi vong ngươi đan ông ma cô yêu se hanh phuc va me con cô cung vây. Ho se co 1 khơi đâu mơi, nhưng cô cung không ro no se la mau hông tươi sang hay mau đen tôi mit như đôi măt cô nưa. Trên chuyên tau đo co 1 ngươi vơ mu, 1 ngươi me mu đang đi tim lôi thoat cho chinh minh.
Theo kienthuc.net.vn
Chết lặng gặp lại người tình hơn cả tuổi bố
Tôi ước gì anh đã không nhiều tuổi như thế, để tôi có được nhiều thời gian ở bên anh hơn...
Tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh, tôi đi dạy tiếng Anh ở một vài trung tâm quanh thành phố. Được một người bạn giới thiệu cơ hội đi phiên dịch cho một nhà văn nước ngoài đang sống ở Việt Nam, tôi không từ chối và rất hồ hởi nhận lời.
Anh nhà văn sau đó đã nhờ tôi làm thêm một công việc là tìm một người đàn ông lớn tuổi gốc Hà Nội, người chưa từng đi lính, để kể cho anh nghe những mẩu chuyện nhỏ về cuộc sống Hà Nội trong thời chiến, và tôi sẽ là người phiên dịch cho anh với nhân vật. Sau nhiều ngày tìm hỏi, tôi được người hàng xóm giới thiệu cho một người bạn của mình.
Bác Minh là một người đàn ông đã ngoài 70 tuổi, sống trong khu phố cổ. Năm xưa bác là kĩ sư điện, từng học ở trường Bách Khoa. Bác có một người vợ cũng rất đẹp nhưng bà đã mất từ mấy năm trước. Bác Minh sống một mình trong căn nhà gỗ trên tầng hai của một cửa hàng ở mặt đường. Khi tôi chủ động liên lạc, bác rất phấn khởi, bởi bác rất thích kể chuyện cũ cho mọi người nghe.
Lần đầu tiên gặp, tôi bị ấn tượng bởi trông bác không hề già như cái tuổi ngoài 70, hơn thế đôi mắt vẫn còn ánh lên sự thông minh, trí thức. Bác Minh dong dỏng cao, tôi nghe kể là khi trẻ bác được nhiều thiếu nữ theo đuổi. Tôi nghĩ điều đó không phải nói quá.
Tôi bắt đầu có cảm tình với bác từ sự mực thước của một người Hà Nội gốc. Bác còn là người khéo ăn nói và rất lịch thiệp. Đôi lúc vì quá say sưa nghe bác kể chuyện, say sưa nhìn vào đôi mắt sau cặp kính mà tôi quên mất rằng mình phải phiên dịch.
Tôi băn khoăn không biết là mình chỉ ngưỡng mộ bác thôi hay có điều gì khác. Thỉnh thoảng tôi và anh nhà văn ở chơi, ăn cơm với bác. Trong những dịp đó, tôi với bác Minh là người đứng trong bếp để nấu những món Việt Nam.
Một lần do hậu đậu nên tôi cắt phải ngón tay. Bác Minh vội vàng lấy băng gạc, cầm tay tôi và chăm sóc rất tỉ mẩn. Một khoảnh khắc nào đó ánh mắt của tôi và bác đã gặp nhau. Tôi bối rối đành phải đi ra khỏi bếp.
Dần dà, tôi qua lại căn nhà gỗ đó nhiều hơn mà không đi cùng anh nhà văn. Tôi xin bác Minh dạy cho mình tiếng Pháp, mặc dù tôi thậm ghét nó, và tôi biết mình chỉ đang kiếm cớ. Những lúc ở đây, tôi thấy mình có những cảm giác rất lạ kì.
Sự chăm sóc của một người lớn tuổi như bác Minh không hề giống với sự quan tâm của bố dành cho con gái, nhưng nó cũng không giống thứ tình yêu mà mấy chàng trai trẻ có thể cho tôi. Bác Minh cũng cô đơn, chỉ có một đứa con giờ đã định cư ở Úc. Tôi biết bác cũng cần một ai đó.
Ảnh minh họa
Chỉ vài tháng sau, ngôi nhà gỗ đã trở thành chỗ quen thuộc đối với tôi. Chúng tôi bắt đầu gọi nhau là anh và em như những người trẻ. Những lời xì xầm cũng bắt đầu phát tán trong con ngõ đó. Phải, một cô gái trẻ lại cặp kè với một ông già, người ta xì xầm là đúng. Nhưng tôi là người hiểu rõ nhất những gì mình dành cho anh.
Từ sự ngưỡng vọng ban đầu, tôi đã chuyển sang yêu mến và thương. Tôi ước gì anh đã không cao tuổi để tôi có thể có nhiều thời gian ở bên anh hơn. Với tôi, anh chưa từng có hành động sỗ sàng như những gì người ta nghĩ về một mối quan hệ kiểu này.
Đôi lúc chỉ một cái hôn nhẹ vào tay cũng làm tôi thấy hạnh phúc. Anh dành cho tôi sự trân quý của một người đàn ông dành cho người phụ nữ mình thương yêu.
Nhưng mọi chuyện đã không êm đềm như thế cho tới một ngày, chẳng hiểu bằng cách nào mà bố mẹ tôi ở quê đã biết chuyện. Ông bà dùng đủ mọi cách để gọi được tôi về và gần như đã giam lỏng tôi ở nhà.
Tôi ra ngoài đường làng cũng bị nhòm ngó, nói ra nói vào. Nhưng điều đó cũng không làm tôi đau đớn bằng việc mường tượng ra anh lủi thủi một mình trong căn nhà gỗ, với những bức chân dung của vợ mình. Tôi như phát điên lên được. Cuối cùng, gần hai tháng sau, tôi tìm cách bỏ khỏi nhà để quay về thành phố.
Việc đầu tiên tôi làm là chạy tới căn nhà gỗ. Nhưng bóng dáng một người đàn ông trung niên đã làm tôi ngỡ ngàng, đó là con trai của anh. Người đàn ông đó ngạc nhiên khi tôi xuất hiện bởi anh không biết tôi là ai. Nhưng tôi đã bỏ qua anh ta để chú ý vào thứ ở sau lưng anh ta.
Đó là một ban thờ mới lập, với bức ảnh của người đàn ông có đôi mắt tinh anh. Tôi chết lặng đi trong đống cảm xúc của mình.
Người đàn ông đó đã bỏ tôi lại, nhưng cũng chính là do tôi đã để anh một mình. Tôi xin phép con trai anh để được thắp nén nhang, và để lên bàn thờ cuốn truyện của nhà văn nước ngoài, trong đó có anh là nhân vật chính.
Theo vietnamnet.vn
Tôi bị chồng vứt tờ đơn ly hôn vào mặt ngay ngày đầu của tuần trăng mật Tôi mới kết thúc chuyến trăng mật sớm hơn dự định tới 4 ngày. Theo kế hoạch, chúng tôi sẽ hưởng trăng mật ở Nha Trang 5 ngày, 4 đêm và tận hưởng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc nhất. Tôi luôn nghĩ rằng đây là thời gian đẹp nhất, lãng mạn nhất để làm bước đệm khi bước vào cuộc sống hôn...