Người vợ ma (Phần 8)
Nguyên Thục càng sợ hãi lùi lại. Lưng cô đậ.p nhẹ vào lưng ghế, ánh mắt thất thần. Mộ… mộ bị đào lên. Chính có thể tưởng tượng được ra những suy nghĩ của Nguyên Thục, nhưng ông vẫn quan sát. Cô ta đang sợ hãi à? Cô ta thực sự tin vào chuyện ma quỷ ư?
- Tôi đang ở đâu thế? – Nguyên Thục hỏi.Nguyên Thục mơ màng mở mắt, trước mặt cô là cái bóng đèn chao đảo và một người phụ nữ đeo khẩu trang giấy. Cô ta hỏi gì đó nhưng vào lúc này cô lại chẳng nghe được gì cả. Nguyên Thục khẽ nhăn mặt, môi hơi nhếch lên vì cái nhăn đó, ở ngay trên trán cô, vết thương đã được khâu lại. Nỗi đau này thật khó tả.
Người phụ nữ kia bỏ khẩu trang ra, đó là một khuôn mặt tương đối thanh tú. Tóc từ hai bên rủ xuống khiến cho cô ta nhìn ổn. Ở ngay bên đuôi lông mày của người phụ nữ có một nốt mụn ruồi đỏ. Nguyên Thục nhớ ông nội từng bảo, những người có nốt ruồi đỏ là những người sống rất thọ. Cô ta chống tay nhìn cô:
- Đồn cảnh sát. Cô đã ngất đi khoảng hai giờ đồng hồ rồi.
- Lâu như thế sao?
- Một phần do tác dụng của thuố.c mê – Cô ta chỉ lên trên trán của Nguyên Thục – Vết rách khá sâu đấy.
Nguyên Thục như hiểu ra, cô định sờ lên thì bị người phụ nữ ngăn lại:
- Ấy ấy, muốn nhiễ.m trùn.g à? Quên nó đi và đừng có động vào.
Nguyên Thục cười nhẹ, cô bước xuống giường. Chân xỏ vào đôi guốc ba phân, ý định là sẽ đi khỏi đây. Người phụ nữ để yên cho cô làm tất cả những việc đó, dường như cô ta biết Nguyên Thục sẽ phải dừng lại hỏi:
- Tôi… vì sao mà ngất đi thế?
- Đang được điều tra.
- Vậy tôi về được chứ?
- Cô ngồi ở ghế đợi một chút, có người muốn hỏi cô vài điều.
Nguyên Thục còn chưa thông suốt được mọi việc, phản ứng hơi chậm, khi nghe thấy người phụ nữ nói điều đó cô hơi ngẩn ra. Nhưng rồi một bàn tay chạm lên vai đã khiến cô giật thót mình:
- Xin chào, tôi là Chính, đội trưởng đội điều tra vụ án Ngọc Lan.
Chính bước vào, ông ta ngồi xuống cái ghế mà ở bên cạnh nó đã có một chiếc ghế khác được dành cho chính cô. Chính nhướn mày, như muốn cô ngồi vào đó. Nguyên Thục biết mình không thể nào trốn tránh được, cô đành phải bước đến.
- Cô cho tôi xem chiếc dây chuyền trên tay cô được không?
Chính đã nhìn thấy Nguyên Thục và Vương trao đổi với nhau trong phòng thẩm vấn. Chiếc dây chuyền này cũng đã lọt vào mắt ông khi những y tá đưa cô sang đây. Chỉ cần nhìn qua cũng có thể đoán ra được chiếc dây chuyền này dành cho Ngọc Lan.
Đó là một món quà tinh tế. Chính nghĩ thầm. Ông cưới vợ gần hai mươi năm nay, nhưng chưa bao giờ tặng cho vợ một món đồ trang sức nào. Công việc khô khan này đã bào mòn hết thảy sự lãng mạn trong ông, khiến cho ông chỉ có thể dành cho vợ những sự trần tục vốn có của một gã đàn ông phải gánh trên vai trọng trách gia đình.
Nguyên Thục tháo chiếc dây chuyền và đưa nó cho Chính. Cô hơi rụt rè, nhưng không có ý định sẽ ngừng lại chuyện đó.
- Tôi không hiểu tại sao nó lại có dưới gối của tôi.
- Cô nên không hiểu vì sao chiếc nhẫn mà Vương tặng cô lại nằm ở trong phòng của Ngọc Lan mới phải chứ!
Nguyên Thục giật mình, đúng rồi, chiếc nhẫn… Nguyên Thục ngồi xuống, cô đối diện với Chính như để nói với ông ta rằng cô sẵn sàng cho một cuộc thẩm vấn hay luận tội. Sự tự tin của cô thể hiện rất rõ trên khuôn mặt. Cô có đủ mọi bằng chứng để thoát khỏi vụ này, dù người tình của cô rất có thể sẽ phải nhận lấy tội danh hại người.
Sự tự tin của cô thể hiện rất rõ trên khuôn mặt. Cô có đủ mọi bằng chứng để thoát khỏi vụ này, dù người tình của cô rất có thể sẽ phải nhận lấy tội danh hại người. (Ảnh minh hoạ)
- Cái này… tôi thậm chí còn không biết mình đã bị mất chiếc nhẫn đó.
Chính gật đầu, chấp nhận lời giải thích này. Ông ta nhìn vào tập hồ sơ:
- Tôi giữ nó được không?
- Ồ, cứ việc ạ.
Chính bỏ sợi dây chuyền vào trong túi Zip vào kéo khoá túi lại. Sau đó ông ta trở lại với buổi thẩm vấn:
- Cô quen Vương khi nào?
- Tôi không nhớ rõ ngày tháng năm, chỉ biết là mùa hè năm năm trước. Lúc đó anh ấy lấy giúp tôi một gói bánh ở siêu thị.
- Anh ta là một người thế nào?
- Đàn ông nhưng đảm đang, lãng mạn, tốt bụng, chiều chuộng phụ nữ.
- Nghe như một soái ca trong lòng các chị em thời nay nhỉ?
- Đúng thế.
- Tôi có thể hiểu được.
Cái nheo mắt đầy ẩn ý của Vương khiến Nguyên Thục phải đằng hắng giọng. Ông ta có một chút mỉ.a ma.i cô, vì cũng giống như những phụ nữ khác, lao đầu vào một kẻ đẹp mã mà không biết cái thối nát bên trong của anh ta.
- Vương đối xử với Ngọc Lan thế nào?
Video đang HOT
- Tôi không rõ.
- Với cô?
- Rất tốt, anh ấy lo lắng chu toàn mọi thứ cho tôi.
- Vào đêm xảy ra á.n mạn.g anh ấy ở đâu?
- Chúng tôi chỉ gặp nhau vào đầu tuần, để tránh bị nghi ngờ, Vương và tôi ít khi nhắn tin hay gọi điện. Ông biết đấy, xét về vai vế thì tôi chỉ là bồ nhí thôi.
Chính nhún vai, ông ta tập trung ghi tất cả những lời cô nói lại, đồng thời, chiếc máy ghi âm vẫn đang chạy. Nguyên Thục đảo mắt. Một người đàn ông cẩn thận quá mức cho phép. Điều ấy thể hiện ra rất rõ, từ đôi giày bóng loáng cho đến mái tóc đã bạc một ít được chải vắt hai phần ba sang phía bên phải. Bây giờ là hơn hai giờ đêm, nhưng mọi thứ vẫn rất chỉn chu và đúng mực. Cứ như thể đây là sáu giờ sáng của ông ta sau khi bước ra từ phòng tắm, ăn vận gọn gàng, rồi sau đó ông ta sẽ hôn vợ để đi làm vậy.
- Trong lúc hai người qua lại, có khi nào Vương kể về một xích mích vợ chồng của anh ta cho cô nghe không?
- Có, rất nhiều. Vợ chồng sống với nhau đôi khi có một số việc không như mong muốn. Kiểu như Ngọc Lan là một người quá kiểu cách.
- Kiểu cách thế nào?
- Ông cứ tưởng tượng cô ấy luôn thần tượng hoá mọi thứ. Cô ấy tự biến mình thành một nhân vật chỉ có trong phim hoặc trong truyện. Ngày kỷ niệm phải thật lãng mạn, nằm dài trên ghế như nhân vật Daisy trong phim Gasby Vĩ Đại, suy nghĩ luôn mơ màng đặt tay lên môi, ảnh trên Facebook lúc nào cũng sẽ là ảnh đứng trước cửa sổ của căn phòng tại khách sạn Victoria, không bao giờ hỏi Vương anh đi đâu, làm gì, với ai. Cô ta chưa bao giờ nổi cơn thịnh nộ nữa cơ.
- Chà, cô có vẻ hiểu cô ta còn hơn cả Vương nữa.
Nguyên Thục gật đầu không giấu giếm:
- Tôi đã đọc ba lần cuốn “Ngọc Lan vẫn đang nở”, cũng đã tìm hiểu rất kỹ về Ngọc Lan. Vì tôi là tình địch của cô ấy. Tôn Tử đã dạy biết người biết ta thì trăm trận trăm thắng mà.
Chính hơi ngừng lại, ông ta ngẩng đầu lên nhìn. Nguyên Thục không hiểu được hành động này của ông ta, nhưng rất nhanh thôi. Sau đó ông ta lại cúi đầu ghi chép và hỏi tiếp:
- Còn gì nữa không? Tôi cho rằng đây chưa phải là mâu thuẫn giữa hai người họ. Mà là mâu thuẫn của cô và cô ấy.
Nguyên Thục cười nhẹ:
- Lần mâu thuẫn duy nhất chắc là cái đêm đầu tiên của tôi và anh ấy. Anh ấy đã rất tức giận một chuyện gì đó.
- Cô có biết đó là chuyện gì không?
- Anh ấy nói cô ấy đã hại đời anh ấy. Cô ấy đã huỷ hoại tất cả của anh.
- Chi tiết hơn đi.
- Tôi cũng chỉ là một kẻ đứng ngoài thôi, nhưng có vẻ nó liên quan đến công việc của Ngọc Lan. Sau này, Ngọc Lan đưa Vương vào công ty của mình và đề bạt anh làm phó giám đốc. Cho dù anh chẳng hiểu chút gì về bất động sản cả.
Chính dừng lại, ông ta nhìn những con chữ của mình. Như đang suy nghĩ, những ngón tay của ông lại gõ lên giấy. Chúng phát ra tiếng bộp bộp theo nhịp điệu, như những luận lý đang chảy từng giọt trong ông. Nếu tất cả những điều này là thật, thì rất có thể kẻ hại Ngọc Lan chính là Vương. Điều khiến ông vẫn muốn kéo dài thời gian đó chính là tại sao anh ta phải để lại nhiều sơ hở đến thế và tại sao lại không có một hình huống nào có thể lật lại được?
Chứng cứ hoàn hảo. Chính nói thầm trong lòng. Chứng cứ hoàn hảo thế này vốn không cần phải điều tra, ông chỉ muốn nghe những lời biện hộ của Vương.
Điều khiến ông vẫn muốn kéo dài thời gian đó chính là tại sao anh ta phải để lại nhiều sơ hở đến thế và tại sao lại không có một hình huống nào có thể lật lại được? (Ảnh minh hoạ)
- À, còn một điều nữa.
Chính ngẩng đầu nhìn Nguyên Thục, ánh đèn chiếu lên vết khâu trên trán khiến nó như một con rết đang bám chặt vào da thịt cô. Nhưng Nguyên Thục không để ý đến điều đó thì phải. Cô ta đảo mắt nhớ lại:
- Anh ấy rất có ấn tượng với ngày mồng 5 tháng 8.
- Ngày mồng 5 tháng 8 sao?
- Phải. Đó là ngày mà anh ấy đã cầu hôn Ngọc Lan. Nhưng ngay sau đó lại đến ngủ với tôi.
Chính nheo mắt nhìn người con gái trước mặt mình, thật khó để hiểu được điều chính xác mà cô ta đang ám chỉ. Đó là ngày của cô ấy hay ngày của Ngọc Lan?
Chính đứng dậy, ông bắt tay với Nguyên Thục đầy lịch sự.
- Cảm ơn vì những thông tin mà cô đã cung cấp. Chúng tôi sẽ kết hợp với những thông tin mà mình đã có và đưa ra kết luận chính xác nhất.
- Cảnh sát – Nguyên Thục kéo nhẹ tay Chính – Tôi có thể hỏi ông một điều được không?
- Bất cứ điều gì.
- Vừa rồi… tại sao tôi lại ngất đi vậy?
- Có lẽ là cô đã bị Vương hàn.h hun.g.
Nguyên Thục hơi giật người ra sau, trông cô như rất bất ngờ và sợ hãi. Cô cúi đầu, bấu những ngón tay vào nhau, mắt đảo nhẹ:
- Sao anh ấy lại làm thế được?
- Anh ta nói có một kẻ đã đột nhập và làm tất cả những việc trên.
- Ông có tin có ma không ông cảnh sát?
Chính khựng lại, mắt ông trở nên sắc lạnh. Ông là một chiến sĩ công an, tuyệt đối không tin vào ma quỷ.
Nguyên Thục giả vờ không nhìn ra điều đó, cô vẫn nói:
- Tôi chỉ thấy hơi sợ. Đột nhiên sợi dây chuyền này lại xuất hiện trên gối của tôi, đột nhiên lúc bị đán.h, tôi lại ngửi thấy mùi của Ngọc Lan.
- Cô Nguyên Thục – Chính ngắt lời – Chắc hẳn cô chưa biết đúng không?
- Biết… biết chuyện gì?
- Xác… không, phải là lọ tro của Ngọc Lan đã biến mất. Có kẻ đào mộ cô ấy lên để làm tất cả những chuyện này.
Nguyên Thục càng sợ hãi lùi lại. Lưng cô đậ.p nhẹ vào lưng ghế, ánh mắt thất thần. Mộ… mộ bị đào lên. Chính có thể tưởng tượng được ra những suy nghĩ của Nguyên Thục, nhưng ông vẫn quan sát. Cô ta đang sợ hãi à? Cô ta thực sự tin vào chuyện ma quỷ ư?
Đúng lúc ấy từ bên phòng thẩm vấn, một âm thanh thoát ra. Tiếng của Vương gầm lên như một con thú dữ. Có lẽ ai đó đã bật mở cửa. Khoảng hai giây sau, Vương đã chạy sang đây, khuôn mặt anh đỏ gay gắt, sẵn sàng làm bất cứ điều gì.
- Các người phải tin tôi.
Vương nói, nhưng rất nhanh sau đó, anh ta đã bị hai công an giữ lại. Họ ghì anh xuống, không cho anh có cơ hội làm loạn.
Vương nhìn về phía Nguyên Thục, hét lên:
- Chạy đi Nguyên Thục, chạy đi… cô ta sẽ đến tìm em. Đây là một cuộc trả thù.
Hoài chạy lại, đứng ngay nơi cửa, trên tay cô ta là một lá thư đẫm má.u. Cô ta nhìn Chính như muốn nói, dường nhưu nội dung trong thư là một chiếc chìa khoá. Trông cô không còn vẻ mệt mỏi vừa rồi nữa, mà thay vào đó là một vẻ tràn đầy năng lượng.
Chính quay lại nhìn Nguyên Thục, cô ta vẫn đang dán chặt lưng ra sau đầy sợ hãi. Chính thở dài, ông không nghĩ sẽ để cô ấy đi trong đêm nay. Vụ án đã bước sang một trang mới.
Theo eva.vn
Người vợ ma (Phần 6)
Cô ta ư? Tôi cười nhạt, và hơi dừng lại. Nhìn Nguyên Thục thật lâu, tôi cố tưởng tượng ra nếu bây giờ Ngọc Lan xông vào và thấy cảnh tượng này thì cô ấy có nổi đoá lên không?
Không có quyền, cô ta không có quyền. Tôi yêu cô ta, nhưng cũng căm hận cô ta vì đã khiến tôi ra nông nỗi này.
- Em đã định lên Ba Vì từ rất lâu rồi, nhưng ngặt nỗi người ta đến đó nhiều quá. Em thì chúa ghét mấy nơi đông người.Cuối mùa hè năm đó nóng hơn bình thường, nóng đến mức tôi ngờ vực rằng năm ấy sẽ chẳng có mùa đông. Tôi chở Ngọc Lan trên chiếc xe riêng của cô ấy. Chiếc xe leo chầm chậm trên một con đường dốc thẳng đứng. Con xe này của Ngọc Lan là hai ngàn mã lực, lên dốc cao mà động cơ trơn tru không chút gò ép. Ngọc Lan bảo tôi mở mui xe ra để cô ấy ngắm cảnh và cũng bởi ở đây không có khói bụi. Tôi làm theo, cô ấy cười rộ lên thích thú.
- Em định tới cùng với ai?
Tôi biết Ngọc Lan không hề có bạn bè. Tôi hỏi câu này vì muốn biết trước tôi, cô ấy chưa từng muốn tới đây với một người đàn ông khác.
- Một mình.
- Một mình sao?
Ngọc Lan gật đầu:
- Em luôn thích làm mọi thứ một mình mà.
Nhà Thờ Đổ nằm khuất nẻo trên một khu rừng bạt ngàn đại thụ. Tiếng chim hót líu lo cùng âm thanh của những tán lá xào xạc tạo nên một bản nhạc núi rừng thanh khiết. Tôi nắm tay Ngọc Lan, đi dạo trên lớp đất gồ ghề sỏi đá. Những vệt nắng chạy dài, đâ.m xuyê.n qua tầng không rồi lao thẳng xuống mặt đất. Bình thường sẽ có rất nhiều người đến đây để chụp ảnh cưới, tham quan, du lịch, nhưng hôm nay lại chẳng có một ai. Vào ngày đẹp trời thế này thì quả là khó hiểu.
Tôi cũng không bắt mình suy nghĩ nhiều, vì trong tôi đang còn một dự định khác quan trọng hơn và tôi phải dồn tất cả mọi tâm tư cho nó. Nhận thấy thời cơ đã đến, tôi liền quỳ xuống ngay đằng sau Ngọc Lan và chờ cho cô ấy quay lại.
Thời tôi còn bé, bố tôi vẫn nói với tôi bằng một giọng điệu co.i thườn.g về cái việc cầu hôn. Ông nói nó rườm rà và lãng mạn hoá một việc vô bổ mà sau này, rất có thể nó sẽ bị đem ra làm trò cười, mỉ.a ma.i trong các cuộc cãi vã vợ chồng. Tôi thấy thương hại ông, bởi vì ông chưa bao giờ được yêu, chưa bao giờ hiểu được bản thân sẽ hạnh phúc nếu như làm cho người mình yêu hạnh phúc.
Bố phải lấy người mà bố chưa chắc đã yêu, thời ấy, vì chiến tranh nên hôn nhân chỉ là một thủ tục hoặc là một phương cách để duy trì giống nòi. Hầu hết chẳng ai cần đến tình yêu thời đó cả, vì tình yêu mà không có tự do thì cũng là cái loại tình yêu luồn cúi, tình yêu nhỏ nhoi không đáng để đem ra ca tụng.
Cái hay nhất của việc cầu hôn bất ngờ là chính mình cũng sẽ được trải nghiệm. Tôi đã mua vội chiếc nhẫn này trong Vincom, cứ lần nữa mãi mỗi khi nghĩ đến chuyện cầu hôn. Và giờ thì tôi đã làm điều đó. Mười phút trước, tôi thậm chí còn đang phân vân tối nay có nên ở lại.
Hầu hết chẳng ai cần đến tình yêu thời đó cả, vì tình yêu mà không có tự do thì cũng là cái loại tình yêu luồn cúi, tình yêu nhỏ nhoi không đáng để đem ra ca tụng. (Ảnh minh hoạ)
Ngọc Lan quay người, tôi liền dâng chiếc nhẫn lên như dâng cả cuộc đời mình cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy bằng chất giọng dịu dàng nhất có thể:
- Anh muốn lấy em, điên cuồng muốn lấy em.
Ngọc Lan bất ngờ, cô ấy ít khi có biểu cảm như thế này. Điều đó làm tôi thoả mãn và tự hào.
- Trời đất ơi! - Ngọc Lan thốt lên.
- Em là nguồn cảm hứng bất tất cho anh. Ở bên em, anh luôn thấy cuộc sống này ngắn lại, anh sợ hãi khi một ngày nào đó chúng ta phải xa nhau.
Ngọc Lan đứng ngược sáng, cô ấy như một thiên thần giáng thế. Những hạt bụi trong ánh nắng lấp lánh và rơi xuống mái tóc màu hạt dẻ kia. Chúng hân hoan và mong chờ, như trái tim của tôi lúc này. Ngọc Lan cúi xuống, nhận lấy chiếc nhẫn và đeo vào ngón tay áp út của mình.
- Em đồng ý, tất nhiên là em sẽ đồng ý rồi.
Tôi bật dậy bế bổng Ngọc Lan lên. Giữa núi rừng, không có một đôi mắt nào nhìn ngó chúng tôi, không một vị thần tiên nào chứng giám điều đó. Chúng tôi cảm thấy tự do và hoang dại. Đã lâu lắm rồi tôi chưa vui sướng như thế này, kể từ khi mẹ tôi qua đời.
- Em là một kẻ hại người.
Hãy tưởng tượng đến hình ảnh một chiếc xe không phanh đang lao xuống con dốc và bất ngờ bị cản lại. Mọi thứ sẽ bung bét chứ không phải chỉ là đứng khựng lại đâu. Tôi chính là chiếc xe ấy. Tôi lao đi trong niềm hạnh phúc, rồi bị hại chế.t bởi câu nói này.
Ở trên này cao đến 1100 mét so với mực nước biển, nhưng tôi vẫn thấy nóng đến toát mồ hôi hột. Còn Ngọc Lan thì vẫn tỉnh bơ như đứ.a tr.ẻ vô tội, và nói:
- Em đã hại người, anh vẫn chấp nhận cưới em chứ?
- Em đã hại ai?
- Em sẽ không nói cho anh biết đâu.
Tôi làm vẻ căng thẳng trong khi cô ấy thì cứ cười cợt cái sự sợ hãi này của tôi:
- Em không nói cho anh biết vì sợ anh sẽ thu lại chiếc nhẫn kia à? Ngọc Lan, chúng ta đã hứa sẽ không giấu giếm gì nhau cả mà. Chúng ta...
- Vì em không muốn giấu giếm anh nên em mới rủ anh lên đây.
Tôi không bao giờ hiểu được các việc mà Ngọc Lan sẽ làm hay lý do mà cô ấy làm vậy. Không bao giờ cả. Cô ấy là nỗi bí ẩn, là sự hoang mang trong tôi.
- Giờ thì em hãy nói cho anh biết tất cả những chuyện mà em đang muốn anh làm đi.
- Hãy nhớ kỹ ngày hôm nay - Ngọc Lan ghé lại gần tôi - Hôm nay, ngày mùng 5 tháng 8. Chỉ chúng ta mới biết đến ngày này. Và nếu anh quên, thì hãy cứ nhìn vào chiếc nhẫn mà em sẽ đeo từ giờ cho đến lúc chế.t nhé. Hôm nay chính là ngày anh cầu hôn em.
Vì đặc thù công việc, nên tôi ngủ khá muộn. Các cảm hứng sẽ không bao giờ đến vào ban ngày với một kẻ viết lách, nếu có, nó cũng sẽ dày đặc lý trí, mang "dáng dấp" của một bài văn nghị luận nhiều hơn. Còn ban đêm, chỉ cần một cốc Chivas, tôi đã có thể viết đến ba ngàn chữ với rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Con chữ có thể khiến người ta đau, buồn, vui, giận... Những con chữ vào ban đêm còn có thể khiến người ta hài lòng nữa.
Nhưng hôm nay thì tôi không viết đêm, dù các con chữ vẫn nhảy múa như ma chơi trong đầu. Tôi như người say bước đi lảo đảo trên một con phố đêm với các quán bia cỏ và quán bar xập xình. Mấy thằng cò chắn đường và mời tôi vào quán, tôi lắc đầu hoặc là gạt chúng ra với vẻ bực bội.
Sau đó, tôi bước vào một quán bar có tên là Đom Đóm Xanh, ở đó, nhạc được chơi theo lối cổ điển. Jazz. Tiếng saxophone vang lên réo rắt như tiếng khóc của một cô gái điếm. Tôi không biết, nhưng giờ thì tôi thấy bực bội. Tôi cảm giác như mình đang bị chơi một vố, và người chơi tôi không ai khác chính là vợ sắp cưới của tôi.
- Anh đến rồi, em cứ tưởng là anh sẽ không đến.
Nguyên Thục mặc một chiếc váy đen kiểu Trung Hoa, cô kẻ mắt cong vút như mũi của một con thuyền đang đón sóng. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi thấy tôi bước vào.
Tôi cảm giác như mình đang bị chơi một vố, và người chơi tôi không ai khác chính là vợ sắp cưới của tôi. (Ảnh minh hoạ)
Trước đó hai ngày, Nguyên Thục đã hẹn tôi tới đây nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn làm Ngọc Lan phải buồn nữa. Khốn nạn thay cái lòng chung thuỷ của tôi, giờ thì tôi lại đứng ở đây, trước một người con gái đã chủ động tiến đến với mình.
Tôi vừa làm một việc kinh hãi nhất đời và cũng đáng chế.t những đời. Nếu bố tôi mà biết, ông sẽ bắ.n tôi như quân thù ngoài trận tuyến ngày xưa cho mà xem. Khi tôi lao xe xuống con dốc thẳng đứng đó, tôi đã mong có chiếc xe nào đi ngược chiều để tôi đâ.m sầm vào. Nhưng chẳng có chiếc xe nào cả.
Ngọc Lan thì im lặng, cô ấy biết tôi vừa trải qua một đợt khủng hoảng. Cô ấy vuốt nhẹ mái tóc mình, ngả đầu sang bên phía tôi để lắng nghe tiếng gió. Trời càng lúc càng tối, như cái cuộc đời chế.t tiệt của tôi vậy.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi.
- Kìa, Vương.
Trong trường hợp này, Nguyên Thục không có lý do để phản kháng.
Tôi nắm tay Nguyên Thục rồi rời khỏi quán bar, chúng tôi chưa uống với nhau một cốc rượu nào. Tôi chẳng có hứng thú uống. Khác hoàn toàn với mấy người cứ buồn là say, cứ khó khăn là say. Tôi chỉ say trong lúc viết..
Nguyên Thục để mặc cho tôi làm gì mà tôi muốn. Cô chạy theo những bước sải rất rộng của tôi. Mùi cỏ dại ngai ngái lan truyền trong không khí, cô ấy đang đi đằng sau tôi mà tôi vẫn có thể ngửi thấy được.
Tôi cứ nắm tay Nguyên Thục như thế, rất chặt, rất chặt. Cho đến khi cửa phòng bật mở ra rồi đóng lại cái sầm vì cú đạp của tôi. Tôi mạnh mẽ đẩy Nguyên Thục xuống giường, nằm đè lên cô ấy và ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cô. Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi nhận ra mùi hương của cô. Tôi như một kẻ say không rượu, tôi chuếnh choáng, lảo đảo đến mức không nhìn rõ được một thứ gì.
Trong một ngày mà làm sai hai lần, cả hai đều là những lỗi lầm không thể bỏ qua. Nhưng giờ đây tôi không cần biết đến điều đó nữa. Đời tôi thế là hết! Khi tôi bước xuống xe của Ngọc Lan, tôi đã biết đời tôi không nên tiếp tục nữa.
Xé bỏ chiếc váy của Nguyên Thục, thọc đôi tay mình vào đó. Nguyên Thục cong người đón nhận rồi lại hé ra một tiếng rên làm tôi chán chường. Tôi muốn xé đôi cô ta ra.
- Anh sẽ không hối hận đúng không? - Nguyên Thục thì thầm.
- Hối hận con khỉ, tập trung vào đi.
- Anh không nhớ đến chị ấy ư?
Cô ta ư? Tôi cười nhạt, và hơi dừng lại. Nhìn Nguyên Thục thật lâu, tôi cố tưởng tượng ra nếu bây giờ Ngọc Lan xông vào và thấy cảnh tượng này thì cô ấy có nổi đoá lên không? Không có quyền, cô ta không có quyền. Tôi yêu cô ta, nhưng cũng căm hận cô ta vì đã khiến tôi ra nông nỗi này.
Đó là những bước trượt dài đầu tiên trong hành trình tội lỗi của tôi.
Theo eva.vn
Sau lần đầu gặp mặt, bố chồng tương lai bất ngờ đưa ra đề nghị thẳng thừng như một cú tát khiến tôi sực tỉnh Khi nhận lời ra ngoài đi dạo cùng bố chồng tương lai, tôi chưa từng nghĩ ông lại nói với tôi những câu như vậy, mặc dù từ trước đến nay tôi vẫn biết gia đình anh ấy không hề thích tôi tí nào. Cũng một khoảng thời gian dài từ khi sinh con gái đầu lòng, tình cảm của tôi và Phong...