Người vợ ma (Phần 7)
Nhưng Vương vẫn cảm thấy bất an, bởi những người đã gặp anh đều phủ nhận sự xuất hiện của anh. Chẳng lẽ việc anh đến Sài Gòn chỉ là một giấc mộng thôi sao ?
Nguyên Thục đã đến dự lễ cưới của tôi dù không được mời. Khi tôi và Ngọc Lan đang đứng nói chuyện ở một góc, cô ấy đã gọi thẳng tên tôi và nhìn tôi như thế chúng tôi đã có một mối quan hệ đặc biệt nào đó. Tôi lúng túng, tôi biết rằng mình không nên lúng túng trong lúc này nhưng tôi vẫn lúng túng. Điều đó không qua được đôi mắt của Ngọc Lan.
- Ai vậy anh?
Tôi kéo nhẹ cô ấy về phía mình, như để chứng tỏ với Nguyên Thục rằng hôm nay là ngày cưới của tôi, cô ấy đừng có làm càn.
Đôi mắt một mí của cô cong lên thành một hình bán nguyệt, cô bước tới. Đôi chân trắng nuột và thẳng của cô ẩn hiện sau đường xẻ của xườn xám. Nguyên Thục dường như không để ý đến những hành động của tôi với Ngọc Lan. Cô đứng cách tôi khoảng ba bước chân, đủ để xa lạ và cũng đủ để thân thiết. Cô nâng ly lên nói đầy hào hứng:
- Chúc mừng anh, em định về luôn nhưng thấy cứ thế đi thì thật không tiện.
Tôi định nở một nụ cười nhưng thấy nó không phù hợp nên là thôi. Tôi đánh mặt về phía Ngọc Lan, cô ấy vẫn giữ một khuôn mặt hài hoà và xa cách. Tôi không biết là cô ấy có ghen tuông hay không nữa.
- Bạn anh ư? Có lẽ em nên tránh mặt.
Tôi vội giữ tay cô lại:
- Không sao, đây chính là fan hâm mộ mà đợt trước anh có nói với em đó. Từ dạo ấy đến giờ chúng anh mới gặp nhau.
Đây là lần thứ hai tôi nói dối Ngọc Lan, và tôi tự hứa với lòng đây sẽ là lần cuối cùng. Không phải là tôi muốn lừa dối cô ấy đâu, chỉ là… mọi chuyện đã không thể thành thật được nữa.
Chết tiệt thật! Tôi tự chửi trong lòng. Lẽ ra đêm hôm đó tôi không nên mất trí như vậy. Tôi không nên đến gặp Nguyên Thục theo lời hẹn của cô ấy.
Sau đó Ngọc Lan chủ động tiến đến đối mặt với Nguyên Thục. Tôi phải dùng từ này vì tôi cảm giác như đây là một cuộc chiến, người khiêu chiến chính là Nguyên Thục. Cô ta ghen tuông ư? Cô ta nghĩ rằng tôi sẵn sàng bỏ Ngọc Lan để đến bên cô ta? Đương nhiên đó chỉ là ảo tưởng. Dù tôi và cô ta đã ngủ cùng nhau đi chăng nữa. Nhưng tôi dám chắc, đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Tôi không muốn chuyện đó tái phạm nữa đâu.
- Rất vui vì cô đã đến chung vui với vợ chồng chúng tôi.
Nguyên Thục liếc tôi đầy lộ liễu, rồi mỉm cười với Ngọc Lan:
- Giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh ấy lại yêu chị đến vậy.
- Anh ấy nói với cô à?
- Tôi có thể cảm nhận được. Chị ở ngoài đời còn vượt quá sức tưởng tượng của tôi.
Nghĩa là cô ấy đã biết Ngọc Lan ngoài đời chính là Ngọc Lan ở trong truyện.
Tôi có thể cảm nhận được. Chị ở ngoài đời còn vượt quá sức tưởng tượng của tôi. (Ảnh minh hoạ)
Hoài và Chính nhìn Vương bằng một vẻ xét nét, còn anh ta thì đã cởi áo vest ngoài, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, ôm sát thân thể cường tráng vẫn luôn có chế độ tập luyện riêng biệt. Anh ngồi ngật ngưỡng, chân gác lên bàn kể như để thể hiện rõ sự khinh bỉ và kiêu ngạo của mình. Kể từ khi cái bóng đèn chết tiệt kia nổ, thì anh cảm thấy mình không cần phải tỏ ra ngoan ngoãn nữa.
Một nhà văn và bây giờ thì làm tổng giám đốc của một công ty bất động sản như anh không thiếu tiền để thuê một luật sư. Họ sẽ bảo vệ anh, sẽ cãi trắng án cho anh, anh chỉ cần ngẩng cao đầu mà bước ra khỏi cái nơi tù tội khốn nạn này.
Nguyên Thục đã được đưa tới phòng y tế của đồn công an thành phố. Anh cũng chẳng hiểu sao mà cô ta lại ngất ra được. Nhưng dường như cái ôm của người đó vẫn còn lưu lại trên người, cô ta có hương thơm của Ngọc Lan, có giọng nói của Ngọc Lan… Nếu như cô ấy vẫn còn sống thì sao?
- Hiện trường không có dấu hiệu của vật lộn, trong máu của nạn nhân không có dấu hiệu của thuốc mê. Hung thủ hẳn là người rất thân thiết với nạn nhân. Tôi nghe nói, vợ anh không có bạn bè thân thiết, đúng chứ?
Hoài nhướn mày, cô ta nhìn vào hồ sơ vụ án . Việc tra khảo diễn ra sớm hơn dự định rất nhiều, có vẻ như cả hai người đều sợ Vương sẽ gây ra việc gì đó nữa. Tuy họ vẫn không tin được rằng một kẻ như Vương lại có thể gây ra những việc như bỏ trốn, song đây là công việc của họ, không thể khác hơn.
Vương đổi chân, anh vẫn giữ cái dáng vẻ đáng ghét đó của mình. Chính anh cũng thấy mình thật tệ nhưng nó có thể bảo vệ anh trong lúc này.
- Phải, vợ tôi là một người phụ nữ khá đặc biệt. Cô ấy ghét các buổi cà phê buôn chuyện của đám đàn bà con gái, cô ấy ghét đến những nơi đông người, cô ấy cũng không thích phải nói về chồng mình với ai, cuộc sống của cô ấy rất kín đáo.
- Nghe như là cô ấy đang cố ép mình trở thành nhân vật trong truyện của anh nhỉ?
Vương giật mình, đúng, có vẻ như là vậy. Thế mà bao nhiêu lâu nay anh lại không nhận ra điều này. Anh đã viết một nhân vật mang tên Ngọc Lan, ngay từ lần đầu tiên gặp cô ấy. Rồi cô ấy gọi điện cho anh ngay sau khi đọc xong cuốn truyện. Anh luôn thắc mắc không biết cô ấy là một người như thế nào, nhưng biết đâu, cô ấy đang cố tỏ ra là một người bí ẩn như vậy thì sao?
Video đang HOT
Ngọc Lan luôn làm rất tốt việc đó, tức là hoá thân thành một nhân vật trong truyện của tôi. Từng kiểu cách, cử chỉ đều rất giống. Cô ấy lịch sự, nhưng xa cách. Cô ấy có những suy nghĩ mà tôi không bao giờ nhìn thấu được. Nhiều khi tôi phải tự hỏi rằng tôi có yêu cô ấy thật không? Tại sao yêu mà không hiểu được. Giống như một kẻ đi tìm kho báu, đã có tấm bản đồ trong tay nhưng lại không biết phải đọc nó như thế nào.
- Tôi cũng không rõ – Vương không trả lời đúng với những gì mình đang nghĩ, vì anh tưởng câu hỏi kia chỉ là một lời bông đùa.
Chính nhấc tay lên, anh ta lại mở một trang tài liệu khác, Vương có thể nhìn thấy những tấm ảnh 4×6 được dán trên những trang tài liệu đó. Kia là anh, còn kia là anh trai của Ngọc Lan, em gái Ngọc Lan, bố và mẹ của Ngọc Lan, Nguyên Thục. Tất cả đều nằm trong diện cần – phải – xem – xét, nhưng chỉ có mình anh bị đưa đến đây.
- Phạm vi được thu hẹp lại ở mức tối đa, vợ anh cũng thật biết cách làm cho chúng tôi đỡ mệt đấy. Anh biết vì sao mình lại phải ở đây không?
- Làm ơn đi, đây là buổi thẩm vấn điều tra hay là một buổi game night giải câu đố?
- Cứ coi như vậy cho nhẹ đầu đi ha! – Hoài nháy mắt. Ồ, bây giờ thì cô ta lại còn muốn tỏ ra đáng yêu nữa cơ đấy. Vương nghĩ thầm trong đầu.
- Bố mẹ vợ của anh, anh trai vợ, em gái vợ… Tất cả đều bị loại vì họ không có đủ động cơ để gây án. Tại hiện trường cũng không có bất cứ dấu vết gì của họ. Các camera trong nhà đều bị vô hiệu hoá trước khi án mạng xảy ra nên chúng tôi chỉ có thể nói vậy mà chưa thể chắc chắn. Song, chúng tôi đã thu được dấu vân tay trên dụng cụ gây án, tay nắm cửa cùng một số nơi khác trong phòng. Chúng tôi cũng được biết, anh đang chuẩn bị loại bỏ hết nhân viên cấp cao cũ của công ty và đưa người của mình vào.
Vương bỏ chân xuống, anh sắp hết chịu nổi với mấy thông tin cứ nhai đi nhai lại thế này. Họ phải hiểu rằng tất cả đều có thể làm giả được. Tất nhiên trong trường hợp này anh chẳng thể nào nói với họ. Mọi chứng cứ đều nghiêng về phía bất lợi, họ cho anh thời gian là để anh nghĩ cách chứng minh cho mình.
Tất nhiên trong trường hợp này anh chẳng thể nào nói với họ. Mọi chứng cứ đều nghiêng về phía bất lợi, họ cho anh thời gian là để anh nghĩ cách chứng minh cho mình. (Ảnh minh hoạ)
- Hôm đó tôi đang ở Sài Gòn, rất nhiều người có thể làm chứng cho tôi lúc đó.
- Vậy sao? Tôi đã liên lạc với họ, những người mà anh nói rằng có thể làm chứng cho anh đấy. Rằng họ nói không hề gặp anh.
Vương cố gắng bình tĩnh, anh tua lại một vòng quá khứ. Từ lúc anh xuống sân bay Tân Sơn Nhất cho đến khi về khách sạn. Rồi ra khỏi khách sạn để đi gặp đối tác, nói chuyện với họ. Tất cả hẳn là đều sẽ có camera ghi lại. Thời đại 4.0 này lúc nào chẳng bị theo dõi chứ. Chẳng có lý gì cả một đồn công an thành phố lại không tìm ra được dấu tích của anh ở Sài Gòn cả. Nhưng Vương vẫn cảm thấy bất an, bởi những người đã gặp anh đều phủ nhận sự xuất hiện của anh. Chẳng lẽ việc anh đến Sài Gòn chỉ là một giấc mộng thôi sao?
Chính gõ tay xuống mặt bàn, lặng lẽ quan sát từng thay đổi của Vương. Ông không thích kiểu hỏi dồn dập của mấy tay thẩm vấn, ông thích quan sát những thay đổi và nắm vào điểm yếu của họ hơn. Trong tâm lý học, người ta có thể đoán được kẻ đối diện đang nói thật hay nói dối dựa vào cái liếc mắt. Nếu kẻ đó liếc sang phải, họ nói thật. Nếu kẻ đó liếc sai trái, họ nói dối. Nếu kẻ đó liếc lên trên, họ đang che giấu. Nếu kể đó nhìn xuống dưới, họ hối lỗi hoặc là không chắc chắn. Mọi hành động của Vương đều được ông ghi nhận và phân tích trong đầu. Những ngón tay ông gõ nhẹ xuống mặt bàn inox. Ông có thể cảm nhận được hơi lạnh của màn đêm. Dù ở trong phòng kín thì nhiệt độ vẫn giảm xuống thấp hơn ban ngày. Thời điểm này, con người ta đang ở trong trạng thái xưng tội và hối lỗi với lòng. Nếu Vương là kẻ giết người, hẳn là anh ta đang rất sợ hãi.
Hoài chống tay và đặt cằm lên đó, cô ta có vẻ mệt mỏi vì phải thẩm vấn vào lúc nửa đêm thế này.
- Anh không muốn biện hộ gì sao anh Vương?
- Các người hãy nói hết những chứng cứ mà các người có đi. Tôi đoán chắc còn rất nhiều.
Hoài nhếch miệng cười:
- Vào đêm vợ anh mất, chúng tôi đã thu nhận được hình ảnh anh xuất hiện ở sân bay Nội Bài. Chiếc xe mà anh vẫn sử dụng cũng có trong camera của một nhà hàng mà anh đi qua.
- Thật buồn cười, rõ ràng lúc đó tôi đang ở Sài Gòn, tại sao lại ở Nội Bài được. Nhìn đi – Vương chỉ vào bức ảnh mà Hoài vừa đưa ra – Nó quá mờ để có thể cho thấy đây là tôi. Hiểu không?
- Vậy còn chiếc xe? Đó là xe của anh, của riêng anh thôi, một mình anh sử dụng. Nó tự đi được sao?
- Có trời mới biết!
Vương không ngờ được kẻ muốn hại anh lại có một kế hoạch hoàn hảo như thế này, hắn đã chặn lại mọi con đường mà anh có thể trốn chạy, hắn cố gắng dồn anh vào đường cùng và ép anh phải nhận tội.
Đột nhiên cửa phòng thẩm vấn bị ai đó đẩy vào. Ơn trời! Vương thầm nghĩ. Cái không khí căng thẳng chết tiệt này là sao chứ? Hoài và Chính quay lại, nhìn anh công an trẻ tuổi đang gãi đầu gãi tai nhưng vẻ mặt thì lại hốt hoảng tột độ. Nhiều khi hành động và cảm xúc nó sẽ lẫn lộn như thế nếu tình huống đến quá bất ngờ.
- Có chuyện gì? – Chính hỏi. Chất giọng trầm thấp và đầy uy quyền.
Anh công an đó đáp:
- Thủ trường, vừa có tin cấp báo, xác cô Ngọc Lan đã biến mất rồi.
KẾT
Hoài và Chính giật mình, quay đầy nhìn Vương vừa đẩy ghế đứng dậy. Trông anh ta mang đúng trạng thái của một người chồng nghe tin xác vợ mình đã không cánh mà bay.
Theo eva.vn
Người vợ ma (Phần 6)
Cô ta ư? Tôi cười nhạt, và hơi dừng lại. Nhìn Nguyên Thục thật lâu, tôi cố tưởng tượng ra nếu bây giờ Ngọc Lan xông vào và thấy cảnh tượng này thì cô ấy có nổi đoá lên không?
Không có quyền, cô ta không có quyền. Tôi yêu cô ta, nhưng cũng căm hận cô ta vì đã khiến tôi ra nông nỗi này.
- Em đã định lên Ba Vì từ rất lâu rồi, nhưng ngặt nỗi người ta đến đó nhiều quá. Em thì chúa ghét mấy nơi đông người.Cuối mùa hè năm đó nóng hơn bình thường, nóng đến mức tôi ngờ vực rằng năm ấy sẽ chẳng có mùa đông. Tôi chở Ngọc Lan trên chiếc xe riêng của cô ấy. Chiếc xe leo chầm chậm trên một con đường dốc thẳng đứng. Con xe này của Ngọc Lan là hai ngàn mã lực, lên dốc cao mà động cơ trơn tru không chút gò ép. Ngọc Lan bảo tôi mở mui xe ra để cô ấy ngắm cảnh và cũng bởi ở đây không có khói bụi. Tôi làm theo, cô ấy cười rộ lên thích thú.
- Em định tới cùng với ai?
Tôi biết Ngọc Lan không hề có bạn bè. Tôi hỏi câu này vì muốn biết trước tôi, cô ấy chưa từng muốn tới đây với một người đàn ông khác.
- Một mình.
- Một mình sao?
Ngọc Lan gật đầu:
- Em luôn thích làm mọi thứ một mình mà.
Nhà Thờ Đổ nằm khuất nẻo trên một khu rừng bạt ngàn đại thụ. Tiếng chim hót líu lo cùng âm thanh của những tán lá xào xạc tạo nên một bản nhạc núi rừng thanh khiết. Tôi nắm tay Ngọc Lan, đi dạo trên lớp đất gồ ghề sỏi đá. Những vệt nắng chạy dài, đâm xuyên qua tầng không rồi lao thẳng xuống mặt đất. Bình thường sẽ có rất nhiều người đến đây để chụp ảnh cưới, tham quan, du lịch, nhưng hôm nay lại chẳng có một ai. Vào ngày đẹp trời thế này thì quả là khó hiểu.
Tôi cũng không bắt mình suy nghĩ nhiều, vì trong tôi đang còn một dự định khác quan trọng hơn và tôi phải dồn tất cả mọi tâm tư cho nó. Nhận thấy thời cơ đã đến, tôi liền quỳ xuống ngay đằng sau Ngọc Lan và chờ cho cô ấy quay lại.
Thời tôi còn bé, bố tôi vẫn nói với tôi bằng một giọng điệu coi thường về cái việc cầu hôn. Ông nói nó rườm rà và lãng mạn hoá một việc vô bổ mà sau này, rất có thể nó sẽ bị đem ra làm trò cười, mỉa mai trong các cuộc cãi vã vợ chồng. Tôi thấy thương hại ông, bởi vì ông chưa bao giờ được yêu, chưa bao giờ hiểu được bản thân sẽ hạnh phúc nếu như làm cho người mình yêu hạnh phúc.
Bố phải lấy người mà bố chưa chắc đã yêu, thời ấy, vì chiến tranh nên hôn nhân chỉ là một thủ tục hoặc là một phương cách để duy trì giống nòi. Hầu hết chẳng ai cần đến tình yêu thời đó cả, vì tình yêu mà không có tự do thì cũng là cái loại tình yêu luồn cúi, tình yêu nhỏ nhoi không đáng để đem ra ca tụng.
Cái hay nhất của việc cầu hôn bất ngờ là chính mình cũng sẽ được trải nghiệm. Tôi đã mua vội chiếc nhẫn này trong Vincom, cứ lần nữa mãi mỗi khi nghĩ đến chuyện cầu hôn. Và giờ thì tôi đã làm điều đó. Mười phút trước, tôi thậm chí còn đang phân vân tối nay có nên ở lại.
Hầu hết chẳng ai cần đến tình yêu thời đó cả, vì tình yêu mà không có tự do thì cũng là cái loại tình yêu luồn cúi, tình yêu nhỏ nhoi không đáng để đem ra ca tụng. (Ảnh minh hoạ)
Ngọc Lan quay người, tôi liền dâng chiếc nhẫn lên như dâng cả cuộc đời mình cho cô ấy. Tôi nói với cô ấy bằng chất giọng dịu dàng nhất có thể:
- Anh muốn lấy em, điên cuồng muốn lấy em.
Ngọc Lan bất ngờ, cô ấy ít khi có biểu cảm như thế này. Điều đó làm tôi thoả mãn và tự hào.
- Trời đất ơi! - Ngọc Lan thốt lên.
- Em là nguồn cảm hứng bất tất cho anh. Ở bên em, anh luôn thấy cuộc sống này ngắn lại, anh sợ hãi khi một ngày nào đó chúng ta phải xa nhau.
Ngọc Lan đứng ngược sáng, cô ấy như một thiên thần giáng thế. Những hạt bụi trong ánh nắng lấp lánh và rơi xuống mái tóc màu hạt dẻ kia. Chúng hân hoan và mong chờ, như trái tim của tôi lúc này. Ngọc Lan cúi xuống, nhận lấy chiếc nhẫn và đeo vào ngón tay áp út của mình.
- Em đồng ý, tất nhiên là em sẽ đồng ý rồi.
Tôi bật dậy bế bổng Ngọc Lan lên. Giữa núi rừng, không có một đôi mắt nào nhìn ngó chúng tôi, không một vị thần tiên nào chứng giám điều đó. Chúng tôi cảm thấy tự do và hoang dại. Đã lâu lắm rồi tôi chưa vui sướng như thế này, kể từ khi mẹ tôi qua đời.
- Em là một kẻ hại người.
Hãy tưởng tượng đến hình ảnh một chiếc xe không phanh đang lao xuống con dốc và bất ngờ bị cản lại. Mọi thứ sẽ bung bét chứ không phải chỉ là đứng khựng lại đâu. Tôi chính là chiếc xe ấy. Tôi lao đi trong niềm hạnh phúc, rồi bị hại chết bởi câu nói này.
Ở trên này cao đến 1100 mét so với mực nước biển, nhưng tôi vẫn thấy nóng đến toát mồ hôi hột. Còn Ngọc Lan thì vẫn tỉnh bơ như đứa trẻ vô tội, và nói:
- Em đã hại người, anh vẫn chấp nhận cưới em chứ?
- Em đã hại ai?
- Em sẽ không nói cho anh biết đâu.
Tôi làm vẻ căng thẳng trong khi cô ấy thì cứ cười cợt cái sự sợ hãi này của tôi:
- Em không nói cho anh biết vì sợ anh sẽ thu lại chiếc nhẫn kia à? Ngọc Lan, chúng ta đã hứa sẽ không giấu giếm gì nhau cả mà. Chúng ta...
- Vì em không muốn giấu giếm anh nên em mới rủ anh lên đây.
Tôi không bao giờ hiểu được các việc mà Ngọc Lan sẽ làm hay lý do mà cô ấy làm vậy. Không bao giờ cả. Cô ấy là nỗi bí ẩn, là sự hoang mang trong tôi.
- Giờ thì em hãy nói cho anh biết tất cả những chuyện mà em đang muốn anh làm đi.
- Hãy nhớ kỹ ngày hôm nay - Ngọc Lan ghé lại gần tôi - Hôm nay, ngày mùng 5 tháng 8. Chỉ chúng ta mới biết đến ngày này. Và nếu anh quên, thì hãy cứ nhìn vào chiếc nhẫn mà em sẽ đeo từ giờ cho đến lúc chết nhé. Hôm nay chính là ngày anh cầu hôn em.
Vì đặc thù công việc, nên tôi ngủ khá muộn. Các cảm hứng sẽ không bao giờ đến vào ban ngày với một kẻ viết lách, nếu có, nó cũng sẽ dày đặc lý trí, mang "dáng dấp" của một bài văn nghị luận nhiều hơn. Còn ban đêm, chỉ cần một cốc Chivas, tôi đã có thể viết đến ba ngàn chữ với rất nhiều những cung bậc cảm xúc. Con chữ có thể khiến người ta đau, buồn, vui, giận... Những con chữ vào ban đêm còn có thể khiến người ta hài lòng nữa.
Nhưng hôm nay thì tôi không viết đêm, dù các con chữ vẫn nhảy múa như ma chơi trong đầu. Tôi như người say bước đi lảo đảo trên một con phố đêm với các quán bia cỏ và quán bar xập xình. Mấy thằng cò chắn đường và mời tôi vào quán, tôi lắc đầu hoặc là gạt chúng ra với vẻ bực bội.
Sau đó, tôi bước vào một quán bar có tên là Đom Đóm Xanh, ở đó, nhạc được chơi theo lối cổ điển. Jazz. Tiếng saxophone vang lên réo rắt như tiếng khóc của một cô gái điếm. Tôi không biết, nhưng giờ thì tôi thấy bực bội. Tôi cảm giác như mình đang bị chơi một vố, và người chơi tôi không ai khác chính là vợ sắp cưới của tôi.
- Anh đến rồi, em cứ tưởng là anh sẽ không đến.
Nguyên Thục mặc một chiếc váy đen kiểu Trung Hoa, cô kẻ mắt cong vút như mũi của một con thuyền đang đón sóng. Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ vui mừng khi thấy tôi bước vào.
Tôi cảm giác như mình đang bị chơi một vố, và người chơi tôi không ai khác chính là vợ sắp cưới của tôi. (Ảnh minh hoạ)
Trước đó hai ngày, Nguyên Thục đã hẹn tôi tới đây nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn làm Ngọc Lan phải buồn nữa. Khốn nạn thay cái lòng chung thuỷ của tôi, giờ thì tôi lại đứng ở đây, trước một người con gái đã chủ động tiến đến với mình.
Tôi vừa làm một việc kinh hãi nhất đời và cũng đáng chết những đời. Nếu bố tôi mà biết, ông sẽ bắn tôi như quân thù ngoài trận tuyến ngày xưa cho mà xem. Khi tôi lao xe xuống con dốc thẳng đứng đó, tôi đã mong có chiếc xe nào đi ngược chiều để tôi đâm sầm vào. Nhưng chẳng có chiếc xe nào cả.
Ngọc Lan thì im lặng, cô ấy biết tôi vừa trải qua một đợt khủng hoảng. Cô ấy vuốt nhẹ mái tóc mình, ngả đầu sang bên phía tôi để lắng nghe tiếng gió. Trời càng lúc càng tối, như cái cuộc đời chết tiệt của tôi vậy.
- Chúng ta rời khỏi đây thôi.
- Kìa, Vương.
Trong trường hợp này, Nguyên Thục không có lý do để phản kháng.
Tôi nắm tay Nguyên Thục rồi rời khỏi quán bar, chúng tôi chưa uống với nhau một cốc rượu nào. Tôi chẳng có hứng thú uống. Khác hoàn toàn với mấy người cứ buồn là say, cứ khó khăn là say. Tôi chỉ say trong lúc viết..
Nguyên Thục để mặc cho tôi làm gì mà tôi muốn. Cô chạy theo những bước sải rất rộng của tôi. Mùi cỏ dại ngai ngái lan truyền trong không khí, cô ấy đang đi đằng sau tôi mà tôi vẫn có thể ngửi thấy được.
Tôi cứ nắm tay Nguyên Thục như thế, rất chặt, rất chặt. Cho đến khi cửa phòng bật mở ra rồi đóng lại cái sầm vì cú đạp của tôi. Tôi mạnh mẽ đẩy Nguyên Thục xuống giường, nằm đè lên cô ấy và ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cô. Tôi không biết cô là ai, nhưng tôi nhận ra mùi hương của cô. Tôi như một kẻ say không rượu, tôi chuếnh choáng, lảo đảo đến mức không nhìn rõ được một thứ gì.
Trong một ngày mà làm sai hai lần, cả hai đều là những lỗi lầm không thể bỏ qua. Nhưng giờ đây tôi không cần biết đến điều đó nữa. Đời tôi thế là hết! Khi tôi bước xuống xe của Ngọc Lan, tôi đã biết đời tôi không nên tiếp tục nữa.
Xé bỏ chiếc váy của Nguyên Thục, thọc đôi tay mình vào đó. Nguyên Thục cong người đón nhận rồi lại hé ra một tiếng rên làm tôi chán chường. Tôi muốn xé đôi cô ta ra.
- Anh sẽ không hối hận đúng không? - Nguyên Thục thì thầm.
- Hối hận con khỉ, tập trung vào đi.
- Anh không nhớ đến chị ấy ư?
Cô ta ư? Tôi cười nhạt, và hơi dừng lại. Nhìn Nguyên Thục thật lâu, tôi cố tưởng tượng ra nếu bây giờ Ngọc Lan xông vào và thấy cảnh tượng này thì cô ấy có nổi đoá lên không? Không có quyền, cô ta không có quyền. Tôi yêu cô ta, nhưng cũng căm hận cô ta vì đã khiến tôi ra nông nỗi này.
Đó là những bước trượt dài đầu tiên trong hành trình tội lỗi của tôi.
Theo eva.vn
Người vợ ma (Phần 5) Vương liếc mắt theo từng cử động, hỏi đi hỏi lại trong đầu rằng cô ấy đang muốn gì. Rồi người đó thè cái lưỡi ấm và ẩm ướt của mình ra để chạm lên cổ anh. Cô ấy lướt đến đâu, gai ốc của anh nổi đến đó. Cả Hoài và Chính ở bên ngoài cũng để ý tới động tĩnh này...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Chồng chỉ đưa 10 triệu đồng/tháng, tôi nghi ngờ lương của anh đi về đâu

Tôi quá may mắn khi có người mẹ kế cho tôi 'cả một gia tài'

Mang thai tuần thứ 30, tôi choáng váng khi người phụ nữ dắt bé trai 5 tuổi đến nhận cha

Chồng luôn sẵn sàng vì người yêu cũ, còn vợ thì bị bỏ mặc

Sự xuất hiện của "vị khách không mời" trong tiệc sinh nhật chồng khiến tôi không nói lên lời

Em dâu mang bầu con trai, mẹ chồng khuyên một điều khiến tôi lập tức ly hôn

Ở biệt thự, đi xe sang, quẹt thẻ không giới hạn mà khổ

Tính toán nghỉ hưu sớm để sống an nhàn, ai ngờ tuổi già lại đầy sóng gió

Lời bố nói trong bữa cơm 49 ngày mẹ mất khiến 5 con gái nghẹn lòng

Tâm sự dằn vặt, đau xót của người phụ nữ lỡ... ngoại tình

Vợ phát hiện mắc bệnh hiểm nghèo, quyết định của người chồng khiến ai nấy đều sửng sốt

Nhận được tin nhắn "cầu xin" từ người lạ, bạn trai vội vã chia tay tôi
Có thể bạn quan tâm

Cặp nam diễn viên 2K và 95 "phim giả tình thật", chính thức công khai hẹn hò đồng giới!
Sao châu á
00:23:49 21/09/2025
Lướt thấy phim Trung Quốc này là phải cày gấp: Nữ chính thẩm mỹ tuyệt đối, nam chính quá đẹp không thể nhận ra
Phim châu á
00:05:53 21/09/2025
Vbiz mấy ai may mắn như mỹ nam này: Đóng cả Mưa Đỏ lẫn Tử Chiến Trên Không, đẹp trai diễn đỉnh flex cả đời cũng được
Hậu trường phim
23:59:02 20/09/2025
Tập 1 Anh Trai Say Hi mùa 2: Người từng rửa bát kiếm sống, người làm shipper giao cơm cho Tóc Tiên
Tv show
23:47:48 20/09/2025
Chồng chủ tịch nói lời mật ngọt với hoa hậu Đỗ Mỹ Linh, NSND Phạm Phương Thảo được mùa
Sao việt
23:34:46 20/09/2025
Ca sĩ Bằng Kiều lên tiếng về chuyện 'ế show' ở Mỹ và 'dì ghẻ con chồng'
Nhạc việt
23:30:12 20/09/2025
Khởi tố đối tượng xâm phạm mồ mả, hài cốt
Pháp luật
22:42:07 20/09/2025
Ông Trump: Mỹ 'kiếm tiền' từ xung đột Nga - Ukraine
Thế giới
22:28:17 20/09/2025
Bão Ragasa tăng cấp rất nhanh, có thể thành siêu bão vào 23/9
Tin nổi bật
22:12:03 20/09/2025
Cuộc sống của hot girl Huyền 2K4 sau khi làm dâu hào môn
Netizen
22:01:53 20/09/2025