Người vợ ma (Phần 18)
Vương bắt chặt các ngón tay lại với nhau, anh trợn mắt nhìn hai cảnh sát đang nói về một vấn đề hết sức quan trọng của vụ án.
Vấn đề mà lẽ ra anh đã có thể biết từ rất lâu rồi. Hoá ra Nguyên Thục không hề yêu anh. Cô ấy chỉ tiếp cận anh để trả thù mà thôi.
Kẻ bí ẩn hẳn là muốn công an tìm ra chân tướng vụ án này, còn vụ án Ngọc Lan thì sao? Hắn không nghĩ đến hậu quả hay sao? Có rất nhiều cách để khiến một kẻ có tội phải hối lỗi, tại sao phải là mạng đền mạng đầy thương tâm như vậy chứ?Chính đã đọc hết những gì mà Vương viết, như vậy, anh ta đã nhận tội hại lão già ở phía Tây thành phố. Vụ án mà năm năm trước tưởng đã đi vào ngõ cụt. Ngay lập tức, Chính cho một đội điều tra lên Nhà Thờ Đổ để tìm xác ông lão.
- Tôi không hại ông ta – Vương đã mệt lả, anh ta không chịu nổi cái không gian tù túng và việc bị thẩm vấn, việc phải đấu trí hết lần này tới lần khác – Là vợ tôi đã hại ông ta trước. Lúc ấy tôi không thể làm gì khác cả.
Chính quay người lại, ông nhìn Vương bằng một sự thương xót. Đúng như ông già ấy đã nói về Vương, anh ta là một người tốt. Nhưng lại là một người tốt kém may mắn. Và trên đời này có biết bao nhiêu kẻ giống như anh, đã từng tốt đẹp, rồi cuối cùng lại bị rơi vào trong vực sâu tội lỗi.
- Hôm ấy anh không đến gặp Nguyên Thục, vậy thì tại sao giọng nói ấy lại xuất hiện trong đoạn ghi âm?
- Các người là cảnh sát mà không liên hệ được với công nghệ hiện giờ hay sao? Có quả nhiều cách để làm giả tiếng cơ mà.
- Vậy sao anh lại dám khẳng định rằng người đã gây rối ở đây hôm qua chính là cô Ngọc Lan?
Vương giật mình nhớ lại, anh hơi ngẩng lên nhìn chiếc bóng đèn đã được thay mới. Đúng như vậy, nếu như có thể làm giả được tiếng nói thì chắc hẳn tiếng nói vang bên tai anh lúc đó là của người khác. Chính kẻ đó, kẻ đó đã gây ra tất cả chuyện này. Nhưng trong phòng lúc ấy chỉ có anh và Nguyên Thục.
Thấy Vương có vẻ kinh hãi, Chính đoán anh ta đã nhận ra người cố muốn hại mình là ai. Phải, là Nguyên Thục. Ông đã nghĩ đến cô ta từ khi cô ta nhận lời tới đây phỏng vấn. Một cách tự tin. Ở trong trạng thái như thế chỉ có hai khả năng, cô ấy muốn chứng minh mình vô tội, hoặc là muốn che đậy tội lỗi của mình. Ông không cho rằng cô ấy sẽ muốn chứng minh mình vô tội khi rất vô tình, sự cố cái bóng đèn vỡ xảy ra.
Cô ta đã tự đả thương mình, dùng tiếng nói đã được làm giả để doạ vương. Đương nhiên, có ta có kẻ giúp đỡ bên ngoài. Sau khi trích xuất camerea, Chính nhận ra một kẻ giả mạo công an đã lẻn vào. Theo như nhận định, thì kẻ này khá giống với người sử dụng chiếc xe của Vương trong camera, hắn có dáng người và khuôn mặt hao hao giống anh ta nên rất dễ gây ra sự nhầm lẫn.
Trên đời này có biết bao nhiêu kẻ giống như anh, đã từng tốt đẹp, rồi cuối cùng lại bị rơi vào trong vực sâu tội lỗi. (Ảnh minh hoạ)
Chính chống hai tay nhìn Vương đầy kiên nghị:
- Cậu sẽ thoát được tội hại vợ mình, nhưng cậu vẫn sẽ phải trả giá cho lỗi lầm trong quá khứ. Nếu như bây giờ cậu thành thật trả lời cho tôi một câu hỏi nữa.
- Vâng – Vương vẫn đang rất run sợ, anh không nghĩ được thêm gì nữa. Trong phút chốc, người tình lại trở thành một kẻ hại người. Anh vẫn không hiểu vì sao, vì yêu anh ư? Vì ghen tuông?
- Nguyên Thục có chìa khoá nhà anh hay không?
Vương im lặng, anh nhắm mắt nhớ lại. Anh chưa bao giờ để Nguyên Thục đến được gần Ngọc Lan, chỉ có cô ta tự đi tìm. Những cuộc gặp mặt bất ngờ giữa Nguyên Thục và Ngọc Lan, giữa Nguyên Thục và bố đều được thông báo sau đó. Nhưng anh không mấy lo lắng hay nghi ngờ.
Tất cả mọi tâm sức của anh đều được dồn vào việc che giấu tội danh n.goại t.ình. Anh cố gắng bảo vệ Nguyên Thục, che chở cho cô ấy thoát khỏi móng vuốt của Ngọc Lan. Song anh không nhận ra rằng mọi cố gắng đó của anh đều giúp cô đạt được mục đích kinh khủng của mình.
- Có thể cô ấy đã lấy trộm của tôi. Nếu như ông phát hiện ra Nguyên Thục có chìa khoá nhà. Hoặc là của vợ tôi, hoặc là của bố tôi.
- Nghĩa là anh không đưa?
- Đúng, tôi không bao giờ làm điều ngu ngốc đó.
- Tuy tất cả dấu vân tay tại hiện trường đều là của anh, nhưng có một chi tiết đáng ngờ hơn mấy dấu vân tay có thể tạo được ấy. Đó là nến thơm. Vợ anh có bao giờ dùng nến thơm không?
- Thi thoảng.
- Mùi thế nào?
- Dịu dàng, ngọt ngào. Tôi không chắc nữa, nhưng nó gần giống với hương trên cơ thể của cô ấy.
- Mùi này thì sao?
Chính lôi ra một chiếc nến thơ, Vương nhận ra đó chính là nến thơm tại hiện trường. Lúc ấy anh không để ý cho lắm, vì cảnh tượng trước mắt đã làm anh c.hết lặng. Làm gì có ai để ý được cái nến thơm hay bất kì thứ gì c.hết tiệt khác ngoài cái xác vợ mình chứ?
Vươn ghé mũi xuống ngửi, một mùi hương gì đó rất hắc và nồng, không giống với mùi của Ngọc Lan. Lúc anh bước vào nhà, anh đã thấy có mùi lạ thoang thoảng, nhưng nó không mấy lấn át được mùi của Ngọc Lan. Vì Ngọc Lan thường hay dùng nước hoa của cô ấy để xịt phòng, cô ấy luôn tự tạo ra mùi hương cho mình.
- Chúng tôi đã tìm ra thứ khiến cô Ngọc Lan vợ anh không thể kháng cự lại sự tấn công của kẻ thù, chính là ở chiếc nến thơm này. Trong nó có chứa một lượng lớn cây gây thôi miên có tên là “hơi thở của quỷ”, tên khoa học là Barrachero, một loại cây dại mọc phổ biến ở Colombia. Nó có thể tạo ra những giấc mơ kỳ lạ, hoặc thôi miên con người khi hít phải. Cậu biết đấy, nó chưa hề có mặt ở Việt Nam. Rất khó để tìm ra tên t.uổi của cái thứ ma dược này thật nhanh, cô ta dường như đã tính toán dự liệu mọi chuyện từ rất lâu rồi.
- Hơi thở của quỷ! – Vương lẩm bẩm. Đó là lý do mà Ngọc Lan không thể kháng cự lại mười nhát đ.âm đó? Là lý do mà cô ấy c.hết như say ngủ đó sao? Vương đ.au đ.ớn gục mặt xuống. Ngọc Lan đã c.hết như vậy, cô ấy thậm chí còn không biết là mình đã c.hết. Chúng đã thôi miên cô ấy như thế nào, dùng câu chuyện này? Có anh ở trong đó hay không?
Chính thở dài, nỗi đau vào lúc này đã là quá muộn, nhưng nó đúng với tâm lý của một người chồng. Chỉ là, lẽ ra anh ta nên đau buồn sớm hơn nữa. Chứ không phải là lao vào thay đổi toàn bộ công ty của vợ, để người khác đàm tiếu, để kẻ xấu nhân cơ hội đó chồng thêm chứng cứ cấu thành tội m.ưu s.át của anh.
Video đang HOT
- Tôi có lỗi với Ngọc Lan, lẽ ra tôi không nên quay lại với Nguyên Thục.
- Phải, anh đã sai ở thời điểm đó. Nhưng cô ấy yêu tôi đến vậy, tôi không nỡ đành lòng rũ bỏ cô ấy. Là tôi đã đưa Nguyên Thục vào vòng xoáy này.
- Không, thật ra là Nguyên Thục đã đưa anh vào. Ngay từ đầu, anh đã là mồi câu cho cô ấy.
Chính mỉm cười đầy ái ngại, vì ông biết có thể Vương sẽ lại nhận được một cú sốc khá lớn nữa. Rằng Nguyên Thục vốn không yêu Vương, cô ta làm tất cả những điều này vì một mục đích riêng thôi.
Chính lại gõ tay xuống mặt bàn, ông nhìn thẳng vào mắt Vương và nói:
- Được rồi, thời đại của đau buồn đã hết. Điều cần nhất bây giờ là lật lại vụ án này. Chúng ta bắt đầu lại nhé.
Vương nén lại những cảm xúc của mình, trong khí nó vẫn đang trào lên khiến anh không thể nào tập trung hay dạo lại cái vụ án c.hết tiệt này như lời Chính nói được. Anh vẫn phải cố gắng thôi, Ngọc Lan đã c.hết, không ai có thể giúp anh được nữa. Anh chợt nhận ra mình giống như một đ.ứa t.rẻ bơ vơ, anh cô đơn giữa những bão táp ập đến mà không có ai nắm tay mình. Anh đã mải mê trong dối gian và bạc nhược suốt những năm tháng qua. Đây chính là quả báo của anh.
- Anh đã đi công tác Sài Gòn trước bao nhiêu ngày cô Ngọc Lan mất?
- Hai ngày.
- Trong khoảng thời gian đó, anh có mua hàng hay giao dịch cái gì ở Sài Gòn không? Vì toàn bộ đối tác và những camera có thể ghi lại hình đều phản đối cho thông tin này.
- Tôi ít khi ra khỏi khách sạn mỗi lần công tác, bữa ăn đều được nhà bếp khách sạn chuẩn bị luôn. Nhưng tôi có mua cà phê ở Starbuck Nguyễn Huệ bằng thẻ của Ngọc Lan.
- Một thông tin hữu ích đấy, anh nên nói với chúng tôi sớm hơm. Chúng tôi sẽ kiểm tra lại lịch sử giao dịch ngay bây giờ.
- Thời đ.iểm gần nhất cái c.hết của cô Ngọc Lan được phát hiện, đã có một số lạ gọi cho anh phải không?
- Phải, hắn để tôi nghe những nhát đ.âm…- Vương có vẻ khó nói, khuôn mặt anh giật giật, như nén lại không cho mình mếu máo -… hắn đang liên tiếp đ.âm vào cơ thể của cô ấy.
- Chỉ thế thôi sao?
Vương gật đầu:
- Chỉ thế thôi.
- Còn Nguyên Thục thì sao? Cô ấy có gì khác lạ không?
Vương lắc đầu:
- Tôi không cho cô ấy liên lạc trước. Tôi đã chặn số của cô ấy từ rất lâu rồi. Tôi chủ động đến tìm cô ấy thôi.
- Số điện thoại ấy được cho là của vợ anh, cái này cũng có thể hiểu kẻ ấy đã dùng điện thoại dự phòng của Ngọc Lan để gọi điện cho anh. Dân kinh doanh mà, phải không?
Nguyên Thục vốn không yêu Vương, cô ta làm tất cả những điều này vì một mục đích riêng thôi. (Ảnh minh hoạ)
Chính nhún vai, ông ta nhìn vào cuốn sổ đã ghi dày đặc các chi tiết của vụ án. Sau đó, ông lật sang một trang mới, tiếp tục viết vào.
- Vậy trước khi c.hết vợ anh có gọi điện cho anh không?
Vương gật đầu:
- Có, cô ấy có gọi cho tôi.
Chính ngẩng đầu lên nhìn, đây có thể là một thông tin quan trọng để đưa Vương ra khỏi diện tình nghi:
- Cô ấy bảo rằng anh vợ tôi hẹn gặp để bàn chuyện đất cát.
- Lúc ấy là mấy giờ?
- Chín giờ tối, hay gần gần giờ đó, tôi không nhớ chính xác được.
- Bàn chuyện vào lúc chín giờ tối? Anh không thấy lạ sao?
Vương im lặng, anh chưa bao giờ nghi ngờ những cuộc hẹn gặp hay những câu chuyện mà Ngọc Lan kể. Vì vốn nó không khiến anh phải bận tâm. Lẽ ra anh đã có thể ngạc nhiên, và hỏi cô ấy rằng tại sao không thể dời công việc đến ngày mai? Em có thể đi ngủ, nghỉ ngơi và mơ về anh. Nhưng anh không làm thế, anh chẳng quan tâm gì đến cô ấy cả.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng thẩm vấn bị xô vào rất mạnh. Hoài hớt hải chạy đến, trên tay cô là những tờ giấy được đ.ánh chữ chằng chịt. Cô liếc mắt qua Vương, sau đó nói rất nhanh:
- Đúng là như vậy, thưa sếp. Nguyên Thục là cháu ông lão đã c.hết ở phía Tây ngoại thành đó. Nhưng là cháu gái nuôi. Cô ấy bị bỏ rơi và được ông lão này nhận nuôi từ lúc năm t.uổi.
Vương bắt chặt các ngón tay lại với nhau, anh trợn mắt nhìn hai cảnh sát đang nói về một vấn đề hết sức quan trọng của vụ án. Vấn đề mà lẽ ra anh đã có thể biết từ rất lâu rồi. Hoá ra Nguyên Thục không hề yêu anh. Cô ấy chỉ tiếp cận anh để trả thù mà thôi.
Theo eva.vn
Người vợ ma (Phần 15)
Khi tôi bước qua phòng kỹ thuật điện nước của toà nhà, thì một bàn tay mượt mà vươn ra và kéo tôi lại.Ngay sau đó, cánh cửa đóng vào chắn hết mọi ánh sáng. Chỉ có bóng tối, chỉ có mùi cỏ dại ngai ngái khiến tôi vẫn ám ảnh bao lâu nay.
Hai tay công an từ đâu chạy đến giữ chặt anh lại, họ đẩy lưng anh xuống và bẻ ngoặt tay anh ra sau một cách thành thục. Vương vẫn cô giẫy nhẹ nhưng chỉ một cử động nhỏ cũng khiến các khớp xương anh đau nhói. Vậy nên anh dừng lại và nói giọng hoà hoãn:
- Thôi nào, tôi đang cố kết hợp với các người để phá án đấy. Gọi Chính ra đây, gọi hết điều tra viên của các người đến đây.
Một trong hai cảnh sát nhìn anh đầy khinh khỉnh, họ không thèm đáp lại anh mà lôi anh lại vào cái ghế và bắt đầu trói anh lại. Họ chỉ để lại một cánh tay anh để anh có thể tiếp tục viết những thứ gần như là hồi ký này. Vương điên tiết, nhưng anh biết mình chẳng làm được gì họ cả. Anh chỉ là một nghi phạm, và anh cần ngoan ngoãn trong lúc này.
- Tôi sẽ ra được khỏi đây, tôi hứa đấy.
- Chuyện đó để sau hãy nói.
Họ bỏ đi, cánh cửa đóng lại cái rầm. Vương ngửa đầu nhìn bóng đèn đã được thay. Nó sáng quắc lên khiến mắt anh loà đi, nhưng anh vẫn cố chấp nhìn vào nó. Thật tồi tệ làm sao khi mang danh kẻ hại vợ. Anh không thể chứng minh được mình vô tội. Vương đ.au đ.ớn nhận ra, đúng là mình không thể chứng minh được bản thân vô tội.
Song, Vương chắc chắn một điều rằng Ngọc Lan đã c.hết. Cô nhớ lại lúc cô nằm ở trên giường với những nhát đ.âm, trông dáng vẻ như đang say ngủ. Giống hệt ông lão đó. Đây là một cuộc trả thù, Vương chắc chắn là vậy. Có thể là của anh trai ông ta. Nhưng đã lâu rồi anh không gặp lão già còn hơn cả già ấy, anh còn nghe nói sau nhiều năm không đòi được miếng đất và t.iền bạc, lão đã trở nên điên loạn và mất trí nhớ. Như một chứng bệnh Alzheimer.
Biết đâu được. Vương tự nói thầm với chính bản thân mình. Lão ta có thể giả vờ. Nhất định là lão ta đã vờ điên loạn, đợi thời cơ thích hợp để trả thù.
Vương thở hắt, anh kéo lại đống giấy và cố vươn ra lấy cái bút. Quỷ tha ma bắt, họ trói anh quá xa để anh có thể với được nó. Mất đến gần một phút Vương mới vơ lấy cái bút rồi tiếp tục viết.
Lão già tóc bạc trắng, mặc một bộ đồ bằng vải lanh để tránh cái nóng hè ngồi ngay đối diện Vương. Lão nhìn tôi bằng một vẻ ngơ ngẩn, như không biết tôi là ai tại đây. Tôi cũng không buồn giới thiệu, cái chức danh phó giám đốc khiến tôi ngượng nhiều hơn là tự hào. Nó vốn không phải của tôi.
Ông lão nhướn mày, như nhận ra tôi:
- Cậu là tác giả của cuốn sách đó.
Ngọc Lan quay sang nhìn tôi, cô nở một nụ cười như thể đó là điều đáng để chúc mừng. Cũng đã lâu rồi không còn ai quan tâm đến cuốn "Ngọc Lan vẫn đang nở" của tôi nữa.
Tôi gãi đầu, nói cảm ơn ông cụ để câu chuyện này trôi qua êm đẹp. Nhưng ông ta vẫn cố nói:
- Người mà cậu viết trong đó là cô Ngọc Lan đây ư?
Đến lúc này thì tôi đành phải tiếp chuyện:
- Ông cũng đọc cuốn sách đó à?
- Cháu tôi đã mua một cuốn. Nó nói đó là cuốn sách bán chạy nhất năm.
Chỉ là quá khứ thôi, tôi nghĩ thầm. Nó đã từng là niềm tự hào của tôi, nhưng giờ đây, nó là cả sự nghiệp của tôi. Thật buồn cười, tôi từng nghĩ người ta muốn có một phút huy hoàng rồi chợt tắt còn hợp le lói suốt ngàn năm như tôi. Nhưng tôi lại không muốn thế. Khi bạn ở trong tình cảnh ê chề của lúc "chợt tắt" này bạn sẽ hiểu, thà là bạn cứ cố gắng le lói, cố gắng để vươn lên. Bạn có mục đích, bạn có hy vọng. Hơn là tuyệt vọng.
Khi bạn ở trong tình cảnh ê chề của lúc "chợt tắt" này bạn sẽ hiểu, thà là bạn cứ cố gắng le lói, cố gắng để vươn lên. Bạn có mục đích, bạn có hy vọng. Hơn là tuyệt vọng. (Ảnh minh hoạ)
- Vâng, nhưng giờ thì mọi người chắc đã quên nó rồi.
Ông lão lắc đầu:
- Không, mọi câu chuyện của cậu hoàn toàn không đáng để quên. Cậu viết nó như một trò dự báo vậy.
Ngọc Lan hừm nhẹ một cái, tôi hiểu cô đang khó chịu. Trong truyện, Ngọc Lan sẽ nhận một cái kết bi thảm đó là bị hại. Cô ấy đương nhiên không thích trò chơi dự báo mà ông lão kia nói. Tôi chỉ biết gượng cười, luồn tay xuống và nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. Điều ấy khiến cô bất ngờ, cô mở to mắt nhìn tôi, những sự mạnh mẽ như bị uốn mềm đi, sóng sánh đầy yêu thương. Tôi không nghĩ chỉ một hành động nhỏ cũng làm cô xúc động như vậy.
- Truyện là truyện, nó không thể là ngoài đời được. Với lại, vợ tôi còn là nguồn cảm hứng cho tôi sáng tác rất nhiều câu chuyện khác nữa.
Ông lão bật cười, cái cười như phỉ nhổ vào câu nói của tôi. Tôi thấy hơi nóng mặt:
- Cậu trai trẻ ạ, cậu làm sao vượt qua được cái bóng của mình khi cái bóng đó còn tồn tại trong cậu?
Tôi nhìn Ngọc Lan, không hiểu được ý tứ sâu xa mà ông lão nói nhưng tôi nghĩ mình chẳng cần mất thời gian để hiểu nữa. Đây đúng là một ông lão lẩm cẩm. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ viết về vợ mình như một trò dự đoán tương lai cả. Tôi là một tác giả trinh thám, những câu chuyện đều phải dựa trên vụ án rõ ràng. Nếu là một nhà tiên tri, thì hẳn câu chuyện ấy đã là cuộc sống của tôi bây giờ. Bởi tôi đã sáng tác nó cách đây gần bốn năm rồi.
Đương nhiên là ngày hôm ấy, ông lão đó lại không đòi được t.iền. Nhưng khác với tất cả những gì mà tôi tưởng tượng về một tay phản bội em trai, cố chày cối để lấy số t.iền đáng thuộc về mình, thì ông lão này lại khiến tôi cảm thấy dễ chịu nhiều hơn cả.
Ông ta không cố đòi t.iền, ông cũng không lôi vấn đề luật pháp hay gì ra để cãi. Ông ta chỉ để, nói về cuốn sách của tôi, nói về chuyện ông ta có thể nhận t.iền không? Khi Ngọc Lan nói không được, ông ta liền cúi đầu chào rồi đi về.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy ghét vợ mình ghê gớm. Cái sự vô lễ đó của cô làm tôi nghĩ cô không phải một người lịch sự như tôi vẫn nghĩ. Cô thật không biết điều, cô thật là tàn nhẫn.
Nhưng phải đến sau này rồi tôi mới biết ông lão ấy đã âm thầm nhặt được một khoản t.iền lớn. Khoản t.iền đó là do Ngọc Lan đưa trả. Cô ấy luôn làm việc khó hiểu như thế, và cũng rườm rà như thế đấy.
Ông lão thì vẫn tin đến bây giờ ông ta chưa từng được trả lại thứ gì.
Sau đó, tôi chạy theo ông lão, níu ông lão lại bằng cách nắm lấy khuỷu tay gần guộc của ông.
- Xin lỗi ông! - Tôi nói đầy thành kính - Vợ cháu là một nhà kinh doanh, cô ấy rất lạnh lùng nhưng thực chất không phải vậy.
Tôi đang cố vớt vát điều gì nhỉ? Tôi không thể trả t.iền cho ông lão đó và càng không thể trả lại được mảnh đất.
- Rồi một ngày cô ta sẽ phải trả lại tất cả - Ông lão quả quyết nói - Trên đời này các món nợ luôn luôn được tính toán rất sòng phẳng dù là dạng này hay dạng kia.
Tôi lấy ví của mình, móc hết t.iền trong đó ra rồi dúi vào tay ông lão. Tôi ép ông phải nắm thật chặt số t.iền đó của mình. Đây là t.iền của Ngọc Lan, tôi nhắm hờ mắt, tôi đã nhận được lương của cô ấy mỗi tháng, thật là đáng hổ thẹn.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy ghét vợ mình ghê gớm. Cái sự vô lễ đó của cô làm tôi nghĩ cô không phải một người lịch sự như tôi vẫn nghĩ. Cô thật không biết điều, cô thật là tàn nhẫn. (Ảnh minh hoạ)
- Ông cầm tạm lấy, cháu biết nó chẳng đáng là bao so với t.iền của mảnh đất.
- Được rồi - Ông ta ngắt lời - Tôi sẽ cầm, lần này. Cậu là một người tốt, nhưng là một người tốt kém may mắn.
Nói rồi ông ta bỏ đi, tôi nhìn theo cái dáng chậm chạp, lù đù của ông mãi. Tôi không để ý anh trai của Ngọc Lan đã bước ra và đứng ngay cạnh tôi từ lúc nào. Anh ta là cố vấn của Ngọc Lan, cũng gần như là người đứng sau thao túng tất cả. Ở trong công ty này, anh không có chức danh gì, nhưng anh là người quyền lực nhất.
- Lòng thương hại đôi khi sẽ hại c.hết chúng ta.
Tôi giật mình vì câu nói của anh vợ. Tôi chỉ gật đầu như để chào hỏi rồi sẽ bỏ đi. Anh ta quay người, đi theo ngay đằng sau tôi như một cái đuôi, thật là bực bội. Từ bao giờ mà họ lại thích phán xét những điều tôi làm đến vậy.
- Một ngày nào đó cậu sẽ được làm chủ công ty này, cách Ngọc Lan đưa cậu vào khiến tôi nhận ra điều đó.
Tôi khựng lại vì câu nói của anh vợ. Tuyệt vời, nếu như đó là câu chuyện tưởng tượng của anh ta. Nghe như tiểu thuyết vậy.
Biết tôi không tin, anh ta nói tiếp:
- Rồi một ngày cậu sẽ hiểu em gái tôi yêu cậu hơn tất cả những gì nó có. Nó sẽ dạy cậu trở thành một ông chủ - Anh ta vỗ vai tôi - Tốt nhất là cậu đừng bao giờ phản bội nó.
Tôi hích vai như một hành động chống lại sức mạnh của anh ta đang áp vào tôi, anh ta liếc mắt vì cái hích vài đó, rồi cười nhạt và bỏ tay xuống. Tôi thấy mình giống như một đ.ứa t.rẻ, nhưng mặc xác, miễn sao tôi thấy thoải mái trong lúc này. Một đống kẻ đứng ra dạy đời tôi, hôm nay là cái ngày khốn nạn gì vậy?
- Ngọc Lan không yêu tôi nhiều như anh nghĩ đâu, ở trong chăn mới biết chăn có rận. Nếu anh không thấy con rận nào thì đúng là anh chẳng hiểu gì về chúng tôi.
Tôi bỏ đi, cảm thấy mình đã làm đúng.
- Anh Vương!
Khi tôi bước qua phòng kỹ thuật điện nước của toà nhà, thì một bàn tay mượt mà vươn ra và kéo tôi lại. Ngay sau đó, cánh cửa đóng vào chắn hết mọi ánh sáng. Chỉ có bóng tối, chỉ có mùi cỏ dại ngai ngái khiến tôi vẫn ám ảnh bao lâu nay. Một đôi môi ẩm ướt áp chặt lên đôi môi khô khốc vì tức giận của tôi. Đôi môi của sự đê mê và tội lỗi. Lưỡi của cô cuốn lấy lưỡi tôi, cũng như cuốn phăng đi chút lý trí cuối cùng.
Tôi phải thừa nhận rằng tôi nhớ cô, tôi nhớ cô phát điên lên được. Được sự chấp nhận của lý trí và con sóng tình cảm đang đ.ánh thẳng vào tôi, tôi đẩy cô vào sâu hơn, để không có thứ tai mắt hay ánh sáng nào soi lấy chúng tôi được. Tôi dùng tay đỡ lấy lưng cô, kéo dọc xuống dưới chạm đến những nơi mà tôi vẫn luôn mơ về hằng đêm. Hơi thở của chúng tôi quyện vào nhau, không nhận ra được đâu là của tôi và đâu là của cô.
Sự tức giận với Ngọc Lan, người nhà Ngọc Lan dịu dần xuống. Toàn bộ tâm trí của tôi giờ chỉ mang tên: Nguyên Thục.
Theo eva.vn
Người vợ ma (Phần 11) Mái tóc màu hạt dẻ của Ngọc Lan như thác đổ, xoã xưỡi trên vai cô. Nhanh như chớp, cô nắm lấy mái tóc đó và kéo mạnh về phía mình.Ngay cả khi đã nghe thấy tiếng rên khẽ của cô, tôi cũng không nghĩ mình là một thằng đàn ông tồi tệ. Chiếc xe dừng lại tại khách sạn Victoria, nhân viên...