Người vợ ma (Phần 12)
Tôi rùng mình, tựa như đang nhìn thấy bản ngã của mình trong gương. Rằng tôi là một người khác sau lời hứa này.
Tôi không biết Nguyên Thục sẽ ra sao nếu không thấy tôi liên lạc, không thấy tôi đến tìm cô nữa. Cô sẽ tìm mọi cách để đến bên tôi. Điều ấy thật là nguy hiểm.
Sẽ không còn nữa, không còn một Ngọc Lan khiến tôi phải si mê, cuồng dại hiến dâng tất cả mọi thứ nữa. Tôi đã e dè, đã chán ngán, và đã nhìn cô bằng một đôi mắt khác. Cuộc hôn nhân này vốn đã đi xuống dốc, hoặc không nên bắt đầu. Nhưng tôi vẫn cố chấp, và ngu ngốc tin rằng tôi yêu cô đủ nhiều để tha thứ hết tất cả mọi chuyện.Tôi nắm chặt mớ tóc của Ngọc Lan trong bàn tay mình, bàn tay đã từng siết lấy bàn tay của cô, từng vuốt ve cơ thể cô. Giờ đây trong tôi lại nổi lên ký ức nơi Nhà Thờ Đổ đó, tưởng như cả đời này tôi nó chính là nỗi ám ảnh đi kèm mỗi khi tôi nhớ về Ngọc Lan.
Tôi là một thằng ngạo mạn như tôi đã nói, ngạo mạn khốn kiếp.
Ngọc Lan không hoảng sợ vì hành động đầy bạo lực này của tôi, cô nhếch môi cười thách thức tôi cũng như thách thức giới hạn của tôi.
- Cuối cùng thì em cũng đã lột trần được anh Vương ạ. Anh thật đáng ghê tởm. Anh ngoại tình, nói dối, nhưng vẫn ngọt ngào với em, giờ thì anh còn định đánh em nữa. Em đã quá cao thượng với anh.
Tôi lắc đầu, gồng người lên chịu đựng cơn điên đang sôi trào trong máu, nó thoát ra qua lỗ tai, lỗ mũi rồi từng lỗ chân lông của tôi.
- Hứa với anh một điều này thôi, cả đời anh chưa bao giờ xin em điều gì.
- Anh định cầu xin cho con chó cái đó ư?
- Đừng gọi Nguyên Thục là con chó cái!
Tôi hét lên, tôi ghét những người phụ nữ của mình bị đặt một cái tên riêng nào đó. Bố tôi thì gọi Ngọc Lan là con bé già nua, Ngọc Lan thì gọi Nguyên Thục là con chó cái. Những cái tên ấy như nhạo báng sự lựa chọn của tôi. Rằng tôi đã vơ lấy những thứ chẳng ra gì. Tôi cũng không muốn người phụ nữ của mình bị nhìn bằng một đôi mắt xấu xí, bị gọi bằng một cái tên xấu xí nữa.
Ngọc Lan lại cười lên một tiếng, tôi từng rất thích nụ cười của cô ấy, cho đến giây phút này:
- Em sẽ không thay đổi cách xưng hô đâu, vì nó xứng đáng với em. Nào, nói yêu cầu của anh đi.
- Đừng làm hại cô ấy, được chứ? Xin em.
- Rồi thì sao? Em sẽ được gì nào?
Tôi bắt đầu buông tóc của Ngọc Lan ra, dịu dàng luồn ngón tay mình vào làm lược chải cho nó vào đúng nếp. Cơn giận vừa rồi chuyển hoá rất nhanh thành một sự thành khẩn, tôi đang phải nhún nhường trước vợ mình để cầu xin cho tình nhân. Không phải tôi yêu cô ấy hơn, mà bởi vì tất cả những chuyện này đều là lỗi do tôi chứ không phải do cô ấy. Là tôi đã không lý trí, là tôi đã lừa dối Ngọc Lan. Tôi là một thằng tồi, nhưng còn tồi hơn nếu để cuộc chiến giữa hai người phụ nữ của mình đi tới chiến tranh. Tôi phải làm êm xuôi mọi chuyện.
- Anh sẽ không bao giờ gặp Nguyên Thục nữa, được chứ? Anh sẽ cắt đứt mọi liên lạc với cô ấy ngay giờ phút này.
- Một kẻ nói dối như anh thì…
- Anh lấy tính mạng mình ra đảm bảo – Chết tiệt thật, tôi luôn hứa như thể trời sắp sập đến nơi rồi vậy.
Ngọc Lan im lặng một lúc, cô nhìn sâu vào đôi mắt tôi như một cái máy quét. Tôi nín thở chờ phán quyết từ cô.
Cuối cùng Ngọc Lan dướn mình đến và hôn lên môi tôi, hành động mà đã lâu cô không còn làm nữa. Trước kia chúng tôi luôn hôn nhau một cách rất tự nhiên. Cho đến khoảng thời gian gần đây, chúng tôi không còn dịu dàng với nhau nữa. Các cuộc quan hệ cũng bớt gợi cảm với phần dạo đầu nhàm chán. Không ai biết lý do vì sao, cũng không ai thắc mắc cả. Nó cứ diễn ra như vậy, giống như một chuyện bình thường của các cặp vợ chồng.
Rồi thời gian mặn nồng sẽ qua đi, nhưng cảm giác mới lạ sẽ không còn nữa, bạn thậm chí còn biết từng nốt ruồi, từng vết sẹo, từng nhịp điệu quan hệ của nhau… Và mọi thứ được làm theo phản xạ, chứ không phải là vì hứng thú. Tôi nhận ra mình và Ngọc Lan đang bước vào thời kỳ khủng hoảng của hôn nhân.
Tôi nhận ra mình và Ngọc Lan đang bước vào thời kỳ khủng hoảng của hôn nhân. (Ảnh minh hoạ)
- Em sẽ tin anh một lần nữa. Luật chơi như cũ, đừng lừa dối em, nếu không em sẽ không tha cho anh.
Tôi rùng mình, tựa như đang nhìn thấy bản ngã của mình trong gương. Rằng tôi là một người khác sau lời hứa này. Tôi không biết Nguyên Thục sẽ ra sao nếu không thấy tôi liên lạc, không thấy tôi đến tìm cô nữa. Cô sẽ tìm mọi cách để đến bên tôi. Điều ấy thật là nguy hiểm.
- Cho anh được nói lời vĩnh biệt được không? Anh sợ cô ấy sẽ đến tìm.
- Không phải thế, là vì anh không đành lòng thôi.
Tôi im lặng, cô ấy nói đúng hơn tất cả những lời biện hộ vừa rồi. Là vì tôi không đành lòng rời bỏ Nguyên Thục. Tình cảm với Nguyên Thục không giống như tình cảm dành cho Ngọc Lan, đó là tình cảm được nảy mầm từ vực sâu tăm tối. Cô ấy luôn ở bên những lúc tôi tuyệt vọng, giận dữ, chán chường.
Cô ấy như hạt mưa rơi xuống thấm sâu vào lòng đất này, và ngự trị ở đó. Còn Ngọc Lan, tôi yêu cô ngay từ ánh mắt đầu tiên. Tôi muốn được ở bên cô, chăm sóc cho cô ngay lập tức mà không cần bất cứ điều kiện nào. Không cần cô phải ở bên tôi, xoa dịu tôi. Vậy nên loại tình cảm một chiều này đến một ngày mới khiến tôi đau đớn và bàng hoàng. Tôi không biết vợ mình là ai nữa, là người tôi yêu, hay đã từng là một người tôi si mê.
- Vậy nếu cô ấy đến tìm anh thì sao?
Video đang HOT
- Anh không cần lo, việc của anh là ngồi vào chiếc ghế phó giám đốc đó. Anh cần nghỉ ngơi Vương ạ, anh cần phải tìm lại cảm hứng của mình. Anh sẽ lại viết về em chứ?
Tôi im lặng, nếu tôi lại viết về Ngọc Lan, thì tôi những con chữ của tôi hẳn sẽ nặng nề lắm. Vì giờ đây cô không còn ở trong ánh nắng tươi sáng, nhạt màu nữa mà đã đứng trong căn phòng tối tăm. Tôi sợ hãi khi phải viết về cô, phải nói về cô và nhớ về cô. Đúng hơn là tôi sợ phải đối mặt với cô.
- Anh sẽ viết.
Nhưng tôi vẫn gật đầu.
Ngọc Lan không cho thấy vẻ vui mừng, cô ngả người ra sau và nói:
- Chúng mình làm lại được không?
Đây là lời giải hoà sao? Đây là lời xin lỗi của cô ấy phải không? Tôi tự đánh lừa mình như vậy. Sau đó tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô. Thật ra từ trước đến nay tay cô đã luôn lạnh, nhưng trước kia tôi không để ý. Giờ thì hơi lạnh của bàn tay này lại khiến tôi rùng mình, nhíu mày.
- Được.
- Em yêu anh, luôn luôn là như vậy. Em thật sự muốn anh là của em thôi. Anh có hiểu không?
- Anh hiểu. Anh xin lỗi!
- Em có giới hạn của mình, nếu anh còn thách thức em nữa, giới hạn đó sẽ tan vỡ. Em cũng sẽ tan vỡ. Chúng mình hãy quay trở về như trước kia, khi em mời anh đến phòng của em trong khách sạn. Chúng ta ngồi uống trà chiều với nhau và bàn về những ý tưởng những câu chuyện mà anh định viết. Chúng ta sẽ đi ăn với nhau, thấy nhau thật khôi hài và đáng yêu. Chúng ta sẽ sinh ra những đứa con thật xinh xắn…
Ngọc Lan nói hết tất cả những ước muốn như dự định sẽ trang trí cái gì cho ngôi nhà mới. Cô ấy nói bằng giọng điệu hào hứng, còn tôi thì chỉ thấy nặng một mùi đau khổ. Cô ấy đã làm hết tất cả có thể để níu giữ tôi lại. Người vợ đáng thương của tôi.
Cô ấy đã làm hết tất cả có thể để níu giữ tôi lại. Người vợ đáng thương của tôi. (Ảnh minh hoạ)
Cửa phòng được mở ra, Nguyên Thục và Hoài bước vào nhà. Chính đã rời đi trước, ông ta dặn Hoài ở lại để bảo vệ Nguyên Thục.
- Phòng hơi bừa bộn, chị ngồi tạm đây để tôi đi pha trà.
Hoài kéo Nguyên Thục lại, cô ngồi ngay xuống tấm nệm ở góc nhà rồi nói:
- Không cần, cô ngủ đi.
Nguyên Thục cũng không mời mọc nữa, cô đi đến bên chiếc giường ngay gần đó và nằm xuống. Đây là một căn phòng nhỏ, nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi. Phòng ngủ và phòng khách là một, chỉ được ngăn ra bởi một tấm ri đô màu ghi. Cũng bởi vì Nguyên Thục sống một mình nên không cầu kỳ quá chuyện phải có đủ các phòng riêng biệt.
Hoài nhìn quanh căn nhà, cô đang cố thu lại từng chi tiết của ngôi nhà này. Chính đã dặn cô báo cho ông khi thấy một dấu hiệu khả nghi, nhưng Nguyên Thục không có vẻ gì là lo lắng đến điều đó. Cô ta bỏ mặc Hoài muốn làm gì thì làm và trèo lên giường ngủ ngon lành. Chắc đêm qua là một đêm quá mệt mỏi với cô ấy. Chưa kể còn bất ngờ bị hành hung ngay trong đồn cảnh sát mà không rõ nguyên nhân nữa.
Một người phụ nữ luôn có rất nhiều lựa chọn sai lầm, nhưng vạn nhất đừng lựa chọn sai người đàn ông của mình. Hoài không thích nghĩ đến những điều kiểu như thế này, song với hoàn cảnh hiện tại, cô có lý do để nghĩ và tâm đắc về nó.
Hoài đứng dậy, đi dọc bức tường để nhìn những thử treo ở trên tường. Hầu hết là bằng khen. Hoài có chơi đàn tam thập lục, cô ấy ở trong hội chơi nhạc cụ dân gian cổ truyền của thành phố. Không thấy ai nhắc đến điều này, nhưng xem ra cũng là một cô gái tài năng.
Đột nhiên Hoài dừng lại trước một bằng khen đã cũ, giấy ố vàng nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ. Hoài nhìn chăm chú vào đó.
Cạch cạch
Tay nắm cửa bỗng dưng bị ai đó điên cuồng giật lên xuống. Hoài liền lấy cây súng ở bên mạn sườn, thành thục lên cò. Nguyên Thục vẫn không biết chuyện gì đang diễn ra, cô ấy ngủ rất say. Hoài nhíu mày, chợt nhớ đến vụ án của Ngọc Lan. Khi mà cô bị giết cũng không có dấu hiệu của kháng cự, không có dấu hiệu bị đánh thuốc mê.
Liệu cô ấy cũng ngủ như thế này? Không biết nguy hiểm đang đến gần mình? Nhưng không thể nào sự việc này tiếp tục được lặp lại. Kẻ đó chắc chắn đã dùng một cách để khống chế Ngọc Lan, khiến cho cô “đành phải” chết.
Có lẽ Chính cũng đã thắc mắc vấn đề này nhưng chưa có phương hướng tìm hiểu. Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp! Hoài nghĩ thầm trong đầu. Để giải đáp cho việc đó, Hoài liền nhẹ nhàng mở chốt và đứng lùi về phía sau. Cánh cửa từ từ mở ra, cô cứng người chờ đợi.
Theo eva.vn
Người vợ ma (Phần 10)
Nguyên Thục nuốt nước bọt và gật đầu, sau đó cô ấy quay đi. Lúc cửa phòng giam đóng lại, Vương đã nghĩ như đó là lần cuối cùng họ gặp nhau. Nếu cô ấy chết thì sao? Lần này sẽ không có ai buộc tội anh được nữa. Nhưng anh có đau lòng không?
Cách đây ba mươi phút, anh lại một lần nữa khiến cả đồn công an thành phố này phải xôn xao, bàn tán, phán xét. Vì anh đã ngang nhiên hành hung một nữ cảnh sát và cố chạy thoát khỏi đây. Đương nhiên, tất cả điều đó chỉ là những lời đồn đã tam sao thất bản lại vô số lần. Thật ra, Hoài đã nhận được một lá thư đẫm máu, trên đó có chữ ký của Ngọc Lan cùng lời nhắn: "Anh chàng nói dối thì thường giỏi ngoại tình, nhưng em biết anh hiểu được luật chơi của em."Vương đã không còn giữ được vẻ đạo mạo và kiêu ngạo được nữa, anh ta còng người xuống, trông như một lão già đau khổ. Ở tuổi 36, anh ta có tất cả những thứ mà một người đàn ông cần có. Vợ đẹp, tiền bạc, danh vọng. Anh có thể có được nhiều hơn thế nếu như vợ anh không đột ngột ra đi.
Cô ta muốn trả thù anh và Nguyên Thục, chắc chắn rồi. Anh đã sớm đoán được cô ta là một kẻ không đơn giản gì. Cô ấy làm giả cái chết, đẩy anh vào con đường tù tội này chỉ vì một cơn ghen đàn bà. Cô ấy có thể hại người, che giấu được tội ác của mình trong suốt những năm qua, thì còn chuyện gì cô ta không nghĩ ra được đâu.
- Các người không thể tìm ra được tro cốt của cô ta đâu, cô ta đã trở về, cô ta không hề chết. Thật đấy.
Vương nói chắc như đinh đóng cột, dù cho trong đám tang, chính anh là người đàn nhìn mặt cô lần cuối. Anh đã tiếc thương người vợ mình hằng thương yêu. Chính anh đã khuỵu ngã khi nhìn lên Camera và thấy các nhân viên nhà tang lễ đang đẩy chiếc quan tài của cô vào lò thiêu. Nhưng tập hợp tất cả những sự việc diễn ra trong đêm nay lại, anh chắc chắn rằng cô ta đang giở trò. Cô ta không hề chết. Có khó gì đâu nếu cô ấy bắt tay với nhân viên nhà tang lên để thoát ra khỏi cái quan tài đó chứ. Rồi còn chiếc dây chuyền độc nhất vô nhị kia nữa, anh dám cá cô ta đang muốn chơi lại anh.
- Cô ấy đã từng nói với tôi rằng đừng lừa dối cô ấy - Nguyên nghiêng đầu, nhún vai như thể đang nói một chuyện bất đắc dĩ - Các người biết đấy, trong đời sống hôn nhân, nhiều khi mọi chuyện không được như ý muốn. - Rồi anh ta nhìn Chính - Ngay cả ông chắc nhiều khi cũng đã nói dối vợ mình, việc đó không xuất phát từ chuyện ông hết yêu vợ, chỉ là ông muốn bảo vệ cho chị ta khỏi đau khổ thôi...
- Anh ngoại tình là để bảo vệ cho Ngọc Lan khỏi đau khổ sao? - Hoài ngắt những lời đạo lý đầy tính biện hộ của Vương.
Vương khựng lại, anh đột nhiên cứng họng. Là một kẻ hay chữ, anh ít khi bị người khác làm cho cứng họng như thế này. Khoảng vài giây sau, anh giơ đôi bàn tay bị còng chặt lên vuốt mái tóc sớm đã mất đi lớp gel và rủ xuống.
- Cái đó, tôi đã chán ngấy những vẻ kiểu cách của cô ấy. Các người làm sao hiểu được chúng tôi sống với nhau không thật lòng như thế nào. Ban đầu tôi thấy tôi có thể hiến dâng cho cô ấy tất cả, nhưng rồi tôi nhận ra, cô ấy chỉ là một Ngọc Lan trong truyện. Tôi thậm chí còn chẳng hiểu một chút gì về quá khứ hay con người của cô ấy cả.
- Anh không biết trước kia cô ấy là ai sao?
- Không. Vợ tôi không có bạn bè. Còn gia đình của cô ấy thì...thật khó nói. Họ như những nhân vật nhà giàu trong phim, tay lúc nào cũng cầm ly vang đỏ, nói những điều vĩ mô. Tôi thường không nói chuyện được với họ quá năm phút.
- Sao anh không tìm hiểu?
- Tôi nghĩ mình yêu cô ấy, vì yêu nên không cần quan tâm đến quá khứ.
- Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Ý tôi là chuyện anh bắt đầu ngoại tình?
Các người làm sao hiểu được chúng tôi sống với nhau không thật lòng như thế nào. (Ảnh minh hoạ)
Vương nhắm mắt suy nghĩ, anh không biết nữa, chuyện bắt đầu từ trước cả khi anh cưới Ngọc Lan. Nhưng lúc đó anh vẫn chỉ coi Nguyên Thục là một nơi để xả giận. Hồi đó anh đã nghĩ là cô ta tự tìm đến anh, anh không có lỗi gì cả. Anh không phản bội Ngọc Lan, anh yêu cô ấy.
Chỉ trong một phút giây, Ngọc Lan đã giúp anh nhận ra anh không yêu cô nhiều như anh vẫn tưởng.
- Tôi không yêu Nguyên Thục...- Vương cúi đầu, anh là kẻ mất trí kể từ khi nhìn thấy xác vợ mình trong phòng ngủ rồi - Tôi không biết tại sao mình lại thế nữa. Tôi...
Chính và Hoài nhìn nhau, họ như hiểu được những biểu hiện của Vương. Đồng hồ đã điểm đến gần bốn giờ sáng, có lẽ mọi chuyện đang dồn lên Vương khiến anh ta có những cảm xúc hỗn độn. Đây là khoảng thời gian nhạy cảm, vì anh ta đã chịu một sự căng thẳng qua lâu rồi.
Chính không bao giờ tin là Ngọc Lan còn sống và trở về, ông là người đã có mặt tại hiện trường lúc đó. Cái xác của Ngọc Lan là quá rõ ràng. Vương chỉ đang tạo dựng một câu chuyện để mình thoát tội mà thôi. Ông nghi ngờ anh ta bị một hội chứng hoang tưởng nào đó nữa, nhưng chưa có kết quả giám định ông chưa thể khẳng định.
- Anh cần bình tĩnh và khai báo thành thật với tôi tất cả mọi chuyện. - Chính nói - Nếu anh có điều gì khó nói, thì cứ ghi vào tờ giấy này.
Chính đẩy tờ giấy đến trước mặt Vương.
Vương cúi xuống nhìn, nghĩ một lúc lâu rồi cười khùng khục. Tiếng cười của anh át đi toàn bộ những âm thanh khác trong phòng, nó vang ra những bức tường, đập vào rồi vỡ nát.
- Các người không tin tôi sao? Cô ta chưa chết. Vụ vỡ bóng đèn vừa rồi chính cô ta đã làm. Cô ta muốn hại tôi và Nguyên Thục, nếu muốn tìm cô ấy, hãy đi theo Nguyên Thục đi.
- Anh Vương, đừng cố chấp. Tôi biết mất đi người mình yêu đau khổ như thế nào. Cô Ngọc Lan đã không còn sống nữa, chắc chắn có kẻ đã đứng sau giở trò.
- Vậy người hại cô ấy không phải là tôi, ý các người là thế đúng không?
Hoài và Chính như không muốn khẳng định điều đó, nhưng việc lá thư đẫm máu đột nhiên đến, và chuyện lọ tro cốt của Ngọc Lan mất tích bí ẩn không thể không đưa đến cho họ những giả thiết khác. Vương vô tội, nhưng anh ta cần phải chứng minh.
Cái nhìn của Hoài đã bớt gay gắt hơn so với lần đầu tiên gặp. Cô từng nghĩ anh ta là một tay khốn nạn khi mang hai tội ngoại tình và mưu sát vợ. Có thể anh ta muốn công ty của Ngọc Lan thật, nhưng chuyện thay đổi nhân sự để phù hợp với việc điều hành cũng là một việc có thể xảy ra.
Chính thì đang nghĩ đến cách của Vương, họ có thể thả Nguyên Thục và theo dõi cô. Nếu kẻ bí ẩn kia muốn hại Nguyên Thục thì sẽ phải ra tay. Song, ông vẫn thắc mắc nhiều, bởi Vương cũng có thể tạo ra hết thảy những chuyện này để thoát tội. Cả đời ông chưa bao giờ giải quyết một vụ án phức tạp và khiến mình phải phân vân nhiều đến vậy. Rõ ràng đây đúng là một cuộc chiến không cân sức.
- Được, vậy chúng tôi sẽ cho anh thêm thời gian. Vụ án này sẽ được mở rộng điều tra.
Chính và Hoài bước ra ngoài, chỉ còn mình Vương ngồi trong đó. Anh cúi đầu, lắng nghe những tiếng động nhỏ nhất. Anh chắc chắn rằng Ngọc Lan đang ở đâu đó gần anh, anh tin cô ấy còn sống. Từng mùi hương, từng cử chỉ, từng lời nói có thể giống đến như vậy, một người chết sẽ không thể chạm vào anh chân thực, họ không còn xương thịt nữa rồi.
Anh đã khiến Ngọc Lan đau khổ, điều ấy chẳng thể nào phủ nhận được. Nhưng tất cả chẳng phải xuất phát từ chính cô ấy ư? Cô ấy đã để lại quá nhiều khoảng trống trong anh. Cô ấy không phải là một người vợ mà anh hằng mong muốn. Chỉ có anh từ đầu đến cuối đáp ứng cô ấy thôi.
Anh có thể tưởng tượng ra nhân vật Ngọc Lan, nhưng anh lại không yêu một người như vậy. Anh yêu Ngọc Lan từ cái nhìn đầu tiên, cô ấy kiêu kì xuất hiện trước Victoria, hiên ngang chiến thắng trái tim anh. Anh đâu cần Ngọc Lan phải là Ngọc Lan trong truyện chứ?
Cái nhìn của Hoài đã bớt gay gắt hơn so với lần đầu tiên gặp. Cô từng nghĩ anh ta là một tay khốn nạn khi mang hai tội ngoại tình và mưu sát vợ. (Ảnh minh hoạ)
- Anh Vương!
Vương giật mình, thấy Nguyên Thục đang đứng ở trước mặt mình. Cô ấy đã vào từ lúc nào nhỉ? Trên trán của Nguyên Thục là hình bóng của những sợi chỉ nhỏ bắt qua. Vết thương không ngờ lại sâu đến như vậy.
Anh cầm lấy tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô và nói:
- Anh xin lỗi vì đã làm liên luỵ đến em, nhưng em phải cẩn thận, đừng đi lại lung tung trong mấy ngày tới. Cảnh sát sẽ luôn dõi theo em và bảo vệ em, hãy nói với họ bất cứ điều gì kỳ lạ mà em thấy. Nhé?
Nguyên Thục cúi đầu, xúc động. Cô lắc đầu đầy lưu luyến:
- Em không muốn xa anh, em muốn ở lại đây.
- Không sao đâu Nguyên Thục, rồi anh sẽ trở về. Chúng ta đều có lỗi với Ngọc Lan, anh sẽ hối lỗi với cô ấy.
- Anh...
- Cô ấy còn sống, em hiểu không?
- Không, Vương, người chết làm sao sống lại được?
- Cô ấy chỉ giả chết thôi. Chỉ cô ấy mới là người có dấu vân tay của anh để tạo hiện trường giả. Chỉ cô ấy mới hiểu rõ mọi lịch trình của anh và quen những đối tác của anh. Chuyến công tác đó là do cô ấy yêu cầu anh đi mà.
Nguyên Thục kinh ngạc che miệng, Vương có thể tưởng tượng được cảm giác của cô ấy. Nó giống như cảm giác khi anh nghe tin mẹ bị ung thư cổ tử cung, không, không phải, nó giống như khi anh nghe bố nói mẹ sẽ chết. Ông đã nói thẳng thừng như vậy, như không cho anh còn một chút nào để hy vọng cả. Bố là người đã hại chết những niềm tin vào phép màu của anh. Vương hiểu được Nguyên Thục đang dần tin là mình sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của Ngọc Lan.
Anh vỗ lên đôi bàn tay gầy của cô, tiếng lách cách từ chiếc vòng tay phát ra như nhắc nhở anh về hoàn cảnh hiện tại. Anh sẽ không thể ôm cô ấy vào lòng được.
- Về đi, cẩn thận.
Nguyên Thục nuốt nước bọt và gật đầu, sau đó cô ấy quay đi. Lúc cửa phòng giam đóng lại, Vương đã nghĩ như đó là lần cuối cùng họ gặp nhau. Nếu cô ấy chết thì sao? Lần này sẽ không có ai buộc tội anh được nữa. Nhưng anh có đau lòng không?
Vương thở dài, anh kéo lấy tờ giấy và cái bút mà Chính để lại. Suy nghĩ một lúc lâu, anh đặt bút viết.
"Ngày 5 tháng 8 năm 2013. Tôi chở em trên chiếc xe hai ngàn mã lực, lao vun vút trong gió. Trong khung cảnh lãng mạn ấy, tôi không lường trước được hôm ấy tôi sẽ vì em mà hại người."
Nguyên Thục được Chính mở cửa xe, ông chưa bao giờ phải tỏ ra lịch lãm như thế này, nhưng ông thấy trong hoàn cảnh hiện tại thì mình nên làm như vậy.
Sau đó Hoài cùng đi tới và ngồi vào ghế lái phụ, Chính điều khiển chiếc xe ra khỏi sở cảnh sát. Không khí trong xe lạnh dần lên bởi điều hoà bật hết cỡ. Hoài cất hồ sơ vụ án vào hộc để tài liệu, cô ta sụt sịt mũi và nhìn ra bên ngoài.
- Vương có vẻ yêu cô thật lòng - Hoài nói.
- Anh ấy chỉ yêu chị Ngọc Lan.
- Cô đang ghen sao?
- Tôi quen rồi.
Chính chỉnh lại gương chiếu hậu, tiếp tục lái xe.
- Chúng tôi sẽ đưa cô về nhà. Hơi bất tiện một chút nhưng trong vài ngày tới, chúng tôi phải theo dõi cô. Vì sự an toàn của cô tôi.
- Tôi hiểu.
Giọng nói của Nguyên Thục biểu hiện một sự mệt mỏi tột độ. Cô kéo lại phần xẻ tà ở chiếc xườn xám của mình, sau đó ngả người qua một bên và ngắm nhìn đường phố vắng tanh lúc trời gần sáng.
Chính hừm nhẹ, ông nhìn lên gương chiếu hậu, ở đó có khuôn mặt của Nguyên Thục. Sau đó chính đánh tay lái sang một con phố, nếu đi con đường này, thời gian về nhà Nguyên Thục sẽ dài hơn. Song, ông có việc cần phải xác mình.
Ngọc Lan có thật là đã chết hay không.
Theo eva.vn
Người vợ ma (Phần 11) Mái tóc màu hạt dẻ của Ngọc Lan như thác đổ, xoã xưỡi trên vai cô. Nhanh như chớp, cô nắm lấy mái tóc đó và kéo mạnh về phía mình.Ngay cả khi đã nghe thấy tiếng rên khẽ của cô, tôi cũng không nghĩ mình là một thằng đàn ông tồi tệ. Chiếc xe dừng lại tại khách sạn Victoria, nhân viên...