Người vợ giả dạng nhân tình lên tiếng
Sau nhiều nỗi đau anh ấy gây ra, tôi vẫn yêu chồng tha thiết. Tôi chính là người vợ trong bài “Vợ giả dạng nhân tình”. Ngay từ hôm tâm sự này của chồng tôi được đăng, tôi đã đọc được và nhận ra chuyện của nhà mình.
Ban đầu, tôi định sẽ để chuyện này vào dĩ vãng luôn vì không muốn lời qua tiếng lại, vạch áo cho người ngoài xem lưng. Nhưng đến hôm nay tôi quyết định không làm như vậy nữa và viết đôi dòng chia sẻ.
Tôi không ngờ câu chuyện của vợ chồng tôi lại được nhiều bạn đọc quan tâm đến vậy. Chân thành cảm ơn các bạn đã đứng về phía tôi dù các bạn chưa hề gặp cũng như chưa từng quen biết tôi.
Nói thật, tất cả những comment của mọi người, dù ngắn hay dài, dù ủng hộ hay không ủng hộ, tôi đều đọc rất kỹ và không bỏ qua một comment nào. Thậm chí, có những comment tôi đọc đi đọc lại tưởng như đã thuộc lòng.
Những lời góp ý của các bạn, không phải tôi không hiểu được, nhưng thật sự tôi không thể từ bỏ chồng phản bội của mình. Tôi cảm thấy bản thân quá ngu, quá lụy tình. Dẫu biết mọi chuyện đã vỡ lẽ mà tôi chưa thể rút chân ra được.
Trong một mối quan hệ tình cảm, dù là vợ chồng, có vẻ như nếu ai yêu nhiều hơn sẽ là kẻ phải chịu thiệt. Và tôi nhận ra, chính tôi là kẻ chịu thiệt trong 2 vợ chồng. Lúc nào tôi cũng là người chạy theo anh ấy.
Đây không phải lần đầu tiên anh nói hết yêu tôi. Khi chúng tôi yêu nhau được 3 năm, đã có lần anh ấy nói chán và muốn cho 2 người một khoảng thời gian xa cách để xem lại tình cảm. Trong thời gian tạm chia tay ấy, chồng tôi cũng đã có bạn gái khác.
Tôi đã vật vã khóc lên khóc xuống, mất ăn mất ngủ, cũng đã hạ mình van xin anh ấy quay lại. Một thời gian sau, anh ấy quay lại bên tôi và bảo “Không có người nào yêu anh nhiều được như em!”. Tôi đã hạnh phúc vô cùng khi anh nhận ra được giá trị của mình.
Tình yêu của chúng tôi êm đẹp như vậy và sau đó là đám cưới. Dù chúng tôi đã có một con nhỏ 3 t.uổi nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy vơi bớt tình yêu dành cho chồng.
Tôi luôn chờ anh về ăn cơm, dù anh về sớm hay muộn, kể cả là 12 giờ đêm tôi cũng chờ. Tôi phục vụ anh từ chân răng đến kẽ tóc. Anh đi làm về là có nước chanh pha sẵn để tủ lạnh, khăn ướt đưa đến tận tay để lau mặt, có nước ấm nóng để tắm.
Dù cũng đi làm và lương của tôi cũng chẳng kém của anh là bao nhưng tôi chẳng bao giờ để anh đụng vào bất cứ việc gì trong nhà. Lúc nào tôi cũng thương chồng, xót chồng, làm hết mọi việc để chồng được nghỉ ngơi.
Video đang HOT
Chồng tôi có gia đình rồi mà vẫn chẳng khác gì ngày còn thanh niên. Anh đi làm về là gặp bạn bè, bóng bánh. Anh hay tự hào khoe mình rất có trách nhiệm với gia đình, con cái. Nhưng thật ra, tất cả những gì chồng tôi làm chỉ là đưa 10 triệu t.iền lương cho vợ.
Nhiều người xung quanh bảo tôi chiều chồng thái quá như vậy là dại. Tôi lại ngu ngốc không nghe họ. Tôi cứ nghĩ nếu vợ hy sinh hết mực, đối tốt hết mực thì chồng sẽ biết ơn và yêu thương.
Tôi không bao giờ ngờ được chồng lại trả nghĩa cho tôi bằng hành động ngoại tình. Đau đớn nhất là anh còn lên báo bảo chán vợ, gọi vợ là người điên và nói yêu nhân tình.
Thế mà trước mặt tôi, anh ấy xin xỏ, tỏ vẻ có lỗi lắm. Anh còn nói là tình cảm của anh với người đàn bà kia chỉ là tình thương, bản năng che chở chứ chẳng yêu đương gì.
Chồng tôi bảo cô Khánh kia tội nghiệp, khổ sở, phải một mình bươn chải chăm mẹ, chăm con nên anh thấy thương hại và muốn bảo vệ.
Không phải tôi muốn giữ chồng vì con mà vì chính tôi (Ảnh minh họa)
Nhưng sao anh ấy lại đi thương một người dưng nước lã? Trong khi vợ anh hàng ngày cũng vất vả như thế, cực nhọc như thế thì anh lại chẳng mảy may quan tâm, giúp đỡ?
Tôi phải vất vả thu xếp giờ làm để lo đón con và giải quyết việc nhà được chu toàn. Còn anh ấy thì nhởn nhơ giúp nhân tình đưa đón con trai của cô ta, bỏ t.iền thuê ô sin cho nhân tình được rảnh rang, sung sướng.
Chồng tôi coi trọng người đàn bà ấy, đưa cô ta lên mây xanh. Nhưng thật ra, cô ta chỉ là kẻ đào mỏ, lợi dụng anh mà anh không biết. Loại đàn bà cướp chồng người khác, biết người ta đã có gia đình mà vẫn xông vào, lại còn lấy t.iền chồng tôi cho để thuê ô sin, sắm sửa cho con thì có gì tốt đẹp.
Tôi không phải người phụ nữ hiền lành, ngu muội đến mức chồng đi ngoại tình mà còn nhịn nhục. Tôi đã hẹn thẳng với người thứ ba, nói chuyện phải trái với cô ta. Nhưng cô ta chẳng phải hạng vừa. Cô ta bảo tôi có chồng thì đi mà giữ, bảo là chồng tôi tự tìm đến chứ cô ta chẳng thèm quyến rũ anh.
Cũng phải hơn một tháng nay tôi làm căng thì chồng tôi mới dứt ra khỏi mụ nhân tình đó. Nhiều lần cô ta còn gọi điện khiêu khích tôi, bảo tôi đến mà đón chồng về đi. Rồi cô ta còn nói, chồng tôi đang níu kéo, làm phiền cô ta khiến cô ta đuổi mà không về kia kìa.
Thực sự tôi đã phải rất mệt mỏi mới có thể giành lại chồng từ tay nhân tình.
Tôi biết sau sự cố ngoại tình, người vợ cần khéo léo, kiêng kị nhắc đến nhân tình để tránh làm chồng khó chịu. Nhưng tôi không thể làm được như vậy. Tôi không quên được chuyện bị người gối ấp tay kề hàng đêm phản bội mình.
Những hành động tôi làm mà chồng tôi đã kể trên đây là hoàn toàn đúng sự thực. Anh coi đây là những biểu hiện của bệnh thần kinh, tôi cũng biết là chẳng ra gì. Nhưng những lúc m.áu nóng xông lên, sự khó chịu, buồn bã, thất vọng, tủi nhục bủa vây, tôi không kìm được.
Bản thân tôi cũng không muốn trở thành con người hai mặt khi ban ngày thì đi làm bình thường, cố cười nói vui vẻ. Nhưng khi đêm đến, nhất là khi con trai nhỏ đã chìm vào giấc ngủ, tôi lại ngồi thu lu trong bóng tối tự dằn vặt bản thân với bao căm hận, uất ức. Có những lúc, chính tôi cũng tưởng mình là một người điên chính hiệu. Nhiều lúc, tôi muốn mình hóa điên được thì tốt biết mấy.
Nhiều lần tôi nghĩ buông tay chồng cho nhẹ nợ. Thà thế còn hơn sống cùng nhau mà h.ành h.ạ tinh thần nhau. Con cái thì đóng t.iền cùng nuôi. Mà chẳng cần anh phải đóng góp, tôi cũng có thể dư sức nuôi con một mình.
Nhưng suy nghĩ đến nát óc, tôi nhận ra, tôi vẫn không thể và không muốn rời xa chồng. Sau nhiều nỗi đau anh ấy gây ra, tôi vẫn yêu chồng tha thiết. Không phải tôi muốn giữ chồng vì con mà vì chính tôi. Tôi thống khổ khi vừa hận, vừa yêu chồng.
Hiện tại, tôi vẫn không tài nào dứt ra được khỏi chồng phản bội nhưng cũng không thể quên việc anh đã lừa dối vợ con. Vì thế mà tôi cứ tự dằn vặt, h.ành h.ạ cả mình và cả chồng.
Tôi thấy mình thật ngu, thật vô phương cứu chữa. Tôi cứ tự mình đ.âm đầu vào ngõ cụt, tự mình làm khổ mình. Tôi đang chán và thất vọng về chính bản thân tôi! Các chị em có cách nào để tôi thoát khỏi tù ngục do chính mình dựng nên không?
Theo 24h
Nỗi khổ của đàn ông có bồ
Nỗi khổ có bồ luôn đay nghiến đàn ông một cách âm thầm. "Con là nợ, vợ là thù" đó là một câu khẩu hiệu cực đoan một số đàn ông thuộc lòng. Kẻ thù, ai cũng biết, sinh ra để gây cho ta đau khổ. Mà bồ là kẻ thù của kẻ thù, thì chắc chắn còn làm ta đau khổ gấp đôi. Nỗi khổ của những chàng có bồ "cao như núi, dài như sông và rộng như biển Đông trước mặt" nhưng khác với bao nhiêu thứ tai họa có thể được tự do tố cáo hoặc quảng bá om sòm nhằm tranh thủ sự thông cảm và lòng thương hại, nỗi khổ có bồ luôn đay nghiến đàn ông một cách âm thầm.
Khổ thứ nhất do bồ trẻ t.uổi. T.uổi trẻ thì nông nổi, t.uổi trẻ thì hồn nhiên, bồ trẻ thường hồn nhiên tới mức quên phắt là ta có vợ. Chúng đòi đi chơi, đòi đưa đón, đòi ta phải xuất hiện mà không hiểu rằng những thứ ấy làm ta sợ c.hết khiếp. Nhưng chả lẽ lại bảo với bồ mình chỉ gặp nhau trên ngọn cây và chỉ cầm tay nhau giữa cánh đồng hoang? Thế là chúng giận, thế là chúng đay nghiến. Chúng cong cái môi và dẩu cái mỏ ra một cách đáng ghét và đáng yêu đến điên người.
Khổ thứ hai do bồ nhí nhảnh (bồ già khòm khọm thì bồ làm chi cho phí đời trai!). Chúng đòi mua gấu bông, mua chó bông, mua cặp tóc hình con cánh cam hoặc dép đi trong nhà hình con thằn lằn. Mà ta thì đường đường là đàn ông thành đạt, nghiêm trang, khả kính, vào tiệm chọn mua những thứ đó thì cô bán hàng cứ nhìn nhìn hoặc mụ bán hàng cứ gườm gườm đến nổi gai cả người.
Nỗi khổ thứ ba là bồ khỏe. Có khả năng đi chơi không biết mệt. Vừa tung tăng trên phố, vừa chạy nhảy trong siêu thị lại vừa phóng xe vù vù trên đường. Mà ta thì già, bụng thì to, mỡ thì nhiều, đi theo muốn gãy chân hoặc gãy lưng, thay vì thọ tám mươi, chỉ vì bồ mà hưởng dương năm chục.
Bồ dọa chỉ có ta cho đến trăm năm, điều ấy rõ ràng là tai họa khủng khiếp (Ảnh minh họa)
Nỗi khổ thứ tư do bồ nhớ dai. Những ngày tai họa như sinh nhật, Noel, Valentine, 8/3 chúng đều thuộc lòng. Mà những ngày ấy, vợ cũng không quên, mặc dù thực ra chả biết dùng làm gì. Thế là ta loay hoay như gà mắc thòng lọng, cứ ra ra vào vào, nhấp nha nhấp nhổm một cách gian nan khổ sở.
Nỗi khổ thứ năm do bồ xanh đỏ. Nghĩa là chúng có khả năng mặc váy vàng, đi giày tím, thắt nơ lục và áo hồng, chưa kể đ.ánh mắt xanh, tô son tía. Tóm lại nhìn bồ cứ như vườn hoa lúc bình minh, cứ như bức tranh thêu lúc nắng hạ, rực rỡ và tươi roi rói. Còn ta quần áo xám, khuôn mặt xám và trái tim đen, đi cạnh bồ như quạ đi cạnh công, thảm hại vô cùng.
Nỗi khổ thứ sáu là bồ bất ngờ. Đang ngồi ăn cơm với vợ thì chuông reo. Đang chở con đi học thì điện thoại réo. Bồ gọi nếu ai không trả lời thì khổ. Trả lời còn khổ hơn. Mà nói mãi bồ cũng cứ nhăn răng ra cười, khiến ta điên tiết. Nhưng ác một nỗi, răng bồ và gò má bồ mơn mởn, dù cáu kiểu gì cũng không nhăn, còn ta những thứ đó cứ bình thường cũng nhăn toàn diện.
Nỗi khổ thứ bảy do bồ ngây thơ. Ta cả cuộc đời khổ vì sếp, khổ với nhân viên, khổ với t.iền điện, t.iền nhà và với lão hàng xóm. Còn bồ khổ vì con mèo ốm, khổ do con gián chạy qua hay khổ đến phi thường là khổ vì anh ca sĩ teen nào đó khổ! Những thứ khổ vớ vẩn đó bồ lại hay chia sẻ chứ không chịu giữ một mình, khiến ta muốn ốm.
Nỗi khổ thứ tám là bồ không đòi hỏi. Bồ không vòi t.iền ta (thứ ấy chả phải là bồ, mà là ma quỷ). Bồ chỉ vòi cuộc đời ta. Mà đời ta thì đã nát như cái chiếu đã nằm mấy chục năm trời còn cho ai được nữa.
Nỗi khổ thứ chín là bồ có khả năng có bồ khác.
Nỗi khổ thứ mười là bồ dọa chỉ có ta cho đến trăm năm. Điều ấy rõ ràng là tai họa khủng khiếp.
Theo 24h
“Mưu mẹo” đàn ông "Em quá hoàn hảo và chu toàn nên anh không xứng đáng để sống với em nữa." Sau khi tôi sinh con, chồng tôi bảo: "Anh cần em nghỉ việc ở nhà chăm sóc gia đình, một mình anh k.iếm t.iền là đủ". Vậy là tôi chia tay với sự nghiệp của mình, vì đồng lương ít ỏi ở một cơ quan nhà...