Người vợ ‘chết đứng’ trước những gửi gắm phút lâm chung của chồng
Bà Chung chết đứng trước những gửi gắm lúc lâm chung của chồng nên chỉ biết im lặng. Mãi bà Chung mới gật được đầu đồng ý trong miễn cưỡng.
Bà Chung chết đứng trước những gửi gắm lúc lâm chung của chồng. Ảnh minh họa.
40 năm làm vợ, làm dâu gia đình nhà chồng, bà Chung (Hoài Đức, HN) chưa bao giờ nghĩ chồng bà lại có bí mật giấu bà đến tận phút lậm chung mới bộc bạch ra. Điều này khiến bà vừa sốc vừa khó nghĩ vô cùng.
25 tuổi bà Chung và ông nhà kết hôn. Khi ấy bà vẫn còn là một cô gái đang tuổi xuân sắc. Về hình thức, bà là mẫu phụ nữ rất dịu dàng và có sức lôi cuốn người khác. Ngay cả khi bà đã 65 tuổi như hiện nay, nhưng nhìn bà vẫn trẻ trung như tuổi 50 và vóc dáng làn da ít người phụ nữ tuổi trung niên nào sánh được.
Chồng bà hơn bà 5 tuổi và cũng là một người đàn ông khôi ngô, tuấn tú. Ông cũng rất đĩnh đạc và đúng mực. Suốt 40 năm qua, ông luôn thể hiện là người chồng người cha vì vợ vì con. Tiền ông kiếm được bao năm qua, tháng nào cứ lĩnh lương là ông lại đưa cho bà Chung. Rồi khi đi công tác, chẳng bao giờ ông không nhớ mua quà về cho vợ con.
Ông là dân xây dựng nên thường phải xa nhà theo những công trình. Vì thế, mỗi khi ông về đến nhà, vợ con với ông là nhất. Đặc biệt, ông chung thủy và quan tâm đến bà đến nỗi, cứ mỗi khi dù ở xa nhà hàng trăm cây số, nhưng chỉ cần biết vợ ốm, đêm hôm ông cũng đi về. Rồi khi con sốt hay cảm cúm, ngày phải vài bận ông gọi về hỏi thăm và giục bà cho con uống thuốc.
Video đang HOT
Bất cứ lúc nào, bà Chung cần ông, gọi cho ông là ông đều nghe. Nếu cần có mặt, ông cũng sẽ về nhà. Chính vì thế, bao năm qua, bà Chung chẳng bao giờ nghĩ được ông lại phản bội bà và có con với một phụ nữ khác.
Ngay cả thời điểm ông mới về hưu mấy năm nay, ông cũng chẳng đi đâu hay có hành động gì lén lút giấu vụng. Ngoại trừ một năm một lần, ông xin phép bà đi đến nhà bạn chiến hữu chơi khoảng 1 năm 1 lần vài ngày, có khi cả tuần.
Nhiều khi bà cũng tò mò hỏi đó là bạn chiến hữu nào thì ông toàn nói rằng nói ra bà cũng không biết. Vì người này ở tận Sài Gòn và cũng chẳng bao giờ đến nhà bà chơi. Vì không nghi ngờ gì chồng nên bà cũng nghĩ, cả năm ông mới có 1 chuyến đi, cứ cho ông đi cho thoải mái. Hơn nữa, bà còn ở nhà phụ con trai và con dâu trông cháu.
Chuyện sẽ chẳng có gì đáng nói khi mới đây chồng bà Chung phát hiện bị ung thư đại tràng. Vì phát hiện quá muộn nên các khối u đã lan đến các bộ phận khác của cơ thể. Tuy vậy suốt thời gian chồng bà điều trị ung thư di căn, ông vẫn không hề hé lộ 1 chút nào về bí mật tày trời ông giấu kín bao lâu nay với bà.
Thậm chí nhiều đêm, thấy ông đau đớn, bà chỉ biết nắm lấy tay ông động viên. Ông còn khóc vì thương bà và bảo có lỗi với bà lắm khi đã để bà phải ở lại một mình với con cháu.
Chỉ cho đến khi bệnh tình không có dấu hiệu có thể vượt qua và ngay cận kề phút hấp hối, ông mới bảo nhỏ bà vào trong phòng làm việc, kéo ngăn kéo bên tay phải ra. Khi ấy bà lấy ra một tập giấy tờ. Trong đó có một vài xét nghiệm ADN.
Rồi tay ông run run chỉ vào tờ giấy xét nghiệm ADN rồi thì thào nói với bà và cả nhà rằng, đây chính là đứa con rơi của ông đang ở trong Sài Gòn. Ông đã viết địa chỉ của con rơi của ông ở đằng sau tờ giấy này. Sau khi ông mất, ông muốn bà cầm tờ xét nghiệm ADN vào Nam tìm con giúp ông để con có thể nhận mặt họ hàng.
Bà Chung chết đứng trước những gửi gắm lúc lâm chung của chồng nên chỉ biết im lặng. Mãi bà Chung mới gật được đầu đồng ý trong miễn cưỡng. Làm sao đến lúc vợ chồng chia ly gần đất xa trời thế này bà mới lại được biết bí mật này của chồng.
Hôm qua, vừa mới qua 50 ngày chồng mà lòng bà nóng như lửa đốt. Bà vừa tò mò muốn biết người vợ hai và đứa con riêng ở xa xôi ấy như thế nào? Nhưng bà cũng vừa ích kỷ không muốn đi đón con riêng theo di nguyện của ông. Song nhiều lúc bà nghĩ, người chết thì cũng đã chết rồi. Có lẽ bà vẫn nên thực hiện một chuyến đi vào Sài Gòn?
Theo Phunutoday
Anh à, hết yêu rồi cứ nói
Tình cảm đã nhạt đến như này còn miễn cưỡng nhau nữa làm gì! Anh hãy cứ vui bên bạn bè, bên những cuộc vui chè chén đến đêm... Rồi anh sẽ mất người con gái yêu anh.
ảnh minh họa
Nhanh thật đấy mới đó mà đã ba năm rồi. Giờ đây, anh vẫn yêu em, sau cái ngày đó anh cũng không bỏ rơi em. Nhưng em biết tình cảm mình đã không còn nguyên vẹn nữa. Những dòng tin nhắn gửi đi không có hồi âm, những cuộc gọi nhỡ không có trả lời. Em biết anh vô tâm lắm. Lúc mới yêu, em tưởng tượng rằng mình sẽ hân hoan cùng anh trong những ngày lễ ngày hội.Nhưng em đã nhầm, em biết anh vô tâm nhưng không nghĩ lại đến cấp độ ấy.
Ngày lễ, nhìn lũ bạn được người yêu đưa đón hẹn hò và còn cả những món quà. Dù giá trị nó không lớn nhưng nó là niềm an ủi của bao cô gái! Khi bạn hỏi đến bạn trai tặng quà gì cậu nào? Em bối rối gượng cười trả lời bạn trai mình ở xa nên anh ý chỉ nhắn tin rồi gọi điện chúc mình thôi. Rồi đêm đến nước mắt em lăn dài ướt gối, tự an ủi mình rằng anh ở xa, mình không nên đòi hỏi anh quá nhiều cho mình. Em cố bao biện cho tất cả nhưng trong ba năm yêu em anh đã thể hiện tình yêu đó ra sao? Một mình em lang thang, bơ vơ trong những ngày lễ cho dù anh có ở gần hay ở xa em.
Vậy đó, em ghét ngày lễ nhìn những cặp đôi hẹn hò mà lòng chua xót, nhìn đứa bạn được người yêu quan tâm, yêu thương, em lại ghen tị với tình yêu của họ. Thậm chí vừa rồi sinh nhật em, hai đứa hai đứa cãi vã rồi im lặng không nói chuyện, mọi người gửi lời chúc mừng sinh nhật em, em đã mong ngóng rằng anh sẽ gọi cho em. Nhưng ôm hi vọng chờ đợi đến hết ngày sinh nhật anh cũng không gọi. Ngày đó em đã khóc rất nhiều và cũng suy nghĩ rất nhiều sẽ không liên lạc cùng anh nữa nhưng em không làm được.
Chỉ cần anh ấy chủ động gọi điện cho em, em bỏ qua mọi giận hờn trước đó cùng anh vui vẻ. Mọi người khuyên em sao em phải luỵ đến vậy, anh ta có xứng đáng để em phải hi sinh nhiều đến như vậy không? Em không nói gì vì em biết mọi người không có nói sai nhưng em yêu anh ấy, chỉ vì yêu anh ấy mà thôi! Giờ đây khoảng cách giữa anh và em ngày càng xa. Anh có thời gian cho mọi người xung quanh, cho những cuộc vui chè chén cùng bạn bè,... Nhưng thời gian cho mẹ lại không có. Anh tranh thủ thời gian để thích những bức ảnh, trạng thái, trả lời những bình luận, những mẩu tin nhắn của bạn bè. Mà những dòng tin nhắn em gửi đi chỉ hiện thông báo đã xem.
Ngày hôm nay cũng vậy những cuộc gọi không có hồi âm, những dòng tin nhắn không có trả lời. Anh nói em nghe em phải làm sao? Thà anh nói tất cả em cũng sẽ chịu đựng được mà đừng dày vò tinh thần em như vậy! Anh nói anh yêu em mà đối xử với em như vậy à. Thứ em cần là tình yêu chứ không phải sự thương hại hay trách nhiệm. Hết yêu rồi anh cứ nói, việc gì phải dày vò em như vậy. Tình cảm đã nhạt đến như này còn miễn cưỡng nhau nữa làm gì! Anh hãy cứ vui bên bạn bè, bên những cuộc vui chè chén đến đêm...
Rồi anh sẽ mất người con gái yêu anh. Em biết anh sẽ chẳng đọc được những dòng chữ này đâu. Có đọc được thì đối với người vô tâm, vô tình như anh thì chút đó đâu có gì. Từ giờ em sẽ tự yêu lấy bản thân em thôi. Em mệt mỏi vì phải chờ đợi, phải chạy theo những yêu thương vồn vã mà thực chất nó đem lại chỉ có nỗi đau và những giọt nước mắt hằng đêm.
Theo blogtamsu
Hành động của anh rể khiến tôi rối bời... Trong lúc hốt hoảng, tôi hét vào mặt anh rể rằng nếu anh đụng vào tôi thì cả tôi và anh sẽ không còn đường sống. Hai chị em tôi mồ côi cha mẹ từ lúc nhỏ. Chị gái hơn tôi 10 tuổi và đã phải làm rất nhiều nghề để nuôi tôi khôn lớn. Bây giờ chị có một cửa hàng bán...