Người vợ câm bỗng bật thành tiếng khi bọn côn đồ xuất hiện khiến người chồng sốc nặng
Lúc bọn bạn về tôi tức tôi ném ngay chén nước vào mặt vợ, dù bị đau nhưng cô ta vẫn không lên tiếng chỉ ném lại tôi ánh mắt giận dữ.
Ngay từ lần đầu tiên gặp Tươi tôi đã bị ánh mắt của em thôi miên, bị nụ cười của em giữ chặt trái tim. Tôi quyết phải lấy bằng được em về làm vợ nếu không cuộc sống của tôi sẽ thật vô nghĩa. Vẫn biết em có người yêu là anh chàng giảng viên Đại học, thường đi chiếc xe máy cà tàng đến nhà em, họ yêu nhau say đắm lắm nhưng trái tim tôi đã thuộc về em nên quyết tâm chiếm đoạt bằng được em.
Hàng ngày anh chàng kia đi xe máy đến rước em đi chơi còn tôi đánh hẳn chiếc ô tô 4 tỷ đến chở em nhưng dường như em vẫn không động lòng. Để chiếm được trái tim em tôi bắt đầu tấn công phụ huynh. Tôi lấy những chai rượu quý, sâm quý… của bố đi biếu bố vợ tương lai, lấy những mảnh vải lụa tơ tằm, chai nước hoa Pháp… của mẹ mang đi biếu mẹ vợ. Ngày nào tôi cũng có mặt và quà cáp liên tục cho cả anh em nhà em, còn với em tôi không tặng bất kỳ một món quà nào bởi tôi biết em đang yêu say đắm sẽ từ chối thậm chí còn làm tôi bẽ mặt nữa nếu tôi tặng quà.
Với chiêu tấn công cao tay tôi đã nhanh chóng rước em về nhà mình với một đám cưới linh đình hoành tráng. Biết là Tươi không yêu tôi nhưng tôi vẫn quyết cưới được em với hi vọng vật chất và tình yêu chân thành của tôi sẽ làm trái tim em thay đổi. Nhưng tôi không ngờ trái tim em thật là sắt đá, không hiểu thời nào rồi mà em vẫn muốn giữ một túp lều tranh hai trái tim vàng chứ.
Vẫn biết em có người yêu là anh chàng giảng viên Đại học nhưng trái tim tôi đã thuộc về em nên quyết tâm chiếm đoạt bằng được em (Ảnh minh họa)
Đêm tân hôn em miễn cưỡng phục vụ tôi, những ngày sau đó em không nói không rằng, lúc nào cũng lùi lũi như người câm trong nhà, nhiều lúc tôi hỏi một tua hay giận dữ banh mồm ra bắt em nói nhưng em chỉ trừng trừng nhìn tôi mà không mở miệng. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng mà một người câm thì tôi biết nói chuyện với ai nữa, thế là tôi cũng câm luôn. Tôi biết em đang chiến tranh lạnh với tôi, đang phản đối cuộc hôn nhân này, mong tôi li dị để quay về với tên thầy giáo kia đấy mà.
Nhưng em không hiểu tôi là người thế nào rồi, trên đời này tôi đã thích gì là sẽ chiếm đoạt bằng được dù có phải chết. Nếu em thích câm thì tôi cho câm luôn, miễn sao đóa hoa đẹp đó thuộc về tôi là đủ rồi.
Tính tôi rất hay ghen nên từ khi lấy vợ về tôi bắt cô ấy nghỉ công việc dạy học luôn, kẻo hai người đó lại có cơ hội qua lại thì gia đình tôi sẽ bị tai tiếng, việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng. Mà cũng lạ bắt, bị bắt ở nhà nhưng cô ấy vẫn không nói ra một từ phản đối, vợ tôi ngoan ngoãn chăm sóc nhà cửa và lo cơm nước cho chồng.
Nhiều lúc muốn nói chuyện với vợ nhưng cứ nhìn cái mồm đóng chặt lại, ánh mắt thì lúc nào cũng ượm buồn khiến tôi bực tức không chịu nổi. Có lần bạn bè đến chơi chúng nó chào hỏi cô ấy nhưng Tươi vẫn im lặng không nói gì khiến cho đám bạn thốt lên:
- Ôi trời ơi mày là công tử giàu có vậy mà lấy vợ câm à? Bây giờ chúng tao mới biết đấy, người xinh thế mà câm, tiếc quá. Mày li dị quách đi gái đẹp thiếu gì mà phải chịu khổ vậy.
Lúc bọn bạn về tôi tức tôi ném ngay chén nước vào mặt vợ, dù bị đau nhưng cô ta vẫn không lên tiếng chỉ ném lại tôi ánh mắt giận dữ. Tức quá tôi chạy đến cầm cổ áo của cô ta mà quát vào mặt:
- Suốt 2 năm nay cô câm chưa đủ sao, định câm hết đời à? Lại không chịu sinh con cho tôi nữa, định để gia đình tôi tuyệt tôn tuyệt tự à? Bây giờ tôi phải làm gì để chiếm được trái tim của cô đây, cô tưởng mỗi tên đó biết yêu cô à, trái tim tôi đây lúc nào cũng yêu thương cô cháy bỏng, nồng nàn mà sao tim cô hóa đá hay sao mà không cảm nhận được. Tên thầy giáo nghèo kiết xác kia là quá khứ rồi, tôi đây mới là hiện tại, là chồng của cô, đến bao giờ cô mới chịu mở mồm vậy. Nhục không chịu nổi, nếu không yêu cô tôi đã tống cái bộ mặt đưa đám kia ra đường từ lâu rồi.
Video đang HOT
Tôi nói một tua vậy mà cô ta vẫn không động lòng, không mở mồm nói vài câu. Thôi mặc kệ, miễn sao tôi sở hữu được thể xác của Tươi là đã chiến thắng rồi.
Tôi vẫn luôn trân trọng sự thủy chung của Tươi cho đến khi bọn côn đồ xuất hiện thì sự tin tưởng vào một ngày nào trái tim em sẽ thay đổi bị sụp đổ. Hôm ấy hai vợ chồng đang ăn cơm, bỗng có tiếng chuông, vợ tôi vội ra mở thì ba bốn thanh niên người xăm trổ đầy mình đẩy cửa ào vào rồi liên tục tát vào má vợ. Tôi hoảng hồn vội nhảy ra cứu vợ thì bị ngăn lại ngay lập tức bởi tiếng nói của vợ:
- Các anh là ai mà đến đây đánh tôi vậy?
- Mày có phải nhân tình của tên thầy giáo tên Hưng không, hôm nay chúng tao có nhiệm vụ phải cho mày hiểu được là nó đã có vợ có gia đình êm ấm đừng có mà phá đám lén lút hẹn hò với hắn.
Nói rồi bọn côn đồ liên tục đánh tới tấp vào mặt vào người vợ, tôi đứng trong nhà như tượng, thật không ngờ người vợ câm của mình bấy lâu nay vẫn lén lút hẹn gặp mối tình đầu. Cô ta chỉ câm với tôi hay chính xác hơn là với những ai liên quan với tôi thôi còn với bạn bè, gia đình và với tên thầy giáo kia cô ta vẫn nói như gió.
Bọn côn đồ đi rồi tôi mới giật mình trở lại hiện tại thì vợ đã nằm gục trong sân, vội bế cô ấy vào nhà và gọi bác sĩ đến xem xét thế nào. Bác sĩ vui vẻ bảo:
- Thật may vợ cháu không sao nhưng hãy chăm sóc tốt em bé trong bụng nhé.
- Vợ cháu có thai ạ?
- Trời, thai 4 tháng rồi mà cậu không biết à?
Lời bác sĩ nói khiến tôi chết đứng lần thứ 2, liệu đứa bé trong bụng vợ là của tôi hay của thằng kia đây. Bác sĩ về rồi tôi như thằng điên đến chửi mắng vợ không tiếc lời:
- Tôi thật không ngờ cô lén lút trốn chồng để quan hệ với tình cũ, đẹp mặt chưa, để bọn côn đồ đến dằn mặt, để xem còn dám léng phéng với tên kia nữa không, còn đứa con trong bụng kia của ai? Nói đi đừng giả câm nữa, lần này tôi không nương tay đâu.
- Đứa con trong bụng em là của anh đó, em nói thật đấy, hãy tha lỗi tất cả cho em, từ ngày mai em sẽ thuộc về anh, em sẽ là người vợ ngoan hiền tu chí chăm sóc gia đình, đừng bỏ em anh nhé.
- Nếu đứa con sinh ra là của thằng kia thì tôi sẽ tống khứ cả hai mẹ con ra đường, còn nếu là của tôi thì cho phép cô tiếp tục sống ở đây và cô cũng đừng hi vọng tôi đối xử tốt với cô như xưa. Cô bây giờ chỉ là con điếm không hơn, tôi khinh bỉ cô, chẳng qua vì đứa con tôi chấp nhận cho cô ở lại đây.
Để mặc cô ta khóc lóc tôi phóng xe ra đường để đi tìm niềm vui giải khuây cho vơi bớt đau khổ khi mất hết niềm tin về người mình từng thương yêu hết mực.
Theo GĐVN
Đúng ngày giỗ vợ người chồng ôm đứa con làm chuyện không ai ngờ
6 năm sau ngày cưới chị bất ngờ có tin mừng, chị hạnh phúc tột cùng còn anh thì chỉ biết ôm lấy vợ mà khóc.
Vậy mà trước đó anh cứ ngỡ mình đã vô sinh rồi cơ vì trong lần đi khám tiền sức khỏe trước hôn nhân bác sĩ đã kết luận thế.
Lúc biết mình vô sinh, anh đau đớn cùng cực, anh trốn chạy chị vì ngại vì không muốn người yêu thương hại mình. Anh hủy hôn và vào tận Tây Nguyên chỗ người bạn trồng cà phê. Anh sống không điện thoại, không internet cũng chẳng thư từ với ai. Gần nửa năm trời, anh cứ nghĩ chị ở ngoài bắc đã làm đám cưới với anh phó phòng ngày đó đang theo đuổi chị.
Nhưng rồi không thể nào người, 1 ngày mưa gió anh choáng váng khi thấy bóng dáng quen thuộc ấy trong chiếc áo mưa xuất hiện căn lều anh đang nằm giữa đồi cà phê. Là cô vợ sắp cưới bé nhỏ của anh, cậu bạn thấy anh cũng chưa thể nào quên được người yêu nên báo cho chị:
- Anh ở đây sao không nói với em nửa lời. Em đi tìm anh suốt 6 tháng qua, anh về đi mình làm đám cưới.
- Anh...
Anh ở đây sao không nói với em nửa lời. Em đi tìm anh suốt 6 tháng qua, anh về đi mình làm đám cưới. (Ảnh minh họa)
Anh không thể nào ngờ chị vẫn chờ đợi anh và kiên quyết không lấy một ai ngoài anh cả. "Anh có vô sinh, anh có ung thư hay mắc bất kì một căn bệnh nào thì em cũng lấy anh, sẽ chỉ làm vợ anh mà thôi". Anh chỉ còn biết ôm chặt lấy chị mà khóc. Nửa năm qua anh đã để người thương yêu mình khổ rồi.
Anh cùng chị về lại thành phố. Đám cưới chuẩn bị từ 6 tháng trước đã diễn ra trong sự chúc phúc của mọi người. Thậm chí trước ngày cưới anh đã bảo vợ:
- Anh không thể có con, nên nếu em muốn có 1 đứa con do chính em sinh ra thì anh cũng không cản em đâu. Em có quyền được làm mẹ.
- Anh yên tâm, em sẽ sinh con cho anh - Chị nói đầy quyết tâm.
Sau ngày cưới chị đi khắp nơi tìm thầy tìm thuốc cho chồng. Hễ cứ nghe ở đâu nói có ông thầy chữa vô sinh tốt là chị tìm tới. Chị cũng không bắt anh phải chịu áp lực bằng cách không cho anh đi khám gì cả. "Lúc nào vợ chồng mình có tin vui thì mình đón nhận thôi anh à, chẳng cần khám làm gì".Chị cứ vô tư như thế vì chị đã xác định dù có con chung hay không thì cũng không bao giờ chị bỏ anh cả. Và rồi điều kì diện cuối cùng cũng đến. 6 năm sau ngày cưới chị đã có bầu. Anh chỉ còn biết ôm chặt lấy vợ vì anh biết đây là nỗ lực không mệt mỏi của vợ suốt 6 năm qua. Lúc này chị mới đưa anh đi khám và bác sĩ vẫn nói khả năng anh có con là rất thấp.
Chính chuyện này đã khiến chị lại gặp tai tiếng vì người ngoài nghĩ đó không phải con anh, anh vô sinh cơ mà. Chị phải chịu áp lực rất lớn từ bên ngoài, thậm chí là cả từ phía nhà chồng:
- Ối dào có phải con của chồng nó đâu mà. Chắc lại đi ăn nằm với cả chục thằng, hèn chi lúc đầu tôi bảo nó xin con nuôi nó nhất định không chịu.
- Em đừng nghĩ ngợi gì cả, em phải mạnh mẽ như lúc mà em tìm cách chữa bệnh cho anh ấy.
Nhờ có anh chị lại có thêm động lực rất nhiều. Thấm thoắt thế cuối cùng ngày chị dự sinh cũng cận kề. Hôm đó là tuần thứ 36, anh lại chở chị vào viện khám. Thấy vợ bụng cũng đã to, đi lại khó khăn, anh định bắt taxi đưa vợ đi nhưng chị lại gàn bảo: "Thôi anh chở xe máy em đi cũng được, đi taxi làm gì cho tốn kém". Thấy vợ vẫn khỏe, chiều ý vợ nên anh đưa chị đi khám thai bằng xe máy. Với lại nơi khám cách nhà cũng chỉ 2 km thôi mà.
Ảnh minh họa
Kết quả siêu âm khiến anh chị mừng lắm, hơn 2 tuần nữa là được gặp con rồi. Trên đường về anh chị nói chuyện rất rôm rả. Nhưng rồi lúc đến đoạn đường đang thi công, đường bị rào lại và cả 2 chiều xe đi chung một phần đường hẹp. Anh đang chở vợ chạy đằng trước, bỗng chiếc xe khác đằng sau cứ thế tiến thẳng tới. Xe máy của anh đổ xuống...
Anh bị xe khách đè qua bàn chân còn vợ bị xe đè lên người, khiến con trong bụng văng ra xa tới 2 mét. Anh gần vợ hơn nên cố lết tới bên vợ. Lúc ấy tưởng chừng chị không thể gượng dậy đươc nữa, nhưng chưa nhìn thấy con chị chị chưa thể nhắm mắt. Nên dù trong vũng máu vẫn cố nhúc nhích cố rướn người lên hướng mắt nhìn về phía con, anh giơ tay ra nắm lấy tay vợ. Chì thều thào: &'Con mà sống... thì anh... hãy chăm... con... tốt nhé' rồi trút hơi thở cuối cùng. Mọi người đi đường chứng kiến cảnh tượng ấy, không ai cầm được nước mắt.
Anh và con được đưa vào viện cấp cứu. May mắn làm sao đứa con trai kháu khỉnh của anh chị đã được cứu sống và hoàn toàn lành lặn, anh thì bị dập bàn chân nên phải cắt bỏ. Anh chỉ còn biết cầu nguyện cho vợ nơi chín suối được nhắm mắt yên lành. Anh đã làm theo di nguyện cuối đời của vợ là chăm sóc đứa con chu đáo. Ngày giỗ chị người ta thấy anh bế con đứng trước bàn thờ vợ rồi đặt 1 tờ giấy lên đó. Anh ôm con khấn vái:
"Em ơi đây là kết quả xét nghiệm ADN của con, con đích thị là con anh, con của chúng ta. Em sẽ không còn phải mang tiếng xấu nữa, đừng lo lắng gì cả, hãy yên nghỉ em nhé. Anh sẽ dạy con nên người".
Lâm Minh/ Theo Thể thao xã hội
Cả đời này, vợ chồng chính là ân nhân của nhau! Trong đời người, thành công lớn nhất không nằm ngoài cuộc hôn nhân mỹ mãn, và hạnh phúc lớn nhất cũng chẳng phải chính là một gia đình hạnh phúc sao? Tình cảm lớn nhất của một người là tình cảm vợ chồng, và sự kết nối ý nghĩa nhất cũng chính là sợi dây kết nối giữa vợ và chồng. Lòng khoan...