Người vợ bị ép ly hôn khi sắp lâm bồn
Tôi 31 tuổi, hiện mang thai tháng thứ 9. Tôi đang rơi vào hoàn cảnh bị chồng và gia đình nhà chồng ruồng bỏ và ép ly hôn.
Tôi lấy chồng từ năm 29 tuổi, gia đình chồng ngăn cản nhưng chúng tôi quyết tâm đến với nhau. Khi tôi có bầu, gia đình chồng đang gặp khó khăn trong việc làm ăn kinh tế, họ muốn tôi đứng ra lo cho, tôi không đáp ứng được thì bố mẹ quay sang cô lập. Còn chồng tôi dù cùng ở Hà Nội nhưng 1-2 tháng mới gặp nhau một lần (chồng tôi làm trong quân đội). Nhiều đợt, chồng tôi nghỉ phép nhưng không về nhà mà về quê với bố mẹ.
Cùng với những mâu thuẫn vợ chồng, bố mẹ chồng xúi giục anh ta bỏ vợ, chồng tôi cũng hùa với họ. Tất cả sự bàn bạc của họ tôi đều không biết, đùng cái họ thông báo và bắt tôi ký vào đơn ly hôn do bố chồng viết. Khi tìm hiểu thì tôi được biết gia đình đã nhắm cho anh ta một cô ở quê. Cả chồng và bố mẹ chồng nói tôi phải chấp nhận và hứa sẽ có trách nhiệm với đứa con của tôi khi nó được sinh ra.
Hiện tại bố mẹ chồng bắt chồng không được liên lạc gì với tôi, tôi tìm mọi cách để nói chuyện với chồng nhưng đều không được. Giờ tôi chỉ muốn chết, cả hai mẹ con cùng chết chứ không muốn sinh con ra nó đã chứng kiến cảnh tan đàn xẻ nghé này? (Liễu)
Ảnh minh họa: Sheknows.com.
Trả lời:
Khi kết hôn ai cũng muốn có được một cuộc sống hạnh phúc viên mãn, nhưng không phải mọi thứ lúc nào cũng xuôi chèo mát mái. Như trường hợp của gia đình chị là một ví dụ.
- Về phía chồng chị:
Không hiểu trước đó vợ chồng chị đã xảy ra vấn đề gì, nhưng những cách thể hiện của chồng chị đã cho thấy anh ấy là một người vô trách nhiệm đối với vợ con. Anh chị đã phải vượt qua bao nhiêu rào cản của gia đình mới có thể tới được với nhau, hạnh phúc dài chẳng tày gang, anh nghe theo gia đình không quan tâm tới mẹ con chị. Một người như vậy có đáng để chị phải nghĩ tiêu cực như vậy không?
Video đang HOT
Anh ấy đang trốn chạy vợ để thực hiện những điều trái với luân thường đạo lý, như vậy mà chị vẫn còn hy vọng là một người chồng, người cha tốt sao? Chị hãy tỉnh táo nhìn vào cách thể hiện cũng như quyết định của anh ấy để chủ động hơn cho cuộc sống của mình.
- Về phía gia đình chồng:
Họ không có quyền viết đơn rồi bắt chị ký vào để ly dị chồng. Sự cấm đoán của họ bao năm qua và những hành động thô bạo này đã vi phạm pháp luật. Nếu cần thiết chị có thể nhờ cơ quan pháp luật giúp đỡ cho mẹ con chị.
- Về phía chị: Chị hãy xem xét lại tình cảm của chồng dành cho mình từ trước đến nay như thế nào? Xuất phát từ đâu mà dẫn đến việc chồng chị không muốn về nhà, chấp nhận xuôi theo quyết định của bố mẹ? Hiện tại chị cũng không nên cố gắng để gặp chồng bằng được khi anh ấy chưa muốn. Từ trước tới nay chị nghĩ về chồng, về tình cảm của anh ấy dành cho chị liệu có chính xác?
Việc chị có chấp nhận ly hôn hay không là do chị quyết định. Theo quy định của Luật hôn nhân quy định tại Điều 85 Luật HNGĐ năm 2000 về Quyền yêu cầu Tòa án giải quyết việc ly hôn cụ thể như sau: “Trong trường hợp vợ có thai hoặc đang nuôi con dưới mười hai tháng tuổi thì chồng không có quyền yêu cầu xin ly hôn”.
Như vậy, chồng của chị không được quyền yêu cầu ly hôn khi chị đang mang thai. Đó là khía cạnh pháp luật, còn tình cảm, chị cũng phải phân biệt rạch ròi mọi thứ, tình cảm chị dành cho chồng là tất cả, nhưng bù lại anh ấy đã làm gì để bảo vệ mẹ con chị. Vậy sự cố gắng của một mình chị để cứu vãn hôn nhân liệu có kết quả như chị mong muốn?
Qua những sự việc họ đã làm với chị, chị hãy xem xét lại: Liệu mình còn phù hợp với một gia đình như thế không? Liệu một mình chị có chống chọi với tất cả những dã tâm của chồng và gia đình anh ta không? Những suy nghĩ tiêu cực chỉ làm cho chị và những người thân lo lắng tổn thương hơn, chi bằng hãy chăm sóc cho sức khỏe của mình, bởi chỉ còn vài ngày nữa thôi là chị cũng đã sinh nở. Dù biết giai đoạn này quyết định như thế nào cũng khó với chị, nhưng chị hãy dũng cảm vượt qua chị nhé.
Chuyên gia tư vấn tâm lý Trịnh Thu Hà
Trung tâm tư vấn tình cảm Linh Tâm
Theo VNE
Bị cha mẹ ngăn cản vì anh ốm yếu liên miên
Anh nói anh bị bệnh và bệnh không thể chữa được. Tôi ôm anh khóc nức nở và càng thấy yêu anh nhiều hơn khi anh nói: "Em hãy suy nghĩ kĩ rồi yêu anh".
Cả hai hứa sẽ không xa nhau nữa và yêu nhau mãi mãi. (Ảnh minh họa).
Tôi năm nay 24 tuổi, ở cái tuổi này lẽ ra ở quê là con bồng con bế, hay không lấy chồng con thì cũng có 1 công việc ổn định rồi. Thế nên cho đến giờ này tôi vẫn còn đang học Đại học và chưa ra trường, nghĩ nản quá biết làm sao đây một tương lai mịt mù. Cuộc đời đúng là một dòng đời xô đẩy, năm nay đã là năm thứ tư rồi, tôi cũng sắp ra trường và chuẩn bị hành trang cho riêng mình.
Bốn năm đã trôi qua thật nhanh, cuộc sống không chậm lại để tôi biết rằng tôi đã làm được gì. Cả cuộc đời này tôi chỉ có một tình yêu duy nhất khi bước chân vào đại học, đây có thể là một dấu ấn và một kí ức khó quên trong thời sinh viên.
Bao nhiêu buồn vui, đau khổ đều đã trải qua thật nhanh thế rồi tình yêu tong tôi đã nhen nhóm từ khi tôi yêu anh.Lúc đầu tôi cũng tự hứa với bản thân rằng sẽ chăm chỉ học hành không dính vào chuyện yêu đương, thế rồi tôi đã sa chân vào tình yêu lúc nào không hay để ý gì đến lời hứa của mình nữa.
Tôi yêu anh bằng tất cả trái tim và sự chân thành, tôi yêu anh lắm đến giờ phút này tôi yêu anh hơn tất cả những gì mà tôi có, từ khi quen và yêu anh tôi cảm thấy hạnh phúc và bình yên. Tôi đã từng chia tay và cảm nhận được sự đau khổ. Trước khi yêu anh, anh đã tâm sự và chia sẻ với tôi về hoàn cảnh, tôi rất cảm thương. Anh nói anh bị bệnh và bệnh không thể chữa được. Tôi ôm anh khóc nức nở và càng thấy yêu anh nhiều hơn khi anh nói: "Em hãy suy nghĩ kĩ rồi yêu anh".
Tôi càng ứa nước mát nhìn anh, tôi đau lòng buồn và lòng như thắt lại, không hiểu sao lúc đó miệng đắng lại và nghẹn không thể nói nên lời và chỉ biết ôm anh và khóc, anh đã vỗ về tôi và nước mắt cũng dàn dụa theo. Anh nói: "Trời đã cho anh tất cả và cũng lấy đi của anh tất cả".
Tôi càng khóc to hơn, đã thế bố mẹ lại còn ngăn cản chuyện chúng tôi đến với nhau chỉ vì lý do anh thì có nghề nghiệp đoàng hoàng còn tôi thì không đâu vào đâu cả chỉ là một đứa sinh viên nhà quê.
Do bị bố mẹ ngăn cản, chúng tôi đã từng chia li để cho nhau được hạnh phúc. Nhưng mỗi lần đó chúng tôi vẫn lén gặp nhau để rồi cả hai đều đau khổ và buồn bã thêm. Bệnh của anh càng thêm nặng vì anh cũng phải suy nghĩ rất nhiều cho công việc, tôi buồn lắm và khuyên anh không được bất hiếu với bố mẹ, anh phải mạnh mẽ lên chứ, anh phải chăm lo cho bản thân anh chứ sao anh lại như vậy.
Thật đau lòng hơn khi gặp anh, mặt anh thì phù lên do uống thuốc đó là tác dụng phụ của nó.
Cả cuộc đời này tôi chỉ có một tình yêu duy nhất khi bước chân vào đại học. (Ảnh minh họa).
Cũng đắn đo và quyết tâm hai đứa đã quay lại với nhau, mặc dù có bị nhiếc mắng chúng tôi cũng cho qua và kệ, bố mẹ thì cũng vẫn nói vẫn ngăn cản, cũng tôi vẫn đến với nhau. Cả hai hứa sẽ không xa nhau nữa và yêu nhau mãi mãi.
Hàng tháng tôi và anh cùng đến viện huyết học để khám bệnh và mua thuốc. Tôi chăm anh như một người vợ. Anh thương tôi lắm ngày thì đi học và tối thì đi làm thêm vất vả.
Thế rồi chúng tôi cũng mạnh dạn về nhà anh, đó là đầu tiên tôi gặp bố mẹ anh, hai bác rất khó tính trước mặt đối xử với tôi rất tốt, nhưng sau lưng lại nói kháy tôi. Tôi buồn lắm, nhiều đêm nằm khóc vì nghĩ vẩn vơ.
Nhưng đó là câu chuyện của năm trước, may mắn chúng tôi đã thuyết phục được bố mẹ hai bên tổ chức đám cưới. Cảm giác lúc đó rất hạnh phúc.
Tôi ra trường và đi làm trái ngành nhưng cuộc sống mặc dù còn khó khăn nhưng tôi cảm thấy hạnh phúc khi chúng tôi được ở bên nhau.
Bệnh của anh thì vẫn thế, tôi có điều kiện chăm sóc anh nhiều hơn, sức khỏe anh cũng đã đỡ hơn, anh luôn động viên tôi rằng :" Cho dù cuộc sống có khó khăn đến đâu chúng mình hãy cùng cố gắng nhé em , chỉ cần vững tin và đoàn kết là có thể vượt qua hết".
Chúng tôi luôn mong muốn sẽ vợt qua khó khăn và sẽ vững tin khi ở bên nhau.
Theo VNE
Gia đình của bạn gái ngăn cản khi biết tôi bị bệnh Lúc đầu gia đình cô ấy ủng hộ và đồng ý, sau khi biết tôi bị viêm gan B, họ đã cấm hai đứa yêu nhau. ảnh minh họa Tôi 28 tuổi, bạn gái 23 tuổi, chúng tôi quen nhau gần 3 năm từ khi bạn tôi còn là sinh viên. Lúc đầu mới quen gia đình cũng rất thích và có ý...