“Người Việt nhất quả đất”
“Không những cần cù, chịu khó, mà còn rất kiên cường – Người Việt nhất quả đất”- thạc sĩ, bác sĩ Davkharbayar đã nói với tôi như thế khi chúng tôi ngồi cùng nhau ở thủ đô Ulan Bator của Mông Cổ và ôn lại những kỷ niệm về Việt Nam.
Hơn 10 năm học tập tại Việt Nam, Davkharbayar đã có nhiều trải nghiệm với cuộc sống người Việt. Trở về Mông Cổ, chứng kiến cuộc sống mưu sinh của người Việt tại đây càng làm anh thêm cảm phục. Đến những nơi người Việt làm việc để kiểm chứng nhận xét của Davkharbayar, tôi thấy nhận xét của anh hoàn toàn có lý.
Những “ Pavel Korchagin Việt Nam”
Tôi đã đi nhiều nước, tận mắt chứng kiến cuộc sống mưu sinh của người Việt, nhưng ít có nơi nào người Việt lại phải làm việc trong điều kiện khó khăn, khắc nghiệt như Mông Cổ. Năm nào cũng thế, bắt đầu từ cuối tháng 9 cho đến cuối tháng 4 năm sau, nhiệt độ chỉ dao động từ âm 20 đến âm 30 độ; thậm chí có khi xuống tới âm 40 độ. Các dòng sông đều bị đóng băng, cả đất nước Mông Cổ “ngập chìm” trong tuyết. Trong khi người Mông Cổ chọn thời điểm này để đi du lịch trốn lạnh, thì tại các xưởng sửa chữa ôtô của người Việt, tôi đều thấy công nhân người Việt miệt mài làm việc trong cái lạnh thấu xương.
Có mặt tại xưởng của anh Nguyễn Văn Vịnh khi nhiệt độ ngoài trời âm 27 độ, tôi tranh thủ chụp mấy kiểu ảnh mà hai bàn tay tê cứng như hóa đá, buốt đến tận óc. Mở tấm rèm cửa bám đầy tuyết, bước vào căn tầng hầm (nơi làm xưởng), cái lạnh vẫn không buông tha. Tôi hỏi anh Nguyễn Bá Thắng (quê Thanh Hóa), công nhân làm việc ở đây: “ Sao lạnh thế?”. Chỉ vào tường, Thắng nói “Chú nhìn đây này”. Lúc ấy tôi mới biết, xung quanh bốn bức tường bám đầy tuyết đã thành đá. “Thế cháu không lạnh à?” – tôi hỏi. Nở nụ cười hiền khô, Thắng bảo làm việc ở đây lâu rồi nên cũng quen. Tôi hỏi về chỗ ăn ngủ, Thắng chỉ vào một ngách trong xưởng, bảo: “Ở ngay đây thôi”. Quan sát nơi ở của Thắng, tôi thấy cũng khả dĩ hơn chút ít, bởi có 1 cái lò sưởi than, nên cũng đỡ lạnh.
Trần Văn Thắng – một trong những người sơn, sửa tượng Bác từ chối nhận tiền vì mong muốn “chút lòng thành dâng lên Bác”. Ảnh: LÊ CHIÊN
Thắng đã sang làm việc ở Mông Cổ 6 năm, hàng ngày thường làm việc từ 10 tiếng, lúc nhiều việc có khi làm đến 2 giờ sáng. “Vất vả, nhưng thu nhập cũng ổn, nên phải cố thôi chú ạ” – Thắng tâm sự. “Ổn là bao nhiêu?”. “Trừ chi phí thì bình quân cũng được khoảng 15 triệu đồng/tháng” – Thắng nói. “Thế định lấy vợ, sinh cơ lập nghiệp ở Mông Cổ à?”. Nở nụ cười bẽn lẽn, Thắng cho hay: “Cháu chỉ kiếm lưng vốn, đủ xây cái nhà cái cửa rồi về Việt Nam thôi. Quê hương là chùm khế ngọt mà chú”.
Video đang HOT
Tôi ghé xưởng của anh Trương Văn Ngọc (quê ở Anh Sơn, Nghệ An), có hệ thống sưởi nên khá ấm. Tuy nhiên trong căn tầng hầm kín mít thì bụi sơn bốc ra mù mịt như sương. Dù đã đeo khẩu trang, nhưng tôi thấy như tắc thở. Tôi hỏi: “Không có biện pháp nào cho đỡ mùi sao?”. Ngọc nói: “Tầng hầm này thì khí thoát đi đâu được hả chú, mở cửa ra thì lạnh. Bọn cháu làm lâu nên buộc phải quen thôi”.
Hỏi chuyện ăn nghỉ, Ngọc cho hay mỗi tuần họ đi chợ một lần mua đồ ăn và cho vào tủ lạnh để dùng dần. Chỉ vào tấm đệm trong căn phòng ở ngách xưởng, Ngọc nói: “Trải tấm đệm xuống nền là ngủ quên trời quên đất luôn”. Còn chuyện giải trí, Ngọc cho hay hết giờ là vào mạng đọc báo, lên “phây” (Facebook), xem phim… “Bố mẹ cháu già rồi nên cháu cũng lo và nhớ lắm, ngày nào cháu cũng điện nói chuyện với mẹ…” – nói đến đó, giọng Ngọc chùng xuống: “Biết thế nhưng vì cuộc sống mà chú”.
Đi một vòng, vào các xưởng sửa chữa ôtô của người Việt ở thủ đô Ulan Btor, chứng kiến họ (phần lớn họ là con em nông dân, đến từ các tỉnh miền Trung, miền Bắc) làm việc, tôi thấy khâm phục nghị lực phi thường của họ. Nhìn họ làm việc, tôi bỗng hình dung ra hình ảnh của Pavel Korchagin trong tiểu thuyết “Thép đã tôi thế đấy” dầm mình trong tuyết trên công trường xây dựng đường sắt. Và tôi nghĩ, những người Việt ở Mông Cổ thực sự là những “Pavel Korchagin Việt Nam”.
Thơm thảo những tấm lòng
Tại Mông Cổ có khoảng 500 người Việt, chủ yếu làm nghề sửa chữa ôtô ở Ulan Bator, bởi thế trên các đường phố có rất nhiều biển hiệu “BbETHAM ABTO 3ACBAP ” (Việt Nam, sửa chữa ô tô). Trong cái lạnh thấu xương âm từ 20 đến âm 30 độ, người Mông Cổ chọn đây là thời điểm đi du lịch để trốn rét thì người Việt vẫn cần mẫn làm việc, mưu sinh.
Đầu tháng 10.2017, Đại sứ quán Việt Nam tại Mông Cổ xây dựng lại tượng đài Chủ tịch Hồ Chí Minh đặt tại ngôi trường mang tên Chủ tịch Hồ Chí Minh ở thủ đô Ulan Bator. Bức tượng Bác bằng đồng nặng gần 100kg cần phải sơn sửa lại. Đây là công việc cần có chuyên môn kỹ thuật của nghệ nhân, hơn nữa việc vận chuyển cũng rất khó khăn, vừa phải an toàn, vừa đảm bảo sự thành kính, tôn nghiêm. Nhưng mời nghệ nhân trong nước sang thì khó đủ đường. Thế là mấy anh cộng đồng người Việt xúm vào bàn bạc; mang ôtô chở tượng Bác về nhà mình để sơn sửa.
Anh Trần Văn Thắng (quê ở Yên Định, Thanh Hóa) kể, khó nhất là sơn thế nào để thể hiện được thần thái của Bác, lại vừa đảm bảo không vị bong tróc dưới trời lạnh, tuyết rơi. Hàng tuần liền, mấy anh em thức đến 2-3 giờ sáng mỗi ngày để tu sửa tượng Bác. Làm chưa ưng ý thì làm lại… “Có lẽ Bác linh thiêng phù hộ nên bọn cháu làm thấy mỹ mãn lắm rồi” – anh Thắng đã nói như thế khi đoàn của Đại sứ quán Việt Namđến nghiệm thu. Đoàn đặt vấn đề thanh toán tiền công thì cả mấy anh đều dứt khoát từ chối. Thắng nói: “Bác Hồ là của chung người Việt Nam, tượng Bác đặt ở Ulan Bator là người Việt mình tự hào lắm. Chúng cháu chỉ có chút lòng thành dâng lên Bác, làm vì nước mình, lấy tiền sao được”. Nghe Thắng nói vậy, lòng tôi ngẹn lại…
Năm 2017, năm đầu tiên tôi ở Mông Cổ, thấy mỗi lần Đại sứ quán ta tổ chức quyên góp ủng hộ đồng bào trong nước bị thiệt hại do thiên tai, cộng đồng người Việt ở Mông Cổ, người ít người nhiều đều hưởng ứng tham gia. “Ai chẳng có bố mẹ, người thân ở Việt Nam. Mình ủng hộ là giúp người thân, đồng bào của mình thôi” – chị Chuốt (người Việt ở Ulan Bator) nói vậy.
Biết rằng cuộc sống của người Việt ở Mông Cổ còn nhiều khó khăn, vất vả, nhưng tấm lòng của họ thật rộng lớn, bao la.
Theo Danviet
Người Việt trên... đỉnh Phú Sĩ
Đại sư trụ trì một ngôi chùa ở Tokyo từng nhận xét: "Ngô Hùng Lâm là một minh chứng sống cho việc có thể thành công khi kinh doanh với tâm từ bi, dốc lòng dốc sức vì hạnh phúc, vì an lạc của khách hàng và cộng đồng."
Gặp phóng viên NTNN/Dân Việt những ngày đầu xuân trên nước Nhật, câu chuyện về cuộc đời ông, từ một người con được cha mẹ Nhật nhận nuôi, đến xây dựng lý tưởng sống và sự thành đạt cho chính mình, tất cả là sự bền bỉ và nghị lực hiếm có.
Được gọi là "một người Việt dấn thân ở Nhật Bản", chắc hẳn hành trình đến với thành công của ông không hề dễ dàng, xin ông chia sẻ đôi chút về những kỷ niệm và dấu ấn của mình trong con đường đó?
Tính từ ngày tôi đến Nhật Bản đến nay cũng đã 39 năm, thời gian trôi đi cũng nhanh, những năm đầu đến Nhật, tôi gặp rất nhiều khó khăn, thứ nhất là ngôn ngữ, thứ hai là văn hóa, tập quán của Nhật. Tôi được cha mẹ nuôi bảo lãnh sang, trong quá trình ở với cha mẹ nuôi có nhiều bất đồng về ngôn ngữ, nhưng nhờ có sự chịu đựng, nhẫn nhịn nên đã vượt qua và hòa đồng được. Người Nhật Bản rất nghiêm khắc, kỹ lưỡng, nếu hiểu được tính cách, sở thích của họ thì mới đủ sức để chinh phục họ. Cha mẹ nuôi tôi thường dạy: "Khi con ra đường, con là con của ba mẹ, là người Nhật, mà đã là người Nhật thì phải biết vươn lên. Nếu con biết nhẫn nhịn, lễ phép, người Nhật sẽ giúp con". Nhớ lời dạy đó, tôi luôn kiên trì, chịu đựng, vượt qua mọi khó khăn. Thời gian ở đây, để sống được với người Nhật tôi phải làm gấp 3 lần người ta mới tồn tại được. Nhớ lại quãng đời đã qua, bị đánh đập cũng có, bị chửi mắng cũng có, nhưng tôi đều phải chịu đựng hết thì mới có được ngày hôm nay. Hiện tôi có 3 siêu thị cây cảnh và đồ làm vườn ở Nhật, mỗi siêu thị có diện tích khoảng 5.000 m2.
Ông Ngô Hùng Lâm trong siêu thị cây cảnh của mình tại Chiba, Nhật Bản. ảnh: Lê Lâm
Ông Ngô Hùng Lâm, sinh năm 1961, Giám đốc hệ thống siêu thị Fuji Garden Center (Nhật Bản). Ông là tác giả cuốn sách "Chinh phục Phú Sỹ" được xuất bản và phát hành tại Việt Nam và là người góp phần quảng bá văn hóa và hữu nghị Việt Nam tại Nhật Bản.
Cơ duyên nào đưa ông đến lĩnh vực kinh doanh cây cảnh?
-Tôi đến Nhật là được cha mẹ nuôi tôi nhận về để hướng vào làm nghề xây, cắt. Khi tôi đến thì cái cửa nhà của cha mẹ tôi không đóng được, tôi thấy vậy nhưng không biết tiếng Nhật nên mới dùng ngôn ngữ cơ thể để chỉ ra ngoài mua cây về làm. Thấy tôi làm được và làm đẹp mẹ nuôi tôi đồng ý cho tôi làm nghề xây, cắt.
Trong thời gian đó tôi có vợ. Trong một lần vợ tôi rủ về Việt Nam chơi và đưa tôi đi về làng gốm Bát Tràng. Khi tôi quay lại Nhật, tôi nói với vợ tôi, em cho anh tiền để mua xe ô tô, nhưng anh không muốn mua ô tô, anh dành tiền đó để đầu tư mua đồ sứ sang bán, nếu như thành công thì chúng mình cùng hưởng, còn thất bại coi như anh... đụng xe. Vợ tôi đồng ý, từ đó, tôi bắt đầu bán đồ gốm sứ Bát Tràng, nhưng nếu chỉ để gốm sứ không thôi thì đơn điệu, nên vợ tôi mua thêm hoa về cắm trong đó cho sinh động, nhưng khi khách hàng đến xem gốm sứ cứ hỏi có hoa bán không, hỏi nhiều quá nên mình mới phát triển thêm nghề hoa.
Ông từng nổi tiếng với bài học "100-1=0", bài học đó áp dụng thế nào cho nông nghiệp Việt Nam thưa ông?
100-1 thì bằng 99 chứ sao bằng 0 được. 100 ở đây gọi là 100%, tất cả các lĩnh vực kinh doanh, như ở Nhật, quan trọng nhất là uy tín, dù anh có sản phẩm tốt, chất lượng, giá rẻ nhưng anh không có uy tín thì anh vẫn thất bại. Uy tín là phải kiên trì, gìn giữ nó thì mình mới phát triển bền vững, lâu dài được. Hay nói cách khác, nghĩa là 100 quân lính tốt mà có một tên xấu sẽ dễ bị phá sản. Cho nên, ở khía cạnh là một nhà kinh doanh, luôn ứng phó với sự cạnh tranh rất ác liệt, nhất là ở một nước như Nhật Bản. Muốn bảo vệ chuyện kinh doanh của mình vững chắc, tôi bắt buộc phải dạy cho nhân viên của mình biết làm ăn lâu dài, bền vững, chứ không phải ăn xổi, chỉ biết có mình. Trong ngành nông nghiệp, khi mình đích thân trồng bó rau, hay nuôi một con cá, thì "100-1= 0" này nên tận dụng. Mình phải giữ được uy tín và người ta đến với mình bằng uy tín của mình chứ không phải chỉ chất lượng riêng không. Khi tôi sang đây, ít có người Nhật biết về Việt Nam. Dù sống xa quê hương, nhưng trong tâm tôi lúc nào Việt Nam cũng ở trong tim, tôi tự hào mình là người Việt Nam.
Xin cảm ơn ông.
Theo Danviet
Bàn thờ tổ tiên trên đôi gánh người Việt đi mở đất Kể từ năm 1981, Hiệp ước Hợp tác lao động hai nước Việt - Xô được ký kết, đa phần dân Nga đã quen với sự cuộc sống người Việt và những nghi lễ đặc sắc của người phương Đông, đặc biệt là cái tết đoàn tụ của người Việt Nam. Hướng về cội nguồn Có một nhà dân tộc học đã ví...