Người tình mùa đông (P.2)
Thời gian không cho tôi cơ hội để làm một người tình thực sự trong thế giới Cẩm Linh.
Cẩm Linh vào học kỳ mới, chúng tôi ít có thời gian gặp nhau hơn. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi bên Cẩm Linh, đôi khi tôi thấy mình như một người xa lạ. Những buổi cà phê, đi dạo phố, xem phim… vào dịp cuối tuần của chúng tôi đều để lại một dư vị buồn.
Trong lòng Cẩm Linh vẫn còn những khoảng trống mà tôi chưa thể nào khỏa lấp được. Tôi chỉ biết hy vọng vào thời gian. Nhưng thời gian không cho tôi cơ hội để làm một người tình thực sự trong thế giới Cẩm Linh. Bởi ngày đó đã đến….
Giữa một đêm mùa đông buốt giá, Cẩm Linh đến gõ cửa phòng tôi. Tôi mở cửa, giật mình khi thấy khuôn mặt xanh xao ủ rũ của cô ấy. Mới mấy ngày không gặp, trông cô ấy tiều tụy đi rất nhiều. Cô ấy vừa khóc vừa nói có chuyện quan trọng muốn hỏi tôi.
- Anh là bác sĩ tâm lý? Anh có thể giải thích tại sao trong những ngày qua em đều mơ về một chàng trai xa lạ?
- Việc này… anh không rõ. – Tôi ấp úng.
- Thế anh biết người trong bức ảnh này là ai không?
Tôi im lặng. Cảm thấy trái tim mình như thắt lại khi nhìn thấy nụ cười của Cẩm Linh hiện lên từ bức ảnh. Trước đây, Cẩm Linh có nói là đã đốt hết những bức ảnh và kỷ vật liên quan đến Duy Anh. Vậy mà một bức ảnh vẫn còn tồn tại! Cũng như bóng hình Duy Anh vẫn tồn tại trong những giấc mơ của cô ấy. Những giấc mơ không bao giờ tôi có thể chạm tới được!
- Đôi khi em tự hỏi tại sao suốt hai năm qua em và anh không chụp một bức ảnh nào. Và hôm nay em tìm thấy bức ảnh này kẹp trong cuốn sổ chép thơ của em. – Cô ấy nghẹn giọng nói. – Người con trai chụp chung với em trong bức ảnh này, trong cả những giấc mơ ấy nhất định phải rất quan trọng với em! Anh nói đi, người ấy là ai?
Cẩm Linh đang hoang mang nhìn tôi, đợi chờ một câu trả lời. Tôi không thể để sự im lặng của mình làm cô ấy thêm đau khổ.
- Đấy là một người em đã từng yêu và khiến em đau khổ. Em đã đến chỗ anh để xóa ký ức. Anh không hoàn toàn xóa được ký ức, anh đã thay đổi và thêm vào ký ức của em những chi tiết mới, trong đó có anh và những điều mà anh mơ tưởng… Anh thật ích kỉ. Anh xin lỗi!
Cẩm Linh cười, trong ánh mắt chứa đầy đau đớn, buồn tủi. Nếu trước kia tôi hy vọng về một nụ cười thì bây giờ tôi lại hi vọng về những giọt nước mắt. Những giọt nước mắt làm ướt hết vai áo tôi khi cô ấy gục đầu vào vai tôi và khóc; để vơi đi những nỗi đau, để buông bỏ một chuyện tình đã thành quá vãng.
Nhưng đau xót làm sao, Cẩm Linh đã cười. Trước khi cô ấy bỏ đi rồi loạng choạng ngã gục trước thềm cửa.
Đó là đêm rất dài, dài nhất trong cuộc đời tôi.
Tâm trạng tôi rối bời lúc đưa Cẩm Linh đi bệnh viện.
Nhìn khuôn mặt vẫn vương đầy những nét phiền muộn của Cẩm Linh khi bất tỉnh trên giường bệnh, tôi cảm thấy xót xa và tràn dâng một niềm oán hận bản thân tột độ. Tôi đã sai! Bằng sự điên rồ và ích kỉ của mình, tôi đã làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn đối với một người con gái.
Tôi phải làm sao để giúp Cẩm Linh trở lại bình thường? Làm sao để mang lại một cuộc tình vẹn nguyên cho cô ấy?
***
Trong trái tim của Cẩm Linh vẫn không thể nào xóa được hình bóng của Duy Anh (Ảnh minh họa)
Sau một đêm dài, tôi mới đủ tỉnh táo để tự hỏi mình rằng: Tại sao thay vì tìm cách xóa đi một cuộc tình, tôi lại không tìm cách cứu vãn một cuộc tình?
Tôi muốn tìm gặp Duy Anh để chứng kiến tận mắt chàng trai đã chiếm trọn trái tim cô ấy và khiến cô ấy đau khổ. Để hỏi cậu ấy về một vấn đề mà bấy lâu nay tôi luôn thắc mắc: Vì sao một chuyện tình đẹp như thế, sâu đậm như thế, cậu ấy bỗng đột ngột đòi chia tay, với một lý do không thể tàn nhẫn hơn đó là sang Mỹ định cư rồi “lấy vợ”?
Tôi nhờ bạn bè tôi ở Mỹ tìm hộ địa chỉ của Duy Anh. Thông tin ít ỏi của cậu ấy mà tôi biết được là tên, tuổi khoảng hai mươi hai, mới sang Mỹ định cư được năm tháng. Sau hai ngày, một người bạn của tôi báo lại rằng, có một chàng trai tên là Duy Anh, cũng hai mươi hai tuổi nhưng đang điều trị ở một bệnh viện chuyên khoa thần kinh (nơi bạn tôi công tác). Có lẽ những dự cảm của tôi về một chuyện tình éo le giữa Duy Anh và Cẩm Linh là đúng. Tôi gạt bỏ hết những chùng chình trong lòng, lập tức đặt vé máy bay sang Mỹ để tìm gặp Duy Anh.
Duy Anh mới trải qua một ca phãu thuật quan trọng là cắt bỏ u não được một tháng. Cậu ấy không khác nhiều so với những gì tôi hình dung được khi bước vào thế giới Cẩm Linh. Ngoại trừ đôi mắt. Sau ca phẫu thuật, đôi mắt cậu ấy vĩnh viễn mất đi thị lực. Một đôi mắt không còn cảm giác với ánh sáng nhưng vẫn nhen lên những xúc cảm mãnh liệt khi tôi nhắc đến Cẩm Linh.
- Nguyên nhân anh bỏ Cẩm Linh để sang Mỹ lấy vợ là đây sao? – Tôi hỏi, khi ngồi cạnh gường bệnh của Duy Anh.
- Anh là ai? Chuyện với Cẩm Linh đã qua rồi tôi không muốn nhắc lại nữa. – Duy Anh lạnh lùng nói.
Video đang HOT
- Tôi là bạn của Cẩm Linh! Anh đang lảng tránh. Thực ra trong lòng anh đang lo sợ, đang hoang mang không biết Cẩm Linh bây giờ thế nào! Anh vẫn còn yêu Cẩm Linh rất nhiều. Đó là sự thật?
- Không! Chuyện của chúng tôi đã kết thúc. Tôi hơi mệt… Mời anh ra ngoài cho. Không là tôi gọi bác sỹ! – Duy Anh tỏ ra cương quyết.
- Tôi cũng là bác sỹ. Một số bác sỹ trong bệnh viện này từng học với tôi. Tôi sẽ ra ngoài ngay lập tức nếu anh chịu trả lời tôi một câu hỏi. Anh đồng ý chứ?
- Anh hỏi luôn đi!
- Anh sẽ làm gì nếu hiện tại Cẩm Linh vẫn đau khổ vì anh và không thể sống nếu thiếu anh?
Duy Anh không trả lời được. Tay cậu ấy khẽ run lên và bám chặt vào ga trải giường.
Tôi biết, thật nhẫn tâm khi khoét sâu vào nỗi đau trong lòng Duy Anh. Nhưng chỉ có vậy tôi mới khiến cậu ấy tỉnh ra rằng, tình yêu của trong lòng cậu ấy quan trọng đến nhường nào, và cậu ấy không thể chôn giấu được tình yêu của mình trong sự tự ti và mặc cảm.
- Cẩm Linh đang nằm viện vì quá suy sụp. – Tôi tiếp tục nói. – Tôi phần nào hiểu được nỗi khổ tâm của anh. Anh bi quan vì bệnh tật. Anh chia tay vì muốn cô ấy được hạnh phúc. Thế tôi hỏi anh câu nữa : Anh có chắc rằng Cẩm Linh sẽ hạnh phúc khi anh rời xa cô ấy bằng cái lý do dối trá kia không?
- Dừng lại! Đủ rồi, tôi không muốn nghe nữa. Đó là chuyện riêng của chúng tôi… liên quan gì đến anh? – Duy Anh nói và quay lưng về phía tôi… trốn tránh ánh nhìn của tôi khi cậu ấy không kìm nén được nước mắt.
- Tôi là bác sỹ của Cẩm Linh. Một người đã thầm thương cô ấy. Tôi không thể nào thay thế được anh trong lòng cô ấy. Tôi đã vượt cả ngàn cây số để đến đây cho anh biết một điều là cô ấy vẫn còn yêu anh và đau khổ rất nhiều khi mất anh. Vì vậy, nếu còn nghĩ cho cô ấy, anh hãy quay về bên cô ấy khi còn có thể…Tôi không muốn nhìn cả hai người đều chìm vào bi kịch. Thế thôi, anh nghỉ đi!
Tôi rời bệnh viện để cho Duy Anh có thời gian suy nghĩ… và khóc một mình theo cách của một người đàn ông.
Khi đàn ông khóc không hẳn là do họ yếu đuối; nhiều khi họ mạnh mẽ hơn ta tưởng tượng, như cách họ vượt qua bệnh tật, như cách họ làm tất cả để người mình yêu thương được hạnh phúc; họ chỉ khóc khi chạm tới tột cùng của cảm xúc, khi bất lực nhìn người mình yêu thương đau khổ… Đó mới thực sự là nước mắt của đàn ông!
Điều quan trọng nhất tôi xác định được đến lúc này là tình yêu của Duy Anh dành cho Cẩm Linh vẫn còn rất sâu đậm. Với tôi, chuyến đi này chỉ cần như thế là đủ!
***
Tôi trở lại Việt Nam. Chiều nay, tôi sẽ đến bệnh viện và kể lại cho Cẩm Linh nghe những gì tôi biết về Duy Anh. Tôi sẽ gợi nhớ lại những kí ức bị lãng quên trong lòng cô ấy. Điều này thực ra không khó lắm, bởi tình yêu sẽ thôi thúc những ký ức trở lại theo một lẽ tự nhiên. Cẩm Linh sẽ trở lại chính mình, sẽ có cả nụ cười và những giọt nước mắt. Tôi tin rằng cô ấy sẽ đi tìm Duy Anh và vực Duy Anh dậy bằng tình yêu của cô ấy!
Họ sẽ tự viết tiếp câu chuyện tình của riêng họ!
Còn tôi lại trở về với thế giới của người cô đơn.
Khi không thể xóa được ký ức của chính mình, tôi chấp nhận nó như một thói quen.
Như nhấm nháp một ly cà phê đen vào buổi sáng.
Như lang thang trên một con phố không tên.
Hay mải miết kiếm tìm một gương mặt thân quen trong dòng người hối hả.
Để rồi, đến một lúc nào đó ngỡ ngàng nhận ra mình đang đi dưới một bầu trời đầy nắng; nhận ra giữa muôn vàn những tia nắng ấm áp ấy, có một tia nắng đã kết thúc cả một mùa đông!
Theo VNE
Người tình mùa đông (P.1)
Tôi kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người Cẩm Linh, che đi những đường cong khiêu gợi có thể làm tôi phân tâm trong quá trình điều trị.
Cẩm Linh đến phòng khám của tôi vào một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo. Vừa mở cửa, gương mặt thanh tú nhưng có phần ảo não của Cẩm Linh đã hiện ra trước mắt tôi. Một cô gái trạc hai mươi tuổi, tóc chấm vai, ánh mắt cầu khẩn nhìn tôi.
- Tôi có thể giúp gì được cô? - Tôi hỏi.
- Tôi muốn xóa kí ức!
Tôi hơi bất ngờ vì đề nghị lạ lùng ấy. Tại sao lại muốn xóa kí ức? Và vì sao cô ấy lại tin rằng tôi có thể xóa được kí ức? Tôi đặt trong đầu mình những câu hỏi trước khi mời Cẩm Linh vào phòng làm việc... Để rồi, như một dòng sông âm thầm chảy, tôi bước vào thế giới của Cẩm Linh, cố kiếm tìm và xóa đi những nỗi đau trong kí ức cô ấy.
***
Tôi là một bác sỹ tâm lý mới tốt nghiệp bằng thạc sỹ ở nước ngoài.
ề nước, tôi không đầu quân cho bất kỳ một bệnh viện nào mà mở một phòng khám riêng tại nhà. Nguyên nhân chính là tôi thích tự do. Với lại, tôi đang dành thời gian để theo đuổi một đề tài mà nhiều người mới nghe qua cho rằng không tưởng, có tên là : Xóa kí ức!
Cẩm Linh chỉ vô tình đọc được bài viết về xóa ký ức của tôi trên mạng. Có thể cô ấy không nằm trong phần lớn số người đọc xong và phán những câu xanh rờn như "vớ vẩn", "nhảm nhí", "thằng dở hơi"... Nhưng tôi cũng không chắc cô ấy có thực sự tin bài viết đó không, hay chỉ là một người đang đứng bên bờ tuyêt vọng, cố bấu víu vào những thứ mơ hồ xung quanh và tin đó là hi vọng!
Bạn bè bảo tôi mắc bệnh nghề nghiệp, điên điên như cái ngành tâm thần học của tôi. Có khi thế thật, vì lý lẽ ích kỷ cần người thực nghiệm đề tài nghiên cứu, tôi bỏ qua những phương pháp điều trị tâm lý thông thường để bắt đầu một việc làm có phần may rủi với trí nhớ của Cẩm Linh...
***
Cẩm Linh nằm trên giường, chiếc áo len trắng sọc đen bó sát vào cơ thể mỹ miều của cô ấy. Tôi kéo chiếc chăn mỏng đắp lên người Cẩm Linh, che đi những đường cong khiêu gợi có thể làm tôi phân tâm trong quá trình điều trị. Điều ấy thật tai hại. Tôi không thể biết trước được điều gì sẽ xảy ra nếu cô ấy đột ngột tỉnh dậy khi thôi miên, có thể tâm lý sẽ xấu đi, hoặc tệ hơn là mất đi trí nhớ. Theo lý thuyết, lần thôi miên đầu thất bại thì lần sau bộ não của cô ấy sẽ có một bản năng tự vệ, từ chối bất kỳ sự xâm nhập nào từ tôi. Quá trình chữa bệnh sẽ nhanh chóng đi vào ngõ cụt!
Thuốc an thần có tác dụng, trông Cẩm Linh đỡ căng thẳng hơn. Tôi bắt đầu đếm. Đôi mắt cô ấy tập trung vào quả lắc trên tay tôi, một lúc, rồi ngà ngà nhắm lại. Khuôn mặt Cẩm Linh an nhiên như đang ngủ nhưng thực ra đang chìm vào vô thức - một trạng thái tiếp cận ám thị dễ dàng nhất.
- Cô có nghe được tôi nói không?
- Có
- Tốt lắm, bây giờ cô hãy cho tôi biết cô là ai?
Sau gần ba tiếng đồng hồ, với hơn một trăm câu hỏi và ám thị, thế giới của Cẩm Linh hiện ra trong mắt tôi như một bức tranh nhiều màu sắc. Những gam màu sáng tối tương phản nhau, đi từ quá khứ đến hiện tại. Tôi đã biết vấn đề mà cô ấy đang gặp phải. Cô ấy không bi lụy vì gia đình, vì tiền bạc, vì tương lai... Cũng giống như hàng triệu người trên trái đất này, cô ấy đã và đang mắc một thứ bi lụy khó hiểu: bi lụy vì tình! Tôi không hiểu nổi, có lẽ vì tôi chỉ là một kẻ cô đơn, chưa bao giờ có cơ hội được nếm trải cảm giác bị thất tình. Thất tình có đáng sợ lắm không? Tại sao lại có thể khiến những người trẻ trung, xinh đẹp trở nên tiều tụy như thế?
Lúc này, Cẩm Linh cũng đã thấm mệt. Tôi đưa Cẩm Linh vào giấc ngủ thực để bộ não cô ấy được nghỉ ngơi. Ngày mai, tôi sẽ đi sâu hơn vào khoảng u tối trong thế giới của cô ấy để thực hiện giai đoạn tiếp theo của quá trình điều trị. Tôi đặt tên giai đoạn này là Phá Hủy!
***
Ở một ngóc ngách nào đó tâm hồn Cẩm Linh vẫn tồn tại hình ảnh của Duy Anh (Ảnh minh họa)
Một ngày mưa. Mưa làm mùa đông càng thêm ảm đạm. Cẩm Linh đang khóc ở trạng thái vô thức. Cô ấy đang phải đối diện với những ký ức buồn của chính mình.
- Tại sao cô khóc? Hãy nói cho tôi biết cô đang nhìn thấy gì? - Tôi hỏi và dùng tay áo lau giọt nước mắt đang lăn dài trên má Cẩm Linh.
- Trời đang mưa... Một trạm chờ xe buýt... Có hai người đang nép vào nhau để tránh mưa... - Cẩm Linh ngập ngừng kể.
- Một người là cô phải không? Còn người kia là ai?
- Phải! Người kia là Duy Anh.
- Không! Người kia không phải là Duy Anh. Đó là một người xa lạ! Một người cô chẳng đáng để quan tâm đâu. Cô nhìn kỹ lại đi! - Tôi dứt khoát nói.
- Ừ, một người xa lạ! Chẳng đáng để quan tâm!
Việc làm biến mất hình ảnh của chàng trai có tên là Duy Anh trong ký ức cô ấy không dễ dàng như tôi tưởng. Đôi khi tôi tưởng rằng cô ấy quên hẳn rồi nhưng thực ra không phải, ở một ngóc ngách nào đó tâm hồn Cẩm Linh, nơi tôi chưa đi đến được vẫn tồn tại hình ảnh của Duy Anh. Chỉ sau một thời gian ngắn, hình ảnh ấy sẽ như một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, làm gợn sóng, đánh thức những ký ức đã bị tôi ru ngủ. Mọi ký ức lại trở về theo đúng trật tự của nó. Bắt đầu từ ngày đầu tiên họ quen nhau, cùng trú mưa dưới một trạm chờ xe buýt. Cứ thế tiếp tục với những kỷ niệm ngọt ngào, những cảm xúc yêu thương mãnh liệt, rồi chia tay, hụt hẫng và đau khổ...
Đã là ngày thứ ba, tôi bất lực nhìn Cẩm Linh ngủ, thỉnh thoảng trong cơn mê cô ấy có gọi tên Duy Anh. Nhưng có một sự thật đáng sợ hơn là tôi bắt đầu có cảm tình với Cẩm Linh. Những rung động, không hẳn là sự thương cảm, không hẳn là sự si mê một người con gái đẹp, mà nó còn mơ hồ và xa xôi hơn thế khiến tôi không định nghĩa được. Chỉ biết là tôi đã ngồi ngắm Cẩm Linh ngủ hàng giờ liền, cười và rơi nước mắt giữa đêm, tưởng tượng ra một câu chuyện tình giữa tôi và Cẩm Linh. Tôi được ôm Cẩm Linh vào lòng. Được hôn lên bờ môi quyến rũ ấy...
Có lẽ, tôi đang điên!
Ai đó nói rằng cách tốt nhất để quên đi một cuộc tình là bắt đầu một cuộc tình mới.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu biến những hình ảnh Duy Anh trong ký ức cô ấy thành tôi, và viết lại kết thúc của một câu chuyện tình?
Liệu Cẩm Linh có hạnh phúc?
***
Đã sang ngày điều trị thứ năm.
Lần đầu tiên Cẩm Linh ngủ qua đêm ở chỗ tôi. Cô ấy đã ngủ một giấc rất dài từ sáng tới giờ.
Lúc này là giữa đêm, tôi vẫn đang ngẩn ngơ ngắm nhìn Cẩm Linh ngủ và đợi chờ một điều kỳ diệu sẽ xảy ra. Tựa như sớm mai sẽ có một tia nắng ấm áp của mùa đông chiếu qua ô cửa sổ, khi Cẩm Linh tỉnh dậy, sẽ mỉm cười và chạy đến bên tôi:
- Em yêu anh!
- Anh cũng yêu em!
- Hình như em đã ngủ một giấc dài ở nhà anh rồi nhỉ?
- Đúng rồi! Em ngủ như gấu đấy, gần hết mùa đông rồi!
- Đúng là sắp hết mùa đông rồi! Ngoài kia nắng ấm áp quá anh ạ!
Ngoài trời, sương mù dày đặc hơn. Những ngọn đèn cao áp như bị thu nhỏ lại rồi biến mất trong khoảng không tối tăm, mờ mịt. Bên cạnh tôi, Cẩm Linh vẫn đang ngủ, thiên thần với hàng mi cong, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi quyến rũ vẫn đang miên man trong một giấc mơ nào đó mà tôi không thể hình dung được. Giấc mơ ấy liệu có bóng hình của tôi? Có còn buồn đau và sầu khổ?
Mãi rạng sáng Cẩm Linh mới tỉnh dậy. Cô ấy nhìn tôi, không cười, và thở dài:
- Em cảm thấy rất mông lung. Có vẻ như em đã ngủ một giấc dài rồi?
- Ừ, em ngủ từ sáng hôm qua tới giờ!
- Thảo nào đầu óc em mụ mị hết cả.
- Em nên ra ngoài cho thoải mái.
- Vâng! Em sẽ ra ngoài... Em sẽ đi vòng quanh thành phố bằng xe buýt. Lâu rồi em chưa được đi xe buýt. Anh dẫn em đi nhé!
- Ừ, anh sẽ dẫn em đi!
Tôi trở thành một phần trong thế giới của Cẩm Linh. Tôi không rõ điều này sẽ kéo dài được trong bao lâu: một ngày, một năm, hay mãi mãi. Chỉ cần được bên cạnh Cẩm Linh, nhìn cô ấy trở lại là một con người bình thường đã là một niềm hạnh phúc đối với tôi.
Nhưng điều tôi lo sợ đã xảy ra. Suốt hành trình vòng quanh thành phố, trên những chuyến xe buýt, có lúc Cẩm Linh vô tư nói về hoài bão của mình, có lúc thì hồn nhiên nhắm mắt để đếm số cây cổ thụ trên một con đường quen thuộc, hay dựa dầu vào vai tôi và ngân nga theo một bản nhạc jazz... nhưng cô ấy vẫn chưa cười. Cẩm Linh nói là luôn cảm thấy trống rỗng như vừa đánh mất một thứ gì đó quan trọng trong đời.
Tôi bỗng thấy lòng ngổn ngang khi nhìn vào đôi mắt của Cẩm Linh, ở đó đang có một hoàng hôn, một hoàng hôn đẹp dịu dàng nhưng đầy u uẩn...
(Còn nữa)
Theo VNE
Hạnh phúc màu hoàng hôn Em có thai với anh ấy rồi! Gia đình anh ấy bàn với nhà em tháng sau phải cưới ngay. Trước đây những bức tranh tôi vẽ đời thường có màu xám - màu của sự trống trải cô đơn, màu được pha trộn bởi màu trắng nhạt nhòa và màu đen bi lụy. Đối với cậu sinh viên nghèo như tôi thì...