Người tình kiếp trước
Cô chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong đêm thanh tịnh, quấn quýt dưới ánh đèn đường rồi tan biến…
Tiểu Ngải đi làm ca đêm, hôm nào cũng đến tận 11 giờ khuya mới đi bộ từ quán ăn về nhà trọ. Bỗng một hôm cô thấy bụng đói cồn cào, mặc dù vừa mới ăn ca tối lúc 7 giờ. Cô nhìn thấy một người đẩy chiếc xe, bên trên có một cái nồi bốc khói nghi ngút, một cái biển đề vỏn vẹn chữ “ bánh bao” to tướng treo ở cạnh xe đẩy. Tiểu Ngải chạy đến bên chiếc xe, mở miệng nói ngay: “Chú bán cho con 2 chiếc”. Người đàn ông bán bánh bao có dáng cao gầy, mặc một bộ quần áo công nhân màu xanh bàng bạc khá rộng, đầu đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống che gần hết khuôn mặt. Đã thế ông ta còn đeo khẩu trang nên Tiểu Ngải đoán ông ta chạc ngoài năm mươi. Người đàn ông lặng lẽ lấy hai chiếc bánh bao cho vào túi ni lông rồi đưa cho Tiểu Ngải.
Những đêm sau, khi tan ca trở về nhà, Tiểu Ngải đều cảm thấy bụng đói cồn cào. Cô hôm nào cũng mua hai chiếc bánh bao và ăn sạch sẽ trước khi đi ngủ. Có điều Tiểu Ngải cảm thấy hơi kỳ lạ là dù cô về sớm một chút hay muộn một chút, chiếc xe bán bánh bao vẫn đứng ở đó như đợi cô mua xong rồi đi mất.
Tiểu Ngải còn cảm thấy một điều kỳ lạ nữa là cơn đói của cô luôn xuất hiện lúc cô gần tan ca, hoặc là khi chuông đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Có hôm, cô thử ăn một miếng bánh ngọt trước khi ra về định bụng sẽ không ăn bánh bao nữa, nhưng mặc dù ăn bánh ngọt rồi cô vẫn không hạ cơn đói. Cuối cùng cô vẫn phải ăn xong hai chiếc bánh bao mới có thể ngủ ngon.
Chuyện đó cứ lặp đi lặp lại suốt một tháng, Tiểu Ngải nhận ra một điểm kỳ lạ nữa là người đàn ông ấy không bao giờ nói chuyện với cô, khẩu trang cũng luôn đeo kín mặt, mũ lưỡi trai che mất đôi mắt, ông ta luôn quay về phía có bóng tối cho nên cô chỉ thấy một khoảng đen ngòm ở phần mắt của ông ta.
Có hôm, Tiểu Ngải hỏi mua 4 chiếc bánh bao để sáng hôm sau mang đến quán ăn cho người bạn, ông ta cũng chỉ bán cho cô 2 cái rồi ra hiệu hết bánh rồi. Cô có cảm giác như ông ta chỉ có ý định bán cho mình cô. Cô bỗng có cảm giác sờ sợ. Cô mang suy nghĩ của mình nói với Nhật Hoa, một người bạn cùng làm phục vụ ở quán ăn. Nhật Hoa rú lên: “Không phải đấy chứ? Chẳng nhẽ đó là ma quỷ. Sao cậu không thử cố nói chuyện với hắn ta xem, hoặc là bảo hắn bỏ mũ ra…”.
Mặc dù rất run sợ nhưng Tiểu Ngải không tin vào chuyện ma quỷ. Đêm hôm ấy trên đường về nhà, khi mua bánh bao, cô cố tình trò chuyện: “Bác mới bán hàng ở đây à? Trước đây cháu không thấy?”. Người đàn ông không trả lời, chỉ gật gật. “Nhà bác có gần đây không?”. Lắc đầu. “Bác năm nay bao nhiêu tuổi?”. Thở dài, lặng thinh. “Bác không thể nói được ư?”. Lắc đầu.
Tiểu Ngải biết có hỏi nữa ông ta cũng vẫn câm như hến cho nên cô cầm bánh bao chạy một mạch về nhà. Hôm sau Nhật Hoa nghe câu chuyện liền khẳng định chắc chắn đó là một hồn ma, thậm chí là mới chết chưa được 3 tháng vì phải qua 100 ngày các hồn ma mới có thể nói chuyện được. Tiểu Ngải run cầm cập, định bụng đêm hôm ấy sẽ không về nhà nữa, ngủ luôn tại quán ăn.
Sau khi dọn quán, Tiểu Ngải kê hai cái bàn sát nhau rồi nằm lên, định ngủ một giấc. Khi ấy là mùa đông lạnh giá, cô lạnh đến mức không sao chợp mắt được. Mùi thơm của bánh bao phảng phất đâu đây cộng với cơn đói cồn cào dứt ruột khiến Tiểu Ngải đành ngồi dậy đi về. Lúc đó đã gần 12 giờ đêm, nhưng chiếc xe bán bánh vẫn đang đợi cô ở góc đường vắng lặng.
Cô run rẩy, sợ hãi, tin chắc rằng đó là ma quỷ. Chỉ có ma quỷ mới khiến cô nghiện ngập món ăn của hắn, khiến cô phụ thuộc vào hắn, sau này sẽ khống chế để bắt đi linh hồn cô. Nhưng cơn đói cứ hành hạ cô khiến Tiểu Ngải không ngừng bước chân về phía đó.
Nhân lúc người đàn ông cúi xuống lấy bánh cho cô, Tiểu Ngải lấy hết can đảm một tay giật cái mũ của ông ta xuống, tay kia giật khẩu trang. Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông được phơi ra dưới ánh đèn đường mờ nhạt. Tiểu Ngãi khẽ kêu lên một tiếng rồi ngất lịm.
Video đang HOT
Những hình ảnh ngắt quãng như một bộ phim bị lỗi tua đi trong đầu cô. Đám cháy, khuôn mặt tuấn tú của một người đàn ông ẩn hiện sau ngọn lửa. Ánh mắt nhìn cô đầy bi thương, và cuối cùng là đôi bàn tay bị cháy nham nhở thò ra khỏi ngọn lửa, chụp lấy cô. Cô hét lên, giật mình tỉnh lại.
Tiểu Ngải thấy mình nằm trên giường trong phòng trọ của cô. Ở một góc tối, tiếng nói âm trầm vang đến: “Tiểu Ngải, cuối cùng em đã nhớ ra?”. “Ông là ai? Có phải là một hồn ma chết oan ức không? Hãy tha cho tôi, đừng bám theo tôi nữa”. Cô run đến nỗi chỉ còn biết bật khóc.
“Tiểu Ngải, em nhớ lại ngày hôm ấy đúng không? Đám cháy ở siêu thị”. “Tôi chỉ nhớ được mơ hồ, rốt cuộc hôm ấy đã xảy ra chuyện gì?”. “Hôm ấy chúng ta đi mua sắm cho căn nhà mới của chúng ta. Chúng ta chuẩn bị cưới. Hỏa hoạn xảy ra, anh đã không kịp mang em thoát ra ngoài. Cả hai đều bị thương”.
Đầu Tiểu Ngải chợt đau như búa bổ, hình ảnh người đàn ông tuấn tú lại vụt qua trong tâm trí, bây giờ để lại trong cô một cảm giác đau nhói nơi tim. “ Cưới nhau rồi ngày nào anh cũng làm bánh bao cho em ăn, Tiểu Ngải”. Câu nói ấy vang vang trong đầu cô, khiến cô bỗng trào nước mắt. “Tuấn Lam..”.
Cô muốn ngồi dậy nhưng toàn thân đau nhức. Người đàn ông vẫn đứng trong bóng tối, dịu dàng nói với cô: “Chúng ta hôm ấy không thoát được. Em bị ngạt khói xuýt mất mạng, hôn mê một năm sau mới tỉnh, cũng bị xóa đi một đoạn lý ức. Sau khi em tỉnh lại, không nhớ được gì nhiều, bố mẹ muốn em quên đi chuyện năm đó nên đã chuyển nhà. Họ không ai nhắc lại câu chuyện ngày hôm đó với em, coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau đó, không biết vì sao em nhất định không ở bên cạnh họ, tự ý chuyển đển đây làm việc trong một quán ăn…”. “Thảo nào, khi em tỉnh lại, em luôn có cảm giác đã từng ở bên một người rất lâu. Cảm giác vương vấn, mong chờ vẫn luôn đè nặng lên tim. Em không biết vì sao em quyết định đến đây, chỉ biết trong em có một suy nghĩ thôi thúc em phải đi tìm câu trả lời cho cảm giác của mình. Tuấn Lam, còn anh, giờ ra sao?”.
Một tiếng thở dài thoát ra từ bóng tối nhưng không còn khiến Tiểu Ngải cảm thấy rợn người nữa. Cô cảm thấy một nỗi thương cảm dày vò. “Anh cũng bị cháy đến mức không còn hình hài. Ba tháng sau, anh chết”. Giọng nói trầm ấm buông ra một cách tự nhiên. Bất giác Tiểu Ngải trào nước mắt không ngừng. Cô cố nén cơn đau, tự khống chế nỗi đau của bản thân, ngồi dậy, bước về phía bóng tối.
“Tiểu Ngải, em đừng qua đây”. Một tiếng quát khe khẽ nhưng dịu dàng thoát ra từ góc tối. “Tuấn Lam, dù hình hài anh có thể nào, em nhất định không sợ hãi”. Tiếng thở dài như muốn níu cả màn đêm vào lồng ngực. Một bàn tay đeo găng tay thò ra khỏi bóng tối. Tiểu Ngải đưa tay nắm lấy. Cô thấy mình bị bàn tay ấy kéo lại gần, cho đến khi má cô ấp vào lớp vải ấm áp trên ngực người ấy. Cô đứng lặng trong vòng tay anh, cảm giác như lần đầu khi anh ôm cô, vào mấy năm trước.
“Em nhớ phải sống cho tốt nhé”. Tiểu Ngải gật gật đầu, nước mắt không ngừng tuôn rơi. “Tâm nguyện cuối cùng của anh đã hoàn thành rồi. Anh đã làm bánh bao cho em ăn suốt cả tháng. Giờ anh có thể đi rồi”.
Tiểu Ngải thấy bàn tay mình nhẹ bẫng. Cô tỉnh lại trên cái bàn lạnh giá ở quán ăn. Cô nhìn đồng hồ, mới 12 giờ đêm. Cô chạy vội về nhà. Trên đường, chiếc xe đẩy bán bánh bao và người đàn ông không còn ở đấy nữa. Cô chỉ thấy một khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong đêm thanh tịnh, quấn quýt dưới ánh đèn đường rồi tan biến…
Theo GĐVN
Nàng dâu đang ăn vụng mì, mẹ chồng trở về chỉ hỏi một câu rồi tức giận đá thúng đụng nia (Phần cuối)
Chỉ vì ăn mì tôm bị mẹ chồng bắt gặp mà bà có thái độ và phản ứng gay gắt, khiến nàng dâu hoang mang tột độ.
Mọi sự lo lắng của tôi rồi cũng tới. Tôi sinh con, cơm cữ cho tôi mẹ nấu vừa ít về số, vừa thanh đạm về chất. Tôi có nói nhỏ với chồng để anh nói chuyện với mẹ mà cũng không cải thiện được. Chồng tôi thở dài, an ủi tôi. Thi thoảng đi làm tối về lại mua đồ ăn ngoài cho tôi rồi lén mang lên phòng.
Tôi thật sự mệt mỏi với những bữa ăn như thế này. Ngán tận cổ với những món ăn lặp đi lăp lại, thiếu chất và không ngon mà vẫn phải cố nuốt không bỏ dư bà lại dỗi. May có anh chồng cũng tâm lý, thường xuyên lén mua đồ ngoài cho tôi.
Nhưng được 20 ngày, chồng tôi phải đi công tác 1 tuần tận bên Thái. Anh có đưa tiền cho mẹ và dặn đi dặn lại là phải cho tôi ăn đủ chất, đổi món cho tôi. Bà cầm tiền thì cười tít thôi, ừ ừ nhưng để đấy.
Anh đưa tiền cho bà để cho tôi ăn uống đầy đủ. (Ảnh minh họa)
Ngay bữa sáng hôm sau, bà bê lên cho tôi duy nhất bát chè đỗ đen và không ngớt miệng khen: "Cái này ăn là bổ lắm này con, lợi sữa. Mà đỗ này mẹ mua ở quê đấy, bở tung, ăn một là muốn ăn hai thôi. Ăn hết bát này đi rồi thích mẹ lại múc thêm cho".
Thực tình thì không phải không ngon mà 3 bữa sáng gần đây bà đều cho tôi ăn như vậy. Tôi ngán lắm rồi. Tôi cũng chỉ dám bảo bà: "Vâng, ngon lắm mẹ ơi. Nhưng mai mẹ đổi món cho con với chứ ăn mãi một món lại giảm bớt độ ngon".
Đấy, nói với bà tôi cũng phải lựa lời mà nói "bớt ngon" chứ nào dám mở mồm nói chán. Bà cũng chiều tôi và hứa sẽ đổi.
Tưởng thế nào, bữa trưa đó bà cho tôi ăn chân giò hầm đỗ đen. Bà vớt chân giò ra một chén, đỗ ra một chén và nước canh ra một chén, đon đả bê lên: "Nay bữa ăn thịnh soạn nhá! Con cố ăn cho hết có sữa cho cháu."
Nói rồi bà đỡ cháu cho tôi ăn. Thực tình, nhìn mà tôi ngán ngẩm lắm rồi. Cố uống chút nước canh rồi khi bà ra ngoài, tôi bỏ luôn đỗ và chân giò và thùng rác. Lát sau, bà lên bê khay cơm xuống khá hài lòng vì tôi ăn hết.
Bát canh chân giò hầm đồ đen rất ngon nhưng ăn tới bữa thứ ba liên tiếp thì tôi chán ngấy. (Ảnh minh họa)
Trước khi quay ra, bà bảo: "Chiều nay mẹ đi vào viện, bác con ở dưới quê ra khám bệnh. Chắc tối mẹ mới về, có đói thì xuống ăn tạm ít canh chân giò hầm đỗ đen ở dưới bếp nhé!"
Tôi khấp khởi mừng thầm vâng dạ rõ to. Đến chiều bà vừa đi, tôi đã gọi ship thêm bao nhiêu đồ ăn tới để tích trữ trong phòng, chờ tới khi chồng về.
Trong lúc đợi giao hàng tới, tôi đói quá nên xuống nhà pha mì tôm ăn tạm. Vừa bê bát mì ngồi xì xụp, tiện tay bấm bấm điện thoại về thì thấy cửa mở. Tôi giật bắn mình, mẹ chồng đã về.
Bà thấy đang húp mì, hỏi mình: "Đói hả, có ăn cơm không chứ thức ăn trưa con ăn vẫn dư đầy kìa".
Tôi khẽ khàng đáp: "Dạ thôi".
Thế thôi rồi bà bỗng tức giận, giọng hờn dỗi mắng tôi: "Đúng là tiểu thư nhà giàu được chiều nó quen. Cô kén ăn quá rồi đấy, thôi đi mai mốt tự đi mà nấu, bà già này khỏi cực thân."
Tôi đang sung sướng thưởng thức tô mì thì mẹ chồng về. (Ảnh minh họa)
Nói rồi, bà mặc kệ mình ú ớ định giải thích phía sau, tiến về phía bồn rửa. Bà đá thúng đụng nia, rồi ném mạnh cái nồi tôi vừa nấu mì vào. Có 2 cái bát ở ngoài bà cũng lia mạnh vào bồn, tôi nghe tiếng rơi vỡ loảng xoảng.
Sợ, tôi cũng không dám phản ứng gì chỉ chờ bà đi lên phòng mới rón rén bê tô mì lên và gọi điện khóc thít thút với chồng. Gọi than cho bớt ấm ức vậy thôi chứ tôi biết, anh có về cũng chẳng sửa được tính nết của bà.
Tôi cũng không biết phải làm sao với mẹ chồng hay dỗi, tính lại tiết kiệm này nữa. Ăn thì không nổi mà không ăn thì bị mắng. Chồng ơi, chồng mau về với em đi chồng ơi.
Theo Afamily
Cha mẹ già như trăng với nước Cha mẹ tôi đã bước qua ngưỡng bảy mươi. Đáng ra chị em tôi phải vui vẻ vì ít ra cha mẹ cũng sống được tới từng tuổi ấy và không bị bất cứ chứng bệnh nan y nào Cha mẹ tôi đã bước qua ngưỡng bảy mươi. Đáng ra chị em tôi phải vui vẻ vì ít ra cha mẹ cũng sống...