Người tình không muốn tôi bỏ vợ
Ban đầu tôi cứ tưởng, khi tôi nói với em rằng, tôi sẽ li dị vợ thì em sẽ vui mừng lắm, sẽ sung sướng vì cuối cùng cũng gạt được một tình địch quan trọng.
Nhưng không, thái độ của em thật lạ, em có vẻ không hào hứng gì. Em ngồi trầm lặng và suy nghĩ một hồi lâu. Em bảo: “Em không muốn anh bỏ vợ, mục đích của em không phải là chen chân vào gia đình anh để hi vọng anh sẽ từ bỏ chị ấy cùng hai đứa con nhỏ. Em chỉ là đã quá yêu anh, yêu đến mức không thể kiểm soát hành động của mình. Nên em đã lén lút quan hệ với anh dù cảm thấy áy náy vô cùng. Chỉ hi vọng, em được yêu anh mãi như thế này, cho tới khi em có thể có cơ hội đón nhận một tình yêu mới. Anh hãy suy nghĩ lại”.
Nghe những lời nói của em, tôi không biết em có thật lòng suy nghĩ như vậy hay không. Nhưng ánh mắt của em có vẻ là chân thành. Em tâm sự về những gì em đã phải trải qua khi yêu tôi. Em nói, ngày đầu tiên gặp tôi, em đã có cảm tình, chính vì tôi rất giống với người yêu cũ, người yêu đầu tiên của em. Thế nên, em tìm cách tiếp cận tôi, không phải vì tôi giàu có, sang trọng gì cả. Chỉ là em muốn biết, con người thực sự của tôi có giống như người cũ của em hay không.
Và cũng từ đó, chúng tôi nuôi mối tình này kéo dài suốt 3 năm. Thời gian 3 năm ấy, tôi giống như người được sống lại quãng đời trẻ tuổi. (ảnh minh họa)
Chính sự tình cờ ấy đã khiến chúng tôi gắn kết với nhau. Ban đầu, tôi có ý định thử lòng em thử yêu em, muốn xem em là người thế nào cũng giống như em tìm hiểu tôi vậy. Đàn ông thường hay tham lam, khi có vợ rồi cũng vẫn muốn này kia với cô này, cô khác. Tôi và em đều có mục đích giống nhau nhưng tôi tính toán hơn là muốn thử yêu em. Thật ra em cũng không thể biết trong lòng tôi nghĩ những gì.
Vậy mà, sau một thời gian tiếp xúc với em, tưởng tôi là người lừa dối em, cuối cùng, chính em lại lừa được tôi. Em lừa được tôi chính là vì em có được tình cảm của tôi. Tôi yêu em thật lòng, thật sự cảm thấy gần gũi em, muốn có được em. Và chính tôi đã phải thú nhận với em rằng, tôi là gã đàn ông đã có vợ, chưa cần em phải tìm hiểu.
Tôi thú nhận với em tất cả khi em cũng thổ lộ tình yêu dành cho tôi. Hai đứa ôm nhau khóc như những đứa trẻ vì em thừa hiểu yêu một người đàn ông có vợ là như thế nào và em cũng hiểu kết cục của nó. Mãi mãi chỉ là một mối tình vụng trộm vì tôi bây giờ không những có vợ mà còn có hai con. Nhưng, sau khi tôi thú nhận, em đã nói, hãy cho em thời gian, em yêu tôi chân thành và thật tình, dù tôi có vợ em vẫn muốn ở bên cạnh tôi.
Và cũng từ đó, chúng tôi nuôi mối tình này kéo dài suốt 3 năm. Thời gian 3 năm ấy, tôi giống như người được sống lại quãng đời trẻ tuổi. Em chăm sóc tôi, quan tâm tôi, lo lắng cho tôi và tôi cũng làm vậy với em, giống như khi tôi còn đi tán gái. Cuộc sống như vậy thật lãng mạn, thích thú. Em không đòi hỏi thứ gì, không bao giờ nhận quà cáp của tôi và cũng không bao giờ yêu cầu tôi phải thế này, thế kia. Phải nói, tình cảm ấy thật đẹp. Mỗi lần em mệt, em buồn là chúng tôi lại ở bên cạnh nhau động viên nhau.
Trước đây, tôi còn nghĩ sẽ bỏ vợ sống bên cạnh em, nhưng mà giờ đây, em đã nói như vậy thì tôi phải làm sao? (ảnh minh họa)
Tôi hay kể cho em về gia đình tôi, em cũng vậy, chưa bao giờ em đòi hỏi thứ gì. Tôi cảm thấy ngưỡng mộ người con gái ấy nhưng luôn nghĩ, em quá thiệt thòi vì không có được tình yêu của tôi trọn vẹn. Vợ tôi, cũng là người phụ nữ tốt, chỉ là sau khi cưới nhau, cuộc sống vợ chồng không như ý. Vợ tôi tính tình thay đổi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền bạc và hay cáu bẳn với gia đình tôi. Nói chung, tôi và vợ đã có cuộc sống không hạnh phúc từ lâu rồi nên khi gặp em, tôi dường như với gia đình chỉ còn là trách nhiệm.
Video đang HOT
3 năm, tôi bắt em phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Và cuối cùng, tôi quyết định li dị vợ để đến bên em. Tưởng rằng như vậy sẽ mang lại được hạnh phúc cho người con gái tôi yêu nhưng ai ngờ, em phản đối. Tôi bàng hoàng. Tôi còn nghĩ, em hi vọng tôi bỏ vợ sớm ngày nào hay ngày ấy, em muốn tôi cưới em, cho em một danh phận. Nhưng thật không ngờ em lại nói rằng: “Em không mong muốn anh bỏ vợ, em muốn anh là người chồng, người cha tốt. Hi vọng anh sẽ yêu em và em cũng vậy nhưng chúng mình hãy cứ như thế này thôi. Em sẽ cố gắng tìm một mối tình mới để có thể quên anh, nhưng hãy cho em thời gian”. Anh đừng bỏ vợ, chị ấy và con không có tội, câu nói ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi thật sự không thể ngờ em lại là người con gái như vậy.
Trước đây, tôi còn nghĩ sẽ bỏ vợ sống bên cạnh em, nhưng mà giờ đây, em đã nói như vậy thì tôi phải làm sao? Tôi yêu em nhưng cũng không muốn làm khổ em thêm nữa. Tôi muốn từ bỏ em, không phải tôi muốn chạy trốn vì tôi thật lòng yêu em nên mong em có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ. Tôi đúng là một gã ích kỉ, bước vào cuộc đời em còn biến em thành người khổ sở vì lụy tình thế này!
Theo VNE
Là giáo viên, tôi bị giăng bẫy tình
Không giống những chàng trai khác, khi yêu phải đòi hỏi này kia, anh cho tôi cảm giác an toàn mà tôi chưa bao giờ có...
Cuộc sống như một bản nhạc, có những quãng bổng, quãng trầm. Vậy đấy, không biết bao nhiêu lần tôi ngồi định nghĩa về cuộc sống, về hạnh phúc, về tình yêu. Nhưng cuối cùng thì sao nhỉ, lí thuyết vẫn mãi chỉ là lí thuyết thôi. Cuộc sống vốn vận động và lòng người vốn đổi thay...
Lúc này đây, ngồi viết ra những dòng này mà mắt tôi nhòe lệ, và có lẽ tôi đã tự thả trôi mình chăng. Mới 24 tuổi đầu, tương lai của tôi còn sáng lạn lắm, vậy mà giờ đây, một cô giáo dạy văn như tôi đã vướng vào lưới tình mà người giăng là người tôi yêu nhất..
4 năm đại học với những tình cảm ngây thơ thuở sinh viên chưa đủ nuôi lớn sự trưởng thành trong tình cảm của tôi. Để rồi, đến ngày ra trường, với những bộn bề của ngày đầu bập bẹ của công việc, tôi lại bị cuốn trong tình yêu của anh...
Người yêu tôi, à không, phải nói là người tôi yêu mới phải- một người đàn ông từng trải và dạn dày, anh đã có gia đình, và hơn tôi đến 20 tuổi. Ngày đầu quen anh, tôi chẳng thể nghĩ mình sẽ yêu anh như thế này, nhưng chẳng hiểu sao, mỗi một ngày qua đi, tình cảm tôi dành cho anh một nhiều lên, và tôi yêu anh từ lúc nào chẳng rõ.
Ngày sinh nhật anh, tôi tất tả chạy ngược xuôi mua nào những hoa, những nến, những bánh, những quà... (Ảnh minh họa)
Những ngày đầu mới yêu, tôi hạnh phúc biết nhường nào. Một chàng trai thủ đô như anh lái xe cả trăm km lên chỉ để nhìn tôi rồi về. Vì điều kiện tôi ở nhà chị gái, nên không được tự do đi lại, vì thế, tình yêu của tôi bị trói buộc bằng một sợi dây nho nhỏ. Khi điều kiện được thoải mái hơn, là những lần hẹn hò, là những cái nắm tay, những cái ôm thật nhẹ, nhẹ thôi, nhưng cũng đủ để sưởi ấm trái tim tôi đang thổn thức. Và khi ấy, rõ ràng tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh.
Không giống những chàng trai khác, khi yêu phải đòi hỏi này kia, anh cho tôi cảm giác an toàn mà chưa bao giờ có... Đôi khi, chúng tôi ở trong một không gian riêng cùng nhau, anh cũng chỉ dám nhẹ hôn lên má tôi.
Vậy đấy, anh cứ như thế thì làm sao tôi không yêu anh nhiều được cơ chứ. Anh hơn tôi nhiều tuổi là vậy, nhưng trông anh còn trẻ lắm, người ta chỉ đoán anh hơn tôi chục tuổi là cùng. Anh nhiều tuổi là vậy nhưng lúc nào anh cũng cho tôi những nụ cười, những câu đùa tếu táo, những hành động ngây ngô... Anh bảo "anh chỉ muốn nhìn em thật hạnh phúc thôi".
Ngày sinh nhật anh, tôi tất tả chạy ngược xuôi mua nào những hoa, những nến, những bánh, những quà... Điều kiện của anh khá giả, nên đâu có thiếu thứ gì chứ. Có khi tôi đòi mua cho anh chiếc áo, anh nói, &'anh nhiều áo lắm rồi, em để tiền ấy mua cái gì cho mình' .Vậy nên, việc chọn quà cho anh cũng khiến tôi mất cả tuần lễ, hết đi hỏi người này, tư vấn của người kia, rồi lại lên mạng tìm kiếm những món quà ý nghĩa trong ngày sinh nhật. Một trái tim lung linh những ngọn nến, những cánh hoa hồng chạy dài theo từng cạnh trái tim cùng một căn phòng trang hoàng thật ấm áp đã làm tôi tất bật, Nhưng điều đó đâu có nghĩa gì chứ, khi sự bận rộn của tôi được đáp lại bằng niềm vui trong anh. Anh ôm chặt tôi vào lòng, nghẹn ngào chẳng thể nên câu. Và cũng hôm ấy, tôi trao anh trọn vẹn bản thân mình.
Tình yêu của chúng tôi đẹp vậy đấy, thế nhưng cũng có những chông chênh, mà chông chênh ấy đầu tiên đến từ phía gia đình tôi. (ảnh minh họa)
Cũng giống như bao đôi tình nhân khác, chúng tôi cũng có những giận hờn, những cãi vã. Những ngày mới yêu, bao giờ cũng là anh xin lỗi, cũng là anh làm lành, sau này có lẽ anh đã nản với việc ấy. Thấy vậy, tôi cùng anh ra quy định khi có những giận hờn rằng lần này cãi nhau tôi làm lành trước, thì lần sau sẽ tới lượt anh, bất kể người sai có là ai thì đến lượt vẫn phải "thực hiện nghĩa vụ" và việc làm lành ấy không được phép để quá 24 giờ. Vậy nên chuyện cãi vã giảm hẳn, thay vào đó là những niềm vui mỗi ngày.
Tình yêu của chúng tôi đẹp vậy đấy, thế nhưng cũng có những chông chênh, mà chông chênh ấy đầu tiên đến từ phía gia đình tôi. Gia đình tôi không cho tôi yêu anh, cấm cản chuyện tình cảm của tôi và anh với lí do anh nhiều tuổi, anh đã có gia đình, và đã có 2 con trai riêng. Mẹ tôi mắng "nó có gia đình rồi, dù nó đã bỏ vợ nhưng còn con nó kia, sau này con nọ con kia thì mày là người khổ con ạ". Rồi thì "mày cứ bám lấy nó làm gì hả con?"... Nghe những lời ấy, tim tôi nghẹn đắng, tôi biết mẹ lo cho tôi, nhưng tôi yêu anh nhiều lắm, sao có thể nói dứt là dứt được chứ.
Mỗi lần nghe mẹ nói, tôi đều cười trừ rồi bảo mẹ &'để con từ từ tính mẹ nhá', và sau câu nói ấy của tôi là cái lắc đầu ngán ngẩm của mẹ.
Dĩ nhiên những chuyện ấy anh đều biết, tôi không muốn giấu giếm gì anh cả. Nghe tôi nói, anh đều an ủi rằng từ từ rồi tình yêu của chúng mình sẽ làm bố mẹ cảm động, tôi vui lắm khi nghe những lời ấy từ anh, và tôi càng quyết tâm lấy anh làm chồng.
Nhưng bỏ hết ngoài tai những lời bàn tán, những xì xầm không hay, tôi vẫn lao vào anh như con thiêu thân, chỉ biết duy nhất một điểm sáng, để rồi chẳng biết tương lai sẽ ra sao. (ảnh minh họa)
Ngày tôi giới thiệu anh với cô bạn thân, nó chỉ bẽn lẽn cười, và nói với tôi rằng sao người như tôi lại yêu trong tình cảnh này. Tôi hiểu ý bạn,vì rằng tôi vốn là người có học thức, có tương lai, nhan sắc cũng được gọi là xinh xắn, đáng yêu, và hơn nữa, so với cái tuổi 24 của mình, tôi trẻ hơn rất nhiều. Người ngoài nhìn cứ ngỡ tôi mới chỉ 18, đôi mươi, vậy mà tôi lại đi yêu một người đã dang dở một lần đò.
Nhưng bỏ hết ngoài tai những lời bàn tán, những xì xầm không hay, tôi vẫn lao vào anh như con thiêu thân, chỉ biết duy nhất một điểm sáng, để rồi chẳng biết tương lai sẽ ra sao. Tôi vẫn cứ yêu anh, yêu mà không hề hối tiếc.
Thời gian cứ lặng lẽ qua đi, tôi bỗng thấy có những thay đổi nhỏ trong anh, dường như anh không còn quan tâm tôi như trước, không chiều chuộng tôi như trước. Tôi sợ hay tại tôi hay nghĩ, nếu như vậy thì sẽ rất thiệt thòi cho anh... Nhưng mỗi ngày tôi lại thấy sự thay đổi trong anh, và lại thấy anh hay nói dối tôi nhiều hơn.
Nhưng không giống như mọi người, khi biết người mình yêu nói dối sẽ bù lu bù loa, tôi chọn cho mình cách im lặng. Tôi ngại anh sẽ xấu hổ với tôi, tôi muốn giữ thể diện cho anh nên khi ấy tôi chỉ cười và lảng sang chuyện khác. Để đến khi thời gian lắng đi, khi chúng tôi vui vẻ, tôi mới nhẹ nhàng đan xen những lời nói dối của anh trong những câu chuyện hài. Và những lúc như thế anh lại nắm thật chặt tay tôi.
Cô ấy không giống tôi, nếu như tôi giấu nhẹm mọi chuyện trong lòng thì cô ấy có chuyện gì cũng bù lu bù loa lên facebook. (ảnh minh họa)
Đến một ngày, những câu nói dối trong anh tăng lên theo cấp số cộng, thì tôi thật sự thấy lo. Những lọ kem dưỡng da của con gái trên đầu giường anh, những đôi dép nữ, và nhiều những vật dụng khác đang tố cáo anh nhưng anh vẫn thản nhiên như không. Và cũng như mọi lần, tôi vẫn chọn cho mình cách im lặng, tôi tự bắt mình phải nghĩ ra một giả thuyết khác rằng anh vẫn chỉ yêu mình tôi, rằng những thứ đó có lẽ không liên quan gì tới anh.
Nhưng nghĩ vậy thôi, chứ tôi vẫn âm thầm theo dõi anh, tôi tìm được địa chỉ facebook của người yêu cũ anh. Cô ấy không giống tôi, nếu như tôi giấu nhẹm mọi chuyện trong lòng thì cô ấy có chuyện gì cũng bù lu bù loa lên facebook. Cô ấy giờ đã lấy chồng rồi, nhưng những kí ức của cô ấy và anh vẫn còn đó, nơi mạng xã hội. Tôi lần theo từng mốc thời gian họ yêu nhau thì mới hay rằng ngày xưa cô ấy cùng từng hạnh phúc với anh lắm, anh cũng thề non hẹn biển với cô ấy lắm. Và còn nữa, cái sự thật chua chát về anh làm tim tôi quặn thắt... Cô ấy viết trên facebook rằng đã từng hạnh phúc bên anh, rất hạnh phúc, nhưng tình yêu đang thay đổi từng giây, từng phút, cô ấy viết anh cứ nói anh yêu cô ấy lắm, vẫn yêu cô ấy như ngày đầu mà tại sao lại có chiếc cặp tóc của ai kia để quên trên giường. Và thêm những chia sẻ của cô ấy trên facebook rằng sau lần ấy, cô ấy đã tha lỗi cho anh, nhưng rồi đến một ngày cô ấy lại biết được rằng anh lại một lần nữa phản bội. Cô ấy khóc, cô ấy đau khổ, cô ấy chửi rủa anh ầm ĩ trên facebook... Còn tôi, đến khi biết được cái sự thật nghiệt ngã ấy thì tình yêu trong tôi sụp đổ mất rồi... Tôi đau lắm, đau lắm.
Mình từng định với nhau chỉ 4 tháng nữa mình sẽ nói chuyện với bố mẹ, dù bố mẹ có không đồng ý thì mình vẫn quyết tâm cưới cơ mà... Vậy tại sao anh lại làm như thế với em...?
Linh tính mách bảo em, anh đang phản bội em, nhưng em vẫn cố tin anh, để đến giờ thì em chẳng thể kìm chế được nữa rồi... Đang yêu em mà bỗng dưng 2 ngày rồi anh mất tích, em gọi anh không nghe, em nhắn tin anh không trả lời, thậm chí đến cả ảnh của em trong điện thoại anh cũng xóa, để rồi đến khi hỏi đến anh lại đổ tại lí do này kia...
Em có làm sai gì đâu anh nhỉ, nếu có sai, thì chỉ là em quá yêu anh mà thôi. Biết bao nhiêu người theo đuổi, em gạt hết, để lặng lẽ với tình yêu dành cho anh, vậy mà giờ thì em ngậm trái đắng quá...
Em từng nói với anh rằng "em không muốn là người anh yêu nhất, em chỉ muốn làm người duy nhất được anh yêu thôi". Anh cũng đã hứa sẽ chỉ yêu mình em thôi mà, hóa ra chỉ là giả dối sao anh... Em đau lắm, thật là em đang đau lắm.
Em bắt em phải quên anh, nhưng mọi thứ vẫn vẹn nguyên nơi trái tim này, kí ức này làm sao em xóa bỏ được hả anh...? Em phải làm gì để quên anh? Ai đó hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì bây giờ?
Theo VNE
Hạnh phúc ngắn ngủi bên chồng người Hạnh đã yêu, yêu say đắm một người đàn ông có vợ và dù có ai đó nói thế nào, dù họ có chửi vào mặt Hạnh, Hạnh cũng không thể nào từ bỏ được anh ta. Cái thứ gọi là tình yêu có sức mạnh gì ghê gớm vậy mà bao nhiêu người nói, bao nhiêu người răn đe, Hạnh vẫn không...