Người tình giấu mặt là anh chồng
Tôi làm sao có thể thú nhận tôi phản bội chồng với chính người anh trai của anh ấy. Khi lá thư tâm sự Đớn đau chồng ngủ với em gái ruột được đăng tải, eva.vn lại tiếp tục nhận được về những dòng tâm sự khác về chủ đề những mối quan hệ t.ình d.ục lệch lạc. Hoàn cảnh được nói tới trong lá thứ thực sự eo lé và bi kịch. Trong thư, người phụ nữ mong tìm thấy một lối thoát cho cuộc hôn nhân của mình sau những sai lầm quá lớn.
Mỗi tuần một chuyện của eva.vn xin gửi tới độc giả lá thư này, hi vọng độc giả sẽ giúp nhân vật tìm ra được hướng giải quyết cho vấn đề của mình:
Nam Định, tháng 10/2012
Chồng tôi biết tôi đã ngoại tình. Anh cho tôi cơ hội được nói thật vì anh sẵn sàng bỏ qua. Nhưng liệu anh sẽ bỏ qua thế nào khi mà anh biết rằng người đàn ông khiến tôi phản bội anh chính là anh trai của anh.
Tôi nguyền rủa chính bản thân mình vì tôi là một người đàn bà đốn mạt. Tôi không chỉ phản bội lại chồng mình mà còn làm chuyện đ.ồi b.ại ấy với một người mà lẽ ra không bao giờ tôi được phép: Anh trai chồng.
Chồng tôi đi xuất khẩu lao động nước ngoài 5 năm. Đó là khoảng thời gian khó khăn với tôi cả về vật chất lẫn tinh thần. Nhiều đêm dài nằm quay quắt nhớ chồng, nước mắt tôi không ngừng tuôn chảy. Tôi yêu thương chồng nhưng quả thật sự xa cách làm tôi hoảng sợ. Lúc nào tôi cũng mong ngóng chồng về cho khỏa lấp những ngày nhớ mong.
Thời gian đầu khi mới đi anh còn hay điện thoại về hỏi thăm vợ con nhưng lâu dần do bận rộn quá mà anh ít liên lạc với tôi hơn. Những cuộc điện thoại ít ỏi về của vợ chồng tôi không đủ để tôi vơi đi nỗi cô đơn, cô quạnh. Thật may khi chồng tôi đi vắng, gia đình bên chồng tôi luôn quan tâm, giúp đỡ tôi rất nhiều. Trong đó đặc biệt là anh trai cả. Lí do cũng vì anh sống khá tình cảm, hơn nữa nhà lại gần nhà vợ chồng tôi nên tiện giúp đỡ hơn. Mọi việc nặng nhọc, lớn bé trong nhà, hễ có việc cần là anh tới giúp chẳng nề hà. Tôi thực sự quý mến và tôn trọng anh, một tình cảm anh em trong nhà chứ tuyệt nhiên không có chút t.à d.âm nào ở đó.
Sự cô đơn đã cuốn tôi và anh chồng vào mối quan hệ bất chính (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng rồi đúng như người ta nói, chỉ một phút yếu lòng cũng có thể khiến cả phần đời phía sau trở thành bi kịch. Đêm hôm ấy, dù đã rất khuya, tôi nghe thấy tiếng gọi giật giọng từ phía bên ngoài. Chỉ nghe giọng tôi cũng biết đó là anh chồng của mình. Quả thực trong lòng tôi lo lắng bất an, tôi sợ hàng xóm sẽ nghi ngại vì đêm hôm anh chồng lại gọi cửa em dâu khi mà em trai không có nhà. Cuống quá, tôi vội vã ra mở cửa, phần vì lo không biết có chuyện gì mà đêm hôm anh chồng tới tìm, phần vì ngại hàng xóm nhìn thấy.
Anh bước vào nhà, người thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu. Có lẽ anh chồng tôi đã say. Vừa vào tôi nơi, anh bắt đầu câu chuyện bằng ngay một lời chắc nịch: “Con vợ anh nó ngoại tình. Nó cắm sừng lên đầu anh ngay trước mắt mà anh không biết. Giờ nó còn ngang nhiên đi với thằng đó”. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh chồng mình sự tức giận không kiềm chế nổi. Tôi bình tĩnh rót cho anh ly nước để anh uống cho tỉnh rượu.
Anh tâm sự với tôi gần hết đêm đó. Tôi thực sự ngại ngần nhưng vì trước nỗi đau khổ của anh rể chẳng còn cách nào khác tôi phải tiếp chuyện anh với hi vọng anh vơi đi sự uất hận trong lòng. Đêm càng lúc càng về khuya, không hiểu vì rượu hay vì một lí do nào khác, anh chồng tôi bất ngờ lao vào ôm lấy tôi. Tôi đẩy mạnh anh ra và kháng cự nhưng vô hiệu. Sức mạnh của một người đàn ông khiến tôi không làm sao có thể vùng vẫy được. Vậy là điều gì đến cũng phải đến.
Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy khi mà anh chồng tôi đã đi rồi. Sau đó anh điện thoại để nói lời xin lỗi tôi vì những gì đã qua. Tôi khóc nấc lên. Anh càng ra sức động viên tôi và nói rằng chuyện này sẽ mãi là bí mật nếu không ai trong hai người tôi và anh nói ra. Tôi chỉ còn biết cầu vào vận may rằng nó sẽ không bao giờ bị tiết lộ.
Liệu chồng tôi có thể tha thứ khi biết tôi quan hệ với anh trai anh ấy? (Ảnh minh họa)
Tôi những tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó. Nhưng rồi anh chồng tôi luôn tìm tới tôi mỗi lúc buồn. Tôi đã nó cả trăm nghìn lần là không được phép tái diễn điều đó thêm một lần nào nữa nhưng dường như sự cô đơn quá lớn trong anh và tôi đã không còn đủ để chúng tôi tỉnh táo. Giống như người ta đã trót một lần nhúng tràm thì những lần sau mọi chuyện chẳng còn gì để nói. Tôi và anh chồng còn lặp lại điều đó thêm vài lần nữa. Tôi cảm thấy được bù đắp sự cô đơn, trống vắng còn anh như khỏa lấp được sự căm hận do người vợ phản bội. Chúng tôi quan hệ với nhau trong sự xỉ vả chính bản thân mình nhưng có một cái gì đó cứ hút chúng tôi vào tội lỗi.
Anh chồng tôi và vợ ly hôn. Chị ta tình cở biết được chuyện của tôi nhưng trước khi ly hôn chị ấy có gặp riêng tôi và nói: “Chị biết em và anh ấy có chuyện. Chị chẳng muốn đ.ánh giá làm gì vì bản thân chị cũng không tốt đẹp nhưng em nên dừng lại. cùng là phụ nữ với nhau chị khuyên em nên dừng lại vì dù sao họ cũng là anh em”.
Nghe những lời chị ấy nói tôi càng khinh bỉ chính mình. Tôi thấy mình là loại đàn bà vô liêm sỉ và nhục nhã. Sau lần đó, tôi và anh chồng quyết định chấm dứt mọi chuyện.
Chồng tôi trở về. Nhìn dáng vẻ và điệu bộ của tôi mỗi lần hai vợ chồng gần gũi anh ấy dường như đoán ra mọi việc. Anh từ tốn tới bên tôi, nói sẽ tha thứ và bỏ qua cho tôi nếu khi xa chồng tôi trót dại làm điều gì đó với người khác. Anh biết tôi cô đơn và thiệt thòi nên sẽ không chấp nhặt, chỉ cần tôi nói thật mà thôi. Trước sự bao dung của chồng, tôi càng thêm đau khổ và nhục nhã.
Giờ trong con người tôi đang có biết bao sự giằng xé nội tâm. Tôi đau khổ vô cùng, liệu tôi có nên nói ra sự thật hay không? Liệu chồng tôi có tha thứ cho tôi và anh chồng hay không? Nhưng nếu không nói, tôi sợ một ngày nào đó, khi người chị dâu của tôi nói ra sự thật, lúc đó chồng tôi còn đau đớn hơn gấp bội. Điều ấy thật quá tàn nhẫn với anh ấy. Tôi nên làm gì lúc này, xin hãy cho tôi một lời khuyên!
Theo Eva
Tôi ước bỏ chồng để lấy... anh chồng
8 năm trời kể từ ngày chồng ra nước ngoài, tôi chưa từng nghe tiếng anh chứ đừng nói là nhìn mặt. Trong khi đó, anh trai của chồng tôi luôn động viên, chia sẻ...
Tôi sinh ra ở làng quê, với ước mơ giản dị là được làm cô giáo và lấy một người chồng chất phác. Thế nhưng, cuối cùng, tôi lại phải lòng một người bạn học trên tôi 2 lớp từ hồi phổ thông. Anh ấy là một người đẹp trai và vui tính. Hồi còn đi học, tôi cũng thầm thích anh ấy, nhưng không bao giờ dám mơ sẽ được anh để ý, bởi tôi chỉ là cô bé gầy còm, nhút nhát và không có gì nổi bật.
Khi tôi học rồi trở về làm cô giáo làng, anh lên thành phố làm cho một công ty của chị gái. Một lần, hai đứa tôi gặp lại nhau trong đám cưới của một người bạn chung. Anh bỗng đưa ra vài lời tán tỉnh trêu đùa khiến tôi đỏ mặt vì xấu hổ. Sau đó, mỗi cuối tuần trở về làng, anh lại đến nhà và rủ tôi đi chơi. Quá bất ngờ và hạnh phúc, tôi lao vào vòng tay anh không suy nghĩ.
Bẵng đi vài tháng, anh không về quê chơi, cũng không gọi điện (mà hồi ấy nhà tôi cũng chưa có điện thoại). Tôi nhớ anh cồn cào, nhưng trên hết là lo lắng phát điên khi phát hiện ra dấu hiệu lạ: Tôi có thai. Choáng váng, sợ hãi, nhưng tôi không dám đến nhà anh dò hỏi tin tức. Cho đến khi mẹ tôi phát hiện ra sự việc và quyết định đến gặp mẹ anh để nói chuyện, mặc dù bà rất xấu hổ. Ngay lập tức, anh bị gia đình gọi về "giải quyết hậu quả". Lúc này, cái thai trong bụng đã được gần 5 tháng.
Gặp tôi, anh mắng: Tại sao cô lại để mọi chuyện ra nông nỗi này. Tại sao không phá cái thai đi sớm hơn? Cô nghĩ là tôi có thể lấy cô làm vợ à? Cô hãy nhìn lại bản thân mình xem... Anh đặc biệt tức giận cho biết đang chuẩn bị xin đi lao động nước ngoài, giờ vướng vào chuyện này có thể làm mất tương lai. Đau đớn, nhục nhã, nhưng tôi không dám trách anh nửa lời.
Cuối cùng, người quyết định ép anh cưới tôi chính là mẹ anh. Bà đồng ý vì sợ mang tiếng với làng xóm, họ hàng, và vì biết đứa con trong bụng tôi chắc chắn là con anh. Nhưng, đám cưới cũng chỉ hợp thức hoá đứa con trong bụng mà thôi, còn anh, sau ngày cưới là coi tôi như cái gai trong mắt. Bất cứ chuyện gì tôi làm cũng khiến anh khó chịu. Rất nhanh chóng, anh hoàn tất thủ tục để ra nước ngoài, bỏ lại tôi với đứa con còn chưa chào đời. Mẹ anh, lúc này đã tỏ rõ ý định là cưới tôi về để làm "osin" cho bà.
8 năm trời kể từ ngày chồng ra nước ngoài, tôi chưa từng nghe tiếng anh chứ đừng nó là nhìn mặt. Mỗi khi gọi điện về, anh chỉ nói chuyện với bố mẹ và sau này là con trai của chúng tôi. Còn với tôi, anh coi như không tồn tại.
Trong khi đó, tôi ở nhà, ngoài công việc là một cô giáo mầm non, tôi làm quần quật từ việc đồng áng đến lợn gà cám bã, rồi chăm sóc con cái, bố mẹ chồng già yếu... Tôi nghe loáng thoáng người làng bảo: "nhà ấy cưới nó về để làm osin ấy mà". Nhưng cũng chẳng sao. Tôi lại thấy như thế là còn may mắn, bởi càng làm nhiều, tôi càng có điều kiện quên đi nỗi cô đơn của một người vợ trẻ bị bỏ rơi.
Chồng tôi vẫn không có ý định về. Nghe nói, anh ấy đã có vợ con ở bên Đức. Tôi đã quen với cảnh sống không chồng, vui với đứa con, chăm sóc bố mẹ già. Cũng có người này người khác do goá vợ hoặc bỏ vợ dòm ngó, nhưng tôi không muốn mang tiếng là đi với trai trong lúc chồng vắng nhà. Dù không ai cần, nhưng tôi vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận.
Không lối thoát
Thế rồi, anh trai của chồng tôi bỗng trở về. Anh ấy cũng đi lao động ở nước ngoài, bị vợ "cắm sừng" nên chán nản bỏ về nước. Thấy tôi cô đơn, vất vả, anh thường chia sẻ, giúp đỡ những việc nặng nhọc. Không có con cái ở bên, anh dành tất cả tình cảm cho đứa cháu, là con tôi và cũng là con của em trai anh. Nhìn hai bác cháu quấn quýt nhau, đã có lúc tôi ước ao: giá như người đó là chồng mình. Tôi cố gắng xoá ra khỏi đầu ý nghĩ tội lỗi ấy, nhưng đôi lúc nó lại luẩn quẩn trở lại.
Mẹ chồng tôi đau yếu liên miên, nhiều đêm tôi và anh chồng phải thay phiên nhau thức trông bà. Thấy tôi vất vả, anh thường gọi điện cho chồng tôi, mắng anh ta là đồ vô tâm, bạc bẽo. Tôi nghe anh nói mà nước mắt chảy ròng cảm động, biết có người thương mình thật lòng.
Ao ước có người đàn ông ấy làm chồng từ âm ỉ, dai dẳng, đến dữ dội, gào thét. Đêm đêm, tôi ôm gối khóc và chỉ muốn chạy sang phòng anh, lao vào vòng tay anh để tìm hơi ấm của người đàn ông.
8 năm kể từ ngày bị chồng bỏ rơi, tôi đã trưởng thành hơn, và cũng trở nên xinh đẹp mặn mà hơn chứ không còn là cô bé còm nhom mặt đầy tàn nhang nữa. Trong thâm tâm, tôi biết anh chồng rất thương tôi, thậm chí thích tôi, nhưng anh cũng không dám vượt qua giới hạn.
Tôi phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ, tôi cứ để cuộc đời của mình trôi qua một cách vô nghĩa như vậy sao. Năm nay tôi mới 30 t.uổi... Tôi ước gì có thể li hôn với chồng để làm vợ của người đàn ông mà tôi yêu tha thiết: Anh chồng.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh chồng khốn khổ bị cả nhà vợ cắm sừng Trước khi cưới, Hằng nói với tôi, tôi có thể làm bất cứ chuyện gì với cô, cô cũng sẽ không oán giận nhưng có điều, tôi phải hứa rằng sẽ không bao giờ phản bội cô. 8 năm sau cưới, tôi vẫn giữ nguyên lời hứa ấy nhưng Hằng thì không. Cô biến tôi thành một gã chồng bị cắm sừng và...