Người tình đòi tôi bỏ chồng cưới anh, nếu không anh sẽ c.hết
Tôi quen D. trên Facebook trong thời gian chồng tôi đi công tác ở miền Nam mấy tháng. D. là một luật sư hiểu biết, ăn nói nhẹ nhàng và có ngoại hình khá bắt mắt.
ảnh minh họa
Anh cao 1,8m, nước da đen giòn, rắn rỏi và đã 39 t.uổi mà vẫn chưa lập gia đình.Tôi tuy không thuộc hàng các cô gái chân dài nhưng từ trước giờ lại luôn thích những mẫu người đàn ông cao ráo, kể cả không đẹp trai cũng được. Vì thế gặp anh, ngay lập tức tôi bị choáng ngợp, mê mẩn bởi cái vẻ ngoài đàn ông ấy. Còn anh thì thích tôi bởi vẻ ngoài cá tính, lanh lợi và thông minh.
Anh bảo đã từng quen, thậm chí yêu nhiều cô gái xinh đẹp nhưng chưa bao giờ bị ai cuốn hút mạnh mẽ như tôi. Chỉ đến khi gặp tôi, anh mới khao khát, thèm muốn có một mái ấm gia đình, có một người phụ nữ bên cạnh để chia sẻ và có những đứa con ngoan.
Tôi không để ý nhiều đến câu nói ấy và cho rằng đó chỉ là những lời tán tỉnh ngọt ngào của đàn ông khi muốn cưa cẩm một cô gái. Và dù gì thì chuyện đó cũng không bao giờ xảy ra vì tôi đã có chồng, một người đàn ông tuy không lãng mạn, tâm lý nhưng rất có trách nhiệm với gia đình và hai đứa con trai kháu khỉnh. Tôi có thể làm chuyện này chuyện kia có lỗi với chồng nhưng quyết không bao giờ bỏ chồng, bỏ con. Chồng là chồng mà người tình là người tình.
Video đang HOT
Nhưng càng ở gần anh, tôi mới hiểu vì sao đến bây giờ anh vẫn chưa lấy được vợ. Thời gian đầu, anh tỏ ra rất tôn trọng tôi như khi tôi về nhà là anh không bao giờ nhắn tin, gọi điện. Tôi tạm hài lòng với bí mật về người đàn ông ngọt ngào trong bóng đêm đó. Bởi lúc bên anh, tôi như một người phụ nữ khác hẳn. Đam mê, nóng bỏng, được yêu, được chiều chuộng và được tôn thờ, điều mà tôi chưa bao giờ tìm thấy bên cạnh người chồng khô khan của mình.
Nhưng khi đã yêu, sở hữu được tôi rồi, anh lại trở nên ích kỷ đến đáng sợ. Nhiều lúc anh ghen ngược (với cả chồng con tôi) và muốn tôi dành nhiều thời gian bên anh hơn. Anh bảo một ngày không được gặp tôi, có lẽ anh điên mất. Và vì thế anh luôn lùng sục tìm tôi dù lúc đó tôi ở bất cứ đâu, thậm chí đang đi công tác xa.
Anh càng mãnh liệt thì tôi lại càng thấy hoảng. Nhưng có lẽ điều tôi sợ hơn cả là anh quá si tình, ủy mị và yếu đuối. Có lần tôi về quê, bận việc gia đình nên tắt máy, gọi điện không được, anh đã buồn bực uống rượu đến say mềm, rồi lao ra đường, đ.âm vào người khác. May mà người phụ nữ trẻ và đứa con nhỏ chỉ bị thương nhẹ, còn anh thì phải nhập viện cấp cứ và khâu gần chục mũi ở đầu.
Có lúc anh nói thẳng: “Anh chờ em bỏ chồng để cưới anh… Để chứng minh tình yêu với em, anh có thể c.hết”. Rồi anh còn đòi xăm hình tôi lên người anh.
Tôi có cảm giác anh như một đ.ứa t.rẻ chứ không phải người đàn ông gần 40 t.uổi, luôn làm mọi thứ để gây sự chú ý, thậm chí muốn tôi phải ân hận vì đã để anh xảy ra chuyện như vậy. Nói chung là anh rất dễ bị kích động và điều đó làm tôi thấy sợ. Có lúc anh nói thẳng: “Anh chờ em bỏ chồng để cưới anh… Để chứng minh tình yêu với em, anh có thể c.hết”. Rồi anh còn đòi xăm hình tôi lên người anh. Nhưng thực sự tôi không bao giờ muốn cuộc tình này bị đẩy đi quá xa.
Nhiều lần tôi thót tim vì suýt bị chồng phát hiện ra chuyện động trời, nhưng nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì tôi cũng không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra.
Tôi chưa bao giờ có ý định từ bỏ gia đình, con cái để chạy trốn cùng người tình. Tôi phải làm gì để thoát khỏi bi kịch mà mình tự tạo ra?
Theo PNT
Em là người vợ đầu tiên
Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...".
Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả: "Chuyện nhà cửa, cơm nước là của đàn bà, mắc gì anh phải làm?". Em vác mặt lên trời: "Vậy thì đừng có bắt em phải ra ngoài kiếm tiền"...
Cứ lời qua, tiếng lại như vậy cho đến khi chị thẩm phán bực mình gắt: "Thôi, tôi quyết định xử cho hai người ly hôn. Vợ chồng gì mà cứ ăn miếng, trả miếng, chẳng ai nhường nhịn ai thì làm sao mà sống chung? May mà chưa có con chứ nếu không, hai người sẽ làm gương xấu cho con cái".
Vậy rồi hai đứa mình ly hôn. Năm đó anh 25 t.uổi, còn em thì 23. Đành rằng cả hai đều muốn ly hôn nhưng khi điều đó thành sự thật thì anh cũng thấy chạnh lòng. Hai đứa mình có quá ít thời gian để nuôi nấng cho tình yêu đủ lớn trước khi thành chồng vợ. Cả hai dường như đều bị trúng tiếng sét ái tình nên cứ muốn lao vào nhau, muốn thuộc về nhau ngay những giây phút đầu tiên. Từ quen đến cưới vỏn vẹn 3 tháng, từ cưới đến ly hôn là 1 năm. Tổng cộng mình có 1 năm 3 tháng để trải nghiệm yêu đương, vợ chồng, ngắn ngủi quá phải không em? Đến bây giờ anh mới thấy nó ngắn ngủi chứ lúc chúng mình bất hòa, gây gổ thì anh thấy như thiên thu...
Dù vậy, anh cũng cảm ơn em, cảm ơn những năm tháng chúng ta là chồng vợ. Chính nhờ sự đổ vỡ ấy mà với cuộc hôn nhân sau này, anh đã biết nâng niu, trân trọng. Dù thỉnh thoảng vẫn mắc phải những lỗi lầm như khi xưa đã từng với em nhưng anh biết cách sửa chữa, khắc phục và trên hết, anh biết nhường nhịn để giữ bình yên cho nếp nhà của mình.
Cảm ơn em, người vợ đầu tiên của anh...
Theo VNE
Ấy vậy mà anh dám bỏ tôi để theo con mắm đó… "Anh nói thiệt, nếu em không thay đổi thì chắc là... ở giá luôn quá. Đàn bà con gái gì mà không có một chút duyên...". Mỗi lần nghĩ tới câu nói của Hưng là tôi thấy tức nghẹn. Anh ta đã chẳng từng là người đầu tiên, là người đã lấy mất đời con gái của tôi đó sao? Thế sao hồi...