“Người tình của tôi”: Vẫn yêu, vẫn hận thù
Ai cũng nói là anh đã cướp mất tuổi thanh xuân của em – 4 năm đẹp nhất của đời con gái, có phải vậy không anh?
Tuổi đời chạm ngưỡng 27, là khi em phải đối mặt với bao nhiêu lời ra tiếng vào về chuyện chồng con. Ở cái vùng quê mà người ta uống nước chè nhiều hơn xem thời sự này, tuổi của em đã trở thành vấn đề, một vấn đề đương thời quan trọng.
Giữa những ồn ào, xáo trộn không đáng ấy – lòng em bất giác lặng yên, hướng về phía anh – người đàn ông đã đi qua đời em gieo đầy sóng gió, tựa như một cơn bão càn quét tâm hồn em để nay trơ trọi, tan hoang sỏi đá. Em khép chặt trái tim mình lại, không còn dám tin, dám yêu thương một người con trai nào khác, dù nhan sắc em có đủ và người theo đuổi em có thừa.
Anh, cho em hỏi đã bao giờ trong 4 năm ấy, tình cảm anh trao em là thật, những hứa hẹn anh nhắn nhủ với em là xuất phát từ đáy lòng?
Video đang HOT
Anh, tại sao anh lại có thể biến em thành kẻ ngốc nghếch, ngu ngơ tin vào mật ngọt, hóa em thành một kẻ mộng du không lối thoát trong tình yêu và chỉ bừng tỉnh khi anh bước chân ra đi không một lời giải thích.
Anh, có bao giờ anh tự mình chất vấn, xót thương thân phận một đứa con gái như em? Lãng quên mình, chống trả quyết liệt mọi lời ra tiếng vào, sự phản đối của cha mẹ để tin vào tình yêu ngỡ là mãnh liệt lắm, vời vợi lắm…
Anh, anh đã từng hả hê rằng cuối cùng quyết tâm của em cũng làm gia đình xuôi lòng, chấp nhận tình yêu em dành cho anh? Để rồi sau đó, điều em nhận lại được là thêm một khoảng thời gian yêu thương tha thiết và nhìn anh ra đi sau câu nói: “Em à, anh yêu em, nhưng…”
Anh biết đấy, em đẹp nhất trong cuộc đời vào những ngày yêu anh.Và khi anh đi, em chỉ còn tồn tại chứ không phải là sống nữa.
Áp lực từ gia đình, họ hàng, bạn bè… khiến bao lần em định đưa bước theo làn gió, đến nơi cao nhất trong tầm nhìn và thả mình tự do. Em không còn là mình nữa, em hóa điên hóa dại với mất mát lớn lao trong cuộc đời. Sau cơn mê, em choàng tỉnh, rồi lại lạc vào mê cung cảm xúc khác – nhưng lần này không còn tình yêu, chỉ có đau thương mà thôi.
Em như kẻ dạo chơi, bước vào chốn thần tiên quên lối về, nay bị kéo ngược trở lại với thực tại như đã là bao nhiêu năm trôi qua không ký ức. Thế giới không còn anh bên cạnh, chẳng đáng để em phấn đấu đẹp xinh thêm nữa. Đã bao lần em viết tặng anh: “Với thế giới anh chỉ là một người, nhưng với em anh là cả thế giới.” Nhưng rốt cuộc, anh đã vứt cái định nghĩa ấy nơi đâu, hay bóp vụn nó thành muôn hạt li ti, bay bay…
Đến tận bây giờ, khi đã một quãng thời gian lớn trôi qua, em vẫn không cách nào xóa bỏ hình ảnh anh ra khỏi lòng mình. Trong em, tình yêu lớn trao anh nay thêm thù hận, quyện vào thành mớ cảm xúc hỗn độn không tên, khiến em lại càng bị ám ảnh bởi anh. Dẫu muốn hay không thì em cũng không thể chối từ khi ký ức vẫy gọi, để em lại cứ một mình miên man theo đó, suy nghĩ em chạy rông ở mỗi nơi đã từng đến với anh…
Đôi khi em đặt dấu chấm hỏi lớn về hạnh phúc tương lai, để nỗi bất hạnh lại giày xéo tâm hồn em. Có lẽ đa cảm đã thành cái tội, bám riết không buông tha em nữa. Em cũng thắc mắc liệu có người đàn ông nào chấp nhận con người này của em, yêu thương em không tính toán, lôi em ra khỏi vòng xoáy khổ đau này hay không…
Nhưng thật khó, khi em biết trái tim mình chẳng thể còn mở lối được nữa. Chiếc chìa khóa đã bị ai mang theo mất. Để em thấy mình chống chếnh, vô định trong những ngày tháng tiếp theo của cuộc đời.
Thời gian này, em hòa tâm trí trong những câu chữ hoa mỹ, diệu vời của lượt sản phẩm Valentine và giật mình một mùa tình nhân nữa lại về. Đôi lứa yêu nhau đắm say trong hạnh phúc, ngọt ngào ấm áp trong mưa xuân nhẹ rơi. Riêng một người, vẫn cứ say sưa giữa hai bờ thực và mơ, không hiểu tình yêu nào đang quanh quất bên mình vậy.
Có chăng em vẫn đang yêu anh, người đã từng cứa một vết sâu vào trái tim em, thật đau…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có phải là kẻ thứ 3?
Tôi không có lỗi, cái lỗi là tại hai chữ tình yêu, tại anh giấu tôi chuyện anh có vợ và tại anh không còn yêu vợ như xưa.
Nếu nói là có vợ thì cũng không đúng vì anh và chị ấy chưa hề cưới nhau. Nhưng người ta quen gọi anh với cái tên "chồng Vân". Có thể với chị đó là niềm hạnh phúc nhưng với tôi đó là một nỗi đau xé lòng.
Ngày tôi gặp anh, quen anh đều là ngày đau khổ nhất của cuộc đời. Tôi chia tay người tình cũ, chỉ tồn tại và không được sống. Anh là một con người từng trải nên thừa hiểu cảm giác được yêu thương, được che chở là thế nào và anh đến bên tôi. Một cô gái mắt còn đẫm lệ. Nhưng anh biết cách xoa dịu nỗi đau, biết chia sẻ cảm xúc, biết làm thế nào để tôi hết buồn và chúng tôi quen nhau, chỉ một cốc cà phê bên bờ hồ tĩnh lặng.
Tôi cũng không hiểu sao mình có thể yêu được anh nhanh đến thế. Có lẽ cảm giác cô quạnh, cảm giác bị người yêu ruồng bỏ đã khiến tôi cần một chỗ lấp, cần một người vực đứng lên. Và người đó lúc này không ai khác ngoài anh.
Tôi tin anh là sự lựa chọn cuối cùng, tin anh yêu tôi hơn bao giờ hết. Và tôi đã nương tựa vào anh, yêu anh.
Rồi một ngày vợ anh phát hiện ra tôi, ra mối quan hệ mờ ám bấy lâu nay của chúng tôi. Tôi lại là người chịu trận. Từ trước tới giờ tôi đâu hay tin anh có vợ. Tiếng sét như nổ bên tai tôi, tôi chán nản và tuyệt vọng. Tôi không còn muốn tin vào đàn ông, tin vào tình yêu trên cuộc đời này nữa. Nhưng tôi lại yêu anh, đó là tình yêu thật sự, một cảm giác an toàn khi ở bên cạnh một người có thể che chở cho mình.
Tôi tin anh là sự lựa chọn cuối cùng, tin anh yêu tôi hơn bao giờ hết. Và tôi đã nương tựa vào anh, yêu anh. (ảnh minh họa)
Anh đã lừa dối tôi, biến tôi thành một kẻ thứ ba đầy tội lỗi. Người phụ nữ ấy bụng chửa đã gần 5 tháng, vậy mà anh nỡ bỏ chị ấy để lấy tôi sao? Tôi biết anh sẽ không đủ dũng khí để làm điều đó bởi không có chị anh sẽ chẳng thể có được ngày hôm nay. Vậy thì bao nhiều lời hứa hẹn cùng nhau đến cuối đời nay đâu?
Tôi như người sống trong mộng tưởng, ngỡ mình sẽ thuộc về anh mãi mãi nhưng tôi đã lầm. Đứa bé trong bụng chị ấy là một con người, một con người có quyền có cha, có mẹ. Tôi không thể vì sự ích kỉ của bản thân mình mà cướp đi người cha của đứa trẻ vô tội ấy.
Bao nhiêu cuộc điện thoại tôi không muốn nghe vì tôi sợ, sợ không biết nếu là chị ấy gọi tôi sẽ phải nói năng thế nào. Rồi cuối cùng tôi cũng nhấc máy, một câu hỏi chua chát đập vào tai tôi: "Em đã ngủ với chồng chị chưa"?
Đúng thật, làm gì có ai tin tưởng vào thứ tình yêu trong sáng giữa một người đàn ông có vợ và một đứa con gái còn trong sáng như tôi! Ai sẽ tin lời thanh minh của tôi rằng tôi không biết anh đã có gia đình? Chẳng ai tin tôi cả. Tất cả sẽ cho tôi là đứa con gái hư hỏng, đi cướp đoạt hạnh phúc của người khác, chia rẽ gia đình người ta để hưởng lợi lộc từ anh. Ai sẽ tin với tôi, anh là tình yêu chân thành và tha thiết?
Cả đời này tôi cũng chỉ sống trong ánh mắt soi mói của mọi người, chỉ sống giữa sự khinh miệt của người đời vì tôi đã mang cái tiếng là một kẻ đi cướp chồng của người khác, chỉ thế thôi, không hơn không kém!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Gia hạn" yêu Mình đã nhận ra hắn không phải là mẫu đàn ông lý tưởng nhưng vẫn yêu, hy vọng hắn thay đổi. Sau nhiều lần lục đục vì hắn nói dối, xài giờ dây thun, mình đã tuyên bố chấm dứt. Tuy nhiên, rốt cuộc hai đứa vẫn còn bên nhau "như chưa hề có cuộc chia ly". Có vài lý do để mình...