Người tình của mẹ (Phần 14): Bữa cơm 3 người
Thương nhìn qua Vũ, bàn tay ấy đã lành chưa nhỉ? Năm đó Thương có gửi lại một số tiền cho cậu để lo liệu viện phí, cô sợ cậu không có đủ tiền để trả vì không thấy người nhà cậu ghé thăm. Nhưng không có lời nhắn nhủ nào. Có thể cậu ấy vẫn còn giận cô cho đến giờ.
Thương kéo ghế cho Tùng và Vũ ngồi, pha thêm một tách trà. Cả hai người cũng không khác xưa là mấy. Tùng thì có vẻ nhếch nhác hơn trong bộ đồng phục taxi. Dù không biết tại sao anh ta lại làm nghề này nhưng cô cũng thấy yên tâm thay anh, bởi ít nhất anh đã biết làm việc bằng đôi tay và sức lực của mình.
- Anh tìm em mãi. – Tùng bảo.
Thương không nói gì, cô rót trà và đẩy sang cho anh. Tùng và Vũ đón lấy, họ không có vẻ hung tợn và vồ vập như trước kia. Thời gian có lẽ khiến cả ba được bình tâm lại và đối diện mọi chuyện theo một cách khác.
- Em chuyển cũng không xa lắm. – Tùng nói tiếp.
Vũ vẫn im lặng nãy giờ, trông cậu ta cũng như không muốn nói gì.
Thương ngồi xuống, cô nói Nhật ra ngoài để cô nói chuyện với hai người bọn họ. Con bé nhìn Vũ một lúc rồi mới rời đi.
- Hai người cùng hẹn nhau đến đây à?
Tùng và Vũ nhìn nhau, họ ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Có vẻ như lúc này họ mới nhận ra họ đã vô tình gặp nhau và cùng đi tới đây.
- Không – Tùng xua tay – Là anh ta gọi taxi và… ừm, đúng, anh đang chạy taxi, và rồi anh ta nói đi chuyến một chiều qua Bắc Ninh và… Cuối cùng là gặp em.
- Hai anh không nhận ra nhau sao?
Tùng nhún vai. Anh thì nhận ra còn cậu ta thì không. Mà nhận ra hay không nhận ra thì đâu có ảnh hưởng gì lắm. Vì anh vẫn sẽ đi theo cậu ta đến đây thôi.
Thương nhìn qua Vũ, bàn tay ấy đã lành chưa nhỉ? Năm đó Thương có gửi lại một số tiền cho cậu để lo liệu viện phí, cô sợ cậu không có đủ tiền để trả vì không thấy người nhà cậu ghé thăm. Nhưng không có lời nhắn nhủ nào. Có thể cậu ấy vẫn còn giận cô cho đến giờ.
- Mấy năm qua ổn chứ? – Thương nhướn mày hỏi.
- Ngoài việc đi tìm chị ra thì mọi thứ khác đều ổn. – Vũ đáp.
Cậu ấy đã đi tìm cô? Cả hai người này đã đi tìm cô suốt sao?
- Hai người đến đây tìm tôi, chỉ muốn để tôi trả lời câu hỏi tôi sẽ chọn ai thôi đúng không?
Vũ lắc đầu:
- Tôi không còn quan tâm đến điều ấy nữa. Tôi chỉ muốn chắc chắn là chị vẫn còn sống, không bị bọn du côn đầu đường xó chợ hại là được.
Anh đã khiến cô ấy buồn nhiều, giờ đây anh chỉ muốn cô ấy được hạnh phúc, con gái anh được sống một cuộc đời êm ả. Thế là được. (Ảnh minh hoạ)
Thật ra đến tận lúc này, mục đích của Tùng cũng là vậy. Anh không muốn ép buộc Thương phải về bên anh nữa. Anh đã khiến cô ấy buồn nhiều, giờ đây anh chỉ muốn cô ấy được hạnh phúc, con gái anh được sống một cuộc đời êm ả. Thế là được.
Nhưng nó vẫn chưa một lần gọi anh là “bố”. Đây vẫn là điều khiến anh không bằng lòng. Anh có một đứa con gái, và anh muốn điều đó được chính nó công nhận.
Video đang HOT
- Được rồi, hai người ở đây ăn với mẹ con tôi nhé? Tôi sẽ nấu thật ngon đãi hai người.
Tùng nhìn Vũ, anh không tưởng tượng được không khí khi ăn sẽ kỳ dị như thế nào. Tính ra cậu ta chính là tình địch của anh và ngược lại, còn cô ấy là người anh yêu. Họ sẽ ngồi ăn như thế nào cho thoải mái? Rồi còn Nhật nữa, nó thích Vũ cơ mà… Đó sẽ là tình cảnh như thế nào chứ?
Không ai đáp lại gì, Thương cười và nói:
- Không cần lo lắng, chúng ta cứ ăn một bữa vui vẻ đi, lâu rồi mới gặp lại mà.
- Không cần đâu, anh không muốn. – Tùng từ chối – Anh cảm thấy không nên. Anh chỉ muốn biết em sống tốt hay không. Anh cũng không cần em tha thứ cho anh nữa, mọi chuyện cứ nên để em quyết định. Nhưng còn bữa ăn này, anh thấy nó không được hợp lý.
- Anh sợ gì chứ? – Vũ hỏi.
Tùng không hiểu là anh ta đang cố tình thách thức hay có ý gì.
- Anh sợ phải ngồi cùng với tôi trong bữa ăn và không biết phải ứng xử ra sao à?
- Đúng thế. Dù gì anh cũng thích Thương, nhưng con gái cô ấy lại thích anh. Và tôi cũng cảm thấy không được thoải mái khi ngồi cạnh tình địch và ăn uống vui vẻ.
- Vì ai mà anh mới biết được cô ấy ở đây?
- Cậu cũng tìm ở một chỗ khác thôi chứ đâu tự nhiên mà biết được.
Thương tủm tỉm cười, hai người họ vẫn như vậy chứ không thay đổi gì. Chỉ là ngoại hình đã khác trước một chút thôi.
- Được rồi, không cần cãi nhau, cùng lắm em sẽ bảo Nhật đi ăn với bạn. Em nghĩ con bé cũng không muốn ăn bữa này đâu.
Thương đứng dậy, cô không để ai nói lời từ chối thêm nữa. Chỉ là một bữa ăn, cô cũng không muốn phải biến nó thành một cái gì đó quá nặng nề trong họ.
Giữa tháng năm trời nóng như đổ lửa, Thương phải mặc đến hai lớp áo mới có thể không bị nắng làm cho da thịt bỏng rát. Bên ngoài chợ chỉ có những món quà quê hoặc thịt hoặc cá rất đơn giản. Cô chợt nhật ra cô không biết họ thích gì, không biết họ muốn ăn gì. Ngay cả Tùng, nhưng sở thích của anh trước kia cô cũng đã quên hết. Nhiều chuyện xảy ra, nhiều năm trôi qua tất cả đã không còn nguyên màu như mới nữa.
Đến khi về nhà, Thương thấy Vũ và Tùng đang cãi nhau trên mái nhà. Cô nhìn lên hỏi:
- Hai người làm gì trên đó vậy?
Tùng vừa loay hoay làm gì đó vừa đáp:
- Mái nhà em bị mèo chạy gần hỏng rồi. Để thế này nguy hiểm lắm. Thời nào rồi vẫn còn ở nhà mái ngói chứ.
Vũ vừa cười vừa nói:
- Anh làm sao mà biết được cô ấy đã phải trải qua những gì. Trắng tay vì một bọn côn đồ, lấy đâu ra tiền để ở nhà đẹp.
Tùng hơi ngừng lại, anh biết được mọi chuyện là từ đâu. Anh cảm thấy có lỗi với cô, nhưng không thể thay đổi được gì. Trước mẹ anh, anh vẫn chỉ là một thằng bất tài vô dụng thôi.
Hai người đàn ông giúp cô sửa sang lại đường ống nước, đường điện và một số vật dụng trong nhà. Cô chưa bao giờ cảm thấy mình trở thành một người phụ nữ yếu đuối như lúc này. Đột nhiên cô muốn có ai đó ở bên cạnh. Ở cái tuổi này không còn phải là tình yêu nữa, cô chỉ muốn có một người bầu bạn, giúp đỡ những khi khó khăn thế này thôi.
Ở cái tuổi này không còn phải là tình yêu nữa, cô chỉ muốn có một người bầu bạn, giúp đỡ những khi khó khăn thế này thôi.
(Ảnh minh hoạ)
- Chị đã sống kiểu gì với căn nhà này vậy? – Vũ vừa phủi tay vừa lắp lại ổ điện. – Trời mưa thì nguy hiểm lắm, điện bị dò nhiều quá.
- Cảm ơn cậu.
Ba người ngồi ăn với nhau được một lúc, không ai nói với nhau câu gì vì đúng là không khí trở nên quá kỳ lạ. Thương cố tìm một câu chuyện:
- Ngọc thế nào? Hai người có biết tung tích gì về cô ấy không?
- Chị Ngọc bỏ anh Quốc rồi. Hai đứa trẻ mỗi người nuôi một.
Thương cũng hơi bất ngờ vì tin này, cô không nghĩ Ngọc sẽ làm tới cùng.
- Hôn nhân khi đã có sứt mẻ thì nhiều vấn đề xảy ra lắm. – Vũ nói – Anh Quốc theo như tôi biết thì cũng không phải người đàn ông chung thuỷ gì.
Đúng vậy, một người đàn ông như Quốc sao có thể chung thuỷ được? Anh ta quá ga lăng, quá hoàn hảo và quá giàu có. Phụ nữ bên ngoài lại nhiều vô kể. Cô nghĩ chồng càng tốt đẹp thì lại càng dễ ngoại tình ở thời buổi này. Chúng ta chỉ nên mong cầu một người đàn ông bình thường, dễ dàng chấp nhận bản thân chúng ta.
- Đó là lý do cậu không kết hôn à? – Tùng hỏi. – Cậu cũng đâu còn trẻ trung gì nữa.
Vũ im lặng:
- Tôi đã có vị hôn phu. Nhưng tôi không yêu cô ấy.
- Cậu không phải là một người bình thường, đúng không?
- Tôi là một người bình thường như bao nhiêu người khác thôi. Bố tôi mới là người đáng nói.
Thương không hiểu họ đang nói gì, nhưng cô cũng không cần biết đến. Nếu như Vũ đã có vị hôn phu mà cậu ấy vẫn nhất quyết theo đuổi cô, điều đó có thực sự tốt hay không?
- Tôi đã vì chị mà làm nhiều việc, ngay cả bàn tay thi thoảng ê buốt này cũng vậy. Chị có thể không quan tâm đến tôi, nhưng tôi vẫn sẽ quan tâm đến đời chị.
Bên ngoài mưa bắt đầu rơi, cơn mưa đầu tiên của mùa hè. Không khí oi nồng dần bị rửa trôi, đâu đó trong không khí thấy một mùi tươi mới.
Thương cười khẽ, cô nhìn qua Tùng:
- Bữa ăn này chính là vì lý do đó.
Hai người nhìn cô.
- Chính vì tôi muốn rõ ràng nói với hai người. Tôi không có quyền chọn lựa ai, nhưng tôi vẫn phải chọn. Tôi chỉ không biết nếu ai ở bên cạnh tôi, thì người kia sẽ ra sao?
Hai người không kịp trả lời, bởi từ bên ngoài Nhật đã bước vào và ướt như chuột lột. Trông có bé có vẻ sợ hãi. Ngay từ đằng sau, bà Cúc xuất hiện cùng với Nhân.
- Mẹ, bà ấy nói bà là bà nội của con.
Cả Thương và Tùng đều đứng dậy quát lớn:
- Không phải.
Theo Eva
Tan vỡ hạnh phúc vì vợ mải mê lao vào cuộc tình trên mạng
Trước cô ấy tôi chưa từng yêu ai và cũng chưa từng chạm vào bất cứ người con gái nào. Sự việc này giống như một đám mây mù phủ kín bầu trời xanh.
ảnh minh họa
Nhìn vẻ trầm tư của tôi cô ấy đã khóc, cô ấy bảo: "Em biết sẽ không có người đàn ông nào chấp nhận một người phụ nữ như em". Nhìn những giọt nước mắt của cô ấy mà trái tim tôi như tan vỡ. Tôi ôm cô ấy vào lòng và hứa: "Trong trái tim anh, em luôn là người phụ nữ tuyệt vời".
Tối hôm đó cô ấy đã ở bên tôi, gục đầu vào vai tôi và nói: "Sau này nếu chúng ta có cãi nhau đến thế nào đi nữa thì anh cũng đừng lôi sai lầm này của em ra để trách móc nhé, được không anh". Tôi đã giữ được lời hứa đó kể cả khi chúng tôi ly hôn.
Sau khi lấy nhau, do tính chất công việc nên thời gian tôi ở nhà khá nhiều, còn cô ấy thì làm kế toán cho một đơn vị kinh doanh, bởi thế tôi nhận đảm nhiệm toàn bộ việc nhà. Tôi là con trai độc nhất trong gia đình nên rất được bố mẹ cưng chiều, họ luôn sẵn sàng đáp ứng mọi yêu cầu của tôi miễn sao đó là những yêu cầu hợp lý. Ngôi nhà mà chúng tôi đang ở cũng là của ông bà mua cho.
Có những đêm vợ tôi chat trên máy tính đến 4 giờ sáng (Ảnh minh họa)
Mẹ rất thương chúng tôi. Nhà có gì ngon là mẹ đều gửi hết lên cho chúng tôi. Tuy vậy cuộc sống lại không suôn sẻ như tôi nghĩ. Tôi có cảm giác trái tim của cô ấy không dành cho tôi bởi cô ấy không hề quan tâm đến tôi như những người phụ nữ khác quan tâm đến chồng mình. Nhiều lúc nhìn chúng bạn được vợ quan tâm, chăm sóc mà tôi cảm thấy rất tủi thân. Có lần tôi bảo cô ấy, bạn anh từ ngày lấy vợ đi làm về chỉ việc đọc báo còn mọi việc đều do một tay vợ lo liệu. Lúc đó cô ấy chỉ thở dài một tiếng rồi thôi. Thái độ của cô ấy thực sự khiến tôi thấy buồn và thất vọng.
Khi bạn cô ấy đến nhà chơi, cô ấy chỉ ngồi trên ghế tán chuyện còn mọi việc bếp núc đều do một tay tôi xoay xở, tất nhiên là bao gồm cả việc rửa bát. Tôi thì không có nhiều bạn bè, duy chỉ có hai người bạn thân là thỉnh thoảng đến nhà chơi nhưng lần nào cũng vậy, cô ấy chỉ câu ra câu vào với họ là lại chui vào phòng và lên mạng. Đến nói chuyện cô ấy còn "tiết kiệm" nói gì việc vào bếp. Tôi góp ý nhẹ nhàng thì cô ấy bảo không quen nên không có gì để nói. Rất nhiều lần tôi trò chuyện với cô ấy, hy vọng cô ấy cố gắng nể mặt tôi trước mặt bạn bè nhưng cô ấy lại trợn mắt bảo: "Em không cầu cạnh họ việc gì phải đối xử tốt với họ chứ?".
Nói ra có thể không ai tin, nhưng ngày nào đi tắm cô ấy cũng phải hỏi tôi một câu: "Anh cất quần lót của em ở đâu rồi?".
Có lần trên đường đi chợ về thì tôi gặp cô ấy, cả hai chúng tôi cùng về, trên đường, bạn cô ấy hỏi: "Cậu mua bao nhiêu một cân rau?", cô ấy ấp úng không biết trả lời ra sao. Về nhà cô ấy xị mặt ra như thể tôi cố ý làm cô ấy mất mặt. Tôi thừa nhận mình là kẻ hèn nhát nhưng nguyên nhân chính là tôi rất sợ cô ấy buồn bởi thế tôi không muốn trách cứ cô ấy bất cứ điều gì. Tưởng rằng làm thế sẽ khiến cô ấy cảm động nhưng thật đáng tiếc càng làm vậy cô ấy càng tỏ ra coi thường tôi.
Ở nhà chỉ có một chiếc máy tính nên tôi đã mua thêm một chiếc nữa để khỏi tranh giành nhau. Những tưởng làm vậy sẽ giải quyết được vấn đề ai ngờ đây mới thực sự là khởi đầu của tấn bi kịch. Từ ngày có máy tính, cứ ăn xong là hai vợ chồng lại chui vào phòng lên mạng, không ai ngó ngàng đến ai. Tôi lập nick facebook và khai thật tình trạng hôn nhân của mình, kết quả là không ai muốn giao lưu với tôi cả. Tôi quyết định đổi thành "chưa kết hôn", quả nhiên lập tức có người nhảy vào trò chuyện. Tuy vậy tôi luôn phân biệt rõ ràng mọi việc, lên mạng chỉ để giải trí cho dù tán gẫu vui vẻ đến mấy tôi cũng không bao giờ cho họ biết tên thật, số điện thoại nhà cũng như địa chỉ nơi làm việc.
Mới đầu cô ấy cho rằng cách làm này của tôi là hèn nhát vì cô ấy sẵn sàng cho người khác số điện thoại nhà, thấy tôi nổi cáu cô ấy liền chuyển sang điện thoại di động. Nửa đêm gà gáy mà vẫn có tin nhắn, tôi bực lắm nhưng cô ấy thì vờ tỏ ra như không có chuyện gì, lén quay sang chỗ khác để nhắn. Từ ngày lên mạng, cuộc sống vợ chồng của chúng tôi bắt đầu xuất hiện những "lỗ thủng".
Tôi thừa nhận mình là một người rất mạnh mẽ trong vấn đề "chăn gối" nhưng ngược lại cô ấy lại luôn tỏ ra hờ hững, bất hợp tác, lúc thì bảo muộn, lúc thì kêu mệt, thấy vậy tôi cũng không muốn ép buộc. Có khi có tháng trời chúng tôi không "gặp nhau" lần nào. Khi tôi tâm sự chuyện này với một người bạn làm bác sĩ thì anh ấy bảo, ở độ tuổi còn tràn trề sinh lực như chúng tôi thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện này.
Một lần cô ấy lấy cớ là tôi ngáy to nên kiên quyết dọn sang phòng khác ngủ. Thấy tôi nổi cáu cô ấy mới chuyển về phòng. Cô ấy đã thay đổi quá nhiều. Càng ngày cô ấy càng tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Về đến nhà cô ấy không thèm quan tâm xem cơm đã nấu chưa, rau cỏ đã mua chưa mà chui ngay vào phòng chát chít. Thậm chí có lần có việc phải ra ngoài tôi đã phải tự khóa trái cửa, khi về ấn chuông cả nửa tiếng đồng hồ cô ấy mới vội vàng chạy ra mở, tôi hỏi thì cô ấy vờ không nghe thấy, như thể không có gì đáng nói vậy. Có hôm cô ấy lên mạng đến hơn 4 giờ sáng, nằm ở phòng bên cạnh tôi còn nghe thấy tiếng cười rúc ríc của cô ấy.
Tôi bắt đầu nghi ngờ và nhờ một người bạn là cao thủ máy tính "điều tra" hộ. Nhân lúc cô ấy không để ý tôi đã nhìn trộm nhật ký chát của cô ấy. Quả thực bom nguyên tử nổ trên đầu tôi cũng không ngạc nhiên bằng việc nghe và đọc những cuộc ghi âm trò chuyện của cô ấy với một người bạn chát, lời lẽ họ dành cho nhau vô cùng dịu dàng, tình tứ. Về nhà tôi đã chất vấn cô ấy. Mới đầu cô ấy còn chối nhưng sau khi nghe tôi tường thuật lại một cách chi tiết thì cô ấy bảo rằng đó chỉ là đùa. Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh lùng rồi bàn luôn chuyện ly hôn, phân chia tài sản, sau đó trước mặt cô ấy tôi đã gọi điện cho người đàn ông kia và bảo anh ta nếu thực sự yêu cô ấy thì tôi sẵn sàng giúp họ làm thủ tục kết hôn. Còn nếu anh ta dám trêu đùa cô ấy thì hãy cẩn thận. Cô ấy không nói câu nào và luôn tỏ ra là mình không có lỗi. Tôi nghĩ mình phải tiếp tục kiên cường.
Trên mạng đã có biết bao nhiêu cảnh chia ly, tan hợp, chẳng bao giờ tôi nghĩ rằng nó lại xảy ra với mình. Tôi chỉ muốn đưa ra lời khuyên đối với những người luôn đắm chìm vào thế giới mạng rằng, bị kịch thường đến vào những lúc mà chúng ta cho rằng nó không thể xảy ra. Đến khi nhận ra nó thì mọi chuyện dường như đã quá muộn.
Theo Phunusuckhoe
Đêm tân hôn, lần đầu tiên của đời con gái, tôi bẽ bàng nhận ra nhiều thứ Tôi buông thõng hai tay đang ôm anh xuống. Nước mắt bất giác cứ rơi dài. Tôi và Lê là bạn thân với nhau từ nhỏ. Tính chúng tôi lại hoàn toàn trái ngược nhau. Lê năng động, trẻ trung, hướng ngoại. Tôi nhu mì, cam chịu, hướng nội. Nhiều người cũng hay thắc mắc vì sao chúng tôi lại thân nhau như...