Người tình của mẹ đã làm em kinh hãi
Em choáng váng, mặt đỏ nhừ, người như muốn đổ sập xuống, xấu hổ vì lần đầu tiên bị kẻ khác giới nhìn cơ thể khỏa thân của mình chỉ là một phần, điều tủi nhục hơn là bị giày vò bởi ý nghĩ: sao má mình lại có thể yêu và quyết định lấy một kẻ đốn mạt đến vậy?
ảnh minh họa
Gần đây, em sống trong trạng thái bất ổn. Vừa như lo lắng một điều gì, lại vừa có cảm giác ấm ức trong lòng, không biết bộc lộ với ai cho nhẹ bớt. Vậy nên em xin phép được gửi tới các chú, cô, anh, chị để mong nhận được sự chia sẻ và tư vấn. Em hy vong sẽ qua được những ngày tháng buồn phiền này.
Ba em mất cách đây 10 năm. Má ở vậy nuôi chúng em khôn lớn. Vốn dĩ là người có nhan sắc nên mặc dù đã có hai con, nhưng má em vẫn còn trẻ trung, có sức hấp dẫn hơn nhiều cô gái chưa chồng. Có không ít người nhòm ngó, có ý muốn đến với bà. Tuy nhiên, má em đã không nhận lời ai, suốt những năm tháng dài. Em hiểu là do má thương chúng em mà chưa muốn đi bước nữa. Nhưng gần đây, có một người đàn ông thường lui tới với má. Cả em và em trai đều không có thiện cảm với người này, bởi mỗi lần đến nhà, ông ta chỉ săn đón má mà không hề để ý đến chúng em. Có lần đến nhà không gặp má, chứng kiến chúng em đang vất vả khiêng một vật nặng, ông ta đã phớt lờ, rồi bỏ về. Em rất muốn phân tích cho má thấy lối ứng xử quá dở của ông ta, với mong muốn tránh cho bà một mối quan hệ không cần thiết, nhất là có thể dẫn đến tình yêu. Sự nhạy cảm đã mách bảo em rằng người đàn ông kia đang đến với má và bà cũng muốn tiếp nhận.
Xin đừng hiểu em ích kỷ, không muốn má đi bước nữa. Sự thật là em rất thương má và ba em mất cũng đã 10 năm. Suốt thời gian này, má đã vượt lên đau khổ để nuôi chúng em ăn học, trưởng thành. Bà hầu như không nghĩ đến bản thân, mà hy sinh tất cả cho chúng em, đã chạy vạy đi dạy thêm để có tiền trang trải mọi thứ (má là giáo viên trung học cơ sở). Nhiều lúc em có ý nghĩ mong cho má gặp được ai đó có thể thay thế ba, lo toan, yêu thương má, thông cảm, dìu dắt chúng em.
Em quyết định nói thẳng quan điểm là không chấp nhận ông ta thì má nói: “Con hãy tập trung vào học cho tốt. Sau này bước vào đời, sẽ hiểu được mọi nhẽ…”. Em càng buồn phiền, nhưng hơn thế là sự không yên tâm khi người đàn ông kia lại có thể thay thế cha mình. Và em vô cùng lo lắng khi khả năng ông ta “cướp” má khỏi chúng em sẽ xảy ra chỉ trong thời gian ngắn. Em không thể tập trung được vào việc học, mất ăn, ngủ, nghĩ ngợi nhiều nên người gầy xọp. Điều này khiến má em bận tâm. Nhưng má lại phán đoán rất sai về em, cho rằng em đã yêu đương, vượt quá giới hạn. Không kiềm chế được, em đã khóc. Và trong cơn bức xúc, em nói với má:
- Con tham gia, góp ý thì má coi thường, coi là trẻ con. Ông ta bước vào gia đình mình thì sẽ không thể có chúng con. Má hãy nghĩ kỹ đi: hoặc là có chúng con, hoặc là có ông ấy, chứ không thể…
Em chưa nói hết câu thì má mắng át và cho rằng em chưa hiểu gì về ông ta. Rồi em và má cứ lòi qua tiếng lại. Cuối cùng bà cũng chẳng úp mở:
Video đang HOT
- Thôi, má cũng chẳng muốn giấu các con nữa. Những năm qua, từ khi ba qua đời, không có ông ấy, làm sao má nuôi nổi các con trong khi lương giáo viên của má quá thấp. Các con đã ăn học đàng hoàng, không thiểu thứ gì là nhờ ông ấy giúp đỡ. ông thương má con mình, lại sống độc thân từ lâu. Má sẽ gắn bó với ông ấy phần đời còn lại.
Em thấy đến lúc này má mới bộc lộ ý nghĩ thật và không coi em là con nít nữa nên đã thẳng thắn tranh luận, vẫn giữ quan điểm không muốn ông ấy xuất hiện. Má nói rất nhiều, chủ yếu kể về hoàn cảnh và những điểm tốt của người đàn ông kia. Em phần nào nguôi bớt nỗi bức xúc, nhưng vẫn chưa thể yên tâm. Má kể ông ta góa vợ, có hai con đã lớn, người học nước ngoài, người đã về nhà chồng. Em quyết định sẽ “bí mật” đi tìm hiểu để biết rõ về ông ta. Và sau một thời gian ngắn, qua nhiều nguồn có thể tin cậy, em đã biết rõ: ông tên Lợi, từng là giám đốc một công ty nhà nước, nhưng không hiểu vì lý do gì đã xin về nghỉ hưu trước tuổi để mở công ty tư nhân.
Ông ta và vợ ly hôn, chứ không phải góa vợ như lời má em nói. Người ta nói rằng lúc đương chức, ông Lợi mắc tội gì đó nên bị kỷ luật, mới xin nghỉ. Và bị vợ bỏ đúng thời điểm này. Em nói chuyện này với má xem bà có biết rõ không, hay bị ông ta gạt thì bà cho biết chính ông đã kể rõ ngọn ngành mọi chuyện, không giấu điều gì. Biết rõ, bà càng cảm thông và muốn chia sẻ với ông. Như vậy, má em đã cho rằng ông Lợi là người tốt nên quyết tâm gắn bó. Sau lần ấy, em không có ý định ngăn cản má, đã nói với em trai là chấp nhận mọi quyết định của má và cố gắng nghĩ tốt về ông Lợi.
Cuộc sống của 3 má con em cứ trôi đi như thế, êm ả, bình lặng. Thỉnh thoảng ông Lợi xuất hiện, luôn mua quà, khi thì trái cây, lúc bánh ngọt, có lần thịt quay, gà mổ sẵn. Và ông đã ở lại ăn cơm cùng má con em. Hình như nghe theo lời má góp ý, ông đã gần gũi, chuyện trò, tỏ ra tâm lý hơn với bọn em. Má có vẻ vui. Ông đang lên kế hoạch đưa cả nhà đi chơi xa vào 2 ngày nghỉ cuối tuần thì bỗng xảy ra một sự việc, em thấy vô cùng khó xử; không biết có nên cho má biết?
… Hôm ấy, như thường lệ, vào lúc 17 giờ, ông Lợi đến. Chỉ có một mình em ở nhà, đứa em trai đi học thêm đến tối mới về. Má em có việc gì đó ở trường, điện thoại về nói nếu đói cứ ăn cơm trước, phải sau 18 giờ mới xong việc.
Em vào bếp nấu cơm và nói ông Lợi ngồi uống nước chờ. Nhưng ông đã chủ động vào bếp với em. Em rất ngại vì đang mặc bộ đồ ở nhà (áo cóc tay khoét rộng cổ, quần soóc, lại không mặc áo lót ở trong). Không muốn ông vào bếp khiến em mất tự nhiên, mà thay quần áo khác thì rất nóng, khó chịu. Em nhạy cảm thấy ông ta cứ muốn xán đến gần và nhìn chòng chọc vào ngực, đùi em – cái nhìn không bình thường của những người đàn ông có máu… khiến phụ nữ chúng em rất ghét. Em đành nói khéo để ông trở ra phòng ngoài ngồi:
- Có thể má cháu sắp về, thấy bác vào bếp thế này lại trách cháu không biết pha nước mời khách.
- Nhưng bác có phải là khách đâu. Cháu yên tâm đi, má cháu sẽ rất vui khi thấy bác cháu mình cùng làm bữa.
Có thể là như thế. Nhưng em vẫn mặc thêm chiếc áo khác ra ngoài và thay chiếc quần soóc. Sau đó, ông Lợi đã trở ra ngoài ngồi đọc báo. Đến khi em vào buồng tắm, được một lúc, như linh cảm thấy có người nhìn mình, em mới quay ra thì phát hiện ông Lợi đã dán mắt vào cái khe cửa chỉ hẹp bằng chiếc đũa, do em vô ý đã không kéo mạnh cửa (khe cửa rất nhỏ, ở xa không thể nhìn được vào trong). Em choáng váng, mặt đỏ nhừ, người như muốn đổ sập xuống, xấu hổ vì lần đầu tiên bị kẻ khác giới nhìn cơ thể khỏa thân của mình chỉ là một phần, điều tủi nhục hơn là bị giày vò bởi ý nghĩ: sao má mình lại có thể yêu và quyết định lấy một kẻ đốn mạt đến vậy?
Sau tiếng kéo lại cánh cửa rất mạnh, ông ta mới bỏ ra. Không hiểu ông đã ngắm nhìn em như vậy bao lâu rồi. Em vừa muốn gào lên, phỉ nhổ và chửi bới, nhưng lại kịp nghĩ có thể má sẽ về đúng lúc này. Ông Lợi đã lại cắm đầu vào mấy tờ báo, coi như không có chuyện gì xảy ra. Em thì lầm lũi xuống bếp dọn cơm đợi má về. Đến khi cả má và em trai về, chuẩn bị ăn cơm thì ông ta không ở lại, nói với má có việc gấp phải đi. Chỉ em mới hiểu rõ là ông ta đã bịa lý do để rút.
Nhưng những ngày sau đó, ông Lợi vẫn đến với má bình thường, như không có chuyện gì xảy ra. Ông ta nhiệt tình, lo toan cho em và đưa em trai hơn hẳn trước.
Em vô cùng bức xúc chuyện này. Em có nên nói cho má biết? Nếu nói, liệu má có tin? Hoặc tin, má sẽ bị “sốc” thì” sao? Em rất lo má đau khổ.
Theo VNE
Kinh hãi với 'nội y cháo lòng' của vợ
Ra phố cô ấy tươi xinh bao nhiêu thì về nhà cô ấy lại luộm thuộm, xuề xòa bấy nhiêu. Ra phố hay tới công sở khi nào cô ấy cũng thơm nức mùi nước hoa xịn nhưng khi về nhà thì toàn mùi thịt, cá...
ảnh minh họa
Tôi chẳng phải cố tính nói xấu vợ vì chẳng ai hay hớm gì đi nói xấu người đàn bà mình yêu thương nhất trên đời. Thế nhưng nếu ai sống với vợ tôi một ngày thôi cũng đủ kinh hãi vì thói sống cẩu thả, bẩn thỉu của cô ấy.
Ngày nào, tôi cũng phải hết hơi để đi lau dọn "chiến trường" mà vợ bày ra. Nhìn quang cảnh chiếc giường ngủ mỗi khi đi làm về là tôi chẳng muốn về nhà. Quần áo, mỹ phẩm, đồ nội y cứ thế vứt lăn lóc mỗi thứ một nơi. Đó là sản phẩm của vợ tôi sau khi lựa chọn váy áo để diện đến công sở. Đã bao nhiêu lần tôi góp ý rằng cô ấy hãy lựa chọn cho mình một bộ cánh đi làm từ tối hôm trước nhưng vợ chứng nào tật nấy.
Cứ sáng ra là cô ấy làm loạn nhà, loạn cửa vì "cái váy trắng của em ở đâu, anh đã mang cái chân váy chấm bi trên tầng thượng xuống cho em chưa"... Tôi đủ chết mệt vì cái tật ẩu đoảng của vợ.
Cô ấy biết nấu nướng nhưng không thích dọn nhà, dọn bếp, lau chùi toilet. Tôi đi công tác vài hôm thì về đến nhà chẳng có chỗ để đặt chân vào. Sách vở học của con thì vứt tứ tung trên ghế, bàn khách đến tận bàn ăn. Thùng rác thì bốc mùi đến buồn nôn và mốc meo. Bếp ga thì bám đầy dầu mỡ, rau, muối... Nhà vệ sinh thì hoen ố, đen kịt... Tôi cáu gắt thì cô ấy thanh minh rằng sức đâu mà quán xuyến hết mọi việc khi vừa phải cơm nước, chợ búa, đi làm và chăm sóc cho hai đứa con khi tôi vắng nhà... Tôi đành im lặng vì có làm ầm ĩ, to chuyện thì cô ấy cũng chẳng bao giờ chịu sửa tính đổi nết.
Lạ một điều là ngày xưa thời con yêu nhau vợ tôi sạch sẽ, chu đáo lắm. Vì đức tính ấy tôi mới yêu cô ấy. Vậy mà từ lúc lấy chồng, sinh con cô ấy ngày càng đổ đốn ra như thế... Nói thật là nhiều khi tan sở tôi chỉ muốn đi đâu đó hóng gió chứ chẳng muốn về nhà để làm cái việc mà đáng ra đàn bà phải làm.
Khoản nấu ăn của cô ấy cũng khiến tôi nhiều phen kinh hãi. Cô ấy rửa cá, thịt xong chẳng bao giờ có thói quen rửa xà phòng trước khi cầm thứ gì đó ăn hoặc đút cho con ăn. Bởi thế mà thằng út 3 tuổi suốt ngày phải uống men tiêu hóa vì đau bụng đi ngoài. Cứ sờ vào cá, thịt xong là cô ấy lại tiện tay chùi luôn vào quần áo đang mặc rồi cầm hoa quả cho thằng nhỏ ăn. Tôi góp ý thì cô ấy lại gân cổ lên cãi: "Anh rách việc vừa thôi, ngày xưa ông bà mình có dùng đến xà phòng diệt khuẩn bao giờ đâu mà vẫn sống thọ, sống tốt đấy thôi". Đến cái việc vệ sinh cơ thể, hay sau khi đi vệ sinh cô ấy cũng bỏ luôn "thủ tục" rửa tay vì theo cô ấy thì "chẳng cần thiết, ở bẩn sống lâu".
Hãi hùng nhất là nhìn những bộ quần áo nhầu nhĩ của vợ. Tôi bảo cô ấy "đầu tư" vài bộ cho tử tế thì cô ấy gạt đi "Ôi dào, ở nhà ai để ý mà phải tốn tiền. Em chỉ cần đẹp ở ngoài còn về nhà mặc đồ rách cũng được". Thế hóa ra tôi thiệt lấy thiệt để bởi khi cô ấy xinh đẹp, thơm tho nhất thì tôi đâu có được hưởng?
Ám ảnh nhất về cái thói ở bẩn của vợ là tủ quần áo của cô ấy. Đồ nội y thay ra cô ấy cứ để cả tuần mới giặt một thể vì vợ tôi muốn "tiết kiệm". Duy chỉ có 2 bộ nội y cô ấy dành mặc đi làm thì luôn được nâng niu còn những thứ "phụ tùng" ở nhà thì rách lỗ chỗ, mốc meo, nhuốm màu cháo lòng nhìn phát hãi.
Mỗi lần "yêu" vợ tôi bị tụt hứng vì nhìn chiếc áo lót bạc thếch, dãn hết cỡ và "hương thơm cá thịt" còn vương vất trên những bộ đồ mặc nhà của cô ấy. Tôi đâu có đòi hỏi cô ấy phải mặc đồ thật sexy nhưng chí ít cũng phải sạch sẽ, thơm tho... Càng ngày độ bẩn của cô ấy càng cao và càng khó chữa. Tôi mệt mỏi và cũng không muốn nhắc nhở, tranh luận gì nữa.
Nếu cứ mãi thế này chắc tôi chỉ có nước đi ngoại tình mất thôi! Anh không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây vợ ơi!
Theo VNE
Kinh hãi những 'Hoạn Thư' của giới tính thứ 3 Ở những người thuộc giới tính thứ 3 (đồng tính luyến ái), chuyện ghen tuông, đâm chém, tự tử, tạt a xít... còn có phần "trội" hơn người thường. ' Hoạn Thư' của giới tính thứ 3 (Ảnh minh họa) "Món" nào cũng có Vụ án "thiêu sống chồng" của một cặp đồng tính tại Mộc Hóa - Long An chắc hẳn một...