Người tình của anh
Tôi tin rằng anh yêu mình, rằng anh ở với vợ chỉ vì trách nhiệm… (Ảnh minh họa)
Đã 3 năm rồi, tôi là người phụ nữ bí mật của anh… anh không có dự định tương lai gì với tôi hết. Biết mình thiệt thòi, nhưng tôi không thể bỏ anh.
Tôi và anh “có duyên mà không có phận”. Chúng tôi gặp nhau khi anh đã chuẩn bị lấy vợ. Còn tôi mới ra trường, đang đi kiếm việc làm. Tôi gặp anh khi tôi tìm đến khu trọ nơi anh đang ở để hỏi thuê phòng.
Lần gặp nhau đầu tiên ấy, anh cởi mở, dẫn tôi đến gặp bác chủ nhà. Hôm tôi chuyển đến ở, anh tận tình giúp đỡ tôi từ đóng cái mắc áo, lắp cái tủ vải để quần áo… Không có anh giúp đỡ thì tôi cũng chả biết làm thế nào. 4 năm học, tôi đều ở kí túc xá nên mọi việc ở bên ngoài rất lơ ngơ.
Tôi có cảm tình với anh ngay từ lần đầu gặp nhau. Khi chuyển đến ở, thấy tính cách anh đàng hoàng, ga lăng, nam tính, có tinh thần trách nhiệm, tôi đã phải lòng anh lúc nào không hay. Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ phải lấy một người như anh làm chồng. Còn anh cũng có vẻ rất quý mến tôi, rất hay tâm sự với tôi.
Nhưng rồi anh thông báo lấy vợ, anh tâm sự cô ấy đã mang thai được 3 tháng. Tôi không hề biết anh có người yêu… Thế mà anh chẳng nói gì, tôi cũng chả biết gì cả, cô ấy cũng chưa bao giờ đến đây từ khi tôi chuyển đến đây ở.
Anh xin lỗi là đã giấu tôi chuyện này. Anh thổ lộ rằng đã cảm mến tôi ngay từ ngày đầu gặp gỡ. Nhưng anh và cô ấy đã yêu nhau từ hồi cấp 3, bạn bè gia đình 2 bên đã biết rõ chuyện yêu đương của họ và cũng đã rục rịch chuẩn bị cưới từ khá lâu rồi. Hồi anh và tôi gặp nhau thì cô ấy đã có thai.
Anh bảo ngay từ lúc đầu gặp tôi, trái tim anh đã bị tôi đánh gục. Anh thích vẻ hồn nhiên, trong sáng, điệu cười lảnh lót của tôi. Anh bảo lúc gặp tôi, tình cảm của anh và cô ấy đã nhạt dần. Họ yêu nhau đã lâu và anh dần cảm thấy chán với tình yêu đó. Anh thấy tình cảm giữa 2 người tình nghĩa nhiều hơn là tình yêu. Anh đã có ý định chấm dứt chuyện tình cảm đó. Cho đến khi gặp tôi thì ý định ấy rõ ràng hơn.
Tôi quên mất mình đang là người thứ 3 xen vào gia đình anh… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Nhưng lúc đó thì cô ấy đã mang thai được 1 tháng. Vì trách nhiệm, rồi còn gia đình, bạn bè nữa nên anh không thể bỏ được cô ấy. Nhưng anh vẫn âm thầm yêu tôi. Anh bảo anh không muốn thổ lộ tình yêu với tôi vì thấy tôi quá hồn nhiên, anh sợ làm tổn thương đến tôi. Dùng dằng, dằn vặt mãi, cuối cùng anh cũng quyết định lấy cô ấy và nói tình cảm thật của mình với tôi.
Anh lấy vợ và chuyển đến nơi khác sống. Vợ anh cũng chuyển công tác từ dưới quê lên thành phố sống cùng chồng. Từ ngày lấy vợ, anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho tôi. Anh bảo anh không thể quên được tôi, anh sống với vợ chỉ là nghĩa vụ.
Tôi tin rằng anh yêu mình, rằng anh ở với vợ chỉ vì trách nhiệm. Tôi đã đồng ý sống với anh, yêu anh, chỉ là người phụ nữ đứng sau anh…
Ngày cuối tuần, anh thường lấy cớ đi trực để qua đêm lại nhà tôi. Đã 3 năm rồi tôi là người phụ nữ bí mật của anh. Tình yêu đẹp ban đầu, giờ không còn màu hồng như trước nữa… chẳng bao giờ anh có dự định tương lai gì với tôi. Anh đến, thường là vội vã, gần gũi tôi rồi về.
Tôi cũng không biết được chuyện tình cảm của tôi và anh rồi sẽ đi đến đâu. Nhưng tôi yêu anh, có anh lâu nay như một thói quen khó bỏ, tôi quên mất mình đang là người thứ 3 xen vào gia đình anh.
Gần đây, vợ anh biết chuyện của chúng tôi. Chị ấy để anh lựa chọn, nhưng anh tham lam, muốn giữ cả hai. Anh rất thương vợ, thương đứa con trai, cũng không muốn xa tôi. Anh bảo sống như thế này cũng có sao đâu, anh có thể lo chu toàn cho cả tôi và gia đình… còn vợ anh là người phụ nữ an phận, thương chồng, thương con, cô ấy sẽ phải thông cảm cho anh để giữ gia đình. Tôi không được tiếp xúc với vợ anh, nhưng tôi biết kinh tế trong nhà là do anh lo hết, chị cũng rất sợ và tôn trọng anh.
Tôi cũng rất thương chị ấy, không muốn cướp anh khỏi chị ấy nhưng cũng xót xa cho thân phận mình. Tôi muốn anh rõ ràng, nhưng anh vẫn không quyết định mà nói vẫn sẽ yêu tôi chừng nào tôi còn muốn ở cạnh anh ấy. Anh bảo, khi tôi đi lấy chồng, anh sẽ đồng ý rời bỏ tôi.
Anh thật ích kỷ, thật tham lam. Tôi thấy mình dần dần giống như vợ anh, quá yêu anh đến nỗi cam chịu, đều không muốn xa anh, cũng không thể có anh trọn vẹn cho mình.
Theo VNN
Hạnh phúc mong manh
Yến hiểu rằng hạnh phúc không bỗng dưng mà có... (Ảnh minh họa)
Yến hiểu rằng hạnh phúc không bỗng dưng mà có, mà nó còn cần sự hy sinh, cảm thông và sự bồi đắp của cả hai người...
Yến trở về làng chài bé nhỏ mà ngỡ ngàng vì sự đổi thay của nơi đây. Chỉ mới gần 10 năm mà những ngôi nhà hai tầng rồi 3 tầng đã thay thế cho những ngôi nhà lợp lá chỉ một trận bão là cuốn sách mọi thứ. Cuộc sống nơi đây đã thực sự thay đổi không chỉ ở những nếp nhà mà còn những người dân cũng thay đổi theo. Yến ngỡ ngàng mà không nhận ra nơi mà mình đã từng sinh sống, từng có cả một kho kỷ niệm.
Tiếng gọi giật giọng của ông Mười khiến Yến mừng ra mặt: "Này con bé thành phố về thăm quê đấy à, ngọn gió nào đã đưa con trở lại nơi này?". Yến nhìn ông mừng mừng, tủi tủi mà nghẹn ngào không nói nên lời. Ông Mười vội ôm con bé thành phố ông yêu quý mà cưng nựng như hồi còn bé: "10 năm rồi mà mày vẫn thế hả con, là người lớn, là cô giáo dạy con người ta rồi đấy. Thôi vào nhà rửa mặt mũi chân tay rồi ông kể cho nhiều chuyện".
Tiếng ông Mười vẫn sang sảng như ngày nào, chỉ có giờ trông ông đã già và không đi biển nữa. Yến còn nhớ ngày đầu tiên khi Yến được về quê với bà nội, khi đó chỉ mười tuổi chứ mấy. Một con bé thành phố ngơ ngác với tất cả mọi thứ, từ con sứa, con sam ngoài biển.
Chính ông Mười và bà nội của Yến đã dạy cho Yến biết nhiều điều mà một đứa trẻ thành phố không biết. Kể từ đó, Yến thích về quê, thích cái không khí đầm ấm tình người, thích những con người nồng hậu nơi đây. Đặc biệt là sau hai năm về sống hẳn với bà nội khi bố mẹ đi công tác nước ngoài đã cho Yến một người bạn, một mối tình đầu mà đến giờ vẫn để lại trong Yến nhiều nuối tiếc.
Nhà Thiện nghèo lắm, 6 miệng ăn chỉ trông chờ vào một mình bố đi biển. Những hôm biển dịu êm thì không sao, chứ hôm nào biển động trở về nhà sau một hành trình dài mệt mỏi nhìn 7 miệng ăn đang chờ mình, bố Thiện chỉ còn nước thở dài thườn thượt. Cả bà nội và ông Mười hàng xóm đều quý gia đình Thiện. Họ luôn là những người hàng xóm tốt bụng giúp đỡ gia đình Thiện bất kỳ lúc nào khó khăn. Ba gia đình gắn bó như keo với sơn, thế nên khi Yến về sống cùng bà nội, Yến cũng trở thành thành viên của cả 3 gia đình ấy.
Cả Thiện và Yến đều là những đứa trẻ và cùng lớn lên ở làng chài khốn khó. Chỉ khác một điều nhà Yến có điều kiện hơn rất nhiều. Yến chưa từng phải nhịn đói mà lại toàn ăn đồ ngon, mặc những bộ quần áo đẹp. Nhưng trong tiềm thức của Yến không có sự phân biệt giữa giàu và nghèo.
Yến quý mến, tôn trọng Thiện ở ý chí học hỏi, cố gắng phấn đấu không ngừng. Thiện phải học vào ban đêm khi đã hoàn thành những công việc của một người anh cả. Những quyển sách Yến mang sang cho và cả sự truyền đạt về kiến thức đã giúp Thiện tự học, tự suy ngẫm. Cả Yến và Thiện đều là những học trò xuất sắc của trường nhưng với cá nhân Yến thì Thiện luôn chiếm ngôi quán quân khi luôn vượt lên những khó khăn tưởng chừng không vượt qua nổi.
Chính sự động viên, chia sẻ của Yến giúp Thiện không khi nào lùi bước trước những khó khăn, nhưng nhờ thế mà Yến cũng trưởng thành lên rất nhiều. Rồi tình yêu đến với họ lúc nào không hay. Mười sáu tuổi, trái tim họ đã loạn nhịp mỗi khi ở bên nhau, sự nhung nhớ, những ánh mắt dõi theo mỗi khi một trong hai người trở về nhà.
Trái tim Yến vẫn đau đáu nhớ về Thiện như nhớ về một tình yêu mong manh... (Ảnh minh họa)
Cái khoảnh khắc ấy Yến nhớ mãi cho đến ngày hôm nay, ngay cả nụ hôn đầu tiên giữa gió biển mằn mặn, giữa những vì sao sáng. Hai trái tim hòa quyện như cùng đập chung một nhịp đập. Họ ngồi bên nhau, nắm tay nhau chạy suốt dọc bờ biển.
Ngay trong lúc này, khi ngồi cùng ông Mười ngắm biển vào ban đêm mà Yến như mường tượng ra thời khắc đó. Thật quý giá và trong sáng biết bao, đôi mắt Yến chợt buồn khôn tả. Ông Mười suốt từ bấy đến giờ mới nói: "Ông biết con về đây là để tìm thằng Thiện. Ông tiếc cho hai đứa chúng mày quá, giá như lúc đó bà con không mất thì chắc chắn tiếng nói của bà sẽ giúp cho các con.
Ngày con ra đi cũng là ngày ông biết thằng Thiện vật vã lắm. Cả ngày hôm ấy, một mình nó cứ thang lang ở ngoài biển, gào lên không ngớt gọi tên con. Nhìn nó tội đến phát khóc. Thời gian sau đó, nó như hoàn toàn trở thành một con người khác, trầm tính ít nói, nó lao đầu vào học như một con trâu không biết mệt mỏi.
Năm sau đó, Thiện đỗ Đại học Kinh tế. Với vẻn vẹn một triệu ông cho, một mình nó lên thành phố trọ học. Vừa học vừa làm giờ sau gần chục năm, nó trở về làng chài này khiến ông không nhận ra, con chỉ về sớm một chút nữa là gặp được nó. Nghe đâu giờ nó làm cho một công ty đa quốc gia nào đó, tiền toàn lĩnh bằng đô la. Đấy con xem, cả bố mẹ nó và mấy đứa em giờ đã theo nó lên thành phố rồi đấy. Nó quyết làm giàu để không bị ai khinh bỉ, con ạ!".
Yến chứa từng câu, từng chữ của ông Mười mà con tim như bị ai đó bóp nghẹt. Yến hiểu tại sao Thiện lại quyết chí làm giàu đến vậy. Chính những lời khinh miệt của bố mẹ Yến đã gây tổn tương nặng nề đối với Thiện.
Ngay ngày trở về thành phố theo bố mẹ, Yến đã tự trách bản thân mình sao lúc đó không quyết tâm để bảo vệ tình yêu của hai đứa, để trái tim của cả hai đều không bao giờ bị tổn thương. Giờ đây ngay chính trong lòng mình, Yến chưa bao giờ bước qua khỏi tình yêu của Thiện. Trái tim Yến sau mười năm, hai mươi năm hay lâu hơn nữa vẫn vậy, vẫn đau đáu nhớ về Thiện, như nhớ về một tình yêu mong manh.
Trước khi trở về thành phố, ông Mười vẫn không quên khuyên Yến: "Ông biết là trái tim của hai cháu vẫn còn dành cho nhau. Cháu hãy tìm nó như sửa sai cho những quan niệm sai lầm của bố mẹ và sửa sai cho cả nghị lực của chính mình. Cháu hãy mạnh mẽ bởi hạnh phúc giờ đang ở trong tầm tay của cháu. Rồi tình yêu sẽ nhanh xóa đi những quá khứ không vui, để hạnh phúc ngọt ngào sẽ đến với hai con tim yêu nhau. Hãy đi tìm Thiện ngay trong chính thành phố của cháu".
Cầm địa chỉ trong tay nhưng Yến cứ thấy bồi hồi làm sao. Bao nhiêu câu hỏi đặt ra với Yến. Liệu Thiện có tha thứ cho Yến, tha thứ cho những suy nghĩ nông nổi ngày ấy, rằng tình yêu của họ sẽ chẳng đơm hoa kết trái nếu thiếu sức mạnh của vật chất? Yến đã sai, ngàn lần sai rồi, giờ muốn làm lại cũng là cả một vấn đề, thế mới biết hạnh phúc thật mong manh với những ai không biết trân trọng nó.
Yến hiểu rằng hạnh phúc không bỗng dưng mà có, mà nó còn cần sự hy sinh, cảm thông và sự bồi đắp của cả hai người. Yến mong gặp Thiện hơn bao giờ hết để làm lại những gì của 10 năm trước cô đã không làm nhưng xem ra thật khó. Trước mắt Yến, hình ảnh của Thiện bỗng thật xa vời.
Theo HPGĐ
'Ma lô đề' trong ký túc xá "Hôm nay mùng 1, lấy may đầu tháng chị ghi cho em con 82 - 28, 500 điểm, trả trước một nửa, ghi nợ lãi một nửa chị nhé!". "Tháng rồi làm ăn đen đủi quá vẫn chưa trả hết nợ cho bà chị được. Hết tháng này mà không gỡ được quả nào em sẽ về bảo ông bà già vay ngân...