Người tình cấm tôi ly dị vợ
Ban đầu tôi cứ tưởng, khi tôi nói với em rằng, tôi sẽ li dị vợ thì em sẽ vui mừng lắm, sẽ sung sướng vì cuối cùng cũng gạt được một tình địch quan trọng.
Nhưng không, thái độ của em thật lạ, em có vẻ không hào hứng gì. Em ngồi trầm lặng và suy nghĩ một hồi lâu. Em bảo: “Em không muốn anh bỏ vợ, mục đích của em không phải là chen chân vào gia đình anh để hi vọng anh sẽ từ bỏ chị ấy cùng hai đứa con nhỏ. Em chỉ là đã quá yêu anh, yêu đến mức không thể kiểm soát hành động của mình. Nên em đã lén lút quan hệ với anh dù cảm thấy áy náy vô cùng. Chỉ hi vọng, em được yêu anh mãi như thế này, cho tới khi em có thể có cơ hội đón nhận một tình yêu mới. Anh hãy suy nghĩ lại”.
Nghe những lời nói của em, tôi không biết em có thật lòng suy nghĩ như vậy hay không. Nhưng ánh mắt của em có vẻ là chân thành. Em tâm sự về những gì em đã phải trải qua khi yêu tôi. Em nói, ngày đầu tiên gặp tôi, em đã có cảm tình, chính vì tôi rất giống với người yêu cũ, người yêu đầu tiên của em. Thế nên, em tìm cách tiếp cận tôi, không phải vì tôi giàu có, sang trọng gì cả. Chỉ là em muốn biết, con người thực sự của tôi có giống như người cũ của em hay không.
Chính sự tình cờ ấy đã khiến chúng tôi gắn kết với nhau. Ban đầu, tôi có ý định thử lòng em, thử yêu em, muốn xem em là người thế nào cũng giống như em tìm hiểu tôi vậy. Đàn ông thường hay tham lam, khi có vợ rồi cũng vẫn muốn này kia với cô này, cô khác. Tôi và em đều có mục đích giống nhau nhưng tôi tính toán hơn là muốn thử yêu em. Thật ra em cũng không thể biết trong lòng tôi nghĩ những gì.
Dù tôi có vợ em vẫn muốn ở bên cạnh tôi.
Vậy mà, sau một thời gian tiếp xúc với em, tưởng tôi là người lừa dối em, cuối cùng, chính em lại lừa được tôi. Em lừa được tôi chính là vì em có được tình cảm của tôi. Tôi yêu em thật lòng, thật sự cảm thấy gần gũi em, muốn có được em. Và chính tôi đã phải thú nhận với em rằng, tôi là gã đàn ông đã có vợ, chưa cần em phải tìm hiểu. Tôi thú nhận với em tất cả khi em cũng thổ lộ tình yêu dành cho tôi. Hai đứa ôm nhau khóc như những đứa trẻ vì em thừa hiểu yêu một người đàn ông có vợ là như thế nào và em cũng hiểu kết cục của nó. Mãi mãi chỉ là một mối tình vụng trộm vì tôi bây giờ không những có vợ mà còn có hai con. Nhưng, sau khi tôi thú nhận, em đã nói, hãy cho em thời gian, em yêu tôi chân thành và thật tình, dù tôi có vợ em vẫn muốn ở bên cạnh tôi.
Video đang HOT
Và cũng từ đó, chúng tôi nuôi mối tình này kéo dài suốt 3 năm. Thời gian 3 năm ấy, tôi giống như người được sống lại quãng đời trẻ tuổi. Em chăm sóc tôi, quan tâm tôi, lo lắng cho tôi và tôi cũng làm vậy với em, giống như khi tôi còn đi tán gái. Cuộc sống như vậy thật lãng mạn, thích thú. Em không đòi hỏi thứ gì, không bao giờ nhận quà cáp của tôi và cũng không bao giờ yêu cầu tôi phải thế này, thế kia. Phải nói tình cảm ấy thật đẹp. Mỗi lần em mệt, em buồn là chúng tôi lại ở bên cạnh nhau động viên nhau.
Tôi hay kể cho em về gia đình tôi, em cũng vậy, chưa bao giờ em đòi hỏi thứ gì. Tôi cảm thấy ngưỡng mộ người con gái ấy nhưng luôn nghĩ, em quá thiệt thòi vì không có được tình yêu của tôi trọn vẹn. Vợ tôi, cũng là người phụ nữ tốt, chỉ là sau khi cưới nhau, cuộc sống vợ chồng không như ý. Vợ tôi tính tình thay đổi, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền bạc và hay cáu bẳn với gia đình tôi. Nói chung, tôi và vợ đã có cuộc sống không hạnh phúc từ lâu rồi nên khi gặp em, tôi dường như với gia đình chỉ còn là trách nhiệm.
3 năm, tôi bắt em phải chịu quá nhiều thiệt thòi. Và cuối cùng, tôi quyết định li dị vợ để đến bên em. Tưởng rằng như vậy sẽ mang lại được hạnh phúc cho người con gái tôi yêu nhưng ai ngờ, em phản đối. Tôi bàng hoàng. Tôi còn nghĩ, em hi vọng tôi bỏ vợ sớm ngày nào hay ngày ấy, em muốn tôi cưới em, cho em một danh phận. Nhưng thật không ngờ em lại nói rằng: “Em không mong muốn anh bỏ vợ, em muốn anh là người chồng, người cha tốt. Hi vọng anh sẽ yêu em và em cũng vậy nhưng chúng mình hãy cứ như thế này thôi. Em sẽ cố gắng tìm một mối tình mới để có thể quên anh, nhưng hãy cho em thời gian”. Anh đừng bỏ vợ, chị ấy và con không có tội, câu nói ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Tôi thật sự không thể ngờ em lại là người con gái như vậy.
Trước đây, tôi còn nghĩ sẽ bỏ vợ sống bên cạnh em, nhưng mà giờ đây, em đã nói như vậy thì tôi phải làm sao? Tôi yêu em nhưng cũng không muốn làm khổ em thêm nữa. Tôi muốn từ bỏ em, không phải tôi muốn chạy trốn vì tôi thật lòng yêu em nên mong em có cuộc sống hạnh phúc, vui vẻ. Tôi đúng là một gã ích kỉ, bước vào cuộc đời em còn biến em thành người khổ sở vì lụy tình thế này!
Theo Ngoisao
Bố mẹ cấm bỏ chồng dù chồng đánh tơi tả
Khi tôi mang đứa con về nhà khóc lóc với khuôn mặt bầm tím, đầy vết thương, van xin bố mẹ cho tôi ở lại nhà, bố đã không đồng ý.
Bố nhất định bắt tôi về lại nhà chồng, còn không cho tôi vào nhà, bảo là, đã lấy chồng thì phải theo chồng. Thì tôi luôn hiểu đạo lý, con gái có chồng không nên hành hạ bố mẹ, phải biết tự lo cuộc sống vợ chồng mình. Nhưng đó là những trường hợp khác, đằng này, gia đình chồng khinh thường, có coi tôi ra gì đâu.
Thấy thái độ của bố, tôi gào lên: "Bố định để nhà ấy giết chết con à mà bố không cho con vào. Con là con gái bố, cái nhà ấy là địa ngục, là tù đầy, con không thể tiếp tục sống". Bố tôi vẫn không thay đổi ý định, bố mắng tôi: "Mày có làm sao thì nhà chồng mày mới thế, chứ tự nhiên nó lại đánh mày à. Bình thường, nó là thằng nho nhã, đâu có vũ phu, chắc tại mày ghê gớm quá thôi".
Thì đúng là, bình thường chồng tôi vốn là người nhìn bảnh trai, nho nhã, thậm chí là còn có chút thư sinh. Nhưng ai nhìn mặt mà bắt hình dong được. Vả lại, bố tôi không hay tiếp xúc với anh ta, có cũng là những lúc gặp qua quýt. Tất nhiên, với người lớn anh ta phải thưa gửi, khúm núm rồi ngoan ngoãn. Chả lẽ lại hỗn láo, coi nhà vợ không ra gì đúng là hết thuốc chữa.
Thực tình, kinh tế của mình mà không chủ động được thì tôi đã chán lắm rồi, chứ đừn nói tới việc, tiền đi làm đưa cho người khác giữ rồi hàng tháng xin xỏ. (ảnh minh họa)
Nhưng bố ở ngoài cuộc bố đâu có hiểu, về cái nhà ấy, anh ta lộng hành, bảo thủ, vũ phu thế nào. Bao nhiêu năm sống ở nhà chồng, tôi chưa bao giờ có được quyền đưa ra ý kiến nào cả. Tôi chỉ biết câm nín, còn chồng tôi, mẹ chồng tôi quyết định, và tôi phải làm theo. Tiền đi làm của tôi hàng tháng, chỉ giữ lại tiêu chút ít, còn lại phải đưa cho mẹ chồng quản. Vì bà bảo, hai đứa phải gom góp tiền vào lấy vốn làm ăn, đưa cho bà quản, không thể tiêu pha hoang phí được. Hàng tháng chỉ được tiêu bao nhiêu tiền sinh hoạt, cần cái gì quan trọng thì báo cáo với bà.
Thực tình, kinh tế của mình mà không chủ động được thì tôi đã chán lắm rồi, chứ đừn nói tới việc, tiền đi làm đưa cho người khác giữ rồi hàng tháng xin xỏ. Tôi không đồng ý, ca thán với chồng thì anh bảo tôi tính toán, ki bo với mẹ anh. Mẹ chồng giữ chứ đi đâu mà mất, cần thì nói với mẹ. Anh cau có, khó chịu với tôi, bảo tôi làm dâu không biết điều.
Tôi vốn không thích sống bon chen, cũng không thích nịnh nọt ai hay chơi khăm ai cản, tính tôi an phận. Thế nên, nhà tôi có cô em chồng, đang yên đang lành cứ hay kích bác, bới móc chuyện của người tôi cũng không để tâm. Vậy mà, thấy tôi hờ hững cô ấy còn bảo tôi khinh cô ấy, không tiếp chuyện. Chẳng hiểu cô ấy nghe lỏm ở đâu còn biết, tôi cho cô bạn thân vay tiền, hôm cô ấy đến nhà tôi chơi. Vì tôi có tích cóp được tí xíu. Thế nên, mẹ chồng tôi nổi tam bành, bảo tôi giấu giếm bà tiết kiệm quỹ đen. Rồi mẹ nói với chồng tôi, bảo tôi không biết điều.
Vậy mà bố tôi lại hắt hủi tôi, bảo tôi sai mới bị người ta đánh. Tôi sai gì nào, hay là tại tôi quá nhịn, quá tử tế với nhà chồng? Hay là tại bố mẹ không muốn mang tiếng vì đứa con gái như tôi?(ảnh minh họa)
Tôi sinh con mà không được một miếng thịt. Mẹ chồng tôi không chăm tôi đã đành, mới được có hơn tháng ở cữ, bà để tôi tự túc mọi thứ, từ chợ búa, cơm nước, giặt giũ. Càng nhìn con tôi càng thương nên cố gắng bằng mọi cách sống cho thật tốt. Sau này khi con khôn lớn thì tính sau.
Hôm rồi chồng tôi nói chuyện dùng tiền ấy cho anh trai vay, vì anh chị cần xây nhà trước, mẹ tôi cũng bảo vậy, khiến tôi tức điên. Tôi phải sống trong căn nhà chật hẹp, ức chế đầy người anh không quan tâm, mang tiền tôi tiết kiệm bao năm nay cho anh đi xây nhà, đến bao giờ mới nhận lại. Tôi không cho phép, anh ta quát tôi bảo: "Mày có quyền gì mà không cho phép, tao chỉ nói với mày cho mày biết, chứ không phải là chuyện mày đồng ý hay không tao mới dám làm. Anh tao, tao cho vay, mày cản được à. Không thích thì biến!".
Anh xưng mày tao với tôi, nghe anh chửi bới mà tôi nghẹn cứng cổ họng, rưng rưng nước mắt. Tôi đã nhịn đủ rồi, đã chịu đủ rồi. Tôi phải vùng lên vì con tôi, sống thế này như chết: "Được, anh thích cho vay thì cho, nhưng trả lại tiền của tôi, tôi còn nuôi con tôi. Tiền anh, anh cho anh trai anh vay, tôi không cấm. Anh không nghĩ tới mẹ con tôi, anh không nuôi được con thì để tôi nuôi". Nói rồi, anh ta đạp vào người tôi ngã ngửa, đánh cho tôi một trận tơi bời. Đó là lần đầu tiên anh ta đánh tôi nhưng cũng là trận đòn khiến tôi nhớ đời. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản, cảm thấy bế tắc, nhọc nhằn, đau khổ. Tôi không biết nên làm thế nào nên mới bế con về nhà bố mẹ đẻ, cầu xin bố mẹ đẻ cưu mang tôi.
Vậy mà bố tôi lại hắt hủi tôi, bảo tôi sai mới bị người ta đánh. Tôi sai gì nào, hay là tại tôi quá nhịn, quá tử tế với nhà chồng? Hay là tại bố mẹ không muốn mang tiếng vì đứa con gái như tôi?
Theo VNE
Tôi sẽ 'thủ tiết' vì anh Đã 10 năm qua, ai cũng hỏi tôi tại sao không lấy chồng, khi mà giờ đây, tôi đã 35 tuổi rồi. Cái ngày tôi và anh hứa hẹn đủ điều, hứa yêu thương nhau trọn đời và sẽ lấy nhau, tôi vẫn nhớ như in. Nhưng khi chưa kịp làm đám cưới, anh đã ra đi. Tôi không biết, anh còn trên...