Người thương tôi, tôi xa cách, kẻ vô tình, tôi thầm thương…
Giữa một mối quan hệ mọi thứ chỉ là thói quen, cách tốt nhất để chấm dứt là chúng ta tập sống không còn những hành động đó nữa. Chỉ là từ ý nghĩ thành lời nói, từ lời nói chúng ta biến nó thành hành động, và đương nhiên khi hành động quá nhiều chúng trở thành thói quen.
Những chuỗi ngày cô độc đeo bám lấy tôi! Đêm nay sao dài quá, giữa phố thị đông đúc tôi không thể tìm nổi cho mình một tri kỷ. Người thương tôi, tôi xa cách, kẻ vô tình tôi thầm thương.
Nếu có thể, anh ấy có thể ngồi lại nghe tôi nói thì chắc chúng tôi không xa cách nhau như bây giờ. Cũng bởi cái tính nóng nảy của tôi, khiến mọi thứ tệ thêm. Anh ấy im lặng, tôi im lặng, mọi thứ đang dần chìm sâu vào hố đen chôn vùi. Có lẽ không có tình cảm nào đau đớn hơn khi ta yêu đơn phương một người – dù biết rõ họ không thể thuộc về mình. Em tự hỏi chính em: Tại sao em không làm theo lý trí của mình? Tại sao không thể ngừng yêu anh? Tại sao giữa chúng ta chỉ có thể là bạn- đặc biệt hơn một chút vậy? Tại sao có thể ở cạnh nhau mà không thể cuồng say thực sự một lần?…
Những chuỗi ngày cô độc đeo bám lấy tôi! Đêm nay sao dài quá, giữa phố thị đông đúc tôi không thể tìm nổi cho mình một tri kỷ. (Ảnh minh họa)
Chắc bởi vì anh “thương” em nên không muốn đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh. Mà chẳng phải thương đó có lẽ là một thói quen, thói quen khó bỏ hơn bình thường phải không anh?. Hằng ngày em cứ quấn lấy anh, cứ theo anh và gọi cho anh quá nhiều. Vậy nếu em từ bỏ tất cả những thói quen đó anh có còn nhớ đến em?.
Video đang HOT
Chắc bởi vì anh “thương” em nên không muốn đẩy em ra khỏi cuộc sống của anh. (Ảnh minh họa)
Giữa một mối quan hệ mọi thứ chỉ là thói quen, cách tốt nhất để chấm dứt là chúng ta tập sống không còn những hành động đó nữa. Chỉ là từ ý nghĩ thành lời nói, từ lời nói chúng ta biến nó thành hành động, và đương nhiên khi hành động quá nhiều chúng trở thành thói quen. Để bắt đầu sống không có anh, em sẽ từ bỏ việc mỗi sáng khi thức dậy gọi cho anh.
Em không rõ mất bao lâu chúng ta thôi nghĩ về nhau, hay chỉ mình em nặng lòng và tự dằn vặt. Đến phút cuối khi em từ bỏ anh và tình cảm của mình em vẫn không thể làm theo lý trí, mọi chuyện đều làm theo lời mách bảo của con tim. Cuộc sống này quả thực không có ” giá như” chỉ có “hậu quả” và “kết quả”, em sẽ chờ kết quả của mình.
Theo Guu
25 tuổi, không một mối tình sâu đậm nào vắt vai...
Tôi đã rất nhiều lần ước ao có thể tìm được một người yêu, một người có thể hiểu tôi, tôi cũng mơ về một gia đình nhỏ, tôi sẽ làm hết tâm sức mình cho gia đình ấy, tôi tự tin mình có thể làm được điều ấy, nhưng đã 25 năm trôi qua, không một mối tình sâu đậm, không một cái nắm tay ấm áp, một nụ hôn sẻ chia, có thật là tôi đang sống, hay tôi đã chết ở tuổi 25.
Nếu không có gia đình, không có tình thương của cha mẹ, anh chị, bà con, tôi chắc sẽ buông bỏ cuộc đời này, tôi cảm thấy mệt mỏi quá rồi.
Tôi, một cô gái năm nay đã 25 tuổi, có công việc tương đối ổn định, thu nhập tương đối khá, gia đình tốt, nhan sắc bình thường, tính tình...chẳng biết nói sao . Tôi vào thành phố Hồ Chí Minh năm 18 tuổi, học xong đại học, tôi ra trường và kiếm việc làm luôn ở đây, vậy là tính cho tới thời điểm này tôi đã sống ở đây được 7 năm.
Từ khi xa nhà, tôi luôn cố gắng mạnh mẽ, tự lập trong mọi công việc, và mọi thứ, thói quen hình thành trong tôi, tôi mạnh mẽ độc lập, tự tôi có thể làm mọi việc trong cuộc sống, nhưng không ai biết rằng trong mỗi nụ cười tôi vẫn luôn thấy đơn độc. Tôi đã nhiều lần tự hỏi chính mình, đây là số phận của tôi? Hay là con đường tôi tự chọn lấy? Hay thói quen đã làm tôi ra như vây?
Tại sao lại là tôi không thể tìm kiếm cho mình một bờ vai để tựa vào? Tại sao lại là chính tôi đơn độc trong mọi công việc, chẳng lẽ đó là số phận của tôi. Nhìn bạn bè có người yêu, có người thương, đứa lấy chồng, đứa vui vẻ bên gia đình đầm ấm, chỉ có tôi luôn cảm thấy đơn độc giữa dòng người xuôi ngược.
Khi ở thành phố, tôi đi làm, cũng tham gia các hoạt động này nọ, cũng tụ tập bạn bè, cũng có người thích tôi, nhưng người ấy quá tệ so với những gì tôi kì vọng. Họ không chạm được vào tâm hồn trống rỗng cô độc của tôi. Tôi tiếp tục với guồng quay công việc, đôi khi cũng thấy mệt mỏi, chùng chân mỏi gối, muốn trở về làm đứa con gái yếu đuối trong gia đình.
Nhưng mỗi khi tôi về đến nhà, nhìn cảnh cha mẹ, anh chị, tôi lại phải dặn lòng mình phải mạnh mẽ độc lập, để họ có thể dựa vào, và cuộc sống tôi tiếp tục xoay đều, con tim tôi, tâm hồn tôi trở nên chai sạn, tôi vẫn có thể thấy chạnh long khi nhớ về quê, nhớ về những người tôi yêu thương, tôi có thể thấy thương cảm trước những cảnh éo le trong đời, tôi có thể phẫn nộ khi thấy bất công,...nhưng rất ít khi tôi khóc, cuộc sống tập cho tôi thói quen kìm nén cảm xúc của chính tôi.
Rất nhiều lần tôi tự hỏi chính mình, tôi là ai giữa cuộc đời này? Là ai? Và ai có thể nghe những lời tâm sự , ai có thể hiểu được tâm hồn đã chai sạn này? Không ai cả, chỉ có chính tôi hang ngày tập gặm nhấm nõ mỗi ngày.
Tôi đã rất nhiều lần ước ao có thể tìm được một người yêu, một người có thể hiểu tôi, tôi cũng mơ về một gia đình nhỏ, tôi sẽ làm hết tâm sức mình cho gia đình ấy, tôi tự tin mình có thể làm được điều ấy, nhưng đã 25 năm trôi qua, không một mối tình sâu đậm, không một cái nắm tay ấm áp, một nụ hôn sẻ chia, có thật là tôi đang sống, hay tôi đã chết ở tuổi 25. Nếu không có gia đình, không có tình thương của cha mẹ, anh chị, bà con, tôi chắc sẽ buông bỏ cuộc đời này, tôi cảm thấy mệt mỏi quá rồi.
Nhưng nếu tôi làm vậy chắc chắn gia đình tôi sẽ gục ngã, mọi người sẽ phê phán về một con nhỏ có đủ điều kiện, sướng như vậy mà còn đòi hỏi, không có chuyện gì làm rảnh quá lên đây than vãn. Nhưng tôi muốn nói rằng có tất cả moi thứ nhưng không có ai hiểu được một phần trong tâm hồn mình đang đơn độc, đang trống trải, đang rỗng toét, đang mỏi mệt chán nản thì cuộc sống này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Có thật tôi sẽ sống những năm tháng như thế này mãi về sau, tôi có thể mạnh mẽ đến cuối con đường.
Cuộc sống sao lại mệt mỏi vậy, nhưng vẫn phải làm ra bộ mặt hài lòng, bộ mặt thỏa mãn, bộ mặt vui sướng, tôi vẫn phải gượng diễn mãi trong cuộc đời tôi sao...? Tôi đã luôn mơ mộng về một mối tình giản dị nhưng nồng ấm, anh và tôi sẽ chẳng cần đến những nhà hàng sang trọng, chẳng cần những món quà đắt tiền, tôi chỉ cần anh có thể nắm tay tôi đi qua những buồn vui cay đắng khổ đau trong cuộc đời này. Chẳng lẽ mong ước ấy lại xa xỉ đến vậy sao?
Theo Blogtamsu
Mẹ người yêu cũ đề nghị tôi sinh cho bà "cháu trai nối dõi" Lúc bọn em yêu nhau mặn nồng bà ra sức ngăn cản. Sau khi anh lấy vợ, bà lại đến đề nghị em sinh con cho anh vì vợ anh không sinh được "thằng cu nối dõi". Em sinh ra ở một tỉnh miền núi, mẹ em phải "ăn bữa trưa lo bữa tối" để nuôi 5 người con. Thế mà cha em...