Người thương binh hơn 20 năm mơ một mái nhà trên cạn
Ngôi nhà tuềnh toàng, xiêu vẹo nơi mé kênh là chỗ trú ngụ của 8 thành viên trong gia đình người thương binh nghèo. Suốt hơn 20 năm qua họ đã sống trong nỗi phập phồng vì nó có thể sập bất cứ lúc nào.
Hơn hai chục năm qua, thương binh Nguyễn Văn Nhượng vẫn tá túc trong căn nhà tạm bợ như thế này. Ảnh: Nguyên Vũ.
Con đường đất ở ấp Thanh Phước, xã Thanh Điền, huyện Châu Thành (Tây Ninh) dẫn vào nơi ở của thương binh 2/4 Nguyễn Văn Nhượng chỉ vừa đủ cho một chiếc xe máy lưu thông. Hai bên đường là kênh rạch, lác đác có vài căn nhà tạm mà một phần diện tích của chúng là bờ kênh còn lại nằm nhô hẳn ra mặt nước của rạch.
Ngôi nhà tuềnh toàng của ông Nhượng cũng thuộc dạng như thế nhưng nằm cuối con đường đất nhỏ của xóm nghèo này. Vật liệu để chủ nhân dựng căn nhà nằm chênh vênh ven bờ kênh Tây Ninh chỉ là những tấm gỗ rẻ t.iền và những mảnh vải nhựa loang lổ. Do không có đất nên ông Nhượng phải phải dựng nhà dựa trên những chiếc cọc được đóng dưới kênh làm trụ đỡ cho nơi ở của 8 thành viên. Họ đã sống như thế suốt hơn 20 năm qua.
Người đàn ông 49 t.uổi tỏ vẻ bối rối khi có khách đến thăm nhà. Mãi sau ông mới tìm được khoảng trống dưới sàn để làm nơi tiếp khách. Nở nụ cười hiền, ông bảo: “Hôm nay nắng ráo là thế, chứ gặp lúc mưa bão nhà tôi cứ rung rinh theo từng cơn gió mạnh. Còn nước dưới sông mà vỗ mạnh thì cũng run bởi chỉ cần 2 chân trụ đỡ của căn nhà bị gãy thì cả gia đình tôi sẽ lọt thỏm xuống dòng kênh”.
Ông Nhượng nhập ngũ năm 1985, chiến đấu tại chiến trường Campuchia. Trong một lần đ.ánh trận, ông bị thương nặng ở phần dưới hông nên được đưa về nước điều trị. Từ ngày xuất ngũ, người thương binh hạng 2/4 mưu sinh bằng nghề đ.ánh cá ở các kênh rạch của vùng Tây Ninh. Căn nhà nơi gia đình ông sinh sống được cất từ những năm 1978. Khi trở về từ chiến trường nó đã xiêu vẹo, hư hỏng nên ông đành cất tạm ngôi nhà gỗ ngay tại vị trí cũ, cũng nằm dọc mé kênh. Những tưởng chỉ là nơi ở tạm nhưng suốt hơn 20 năm qua cả 8 thành viên trong gia đình vẫn tá túc tại đây bởi họ không có mảnh đất nào để ở hay canh tác nông nghiệp.
Video đang HOT
“Từ chiến trường trở về tôi cũng được chính quyền hỗ trợ 4 triệu đồng nhưng cũng gặp nhiều chuyện phải chi tiêu. Cuộc sống của cả gia đình đành phụ thuộc vào nghề cá. Nhưng mỗi lần lội sông chân tôi lại đau nhức, nhất là mùa lạnh. Giờ mình đã lớn t.uổi, chỉ mong chính quyền cấp cho mảnh đất để ở, ổn định cuộc sống”, ông Nhượng chùng giọng.
Theo Hội Cựu chiến binh xã Thanh Điền, hiện toàn xã chỉ có 7 hộ nghèo và cận nghèo. Trong đó 5 ấp không có hội viên thuộc Hội cựu chiến binh xã là hộ nghèo, mà trong đó có ấp Thanh Phước – nơi sinh sống của thương binh Nguyễn Văn Nhượng, một người không có đất ở lẫn đất sản xuất, mà theo cách nói đời thường là “không mảnh đất cắm dùi”. Điều này đồng nghĩa, ông Nhượng không được hưởng chính sách từ hộ nghèo.
Hàng tháng, ông chỉ được lãnh t.iền chế độ thương binh 2/4 và t.iền bán cá đ.ánh bắt được. Mà nguồn thu nhập từ nghề cá ở đây cũng khá bấp bênh.Vợ của ông Nhượng chỉ ở nhà phụ giúp gia đình và chăm sóc cho chồng những lúc trời trở gió khiến vết thương năm xưa h.ành h.ạ đau buốt. 6 đứa con của ông bà đều dở dang học hành khi vừa sang đầu cấp hai. Rồi chúng cũng theo nghề cá của cha, men theo các con rạch mà đ.ánh bắt từng con cá rồi mang ra chợ bán.
Con cá đ.ánh bắt dưới kênh rạch là nguồn thu nhập chính của gia đình thương binh Nguyễn Văn Nhượng. Ảnh: Nguyên Vũ.
Ông Nguyễn Xuân Tiến, Phó Chủ tịch Hội Cựu chiến bình xã Thanh Điền, huyện Châu Thành cho biết nguồn quỹ của Hội tính đến cuối tháng 5 năm nay chỉ trên 44 triệu đồng. Với số t.iền này, chỉ có thể thăm nom hội viên lúc ốm đau, hay tặng quà ngày lễ tết chứ không thể giúp vốn cho hội viên làm ăn hay xây nhà.
Cũng theo ông Tiến, hiện Hội cựu chiến binh xã Thanh Điền còn có một nguồn vốn khác là “Vốn xoay vòng giúp nhau làm kinh tế” do hội viên đóng góp, không tính lãi, với tổng số t.iền tính đến thời điểm này là 153 triệu đồng. Nhưng do số lượng hội viên Hội cựu chiến binh xã lên đến 170 người, nên chia ra bình quân mỗi người được nhận nguồn vốn này cũng không được bao nhiêu.
Vậy là, dù gia đình ông Nhượng đã sống tạm bợ tại bờ kênh Tây Ninh với phập phồng nỗi lo sập nhà khi nước lớn suốt hơn 20 năm qua, song ước mơ về một căn nhà trên bờ đất khô ráo vẫn tiếp tục là mơ ước.
Theo VNE
Người thương binh vượt lên hoàn cảnh
Ít ai nghĩ một thương binh nghèo, đầu hai thứ tóc, nhưng hằng năm ông vẫn trích từ 6 - 8 triệu đồng để hỗ trợ quỹ khuyến học. Do đó việc ông được nhận danh hiệu cao quý: "Công dân ưu tú Thủ đô 2011" là điều không khiến ai ngạc nhiên. Người thương binh ấy là ông Trịnh Văn Hùng.
Thương binh Trịnh Văn Hùng.
Chúng tôi cũng không quá khó để tìm đến nhà ông - một trang trại khép kín thuộc xã Trung Giã, huyện Sóc Sơn (Hà Nội). Người nông dân chất phác ấy tiếp chúng tôi rất niềm nở.
Sinh năm 1953 trong một gia đình truyền thống theo cách mạng, 18 t.uổi, chàng trai Hùng nhập ngũ. Sau 3 tháng huấn luyện, ông về Tiểu đoàn 46, Sư đoàn 304A. Năm 1971, ông vào chiến trường Quảng Trị. Năm 1976, ông Hùng bị thương trong một trận giặc càn và được về nghỉ dưỡng, song đến năm 1978 ông tái ngũ.
Chiến tranh kết thúc, ông trở về nhà với chất độc da cam trong người và mỗi khi trở trời lại bị bệnh sốt rét h.ành h.ạ. "Lúc trở về, tôi thấy thiếu hẳn niềm tin sống, đặc biệt khi đi hỏi vợ, do nhà nghèo cộng với thân hình tiều tụy nên nhà vợ không đồng ý. May sao được bà con tác động, nếu không chắc giờ vẫn đơn côi" - ông Hùng hóm hỉnh.
Lập gia đình, hai vợ chồng ông có với nhau bốn mặt con, ba đứa đầu bình thường, nhưng đứa út từ khi sinh ra đã èo uột và hay ốm đau. Thương con, nên ông bà chạy vạy khắp nơi để tìm thuốc chữa, nhưng sau mới biết, nguyên nhân do ảnh hưởng bởi di chứng chất độc da cam.
Không than trách số phận, ông Hùng lại cùng vợ bươn chải làm ăn. Ông đã tìm đến nhiều làng nghề để học làm, như đến làng bánh cuốn Thanh Trì, làng bún Phú Đô,... nhưng đều không thể áp dụng thành công. Tình cờ nghe được thông tin về các mô hình trang trại chăn nuôi và thấy hiệu quả và phù hợp với mảnh đất cằn quê hương, ông Hùng quyết tâm nuôi lợn.
Khoảng đầu năm 2000, có ít vốn, vợ chồng ông đã dựng một trang trại lợn với khoảng 30 con lợn nái, sau một năm thu được lãi 100 triệu đồng. Số t.iền lãi lại được ông dành dụm và mở rộng đầu tư. Sau mười năm, số đầu lợn đã lên đến hàng nghìn con. Mỗi con lợn nái một năm cho 2 lứa, lợn con nhà ông đều giữ lại để nuôi làm lợn thịt, đem lại mức lãi 300 triệu đồng/năm.
Hiện nay, ngoài hai vợ chồng ông cùng vợ chồng con gái, trại lợn của ông luôn có khoảng 4 - 5 nhân công đều là con em chính sách ở trong huyện.
Chia sẻ về những bí quyết thành công, ông Hùng cho biết: "Nuôi lợn không khó, nhưng cái chính là mình phải có kỹ thuật. Chuồng trại phải đúng quy chuẩn, sạch sẽ chống được các loại dịch bệnh theo mùa. Đặc biệt phải tuân thủ đúng các chế độ, tiêm phòng...".
Tuy nhiên, để có được những kết quả khả quan đó, ông cũng khá vất vả. Ông Hùng nhớ lại: "Năm 2008, gần 100 con lợn bị dịch, bỏ ăn, đành phải tiêu hủy hết. Do lúc đó gia đình chủ quan không phòng dịch sớm".
Không chỉ làm giàu cho gia đình, địa phương, với tấm lòng nhân ái, mỗi năm gia đình ông Hùng đều trích từ 6 - 8 triệu đồng tặng quỹ khuyến học của xã Trung Giã để dành cho các cháu nhỏ vượt khó học giỏi. Ông Hùng còn luôn đi đầu trong các công tác hỗ trợ, giúp đỡ gia đình chính sách tại quê hương.
Theo LD
Những chuyện xúc động trong mùa thi đại học Đó là cô bé "tí hon" trong gia đình tai ương, là người mẹ nhường cơm cho con ăn có sức làm bài, là cậu sinh viên nghèo hỗ trợ hàng trăm sĩ tử - phụ huynh ăn ở hay chàng trai đạp 300km ra Hà Nội ứng thí. Kỳ tuyển sinh ĐH năm nay có nhiều vấn đề khiến dư luận quan...