Người thổi hồn cho sân cỏ Việt: Những nhịp trống có ma
Tam tứ lần khất lượt, hẹn ông mà chẳng về được, đâm ra bụng toan lo, lo vì bằng bẵng trôi đi, nhỡ đâu ông lại đổi ý, chả thèm tiếp, chả thèm kể tiếp những câu chuyện rất… điên về ông!
Hôm rồi có dịp về Nam Định, quyết lại nhà ông một phen nữa sau loạt bài “ Người Việt ở Olympic”. Tất nhiên lần này chỉ độc viết về ông Thuyết “trống”, tức ông Nguyễn Văn Thuyết.
Ông Nguyễn Văn Thuyết, tức Thuyết “trống” (Ảnh: Quang Minh)
Nam Đế – Thuyết “trống”
Chập nửa sáng vào nhà, thấy ông ngồi bế cháu xem phim chưởng – chưởng Kim Dung. Ông xem và ông than: “Cái kênh thổ tả, hết phim rồi hay sao không biết, cứ chiếu đi chiếu lại mấy bộ Kim Dung”. Than tới đây ông dừng lại, làm tợp nước chè đánh ực.
Đang định vào hùa chê “cái kênh thổ tả” cùng ông, thì ông tiếp lời luôn: “Ấy thế mà xem tái, xem hồi, được cái vẫn thấy… hay”.
“Cháu thấy ta nói chuyện có hài hước không?” - Ông hỏi khi nhác tôi đang bấm bụng cười. Nhân thể ông làm một tràng ví von nữa: “Đông Tà là lão Định “đầu rồng”, Bắc Cái có lẽ là lão Mạnh “béo”, Tây Độc hiện chưa có ai, nhưng Nam Đế hẳn là… lão này đây!”.
“Vâng, Nam Đế là lão Thuyết “trống”!” - Tôi đồng tình về cách tự phong, cách xưng hùng như các nhân vật truyện Kim Dung của ông!
Tới đây xin ngừng lại, thêm đôi lời diễn giải phần ví danh ở trên.
Định “đầu rồng” là ông Nguyễn Quang Định, một CĐV cuồng nhiệt của đội bóng đất Cảng.
Ông Định có một chiếc đầu rồng được làm bằng tôn, nặng tới cả chục kg, hễ ra sân là đội ngoe nguẩy trên đầu. Ông Định nổi tiếng vì cái vẻ tưng tửng, sexy khi hóa thân thành một cô gái để nhảy múa, cổ vũ và cũng nổi tiếng về đội chịu chơi, “chả sân nào là không mò tới”.
Đông Tà – Định “đầu rồng” (Ảnh: Quang Minh)
Video đang HOT
“ Chiến tích” để đời của ông Định “đầu rồng” được giới cổ động viên Việt Nam “ngả mũ” là vào năm 2009, mình ông đánh quả liều, chạy xe máy từ Hải Phòng sang Lào cổ vũ cho ĐT U23 Việt Nam. Cũng bởi ở phía Đông (Hải Phòng) và có “độ nhiệt” rất riêng, ông Thuyết mới dựa vào đó mà ví ông Định “đầu rồng” là Đông Tà.
Ông Mạnh “béo” thì ở Hà Nội, coi như ở phía Bắc, ông Thuyết không đánh giá cao tuyệt chiêu cổ vũ của ông Mạnh “béo” nhưng về độ nhiệt, xem ra mạn này, chẳng ai hơn được ông. “Vậy cứ coi ông ta là Bắc Cái cũng chẳng sao” – ông Thuyết nói.
Ông Mạnh “béo” vốn là fan ruột của Thể Công, sau ngày Thể Công giải thể thì ông đi theo đội bóng của bầu Hiển – CLB Hà Nội T&T.
Sang “đầu quân” cho Hà Nội T&T, ông Mạnh “béo” vẫn mang theo màu đỏ của đội bóng quân đội với bộ tóc giả trùm đầu. Sau này được trang bị thêm cái còi, cái loa cầm tay, hô hào cho nó rõ.
Bắc Cái – Mạnh “béo”
Mấy năm qua, người ta chẳng lạ gì ông Mạnh “béo” vì cũng giống như ông Định “đầu rồng” ở chỗ: “sân nào cũng mò tới”.
Bài cổ động của ông Mạnh “béo” chỉ có vỏn vẹn mấy đoạn nhạc chế “bay lên nào, em bay lên nào” để yểm tà quả bóng trước mỗi pha đá phạt của đối phương nhằm hàm ý, bóng sẽ đi vọt xà.
Mạn phía Tây không có đội bóng, nên Tây Độc tạm khuyết!
Quay về phía Nam (Nam Định) với ông Thuyết “trống”. Hỏi ông rằng, khi tự nhận mình là Nam Đế, hẳn ông có độc chiêu để khoe cho xứng danh chứ nhỉ? Thế là ông thông thốc kể…
Trống ta có ma lực
Ai cũng biết ông Thuyết đánh trống mà thành Thuyết “trống” nhưng có mấy ai biết, ông đánh trống theo bài gì đâu?
Nói thực, bóng đá Việt không thiếu những tay trống, đi sân nào cũng thấy một đội kèn hòa tấu cùng đội trống. Chết nỗi, trống làm đệm cho kèn. Ông Thuyết thì khác, trống của ông tách bạch, và nói như ông, “nó có ma lực riêng”.
Nam Đê – Thuyết “trống” xuất dùi
“Khi ta đánh nhịp đều, nghe trống ta mà kéo dãn đội hình, cứ nhịp nhàng đan bóng. Khi ta dồn liên hồi là có khoảng trống phía trước, nghe trống ta phản công.
Khi ta đánh nhịp cắc – nhịp tùng, tiếng trống liên hồi đan xen cứ dọc biên khoét lận. Nếu bỗng nhiên trống đổi nhịp ba tùng một cắc là ý ta thông báo cánh đối diện có khoảng trống.
Khi ta dập cả hai dùi, tiếng đánh rầm, bất thình lình là lúc cầu thủ bên ta tung cú sút. Tiếng trống lúc này dễ làm thủ môn đối phương giật mình kiểu tay vợt môn bóng bàn tung cú bạt và dậm chân.
Khi ta hãm những thanh cắc lên thành trống là hậu vệ đề phòng phía sau. Còn nếu trống im bặt nghĩa là chẳng có hàm ý gì nữa, ngoài việc để đội nhà tập trung phòng ngự trước đối phương…” – Ông Thuyết múa một hồi độc chiêu của mình trên miệng!
Tôi nghe gật gù bảo ông đánh trống cứ như kiểu thời Đinh có phép đánh trống xuất trận, niêm luật, nhịp phách đến… sợ! Ngắt lời, tôi quay ra “chọc” ông: “Cháu nghe thì ngon lành chú ạ. Tiếc là cái đám trẻ quân Nam Định chưa kịp ngộ hết ma lực trống chú thì đã đúp mấy hạng!”
Ông cười rồi gật đầu: “Ờ, tụi nó đúp, ta bỏ nghề luôn! Trống ta thành gỗ, bọc da trâu, không đấu lại được kèn Tây, trống Tây, thậm chí cả đàn organ, thi nhau phối nhịp”.
Nghe ông “chốt hạ”, chợt nghĩ về cả nền bóng đá Việt lúc này!
Theo Bongda
Kỹ nghệ 'đánh bóng' tên tuổi của chân dài nhờ bóng đá
Hết chân dài, WAGs đến nghệ sĩ, ca sĩ liên tục xuất hiện trên khán đài. Chưa bao giờ sân cỏ Việt lại có nhiều chuyện để "tám" đến thế.
Đinh Ngọc Diệp với trang phục mát mẻ ngồi trên khán đài VIP ở V-League. Ảnh: Kỳ Lân.
Những đồng nghiệp phóng viên ảnh của chúng tôi vẫn còn lưu lại những tấm ảnh xấu "không đỡ nổi" của một số nhân vật ngồi trên khán đài VIP. Mà nói vui như họ: "May mà chụp rồi cắt, chứ mấy cái camera truyền hình mà lia vào những cảnh tượng chưa từng thấy, thì ai dám chắc những nhân vật này không bị khán giả la, thậm chí... ném đá".
Đi xem bóng đá "thời vé mời" đã là chuyện biết rồi nói mãi của bóng đá Việt Nam. Chính văn hóa xem bóng đá "chùa" khiến cho nhiều người tự biến mình thành dễ dãi. Với một số cầu thủ, muốn khoe cái "quan hệ rộng", đã mạnh dạn mời giới showbiz đến sân cho thêm long trọng và hoành tráng. Dĩ nhiên, trước một cơ hội tốt để xuất hiện trên mặt báo, hay trước đám đông công chúng... thì mất gì mà không đi.
Về chiêu này, hãy hỏi ca sĩ Đ.H bởi từng có thời ông hoàng nhạc Việt rất thân với Lê Công Vinh và Dương Hồng Sơn. Đó là lúc hai cầu thủ này còn nổi như cồn. Cũng vì tò mò muốn biết cái tình cảm "huynh huynh đệ đệ" giữa một ca sĩ với những cầu thủ nổi tiếng nên báo chí đã tập trung khai thác. Dạo ấy, trên báo Sơn "Quỳnh" tuyên bố mê tiếng hát của Đ.H. Còn Đ.H cũng tung hứng rằng "Tôi mê Công Vinh và Dương Hồng Sơn chơi bóng."
Thế nên, có lần Đ.H xuất hiện trên sân, khán đài đã được một phen xốn xang, dẫu hơn 90 phút trên sân "sư huynh" của Công Vinh và Hồng Sơn chỉ móc điện thoại để... nói chuyện. Lạ ở chỗ, khi tiếng tăm của CV9 và Hồng Sơn có phần đi xuống, người ta không còn nghe đến mối quan hệ giữa ca sĩ này với hai cầu thủ kia nữa.
Hồ Quỳnh Hương bất ngờ có mặt trên sân vận động quốc gia Lào. Ảnh: Kỳ Lân.
Còn nhớ trước trận chung kết SEA Games 25 (năm 2009), rất nhiều nhân vật showbiz Việt Nam sang Vientiane (Lào) để cổ vũ cho U23 Việt Nam trong trận gặp Malaysia. Nổi bật trong đó phải nói đến cô ca sĩ Hồ Quỳnh Hương. Khi hai đội đang khởi động, ca sĩ này với quần trắng áo đỏ sao vàng, quấn băng rôn trên đầu, thả dáng sau cầu môn. Cánh phóng viên ảnh được phen bấm mỏi tay, vì từ xưa tới nay mới có một cô ca sĩ ra đường piste nhảy múa.
Thế rồi, U23 Việt Nam đã thua đau, biển người trên sân vận động quốc gia Lào như chết lặng sau bàn thắng của đối thủ. Rất nhiều giọt nước mắt đã rơi. Ở dưới sân, Hương cũng khóc ngon lành. Dĩ nhiên các phóng viên không thể bỏ qua "cảnh rất đắt" như thế này. Chẳng bất ngờ, ngày hôm sau, cô ca sĩ này xuất hiện đầy rẫy trên mặt báo.
Rất nhiều người hâm mộ để lại phản hồi về chuyện Hương khóc trên các trang báo điện tử, đa số chê nhiều hơn khen. Họ cho rằng, Hồ Quỳnh Hương đã diễn rất ngọt. Thậm chí, một số người cực đoạn duy tâm, còn đổ lỗi cho trận thua của Việt Nam là do cô ca sĩ này quá nặng... vía.
Lướt qua các trang báo mạng, nếu bạn để ý, còn rất nhiều ca sĩ, nghệ sĩ đến sân để đi xem bóng đá như Jennifer Phạm, Johnny Trí Nguyễn, Hoàng Phúc, đạo diễn Charlie Nguyễn, Đoan Trang... Trong số này không phải ai cũng biết xem bóng đá và biết đội nào đá trên sân. Vì thế mới có chuyện vui, có cô ca sĩ nọ miệng nói đi cổ vũ đội A, nhưng khi đội B lên bóng tấn công và ghi bàn, lại vỗ tay rầm rầm. Cuối cùng, nhóm bạn đi chung phải nổi đóa, hỏi cho ra lẽ: "Cuối cùng bồ cổ vũ cho đội nào vậy".
Rõ ràng, bóng đá là sân khấu có 4 mặt. Nó thực sự là môn thể thao Vua thu hút rất nhiều tín đồ. Dám chắc rằng, không phải ca sĩ, nghệ sĩ nào cũng có cơ hội đứng trước biển người nêm kín trong sân vận động không phải ai cũng được hàng chục ngàn con mắt và ống kính truyền hình dõi theo. Vậy thì chẳng có lý do gì lại không đi xem bóng đá, lại không vào vai một vị khách mới trên hàng ghế VIP.
Theo Game Thủ
Nghề kiếm cơm 'không đụng hàng' của những ông vua sân cỏ Việt Trọng tài Nguyễn Ngọc Châu (Bình Dương) ngoài cầm còi ở các trận bóng đá, còn kiêm luôn trọng tài võ thuật. Ông còn thầu luôn việc giặt đồ cho 2 đội bóng là B-Bình Dương và TDC-Bình Dương. Trọng tài cũng có nghề độc Giống đại đa số các trọng tài quốc tế, nghề trọng tài ở Việt Nam chỉ được mọi...