Người thầy và những tờ tiền đã cũ
900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.
Cuối cùng nó cũng đậu đại học. Người đầu tiên nó muốn thông báo tin quan trọng ấy không phải là ba hay mẹ nó mà là người thầy kính yêu của nó…
Ảnh minh họa
Nhà nó nghèo, lại đông anh em, quê nó cũng nghèo nên từ lâu chẳng có mấy ai dám nghĩ đến chuyện cho con vào đại học. Ba mẹ nó cũng vậy, phần vì quá nghèo, phần là vì nghĩ đến điều kiện của con mình “làm sao mà chọi với người ta”!… Thầy là người duy nhất ủng hộ nó, cho nó niềm tin rằng “mình có thể”.
Vui mừng chẳng được bao lâu, bao nhiêu lo lắng tràn về vây lấy nó… Năm năm trời, hàng trăm thứ tiền như bầy ong vo ve trong đầu nó.
Video đang HOT
Rồi thầy đến mang cho nó một lô sách, vở mà nó đoán là những bài học “nhân-lễ-nghĩa” của thầy, dúi vào tay nó một gói nhỏ mà thầy bảo là “bí kíp” rồi dặn chỉ lúc nào khó khăn nhất mới được mở ra. Nó đã không “cảnh giác” thừa. Gói “bí kíp” mà lúc nhận từ tay thầy nó đã ngờ ngợ là một xấp những tờ tiền 10.000đ bọc trong hai lớp nilon cũ kỹ, những tờ tiền được vuốt phẳng phiu phần nhiều đã nhàu nát mà nó tin rằng thầy đã để dành từ lâu lắm! 900.000đồng, nó cứ mân mê những đồng 10.000 đã cũ mà thèm một góc không có ai để khóc.
Đã hai năm kể từ cái ngày thầy lặn lội lên Sài Gòn thăm nó, dúi vào tay nó những đồng 10.000 nhọc nhằn rồi lại vội vã trở về. Sau đó thầy chuyển công tác. Hai năm, thỉnh thoảng nó vẫn nhận được những đồng 10.000 của thầy (lạ thay, lại vào những lúc tưởng chừng như nó bế tắc nhất!)… Hai năm, nó vẫn chưa một lần về thăm thầy.
Trưa, mới đi học về, mẹ điện lên báo: “Thầy H. mất rồi!”. Nó chỉ lắp bắp hỏi được ba chữ: “Sao thầy mất?”, rồi sụp xuống khi mẹ cũng nghèn nghẹn ở đầu dây bên kia: “Thầy bệnh lâu rồi mà không ai biết. Ngày đưa thầy vào viện, bác sĩ chụp hình mới biết thầy đã hư hết lục phủ ngũ tạng rồi, chưa ai kịp đi thăm thì thầy đã…”.
Nó bỏ hết mọi sự leo lên xe đò. Trong cái nóng ban trưa hầm hập với cơn say xe mệt mỏi, nó thấy thầy hiền hậu đến bên nó, dúi vào đôi tay nóng hổi của nó những tờ 10.000 đồng lấp lánh… Đến bây giờ nó mới để ý thấy thầy đã xanh xao lắm, bàn tay tài hoa khéo léo ngày xưa đã gân guốc lên nhiều lắm… Nó chợt tỉnh, nước mắt lại lăn dài trên má, trái tim nó gào lên nức nở: “Thầy ơi… sao không đợi con về…!?”.
Vì nó cứ đinh ninh: nếu đổi những đồng 10.000 kia thành thuốc, thầy sẽ sống cho đến khi nó kịp trở về…
Theo Iblog
Hoang mang khi thấy bạn gái vẫn còn 'cái ngàn vàng'
Chỉ còn khoảng 3 tháng nữa là đám cưới rồi mà tâm trạng của em giờ rất băn khoăn lo lắng liệu cô ấy có thật lòng với em không, hay chỉ coi em là nơi để lấp khoảng trống.
Em năm nay 29 tuổi. Em quen cô ấy qua sự giới thiệu của người thân. Ban đầu gặp mặt em cũng thấy bình thường, không có gì ấn tượng. Nhưng sau thời gian tìm hiểu, em dần có tình cảm với cô ấy vì thấy cô ấy là người khá thẳng thắn và trung thực (cô ấy có kể về mối tình đầu của cô ấy, kể cả việc cô ấy đã không còn trong trắng nữa).
Em thật sự là người không nghĩ đến vấn đề đó vì theo cô ấy nói hai người dự tính sẽ tiến tới hôn nhân nữa nên có chuyện đó cũng là bình thường. Cô ấy quan tâm yêu thương anh ta nhiều nhưng sau đó bạn trai cô ấy đã phản bội nên cô ấy chia tay.
Cô ấy nói với em điều đó khi hai đứa chỉ quen thời gian ngắn. Cô ấy có vẻ cam chịu và chấp nhận mọi quyết định từ em. Theo cảm nhận của em, cô ấy bề ngoài rất mạnh mẽ nhưng đâu đó trong con tim vẫn có một khoảng trống cô đơn và vẫn còn uất hận về người cũ dù thời gian đã trôi qua lâu rồi (về sau cô ấy đồng ý về vấn đề này khi em nói). Em dần dần thương cô ấy, muốn ở cạnh che chở và bù đắp cho cô ấy.
Từ đó, em quan tâm cô ấy nhiều hơn, luôn chăm sóc chu đáo cho cô ấy (thậm chí còn hơn cho bản thân mình). Từ khi quen nhau đến giờ chúng em chỉ giận nhau vài lần nhưng không quá 1 ngày là lại làm lành vì khi mâu thuẫn xảy ra, hai đứa sẽ thẳng thắn nói chuyện với nhau về vấn đề đó và có hướng giải quyết và rút kinh nghiệm. Khoảng hai tháng tước, chúng em tính đến chuyện đám cưới (vì em thấy cô ấy cứ bệnh hoài nên muốn về sống chung để em có thể chăm sóc cô ấy) và cô ấy có vẻ là muốn đám cưới tiến hành sớm hơn em muốn. Vì tính em nghiêm túc, yêu là tính chuyện lâu dài. Chính vì vậy chúng em cũng đã có quan hệ với nhau.
Lần đầu và lần thứ hai (cách nhau một ngày) em thấy có máu chảy ra, em hỏi thì cô ấy nói là chỉ cho bạn trai cũ làm ở phần trên mà thôi. Em rất vui vì là người đầu tiên của cô ấy. Nhưng gần đây, khi quan hệ xong, cô ấy có hỏi là em có thấy vui khi là người đầu của cô ấy không và em đã trả lời là có.
Thế nhưng, em đang rất băn khoăn vì kể từ khi mới quen đến nay, chỉ có em nói được câu "Anh yêu em" chứ chưa hề nhận được câu tương tự từ cô ấy.
Cũng chỉ có em luôn là người chủ động nhắn tin vào buổi sáng và buổi tối (cô ấy cũng có nhưng chỉ bằng một nửa so với em). Cô ấy nói là thân xác cô ấy và con tim cô ấy đã hoàn toàn thuộc về em và sẽ dành trọn cuộc đời này để yêu thương chăm sóc cho em nhưng hiện tại thì em chưa thấy điều đó cụ thể như lời cô ấy nói.
Chỉ còn khoảng 3 tháng nữa là đám cưới rồi mà tâm trạng của em giờ rất băn khoăn lo lắng liệu cô ấy có thật lòng với em không, hay chỉ coi em là nơi để lấp khoảng trống (cô ấy có nói thẳng là niềm tin dành cho em chỉ 99%, 1% cô ấy muốn giữ cho riêng mình nhưng em nghĩ con số này phải nhiều lắm chứ không ít như thế).
Em phải làm gì, có nên có một cuộc nói chuyện thẳng thắng về những vấn đề em nghi ngờ không? Em chỉ sợ làm cô ấy tổn thương vì đã không tin tưởng cô ấy. Tâm trạng em thật sự không vui những ngày gần đây. Em mong mọi người cho em lời khuyên?
Theo Khám phá
Rớt nước mắt sau khi đội mái tóc giả của em gái Đến khi nó dìu tôi vào nhà tắm, tắm rửa xong, nó lấy từ trong túi ra một mái tóc giả. Tôi đã bật khóc nức nở khi con bé đeo bộ tóc ấy vào đầu tôi. Sau khi sinh em thì mẹ tôi mất vì băng huyết. Khi đó, tôi đã 4 tuổi. Hàng ngày, tôi đều nghe mọi người bảo vì...