Người thầy ‘tuyệt chiêu vé số’
Thấy học sinh mải chơi không tập trung học, thầy đã tung “tuyệt chiêu vé số”. Thầy cắt giấy và viết những tờ x.ổ s.ố nhỏ xinh để thưởng cho những người điểm cao liên tục, những người tích cực xây dựng bài.
Đến cuối tháng thầy tổ chức quay thưởng với những p.hần t.hưởng nhỏ nhưng rất ý nghĩa: sách, vở, bút, những chiếc bản đồ, lịch, la bàn.
Có một người thầy mà tôi luôn nhớ mãi, cho dù rất lâu rồi, về những “tuyệt chiêu” của thầy vẫn in đậm trong lòng mỗi học sinh lớp 4A Trường Chu Văn An, Hà Nội năm học 1993-1994.
Vừa mới lên lớp 4, được chuyển vào lớp chuyên Toán, tôi sướng lắm, có phần “tinh vi” nữa. Nhưng cái thái độ kiêu căng đó đã tắt ngấm khi nhìn thấy thầy: “Ơ, cái ông béo này mà dạy lớp chuyên toán à”. Thầy chỉ vào tôi: “Em kia, lơ đễnh đi đâu thế, giới thiệu đi chứ”. “Dạ thưa thầy, em tên là…”. Thầy nói ngay: “Con tên là chứ không anh em gì hết”. Cả lớp cười ồ lên.
Video đang HOT
Tôi cứng đầu cãi: “Nhưng từ bé đến giờ em đã quen gọi thế rồi, thầy cứ cho em gọi thế đi”. Thầy cười hiền: “Nếu ở ngoài đường thì con phải xưng cháu gọi thầy là ông đấy”. Tôi ngượng chín mặt, lí nhí: “Con biết rồi ạ”. Thầy bảo xưng hô như thế để tăng sự gắn bó giữa thầy và trò: “Có thể các con hơi ngượng một tí nhưng ấm áp lắm”.
Thầy giảng rất hay và dễ hiểu theo một phong cách “không giống ai”. Giờ Toán của thầy thì quyển sách giáo khoa chỉ “để cho có”, thầy vừa giảng vừa kể chuyện và liên hệ bài giảng với những điều thực tế cuộc sống nên cả lớp hiểu bài rất nhanh và nhớ lâu. Học các môn khác tôi khá ngại giơ tay phát biểu nhưng riêng môn toán thì tôi lại rất hăng hái tham gia.
Vừa học được mấy buổi, thấy học sinh mải chơi không tập trung học, thầy đã tung “tuyệt chiêu vé số”. Thầy cắt giấy và viết những tờ x.ổ s.ố nhỏ xinh để thưởng cho những người điểm cao liên tục, những người tích cực xây dựng bài. Đến cuối tháng thầy tổ chức quay thưởng với những p.hần t.hưởng nhỏ nhưng rất ý nghĩa: sách, vở, bút, những chiếc bản đồ, lịch, la bàn thầy thức đêm làm với tấm lòng thương yêu học sinh vô bờ bến. Những tờ vé số của thầy đã khơi dậy sự ham học hỏi của bọn trẻ ham chơi chúng tôi.
Thầy tuy hiền nhưng rất nghiêm khắc. Tôi còn nhớ như in chuyện “kẻ tay”. Lần đó, tôi bị ngã gãy tay. Thầy cho phép tôi được kẻ bằng tay, không cần dùng thước kẻ. Tôi sướng lắm vì được kẻ nguệch ngoạc, lần nào tôi cũng làm xong bài trước cả lớp rồi hí hửng đưa vở lên khoe thầy. Thầy nhìn hình kẻ xấu xí trên vở tôi rồi nói: “Sau khi khỏi nếu con còn kẻ bằng tay thì thầy đ.ánh luôn, thầy hứa đấy”. Tôi ậm ừ vâng dạ cho qua.
Đến khi tháo bột, tôi vẫn quen tay kẻ luôn hình vào vở, thế là thầy cầm thước vụt luôn. Tôi bị vụt mà vẫn ngơ ngác không tin mình bị đ.ánh. Thầy nói giọng giận dữ: “Lần sau con còn kẻ tay thầy sẽ đ.ánh đau hơn”. Tôi im lặng ấm ức, nhưng sau khi tan học thầy đưa tôi lọ dầu thì tôi ứa nước mắt: “Con biết lỗi rồi ạ, lần sau con hứa sẽ không tái phạm nữa”. Thầy mỉm cười nói: “Thầy đ.ánh c.on bởi vì thầy biết giữ lời hứa, con cũng cố gắng giữ lời hứa nhé”.
“Tuyệt chiêu” của thầy mà tôi nhớ nhất là “bài diễn văn khích lệ tinh thần” trước khi chúng tôi thi chuyển cấp. Thầy đã cho chúng tôi nhớ lại những tháng ngày học tập bên nhau tuy vất vả nhưng rất vui, và thầy mong chúng tôi hãy sống cố gắng xứng đáng với thầy, với cha mẹ và với chính công sức của bản thân mình. Tất cả những học sinh và phụ huynh dự buổi chia tay đó đều đã khóc, để rồi tất cả lớp đều đã thi được vào những lớp chuyên, lớp chọn của những trường nổi tiếng ở Hà Nội.
Đã 18 năm rồi, xem lại tấm ảnh cũ lớp tôi chụp với thầy, tôi bồi hồi tự hỏi: không biết đã có bao nhiêu thế hệ học sinh được thầy dùng những “tuyệt chiêu” của mình để giáo dục trở thành những người con ngoan, trò giỏi, công dân tốt?
CHIA SẺ CỦA ANH ĐINH THÀNH TRUNG
Theo T.uổi trẻ
Đôi mình lệch nhau, so sao cho bằng?
Em 20 t.uổi, là sinh viên đại học tại TP.HCM. Anh ấy là người Thái Lan, 30 t.uổi. Chúng em quen nhau trong một buổi hội thảo khoa học. Ban đầu anh ấy như người thầy, chỉ dẫn em rất tận tình. Dần dần anh trở thành bạn và bây giờ, chúng em yêu nhau say đắm.
Trong tình yêu, những chênh lệch về t.uổi tác, ngoại hình đôi khi cũng là thử thách mà người trong cuộc cần nỗ lực vượt qua bằng chính sự yêu thương, đồng cảm - Ảnh minh họa: từ Internet
Về tình cảm và trái tim, chúng em hoàn toàn hòa hợp. Nhưng về ngoại hình, t.uổi tác thì chênh lệch rất nhiều. Khi em và anh ấy đi cùng nhau, mọi người đều nói rằng chúng em như... cha con. Em rất buồn. Và một khó khăn nữa là nếu chúng em cưới nhau thì em phải sang Thái Lan vì anh ấy không thể sinh sống và làm việc ở Việt Nam. Nhưng em lại không thể tách rời gia đình mình.
Chúng em đã nhiều lần cùng nhau thảo luận về vấn đề này nhưng vẫn không có cách giải quyết. Nhiều lần em và anh ấy cho rằng tình yêu này là nỗi đau và đây sẽ chỉ là câu chuyện tình buồn. Anh ấy nói rằng em còn trẻ, cần tập trung cho tương lai thay vì sống những ngày buồn bã, chìm trong nỗi nhớ. Em cũng khuyên anh ấy nên tìm một người phụ nữ tốt hơn em, có điều kiện thuận lợi hơn em, vì em không thể rời xa gia đình đến với anh ấy.
Em và anh tiến thoái lưỡng nan, trái tim chúng em không thể quên nhau, nhưng lý trí nói rằng chúng em đang níu kéo một tình yêu không có tương lai. Em phải làm sao cho đúng?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi vẫn yêu em dù đã có vợ Tôi năm nay 34 t.uổi, có thể nói, tôi được trời ban tặng cho nhiều thứ: vợ tạm được, con ngoan, nhà cửa, ô tô đầy đủ, tài chính dồi dào (tất cả đều do tôi làm ra). Tuy nhiên, tôi không yêu vợ. Đến văn phòng, tôi vẫn luôn tự hào về vợ con, điều đó làm nhiều người rất ngưỡng mộ,...