Người ta yêu nhau vì nhu cầu nào đó, bất luận là vật chất hay tinh thần
Đa số nhân loại yêu nhau vì nhu cầu. Đó là tình yêu phụ thuộc. Họ khai thác, chi phối, sở hữu lẫn nhau, họ biến nhau thành món hàng hoá của tâm sinh lý, thậm chí là vật chất.
ảnh minh họa
Tôi vẫn thường được bạn bè gán cho cái thương hiệu “sến”, chỉ vì tôi và vợ tôi dù đã cưới nhau 2 năm nhưng vẫn coi nhau như tình nhân, vẫn làm thơ tặng nhau, cùng nhau thắp nến nghe nhạc tình mỗi đêm… Tôi cũng ít đi tụ tập, nhậu nhẹt với chúng bạn và nói thẳng lý do: “Tao về nhà với vợ”.
Chúng nói thì nói vậy thôi, nhưng tôi tin bọn bạn tôi mừng cho hạnh phúc của tôi, mừng cho cái việc tôi kiên quyết không thỏa hiệp với đời sống mỗi ngày một giành giật, bon chen nhau ngoài kia. Tôi biết một vài chiến hữu của tôi đã “thỏa hiệp” với hôn nhân cho xong chuyện, và tôi thấy họ mệt mỏi, nghĩa vụ đã bào mòn dần đời sống mà cái sĩ diện không cho phép họ thừa nhận nỗi khổ của mình.
Tôi nhìn quanh ra lối xóm, bạn bè và bằng hữu nơi công sở hầu như đều có một mẫu số chung thế này: Có nhiều cặp đến với nhau chỉ vì anh này có vẻ ổn nhất, nhà cửa xe cộ đều đủ cả, lấy anh chắc chẳng phải lo lắng gì, hay có chàng thì lấy vợ chỉ vì cô ta có ngày tháng năm sinh có thể “phù” cho tuổi mình làm ăn phát đạt. Có người lấy vợ chỉ vì bố mẹ mong có cháu bế quá, lấy đại một cô đẻ con cho các cụ…
Chuyện hôn nhân đại sự bây giờ đã trở thành “chức năng” thực sự, phục vụ cho mục đích nào đó của các bên đối tác và cán cân dành cho tình yêu có vẻ bị xem nhẹ ít nhiều. Hoặc tình yêu chỉ còn là cái cớ biện minh cho mục đích. Người ta còn mấy ai lấy nhau chỉ vì tình?
Điều này nghe có vẻ nhạt phèo, vớ vẩn, thời đại này rồi còn bày trò lãng mạn vớ vẩn nhưng xin thưa, nếu tình yêu không còn hồn nhiên, hôn nhân không còn thiêng liêng như ngôi cao của ái tình, chúng ta đều đang gieo xuống những hạt mầm bất hạnh, mục ruỗng.
Những kẻ cô đơn trên mạng xã hội trút xả lên Facebook những dòng tâm sự lâm ly, những triết lý tốt đẹp và thể hiện những vai diễn mình chưa bao giờ làm nhân vật chính. Để làm gì ư? Để khuây khỏa, để được nổi bật và cất tiếng một cách an toàn trước màn hình máy tính. Rồi vài người trong số họ tìm đến nhau vì cô đơn quá, thèm được yêu quá nên lao vào vòng tay nhau.
Nhưng chỉ sau một thời gian ngắn, họ mới nhận ra trên mạng và ngoài đời khác quá xa nhau. Khi chạm vào bộ mặt thật ngoài đời của nhau, họ mới phát hiện đối phương không có những thứ họ kỳ vọng, hoặc họ tưởng người kia sở hữu những gì hay ho như chính họ từng “phán” trên mạng. Bi kịch diễn nhầm vai này giống như kẻ bán hàng án lộn mác, người mua thì rinh về một món chẳng liên quan đến nhu cầu ban đầu.
Vậy là va chạm và xung đột. Lại có những người vì quá sĩ diện nên không chấm dứt mối quan hệ vợ chồng đã hết yêu thương nhau, mà tìm niềm vui ở ngoài đời. Họ càng tìm càng lạc lối, càng thấy mình tồn tại vô nghĩa và những điều tốt đẹp quanh mình cứ mất dần đi. Hôn nhân chỉ còn là sự chịu đựng.
Tôi có cô bạn tên Thu vừa hoàn thành xong chương trình cao học ngành Y, suốt gần 10 năm cô chịu áp lực từ bố mẹ, họ hàng về vấn đề suốt ngày lo học, không chịu để ý đến chuyện hôn nhân. Hàng ngày sau khi đi làm về, cô thậm chí không muốn về nhà, vì cứ về là nghe bố mẹ hỏi có quen ai chưa, sao lại ăn mặc lôi thôi thế kia thì “ma” nào chịu nhòm ngó rồi “ế sưng đến nơi rồi”…
Video đang HOT
Gần đây cô mới quen một anh chàng, cô cũng nghĩ đến chuyện cưới phứt đi cho xong. Tháng sau họ sẽ làm lễ cưới, nhưng cô đầy mệt mỏi và không có vẻ háo hức của một cô dâu sắp lên xe hoa. Cô đưa thiệp cưới cho tôi, còn đùa đùa: “Các cụ áp lực quá, thôi tớ cưới phứt cho xong. May mà chàng của tớ có công ăn việc làm đàng hoàng, điều kiện khá giả”.
Tôi không biết phụ nữ là nạn nhân của đàn ông, của thói quen xã hội hay đàn ông là nạn nhân của chính tư tưởng nam quyền, gia trưởng, sỹ diện của mình. Nhưng có vẻ như cả đàn ông và đàn bà, đã đòi hỏi quá nhiều trong lý trí dẫn đến trái tim bị chai sạn, nó hoạt động không đúng chức năng “rung cảm, bồi hồi”… nên nó phản ứng và khiến toàn bộ máy kỳ diệu của cơ thể trục trặc như cỗ máy khiếm khuyết.
Bạn thử nhìn ra xung quanh, có bao nhiêu người đã yêu và lấy nhau chỉ vì nhịp đập của con tim? Và cũng đừng ngạc nhiên khi quá nhiều cặp vợ chồng ly hôn hoặc không hạnh phúc. Đa số nhân loại yêu nhau vì nhu cầu. Đó là tình yêu phụ thuộc. Họ khai thác, chi phối, sở hữu lẫn nhau, họ biến nhau thành món hàng hoá của tâm sinh lý thậm chí là vật chất.
Ngay cả những cặp tự chủ và độc lập hơn, họ cũng vẫn khổ vì xung đột giữa những cái tôi to đùng, họ không có nhu cầu điều chỉnh bản thân hay thỏa hiệp vì tình yêu. Tại sao ngay cả khi đối phương có thừa tiêu chuẩn, điều kiện là vợ/chồng lí tưởng trong mắt bạn, khi có được bạn vẫn khổ?
Khi phụ thuộc vào người khác, chắc chắn bạn sẽ khổ vì phụ thuộc đồng nghĩa với nô lệ, nô lệ cho chính nhu cầu của mình như người nghiện thiếu thuốc và cứ phải lo lắng về chuyện có được thỏa mãn hay không. Trong vô thức, người đang phụ thuộc quẫy đạp và tìm cách chi phối lại người kia, người có quyền lực trên họ. Không ai thích bị phụ thuộc bởi phụ thuộc giết chết tự do nhưng họ phải thỏa hiệp vì nhu cầu của mình.
Tình yêu là bông hoa của tự do, tình yêu không thể nở hoa trong phụ thuộc hay nhu cầu. Vợ chồng xảy ra cuộc đấu tranh cân não ngầm. Ngay cả qua tình yêu họ cũng cố gắng chi phối. Nếu chồng yêu cầu vợ, vợ từ chối hoặc không tự nguyện thì vợ thấy rất khổ hoặc sẽ cho nhưng rất miễn cưỡng, hay xem như ban phát khi anh chồng nài nỉ.
Còn anh chồng, khi cô vợ thấy cần và đề nghị anh ta, chồng nói rằng anh ta mệt, hôm đó có nhiều việc, anh ta bị quá tải, anh cần ngủ. Họ vô tình thao túng bạn đời bằng cách “bỏ đói” nhu cầu yêu của đối phương, để họ đói hơn và ngày càng phụ thuộc hơn. Tuy nhiên, rồi người ta cũng có một niềm an ủi nhỏ nhoi, đó là được đổ lỗi cho đối phương. Tôi có quan tâm khi bạn tôi nói rằng họ khổ, chán nản.
Sau khi hỏi rõ ngọn ngành, tôi nhận được lý do như sau: “Vì người kia làm mình khổ, người kia quá keo kiệt, người kia làm tôi bị áp lực, gia đình người kia quá tham…”. Nhưng, chính bạn lựa chọn mà? Bạn có nghĩ kĩ không? Trước đó, bạn khổ một mình bạn có thể đổ lỗi cho cuộc đời, nhưng giờ bạn đã tìm ra người có thể chịu trách nhiệm rằng bạn khổ. Và tất nhiên, người kia cũng sẽ đổ lỗi cho bạn khi họ thấy khổ.
Người ta yêu nhau vì nhu cầu nào đó, bất luận là vật chất hay tinh thần. Tình yêu từ nhu cầu tạo ra đau khổ và nhà tù. Con người chỉ có thể hạnh phúc khi họ bắt đầu yêu và ban tặng thay vì cần và đòi hỏi. Yêu để thỏa mãn nhu cầu sẽ khiến người ta trở thành nô lệ. Chắc chắn quanh ta vẫn có những cặp đôi hạnh phúc, dù có thể cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng họ luôn biết họ có nhau, họ làm mọi điều để đối phương hạnh phúc.
Họ là những người trưởng thành trong tình yêu, họ chỉ yêu hồn nhiên từ trái tim, họ cho đi vô điều kiện, hạnh phúc khi được cho đi, họ tuôn chảy, sẻ chia hạnh phúc cho người mình yêu. Họ không phụ thuộc lẫn nhau. Đó là sự khác biệt cơ bản với đa số còn lại, những người muốn “lấy được càng nhiều càng tốt” từ đối phương, ngay cả cách họ cho đi cũng đầy tính toán. Khi không có, người ta phải xin người khác cho.
Nhưng nếu cả hai đều đang chìa tay ra xin và hi vọng người kia có, bi kịch có thể bùng nổ vì nhu cầu và kì vọng của mỗi cá nhân khác xa nhau. Dần dà cả hai đều cảm thấy thất bại, mệt mỏi và bị lừa. Hoặc cam chịu và rồi cùng nhau chai sạn trước bao thúc ép của đời sống. Tôi vẫn tin vào tiếng sét ái tình, thứ tình yêu đột nhiên xảy đến trong đời, làm bản thân bạn trở nên bối rối, dở hơi hay hạnh phúc cuồng điên chỉ vì một ánh nhìn.
Tình yêu là món quà kỳ diệu mà con người có được, họ cần chăm bón chứ không nên nhăm nhe khai thác nó. Vì sự ngọt ngào hạnh phúc của tình yêu nằm ngoài lý trí, nằm ngoài cái đầu tỉnh táo. Khi tình yêu tuôn chảy cùng tự do, sẽ có cái đẹp. Khi tình yêu tuôn chảy cùng phụ thuộc thì sẽ có cái xấu. Bạn chỉ có thể hạnh phúc, khi ban tặng tình yêu và thôi đòi hỏi đối phương thỏa mãn các nhu cầu của bạn.
Bởi, văn minh con người sẽ chấm dứt bởi sự vô cảm. Vì thế, chúng ta hãy đối xử tử tế với nhau và mãi giữ nụ cười trên môi!
Theo Phununews
Chồng sắp phá sản, vợ đòi ly hôn và bài học đắt giá cho cô vợ tham vật chất
Anh không ngờ mình lại gặp chị trong hoàn cảnh ngang trái đến thế. Chị giờ đây vừa ốm yếu, tiều tụy lại mang danh kẻ đi cướp chồng người.
Ảnh minh họa
Anh hí hửng xách chiếc cặp lên ô tô rồi phóng một mạch về nhà. Hôm nay, tâm trạng anh có vẻ vui hơn bởi anh vừa ký kết được một hợp đồng béo bở. Đã lâu rồi, anh mới cảm giác mình là người đàn ông thành đạt và mạnh mẽ sau khi trải qua những biến cố trong cuộc đời.
Bốn năm về trước, anh đã từng có những khoảnh khắc tuyệt vời bên gia đình. Ngày đó, anh là một giám đốc trẻ của một doanh nghiệp nhỏ, tài năng và đức độ. Bản thân anh luôn tự hào mình là người may mắn cả về công danh và tình yêu khi lấy được một người vợ xinh đẹp và hiền lành. Hai năm chung sống, anh chị đón chào thành viên mới trong niềm vui hạnh phúc.
Đối với anh, chị là người luôn biết cách thay đổi để hòa nhập với thời đại. Nhiều lần chị bảo: "Em phải đẹp thì anh mới không chán chứ!".
Bởi thế chưa bao giờ, anh lăn tăn bởi những khoản tiền dành cho vợ. Những bộ cánh đắt tiền, túi xách hàng hiệu kể cả những chuyến spa đắt đỏ... anh luôn ủng hộ chị.
Tuy nhiên đến lúc công ty anh gặp khó khăn, việc chi tiêu trong nhà cần dè dặt thì chị vẫn không thay đổi. Thói quen thích phung phí tiền bạc để thỏa mãn sở thích cá nhân khiến chị khó chịu trước tình cảnh thất bát của chồng. Nhiều lúc được anh khuyên nhủ nên biết tiết kiệm vì công ty đang gặp khủng hoảng, chị lại chau mày bảo anh vô dụng, bất tài. Anh buồn bã và chán nản trước sự vô tâm của chị. Lúc anh cần một sự chia sẻ của người bạn đời thì chị lại tỏ ra thờ ơ và vô trách nhiệm đến thế.
Cho đến khi công ty càng lúc càng bế tắc, nợ nần chồng chất thì xung đột gia đình ngày càng căng thẳng hơn. Bao nhiêu lần cãi vã là chị lại tức tưởi bế con về nhà mẹ. Anh lại nhịn nhục để sang xin lỗi bố mẹ và đón vợ con về.
Tuy nhiên dạo gần đây, anh thấy chị hay về khuya, bỏ bê cơm nước và không để tâm vào việc chăm con. Anh bắt đầu nghe thấy tiếng rỉ tai của mọi người về chuyện chị chị cặp bồ, anh không tin. Nhưng rồi cho đến ngày tận mắt anh chứng kiến chị đang ôm hôn một người đàn ông ngay trước cửa nhà mình, trái tim anh chết lặng. Bị anh chất vấn và trách tôi, chị lại ngẩng cao mặt thách thức: "Giờ anh là kẻ vô dụng, bất tài thì tôi phải tìm đường thoát thôi. Đánh đi, đánh xong rồi chúng ta đường ai nấy đi!". Không giữ nổi bình tĩnh, anh hét lớn: "Cô cút đi! Đã bước ra khỏi nhà này thì đừng hòng quay về nữa!". Anh không ngờ chỉ vì lời thách thức trong cơn giận đã khiến chị quyết định làm thật.
Tối hôm sau, đang lúc đợi chị về để xin lỗi, anh choáng váng khi chị lấy ra trong ngăn kéo một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn tên mình. Mặc cho anh van xin và ỉ ôi, chị nhất quyết bắt anh ký cho bằng được. Sau ngày ấy, chị bế con về nhà mẹ để mình anh bơ vơ trong ngôi nhà giữa bộn bề ngổn ngang công việc của công ty.
Từ ngày ly hôn, không đêm nào là anh ngủ được. Cảm giác trống trải và cô đơn trong ngôi nhà khiến anh nhiều lần muốn chực rơi nước mắt.
Càng nghĩ đến vết thương lòng mà chị đã khoét sâu, anh càng cố gắng để tìm cách vực dậy công ty mà mình bao năm tâm huyết.
May mắn làm sao, khi một số người bạn của anh từ thời Đại học giờ đều thành đạt đã xúm tay vào giúp đỡ. Cho anh vay tiền để trả lương cho công nhân, họ còn sẵn lòng tìm nhiều đối tác có tiềm năng để anh hợp tác. Bốn năm trong cuộc đấu tranh để vực dậy công ty bên bờ phá sản, anh đã có ngẩng cao đầu mà mãn nguyện. Giờ đây, công ty anh đã ổn định và còn phát triển rực rỡ hơn trước.
Trong một lần, anh cùng vài người bạn đi siêu thị để mua sắm ít đồ. Lúc đang chuẩn bị lên xe thì anh chứng kiến ngay một trận đánh ghen khủng khiếp ngay trước cổng siêu thị. Vì tò mò nên anh cũng chen vào xem thử.
Thế nhưng khi thấy nạn nhân bị đánh ghen thì chân anh chùn lại. Đó không ai khác là cô vợ cũ của mình. Chị bị cào cấu, xé nát áo quần và còn bị đám người quay phim, chụp hình lại.
Lúc ấy, chính anh là người đứng ra can thiệp và che chở cho chị khỏi những cú đánh đấm và lấy áo cho chị mặc. Anh không ngờ mình lại gặp chị trong hoàn cảnh ngang trái đến thế. Chị giờ đây vừa ốm yếu, tiều tụy lại mang danh kẻ đi cướp chồng người. Anh thấy thương cho chị và cho cái ham muốn viễn vông mà ngày xưa chị từng đánh đổi để xa anh.
Nhìn thấy anh, chị khóc lóc và van xin anh tha thứ: "Em mong anh có thể rộng lòng đón mẹ con em về nhà. Em biết em sai rồi, em sẽ cố gắng để làm tròn vai trò của một người vợ".
Nghe giọng chị thảm thiết, anh cũng thấy tội nghiệp nhưng biết làm sao đây khi vết thương lòng và trái tim của anh vẫn còn nguyên nỗi đau mà chị từng gây ra. Chỉ vì ham vật chất, thích hưởng thụ mà trong lúc anh gặp hoạn nạn thì chị đã đành lòng bỏ đi.
Anh lấy ra từ trong ví một xấp tiền và nói lớn: "Tôi sẽ vẫn chu cấp tiền hàng tháng cho mẹ con cô nhưng chuyện quay về thì không thể được. Một người vợ chỉ thích hưởng thụ và sẵn sàng bỏ mặc chồng mình lúc khó khăn thì cô nghĩ tôi có nên tha thứ và cho quay về nhà không?"
Nói xong, anh lặng lẽ cùng đám bạn lên xe chạy thẳng một mạch về nhà. Nhìn qua gương xe, anh vẫn thấy những giọt nước mắt ân hận và đau đớn đang lăn dài trên khuôn mặt chị.
Theo blogtamsu
Hoảng sợ vì bạn trai có 'nhu cầu' quá cao Nhu cầu tình dục của anh quá lớn khiến tôi hoảng sợ và luôn phải tìm cách né tránh. Tôi không hiểu sao gia đình anh cứ vội vã giục cưới khi chúng tôi yêu nhau chưa lâu và cả hai còn rất trẻ Tôi và bạn trai yêu nhau chưa lâu nhưng trước Tết, gia đình anh đã muốn đến nhà tôi...