Người ta nói anh quá dại khi yêu em…
Bao năm qua anh thầm lặng đi bên đời em, chứng kiến em cười và khóc với cuộc tình của em.
Mọi người nói với anh rằng đừng dại dột đến bên em khi em đang đau khổ vì người đàn ông khác. Bởi lẽ khi ấy anh chỉ nhận về những thiệt thòi. Rất có thể anh sẽ chỉ là người lấp chỗ trống của kẻ ra đi đó mà thôi.
Mà trong tình yêu, sợ nhất là người đó không yêu mình như con người thật của mình mà chỉ vì mình giống một ai đó. Nhưng bất chấp tất cả, anh vẫn đến bên em. Lúc này, không phải em cần anh, mà chính anh mới là người cần em xoa dịu nỗi đau nhức nhối bao năm qua anh mang trong lòng.
Nếu như bây giờ, em đang đau vì bị người đó bỏ lại sau những tháng ngày gắn bó sâu đậm với nhau thì anh cũng có một nỗi đau. Nỗi đau của anh là ôm một mối tình câm lặng với em bao năm qua. Nhưng những tháng ngày đó anh chịu đựng được là bởi vì thấy em cười hạnh phúc. Còn ngày hôm nay, em đang khóc, đang quằn quại trong nỗi đau thì anh không thể đứng nhìn em từ xa. Anh không phải đang nghĩ cho em mà nghĩ cho cả anh. Bởi vì như thế, chính anh còn đau hơn gấp bội.
Bao năm qua anh thầm lặng đi bên đời em, chứng kiến em cười, em khóc với cuộc tình của em. Có nhiều lúc anh giận chính mình tại sao lại yếu đuối đến mức đi yêu một kẻ không bao giờ đoái hoài đến mình như thế? Nhưng rồi anh lại thấy tự hào. Vì chí ít, so với những gã đàn ông nhận được tình yêu nhưng lại khiến những cô gái yêu họ phải đau khổ thì anh cũng đã biết cách yêu rồi đấy. Ít ra anh cũng là một người đàn ông tử tế. Anh không được đón nhận tình yêu nhưng không làm đau khổ ai. Anh tin, cứ sống và yêu như thế sẽ có ngày tình yêu mỉm cười với anh nên anh chờ đợi. Dù tình yêu đến hơi lâu một chút, dù nỗi đau của anh khi yêu đơn phương khá là dài.
Anh tin, cứ sống và yêu như thế sẽ có ngày tình yêu mỉm cười với anh nên anh chờ đợi (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Cũng có đôi lúc anh trách chính mình đã yêu nhiều đến vậy tại sao không đủ can đảm để thú nhận tình yêu đó với em. Chẳng phải người ta từng nói: “Điều đau khổ nhất không phải là không được đáp lại tình yêu mà là không nói ra được mình đã yêu nhiều như thế nào” hay sao? Nhưng anh chợt nghĩ, anh nói ra sẽ được gì? Em vẫn đang hạnh phúc bên người ấy hạnh phúc. Nếu anh tỏ tình, một là em sẽ từ chối anh thẳng thừng, vậy còn đau đớn hơn là cứ nuôi hi vọng. Bởi vì với một người đàn ông, điều đó cũng giống như thất bại. Như thế, chẳng thà anh cứ yêu đơn phương em, cho tới khi nào anh đau quá, không chịu được thêm nữa thì anh buông tay. Như vậy sẽ chẳng ai hay biết, chúng ta cũng không phải khó xử với nhau. Còn nếu như anh ngỏ lời để rồi em nhanh chóng bỏ bạn trai để đến bên anh, liệu anh có hạnh phúc thật hay không? Vì tất cả những điều đó mà anh giữ im lặng đến giờ, cho tới khi em đau khổ vì tình yêu tan vỡ.
Có một vài người nói anh dại khi yêu em. Cũng có một số người cho rằng anh cơ hội, lợi dụng lúc em đau khổ để đến bên em và chộp giật thứ tình yêu thừa thãi mà người kia ném lại. Nhưng anh không bận tâm tới những lời họ nói. Anh chỉ quan trọng rằng, anh và em là hai trái tim đau và chúng ta cần xích lại gần nhau, dù không phải với tư cách một người tình. Bao năm qua, anh ao ước được một lần đến bên em, ôm em vào lòng nhưng anh không cho phép mình làm thế và cũng không có cơ hội. Vậy thì tại sao khi giờ đây em đang cô đơn một mình anh lại bỏ mặc em cơ chứ.
Anh sẽ đến bên em dù với cách gì cũng được. Chỉ cần sự xuất hiện của anh khiến em ngừng đau khổ, có thể xóa đi trong em những muộn phiền và làm cái tâm em lành vết thương thì anh luôn sẵn sàng. Anh sẽ không bắt em phải yêu anh ngay lúc em đau khổ nhất. Anh sẽ chỉ muốn em lành lại tâm hồn mình, đến khi nào em có thể cười một cách hồn nhiên, có thể hân hoan chào đón tình yêu mới, khi ấy, anh sẽ đến bên em để tỏ tình. Cũng chẳng biết rằng anh có nhận được từ em một cái gật đầu hay không nhưng ngay lúc này anh muốn cả anh và em đều được bình tâm lại. Anh có cơ hội để được gần em, được gạt đi những nỗi buồn bao năm qua. Còn em có cơ hội để dựa vào một người, để dần thoát khỏi những bế tắc đã qua… Hai người đau khổ hãy cứ dựa vào nhau cho trái tim vui trở lại… Còn chuyện yêu anh, cứ để thời gian trả lời.
Theo VNE
Bà nội khó tính làm khổ mẹ tôi vì lý do không đâu
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy
ảnh minh họa
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi có 3 người con, anh trai, tôi và một em gái sinh đôi với tôi. Anh trai tôi hiện là công nhân Nhà máy may Quốc phòng ở Hà Nội, còn tôi và em gái hiện đang là sinh viên năm cuối Học viện Ngân hàng.
Ngay từ nhỏ, khi biết gia đình nghèo khó, hai chị em đã cố gắng phấn đấu học hành để không phụ lòng bố mẹ. Bố mẹ tôi cũng rất tự hào về chúng tôi. Gia đình tôi ở cùng với bà nội. Ông nội tôi đã hy sinh trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Bà chỉ có mình bố tôi là con trai. Cô và bác gái tôi đều ở xa.
Bà nội tôi có lương và cuộc sống của bà khá độc lập. Bà hay tham gia phong trào của Hội người cao tuổi ở địa phương và được nhiều người quý mến. Bà tôi lại mắc chứng đau đầu kinh niên và thỉnh thoảng cũng đau ốm vì tuổi già. Bố mẹ tôi thì bận việc đồng áng, chúng tôi đi học xa nhà nên không thể giúp đỡ được bà và bố mẹ.
Những lúc ba ôm, tuy rất bận nhưng mẹ tôi vẫn chăm sóc bà chu đáo, gọi bác sĩ đến khám cho bà, mua hoa quả để tẩm bổ. Mẹ tôi nấu cháo và bưng lên bàn cho bà ăn, xong rồi mới ra đồng làm việc. Nếu chỉ như vậy thì chẳng có gì đáng nói. Lúc mẹ tôi bưng cháo lên cho bà, bà bảo cứ để ở bàn, lát nữa bà sẽ ăn. Nhưng rất lâu sau, bà không ăn nên cháo nguội, mẹ tôi ra đồng làm suốt buổi, nên bếp cũng tắt. Thế là bà cho rằng mẹ tôi không quan tâm đến bà.
Có lần mẹ tôi giặt quần áo cho bà, vừa giặt xong, bà ra chê là bẩn, rồi đem giặt lại trước mặt mẹ tôi. Từ đó mẹ cũng không giặt quần áo của bà nữa. Nhưng không giặt thì bà lại bảo là mẹ tôi không quan tâm. Khi khỏe mạnh, bà nội tôi sống khá độc lập nên ăn riêng. Có khi bà lại ăn chung, nhưng được vài bữa bà chê gạo nhà tôi không ngon nên lại ra ăn riêng.
Bà hay gọi điện nói chuyện với cô tôi, nói xấu bố mẹ tôi. Có lần tình cờ khi bà đang nói chuyện với cô thì mẹ tôi nghe được, nhưng mẹ không nói gì, chỉ một mình chịu đựng. Một lần tôi đang trên thư viện, thì nhận được điện thoại của cô. Vừa câu trước câu sau cô đã bảo: "cháu hãy về bảo với bố mẹ cháu chăm sóc bà cho chu đáo. Tại sao bà ốm lại không chăm sóc? Không nấu cháo cho bà mà lại để bà ăn cám lợn? Quần áo bẩn của bà thì không giặt cho bà, bà già rồi không sống được bao lâu nữa, cô thì ở xa, không thường xuyên chăm sóc bà được".
Chỉ nghe có vậy mà nước mắt tôi tuôn trào, tai tôi ù đi. Tôi chạy vội vào nhà vệ sinh đứng khóc mà không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Sau hôm đó, tôi về quê. Tôi có kể chuyện này với mẹ, thi được mẹ kể lại như trên. Những gì tôi nghe được lại khác so với những gì cô nói. Khi nghe mẹ kể xong, cả hai mẹ con cùng ôm nhau khóc. Tôi rất thương mẹ vì thấy mẹ buồn.
Nhà tôi có mảnh vườn khá rộng và đẹp do bố mẹ tôi cải tạo, tu bổ, xây tường bao quanh, và trồng nhiều cây ăn quả. Tôi còn nhớ ngày tôi còn nhỏ, không có tiền mua gạch, bố mẹ tôi còn mua sỉ về nhà, rồi tự đóng gạch để xây tường bao. Có thể nói khu vườn được như ngày hôm nay là có công tu sửa của bố mẹ tôi, người ngoài khi nhìn vào, ai cũng khen khu vườn đẹp.
Mỗi khi có chuyện xích mích giữa bà và bố mẹ, thì bà lại bảo vườn của bà, ở nhờ bà, mà không biết điều, không đối xử với bà ra gì. Tôi cũng công nhận nhiều lúc bố tôi nóng tính, xảy ra mâu thuẫn gì cũng có lúc cãi lại bà, nhưng những lúc như vậy, mẹ tôi lại đứng ra khuyên ngăn bố. Thế mà bà không công nhận sự chăm sóc và cố gắng của mẹ tôi.
Nếu mẹ không phải, đáng nhẽ bà phải góp ý luôn để mẹ tôi sửa, đằng này bà lại đi nói với cô và lại còn nói sai sự thật. Cô tôi không hiểu rõ chuyện, chỉ nghe một phía, cũng vào hùa ngay với bà và quy chụp tội lỗi cho chị dâu. Hôm nay, mẹ vừa gọi điện lên cho tôi và khóc rất nhiều. Mẹ kể rằng bà vừa đuổi mẹ đi. Mẹ buồn quá, và khóc suốt từ sáng đến giờ vì cảm thấy tủi thân, thấy mọi sự cố gắng của mình đều vô nghĩa.
Bố tôi vẫn chưa biết chuyện vì đi làm suốt ngày. Mẹ bảo rằng mẹ sẽ thu xếp lên nhà anh trai tôi để trông con cho anh chị. Cháu mới được 4 tháng tuổi, anh chị làm công nhân, không có tiền để thuê người giúp việc, nên mẹ sẽ lên đỡ đần cho anh chị. Khi nào cháu lớn, mẹ sẽ tìm công việc trên này luôn, không về nhà nữa.
Tôi thương bố mẹ rất nhiều, nhưng cũng chỉ biết khóc mà chẳng biết phải làm thế nào để giúp bố mẹ. Bà là bà nội của tôi, tôi cũng yêu quý bà và thực sự không muốn gia đình mình có chuyện buồn chỉ vì những lý do không đâu như vậy.
Theo VNE
Bàng hoàng khi phát hiện chồng lập "quỹ đen" Câu chuyện này cho đến giờ mình mới phát hiện ra. Mình không biết nguyên nhân vì sao nữa, vì sao chồng lại giấu giếm mình như vậy. Thật tình, mình rất buồn. Nhưng cái mình lo lắng là chồng mình lại giấu mình chuyện này! Mình đâu có phải là không cho chồng tiền xài, lúc nào mình cũng cho dư giả,...