Người ta lớn để làm gì?
Làm người lớn và đi qua chưa được nửa đời người thôi, sao thây con người ta có qúa nhiêu nỗi buôn mênh mông… Mà người lớn thì không thê dùng nước mắt đê xóa đi nỗi buôn như thời trẻ thơ…
Nhớ lúc còn bé thích mang giày của mẹ, mong sau mau lớn đê có thê làm tât cả những điêu mình thích, trong cái suy nghĩ non nớt làm người lớn thât vui vẻ. Những ngày gân têt nôn nao không ngủ khi nghĩ đên được thêm môt tuôi, khi nghe bâc phụ huynh bảo “Con lớn rôi đây”.
Thích lắm dù thường sau câu nói ây bao giờ cũng kèm bị la mắng môt lỗi lâm vừa phạm phải. Còn khi nghe ai nói “Còn nhỏ không được hỏi nhiêu”, thì gân cô lên cãi “Con lớn rôi mà”.
Ngày còn nhỏ khi được mẹ dẫn đi chợ thây cái gì cũng mới cũng lạ. Lân đâu tiên được đặt chân đên thành phô, choáng ngợp với xe cô, con người, ước mong phải chi mình được ở nơi đây thì hay biêt mây. Khi lớn rôi đi hai, ba châu lục qua hàng chục quôc gia vẫn không tìm lại được cái háo hức ngày xưa. Ở nhiêu nơi được cho là nôi tiêng nhưng chẳng thây nơi đâu đẹp bằng căn nhà nhỏ nơi miên quê yên bình của mình.
Mà bây giờ muôn có trở vê ở như ngày xưa cũng có được đâu khi công viêc đang réo gọi ngoài kia. Đôi lúc thây mình làm khách ngay trong chính gia đình mình. Kéo vali vê rôi lại kéo đi, đô vât trong nhà đê nơi đâu cũng không biêt.
Nhớ lúc xưa cha dặn: “Cô gắng lên co đừng quanh quân lôi mòn như đời cha. Sau này trả hiêu cho cha mẹ còn chưa muôn”. Giờ thì đạt thành nguyên vọng, có vị trí nhât định trong xã hôi và vô sô điêu trong cuôc sông thì cha còn đâu mà trả hiêu. Nhìn những sợi tóc bạc của mẹ sao buôn qúa.
Có cho em trai bao nhiêu tiên cũng không bù lại câu nói “Nhà có hai chị em. Chị hai cứ đi suôt đôi khi muôn nói gặp chị nói chuyên cũng khó”. Tự nhiên thây cái công nghê thông tin nó trở nên vô duyên. Thây mình dù có đôi đôi ba căn nhà, vài chiêc xe và trả cả đời cũng không hêt những gì gia đình đã dành cho mình.
Ngày xưa khi mẹ mua cho bô quân áo mới bân cả ngày không muôn cởi ra, tin rằng mình đẹp hẳn ra với bô quân áo mới. Lớn chút tự đi mua quân áo. Chạy ào ra chợ đôi khi vỉa hè chọn chọn, lựa lựa mắt sáng choang khi chọn được món hời thâm tự khen mình có khiêu thâm mỹ. Lớn đi shopping ở những nơi sang trọng, hàng hiêu không còn là điêu xa lạ, sao mắt tôi sâm, khô cạn đôi khi thử môt chục bô vẫn không cảm thây vừa ý.
Ngày trước bỏ cả nửa ngày trời đê làm bài thơ con cóc ghi vào lưu bút tặng cho cô bạn. Thức suôt đêm đê làm bài luân văn, dôn hêt cảm xúc vào đó. Khi lớn những bài viêt được đăng báo là chuyên bình thường, có bài được viêt trong vòng không tới môt giờ đông hô. Được thêm sô lượng bạn bè không quen biêt yêu thích nhưng sao đôi khi đọc lại thây nó không có linh hôn gì trong câu chữ. Lắm lúc chút nữa không nhân ra là bài của mình. Khi còn đi học ước mơ lớn lên làm cô giáo dạy văn. Cái ước mơ nhỏ bé ây cũng trở nên quá xa vời vào lúc thành người lớn. Ngành kinh tê lại là chọn lựa lý tưởng, thực tê.
Video đang HOT
Ngày trước chuyên gì mình đúng quyêt bảo vê cho bằng được cái lý lẽ ây. Thâm chí thây chuyên chướng tai gai mắt cũng nhào vô bênh vực tranh cãi, lắm lúc người ta ganh ghét hay bị vạ lây. Lớn rôi không muôn tranh cãi tránh chuyên nào bớt phiên chuyên đó. Ai không hợp nói mình sai nhún vai, cười trừ. Câu sorry hình như được phát ra gâp đôi, gâp ba với thời gian. Lúc nhỏ thích tụ tâp bạn bè nơi chôn đông người. Lớn rôi thích môt mình nhiêu hơn vô sô lân cafe môt mình nơi góc phô vắng.
Lúc trẻ con chơi với cô bạn hàng xóm, cãi nhau chí choé có lân choảng nhau thê sẽ là kẻ thù. Sáng ra lại í ới rủ nhau cùng đi học, ăn chung môt qua kem như không có gì xảy ra. Lớn lên vì câu nói có thê là vô tình. Giân không chơi với nhau nữa đánh mât cả tình bạn mười mây năm. Ngày xưa ngôi cùng cái xe đạp đên lớp bây giờ gặp lại nghe bạn gọi, thảng thôt mơ hô không nhớ nôi là ai nói gì đên tên.
Ngày bé người chị họ hàng khi qua nhà hay cho qùa bánh. Khi bảo thích con búp bê mặc váy hoa, chị hào phóng tặng cho ngay. Ơn chị lắm nói với chị chắc nịch “Lớn lên em sẽ mua môt khúc vải hoa tặng chị may váy”. Ngày nay có thê mua không chỉ môt mà là môt ngàn khúc vải hoa như thê. Nhưng chị đã ra đi sau môt vụ tai nạn ở cái tuôi đẹp nhât đời người. Đê đên ngày nay sau mười mây năm vân thây ngâm ngùi khi nhớ lại và mãi mãi nợ chị môt lời hứa.
Làm người lớn và đi qua chưa được nửa đời người thôi, sao thây con người ta có qúa nhiêu nỗi buôn mênh mông. Thây mình nhỏ bé giữa những được mât đời người và lên xuông thăng trâm của cuôc sông. Mà người lớn thì không thê dùng nước mắt đê xóa đi nỗi buôn như thời trẻ thơ. Với người lớn đôi khi khóc là môt sự cô gắng trong vô vàn điêu phải cô gắng khác.
Theo Khampha
Chia tay bạn gái vì 3 tháng quan hệ "thả phanh" mà không "dính" bầu
Quyết định như thế lại hóa hay, cả 3 tháng nay tần suất quan hệ dày như nêm, số lần không phòng tránh cũng nhiều mà chưa thấy nàng có biểu hiện gì dính bầu. Lấy vợ như thế thì chết cả họ nhà tôi à?
Tôi đã từng viết đôi lời tâm sự trên một diễn đàn, nhưng hình như ở đó toàn trẻ trâu mới lớn chưa biết gì nên không những không cho lời khuyên còn bình luận rất xúc phạm. Biết chuyên mục là một diễn đàn khá rôm rả của chị em và cả các anh em dày dạn tình trường và hiểu chuyện nên tôi đành phải tâm sự thêm ở đây.
Trong tình cảm, yêu nhau rồi chia tay cũng là lẽ thường. Không phải tình yêu nào cũng hạnh phúc cũng như không phải sự chia ly nào cũng là niềm đau. Như tôi đây, vừa mới chia tay người yêu, cảm giác này mới lâng lâng nhẹ nhàng làm sao. Cô đơn thì buồn mà dính vào phụ nữ thì chán. Chấm dứt được với mối này tôi nhẹ cả người. Có thể mọi người sẽ ném đá tôi nhưng khi yêu đàn ông cũng thiệt thòi chứ đâu riêng mình phụ nữ.
Xin bỏ qua phần tự luận bản thân vì bí ẩn có nét hấp dẫn riêng. Tôi xin được kể về những cô người yêu của tôi. Tư tưởng của tôi rất rõ ràng, "người bỡn cợt với ta thì ta thiếu nghiêm túc với người".
Tướng mạo tôi không đến nỗi nào nên được nhiều phụ nữ để mắt. Bây giờ quen nhau rất dễ, cố tình lạc vào một facebook, lướt ảnh xem có xinh không, giả vờ làm quen rồi hẹn hò offline.
Những mối tình một đêm, mỳ ăn liền, thức ăn nhanh thì tôi có rất nhiều. Nhưng chả lẽ lại trách mình đểu? Trách là trách phụ nữ bây giờ không biết giữ thân (Ảnh minh họa)
Tôi quen một em như thế, lôi nhau ra café gặp mặt. Tôi đến trước nàng đến sau, nói chuyện rất hợp cạ và vui vẻ. Lúc ra về thấy tôi dắt quả dream cũ là mặt nàng biến sắc há hốc mồm. Chỉ cần 3 giây là tôi biết ngay nàng này hám giàu. Ngay lập tức lên kế hoạch giả vờ bảo con SH của anh hỏng phải lấy tạm xe ông già thì nàng mới chịu ngậm mồm vào và ton hót trở lại.
Những lần hẹn sau, tôi mượn ngay con SH của thằng bạn đưa đón nàng đi chơi. Rồi tặng thêm chút quà là đưa nàng vào nhà nghỉ rất mượt. Giả sử có đi con Dream thì cưa đến mấy đời nàng cũng không đổ.
Ăn được rồi thì lượn, nàng hốt hoảng và khóc như mưa vì bị đá nhanh chóng. Lại còn ăn vạ đòi "Anh trả trinh tiết cho em". Cái trinh đấy đáng mấy xu? Thương thì tôi thí cho ít tiền ra đường Giải Phóng mua chục cái màng giả về mà dùng lần. Đàn bà ngu thì chết. Anh không đòi quà là may.
Quen thêm vài em như thế là tôi mất hết niềm tin vào phụ nữ. Suốt ngày khoe hàng họ mà anh động đến là giãy nãy như đoan trang. Sống kiểu miệng trên không ngậm, miệng dưới không khép mà cứ đòi hỏi phải được đàn ông yêu.
Những mối tình một đêm, mỳ ăn liền, thức ăn nhanh thì tôi có rất nhiều. Nhưng chả lẽ lại trách mình đểu? Trách là trách phụ nữ bây giờ không biết giữ thân.
Nhưng cũng có nhiều lần "dính phốt", chẳng may một em dính bầu. Nhìn mặt là biết ngay mười mươi không phải mình nhưng vì còn lương tâm đạo đức nên tận tình dắt đi phá. Đau là sau này gặp lại em, tôi thì sợ em ăn vạ, còn em lại hình như quên mất luôn tôi là ai. Chỉ thấy buồn cười và tội nghiệp cho thằng đi cạnh em, nó làm bò nhai lại cỏ của tôi mà không hay.
Tôi cũng có những mối quan hệ thật sự nghiêm túc. Đó là người mà tôi vừa chia tay. Có thể nói em là người ok nhất về mọi mặt mà tôi từng quen. Nhưng người con gái đĩnh đạc hóa ra cũng có nhiều điểm đáng sợ.
Ngoài việc giữ thân như giữ của, em còn mơ mộng rất nhiều về việc cưới hỏi sinh con đẻ cái. Yêu người như thế cũng thú vị, vì nàng khác với kiểu yêu qua đường. Nhưng cứ làm cho tôi sợ vì lúc nào cũng bị ràng buộc trách nhiệm.
Đây cũng là người mà tôi yêu lâu nhất, gần 8 tháng. Nhưng 3 tháng trở lại đây nàng mới đồng ý làm chuyện vợ chồng. Hóa ra quan hệ với gái đoan trang trinh thật nó khác rất nhiều so với gái lô trinh dỏm. Tôi thấy thăng hoa hơn và yêu người đó hơn.
Tết năm nay là Tết tuyệt vời nhất theo trí nhớ của tôi. Chẳng đi đâu chỉ chăm sóc nàng thật chu đáo rồi cùng nhau đi ngủ sớm. Nhiều lúc hứng quá quên cả mang áo mưa. Hai đứa cứ yêu thả phanh tự do đến độ bao nhiêu bao cao su mua sẵn đều hết sạch không buồn mua mới.
Nhưng có lẽ ngày vui thì thường sớm kết thúc. Vì nàng nói quá nhiều về trách nhiệm và chuyện tương lai. Tương lai của nàng thì tôi không biết, nhưng tương lai của tôi là tiếp tục sống và phấn đấu cho mục tiêu nghề nghiệp. Phụ nữ chỉ nên là bạn đồng hành theo từng chặng đường, đừng nên là cái nhà tù cầm tù đàn ông.
Nàng làm tôi mất cả hứng quan hệ vì cứ nằm xuống là lại rỉ bên tai tôi về trách nhiệm. Rồi cũng có nhiều lý do nữa nên tôi muốn chia tay. Tôi và em chỉ có thể đi cùng nhau đến đây.
Quyết định như thế lại hóa hay, cả 3 tháng nay tần suất quan hệ dày như nêm, số lần không phòng tránh cũng nhiều mà chưa thấy nàng có biểu hiện gì "dính chưởng". Lấy vợ như thế thì chết cả họ nhà tôi à?
Vì vậy mà chúng tôi chia tay, không hẳn là do tôi chán hay sợ em truy trách nhiệm. Mà tất cả là do bản thân em có khả năng vô sinh cao thôi. Nàng khóc như mưa nhưng không dám mong tôi quay lại, vì lỗi rành rành là ở em mà.
Em càng chèo kéo tôi như thế, tôi lại càng cảm thấy em mất đi giá trị của bản thân. Chẳng lẽ, chia tay một người con gái mà quan hệ thả phanh 3 tháng vẫn chưa dính bầu được, cái lý do này khiến em khó chấp nhận được thế sao? (Ảnh minh họa)
Em buồn tôi cũng ray rứt, tiếc cho một người con gái tốt và đàng hoàng. Mà đôi khi cũng có thể là trước đây em chơi bời trác táng, quan hệ nhiều nên giờ "máy trơ" mà tôi không biết?
Mấy hôm nay, dù tôi đã cố tình không gặp em rồi mà em vẫn cứ ỉ ôi gọi điện mong tôi nghĩ lại, mong tôi quay về nối lại tình xưa. Tôi nói mong em có cuộc sống mới hạnh phúc hơn. Hi vọng khả năng sinh nở của em không làm sao. Nhưng em vẫn muốn gặp tôi lần cuối vào ngày Valentine này rồi đường ai nấy đi cho đỡ nhớ.
Em càng chèo kéo tôi như thế, tôi lại càng cảm thấy em mất đi giá trị của bản thân. Chẳng lẽ, chia tay một người con gái mà quan hệ thả phanh 3 tháng vẫn chưa dính bầu được, cái lý do này khiến em khó chấp nhận được thế sao? Đấy là tôi còn nói thẳng với em - như thế là cao thượng quá rồi phải không mọi người?
Theo VNE
Dù kết hôn hay chưa, bạn nên đọc bài này "Đêm hôm đó khi trở về nhà, trong lúc vợ tôi dọn bữa ăn tối, tôi nắm lấy tay cô ấy và nói rằng, tôi có việc cần phải nói với cô ấy. Cô ấy ngồi xuống, lặng lẽ ăn. Một lần nữa tôi nhìn thấy nỗi đau trong đôi mắt cô ấy. Đột nhiên, tôi không biết phải làm thế nào để...