“Người rừng” trở về và… trở bệnh
Sau gần nửa tháng từ trong rừng sâu trở về làng, cha con “ người rừng” Hồ Văn Thanh (82 t.uổi) và Hồ Văn Lang (41 t.uổi) vẫn chưa thật sự hòa nhập với cuộc sống hiện tại. “Người rừng” cha (tức ông Thanh) vẫn phải sống trong bệnh viện từ lúc rời rừng đến nay
Sau rừng sâu… là bệnh viện
Bác sĩ Châu Nguyễn Thương, Giám đốc Trung tâm Y tế huyện Tây Trà, tỉnh Quảng Ngãi cho biết: Từ lúc cha con ông Thanh ra khỏi rừng, ông Thanh được đưa vào Trung tâm Y tế huyện chăm sóc, nhưng vì bệnh tình ngày một nặng, các bác sĩ phải đưa ông xuống Bệnh viện Đa khoa Quảng Ngãi để tiếp tục chữa trị. Ông Thanh được chẩn đoán bị nan thận và suy nhược nặng.
Ông Thương kể, hôm đưa ông Thanh xuống bệnh viện tỉnh, “người rừng” Hồ Văn Lang (con ông Thanh) nằng nặc đòi đi theo cùng thì mới cho đưa cha mình đi. Ông Thanh cũng đòi phải có Lang đi cùng thì mới chịu chuyển viện. Vậy là Trung tâm Y tế huyện Tây Trà đành chấp nhận đưa cả hai cha con xuống bệnh viện tỉnh, nằm ở khoa Ngoại Tổng hợp.
Cha con “người rừng” đang ở Bệnh viện Đa khoa Quảng Ngãi
Bác sĩ Nguyễn Xuân Mến, Giám đốc Bệnh viện Đa khoa Quảng Ngãi cho biết, bệnh viện đã tiếp nhận cha con ông Thanh và có chế độ chăm sóc đặc biệt đối với cha con “người rừng”.
“Bệnh viện đang nhanh chóng làm tất cả các xét nghiệm cần thiết, thường xuyên thăm khám để kiểm tra bệnh tình của ông Thanh”, ông Mến nói.
Từ khi rời rừng, ông Thanh chỉ sống trong bệnh viện, điều mà có lẽ lúc ở rừng ông chưa bao giờ biết đến. Hơn 40 năm trong rừng, ông nào biết đến thuốc men, cũng đâu được truyền dịch. Nhưng hiện giờ, thuốc men, dịch truyền cứ “tấp” liên tục vào người ông.
Theo các bác sĩ Bệnh viện Đa khoa Quảng Ngãi, bệnh nan thận của “người rừng” Hồ Văn Thanh chưa đến mức phải phẫu thuật. Riêng “người rừng” Hồ Văn Lang vẫn còn yếu, ho liên tục, bác sĩ phải truyền nước.
“Người rừng” con tự ăn cơm
Video đang HOT
“Người rừng” Hồ Văn Thanh vẫn không hiểu “t.iền là cái chi chi” khi nhận phong bì t.iền được tặng
Sống ở bệnh viện nơi phố thị (TP.Quảng Ngãi), cha con người rừng giờ đã dạn dĩ hơn. Dù không nói nhưng khi người lạ tiếp xúc, cảm giác sợ sệt đã giảm đi rất nhiều so với lúc trước, khi mới vừa từ rừng sâu về làng. Cha con “người rừng” đã biết tự cầm chén, đũa, muỗng để ăn cơm, Lang còn biết lấy tăm để xỉa răng.
Thực hư chuyện đốt lều cha con “người rừng”
Mặc dù anh Hồ Minh Lâm (cháu ruột ông Thanh) quả quyết rằng, chính tay anh đã đốt cháy túp lều trên cây mà cha con “người rừng” ở trong suốt 40 năm qua, nhưng chưa ai xác định được thông tin chính xác. Anh Lâm bức xúc nói: “Tôi đốt hết rồi. Chòi ở trong đó tôi đốt rồi, từ nay đừng có nhắc đến núi rừng, người rừng, đừng nhắc đến những căn lều trong rừng đó nữa. Tôi tức nên tôi đốt. Báo chí nói lung tung, bảo tôi đem cha con chú Thanh ra kinh doanh, đòi t.iền này nọ, tức không chịu được”.
Anh Hồ Văn Tri, con trai ông Thanh nói, anh Hồ Minh Lâm không dám đốt nhà của cha và anh mình trong rừng vì đó là điều cấm kỵ của làng
Ông Hồ Văn Lập, Phó Chủ tịch UBND xã Trà Phong, huyện Tây Trà cũng xác nhận anh Thanh nói với địa phương đã đốt nhà của cha con “người rừng” nhưng không biết là có đốt thật hay không. Xã cũng chưa cử người vào kiểm tra. Còn anh Hồ Văn Tri (40 t.uổi), con ruột “người rừng” Thanh khẳng định chắc nịch, anh Lâm nói thế chứ không dám đốt. Anh Tri giải thích, tục lệ của người đồng bào Cor rất cấm kỵ chuyện đốt nhà. “Ai mà tự ý đốt nhà là Giàng sẽ bắt. Nếu dân làng biết anh Lâm làm vậy sẽ bắt phạt anh Lâm bằng heo, gà cúng tạ tội với thần rừng và đãi làng ăn để chuộc lỗi”, anh Tri nói.
Liên quan đến việc xây nhà, làm chứng minh nhân dân, nhập hộ khẩu cho cha con “người rừng”, ông Hoàng Anh Ngọc, Chủ tịch UBND huyện Tây Trà cho hay, huyện đã hoàn tất thủ tục, phối hợp với công an tiến hành cấp chứng minh nhân dân, nhập hộ khẩu cho cha con ông Thanh vào gia đình ông Hồ Văn Tri (con ông Thanh) ở thôn Trà Nga, xã Trà Phong. Huyện Tây Trà còn cấp 100m2đất cùng với khoản t.iền của cơ quan chức năng, đoàn thể hỗ trợ khoảng 100 triệu đồng để xây nhà ở cho cha con “người rừng”.
Theo Võ Hoàng Uyên (Khampha.vn)
Đưa “người rừng” về: Không thể làm khác!
Theo GS.TSKH Trần Ngọc Thêm, việc đưa cha con "người rừng" về với cộng đồng xuất phát từ mục tiêu nhân đạo, là việc làm tốt. Còn đ.ánh giá như thế nào là tùy thuộc vào mỗi người.
"Không có một ai hay lực lượng nào có thời gian thể đưa cuộc sống bên ngoài vào rừng từng ngày một, và ngay cả khi làm được thì "người rừng" cũng đâu có chịu tiếp nhận. Chuyển họ ra ngoài như vậy là giải pháp duy nhất. Ta cân đặt mình vào vị trí của người trong cuôc đê hiêu và thông cảm chứ không nên chỉ ngồi một chỗ đê phê phán", GS.TSKH Trần Ngọc Thêm - Giám đốc Trung tâm Văn hóa học: Lý luận và ứng dụng (Trường ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn TP.HCM) khẳng định.
GS.TSKH Trần Ngọc Thêm: "Việc đưa cha con "người rừng" về với cộng đồng xuất phát từ mục tiêu nhân đạo, là việc làm tốt. Còn đ.ánh giá như thế nào là tùy thuộc vào mỗi người."
Không thể làm khác
Gần đây dư luận đang xôn xao về vụ việc "người rừng" trở về. Dưới góc độ của một nhà nghiên cứu văn hóa, Giáo sư nhận định như thế nào về trường hợp này?
Hiện tượng một người đang sống trong thế giới bình thường rôi vì một lý do nào đó mà bị tách biệt khỏi thế giới bên ngoài luôn là những trường hợp cá biệt, nhưng đây đó trong lịch sử nhân loại không phải là không có. Những trường hợp kinh điển mà mọi người đều biết có thể kê đến là trường hợp câu bé Tarzan hoặc Robinson Crusoe.
Có ý kiến cho rằng, việc đột ngột đưa "người rừng" ra khỏi cuộc sống quen thuộc của họ giống với việc bắt cóc hơn là giải cứu. Quan điểm của Giáo sư về vấn đề này?
Theo tôi, việc đưa họ ra khỏi rừng xuất phát từ mục tiêu nhân đạo, là việc làm tốt. Còn đ.ánh giá như thế nào là tùy thuộc vào mỗi người. Trước một sự việc bao giờ cũng có nhiêu luồng ý kiến khác nhau, thâm chí trái chiêu nhau. Sở dĩ như vậy là vì điều gì cũng có hai mặt: mặt ưu và mặt nhược, mặt tốt và mặt xấu.
"Người rừng" Hồ Văn Lang ngày trở về
Nếu xét về nguyện vọng của cha con "người rừng" thì họ sống trong môi trường quen thuộc đã lâu và không muốn thay đổi. Vì thế, việc đưa ra ngoài là không phù hợp với nguyện vọng của họ. Trước đây người thân đã cô gắng đưa ra nhiêu lân nhưng không thành công. Thế nhưng, trong trường hợp lần này, người cha đã bị ốm nặng, nếu không đưa ra ngoài để khám chữa bệnh thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Ngoài ra, ở bên ngoài, hai cha con còn có anh em, họ hàng. Họ có thể sum họp với người thân của mình và sau khi tái thích nghi, họ sẽ hòa nhập được vào cuôc sông bình thường.
Tôi nghĩ, ngoài cách làm vừa rôi, không có một phương án nào khác để chuyển "người rừng" về cuộc sống xã hôi. Không có một ai hay lực lượng nào có thời gian để đưa cuộc sống bên ngoài vào rừng từng ngày một, và ngay cả khi làm được thì họ cũng đâu có chịu tiếp nhận. Chuyển người rừng ra một cách đột ngột như vậy là giải pháp duy nhất. Ta cân đặt mình vào vị trí của người trong cuôc đê hiêu và thông cảm chứ không nên chỉ ngồi một chỗ đê phê phán.
Theo Giáo sư, việc đưa "người rừng" tái hòa nhập với cộng đồng sẽ dẫn đến những cú sốc nào khi họ đã cách xa với văn minh loài người hơn 40 năm trời?
Tất nhiên họ sẽ sốc vì chuyển từ môi trường này sang môi trường khác cách xa nhau rất nhiều. Họ có thể bị sốc về mọi thứ, trên tất cả lĩnh vực: sôc sinh hoạt, sôc giao tiếp, sôc tâm lý, sôc văn hóa...
Dù nghèo vẫn đỡ hơn sống trong rừng
Ngôn ngữ giao tiếp có thể được coi như là một trong những trở ngại đối với "người rừng". Không chỉ là nhà văn hóa học, Giáo sư cũng đông thời còn là nhà ngôn ngữ học, ông nghĩ sao về trở ngại này?
Một số báo viêt rằng "người rừng không giao tiếp được" hay "không quen giao tiếp", tôi cho như vậy là chưa đúng. Vì nếu đ.ứa b.é một vài t.uổi bị bỏ vào rừng và chỉ có một mình trong vòng 40 năm như vậy thì mới thì mới xảy ra tình trạng không biết nói. Nhưng ở đây có hai bố con, người bô vào rừng khi đã trên dưới 40 t.uổi rồi, ngôn ngữ hoàn hảo rồi. Hai bố con ở trong rừng vẫn giao tiếp với nhau. Chỉ có điều ngôn ngữ của họ dừng lại ở thời điểm cách đây 40 năm. Có nghĩa là chỉ có một số từ ngữ mới xuất hiện sau đó của người dân tộc Kor thì họ mới không biết mà thôi. Hiên nay, trong khi người bô nằm viên, người con ở ngoài môt mình, ít giao tiếp là vì bị shock chứ không phải là vì không giao tiếp được. 40 năm tuy là khoảng thời gian dài nhưng không đên nôi khiên họ "không giao tiếp được", bằng chứng là báo chí đã đưa tin và ảnh vê viêc hai bô con gặp lại nhau và nói chuyên với nhau.
Chính quyền địa phương thăm hỏi, tặng quà cho cha con "người rừng"
Theo Giáo sư, liệu cuộc sống hiện đại có phải là một cuộc sống ưu việt đối với "người rừng"?
Thứ nhất, cuộc sống bên ngoài đa dạng và phong phú hơn. Trong khi đó, cuộc sống trong rừng rất nghèo nàn, chỉ dừng lại ở mức tồn tại, hết ngày này đến ngày khác chỉ vât lôn để kiếm ăn, để không bị đói khát, bệnh tật... Còn khi trở vê làng thì dù có là người nghèo nhất thì sự lo lắng vật chất cũng đỡ hơn trong rừng rất nhiều. Các công cụ lao động cũng phong phú và tiện lợi hơn. Thứ hai, trong rừng chỉ có hai bô con, còn vê làng thì môi khi khó khăn còn có cộng đồng giúp đỡ. Thứ ba, không chỉ đời sống vật chất đỡ lo lắng hơn mà đời sống tinh thần cũng phong phú hơn. Không những được tiêp xúc với TV, phim ảnh, báo chí mà bản thân sự giao tiếp với mọi người cũng là một trường học. Việc học hỏi sẽ giúp cho cuộc sống nội tâm phong phú hơn. Một ngày ở ngoài này có thể bằng nhiêu năm trong rừng.
Theo Giáo sư, làm sao để có thể giúp "người rừng" hội nhập với cuộc sống văn minh một cách hiệu quả nhất?
Thứ nhất, người thân phải hết lòng thương yêu, giúp đỡ vê vât chât và chăm sóc vê tinh thân, luôn quan sát để giúp họ tránh mọi nguy hiểm. Thứ hai, điêu quan trọng là phải hạn chế họ tiếp xúc với những người lạ hiếu kỳ, đê cho họ sống một cuộc sống yên ôn bình thường. Ngay cả lãnh đạo nếu có quan tâm thì cũng nên quan tâm gián tiếp qua người thân của họ, không cần phải rùm beng.
Ngoài ra, người bố từng là lính thì ông ấy có quyền được hưởng những quyền lợi phù hợp với những gì đã đóng góp cho đất nước.
Liệu chúng ta có thành công hay không để đưa họ trở về từ một cuộc sống cách xa với văn minh loài người đến gần 40 năm?
Với những gì đã nói bên trên, tôi nghĩ chắc chắn sẽ thành công.
Kết thúc câu chuyện, Giáo sư muốn chia sẻ gì với những người đang quan tâm đến vấn đề của "người rừng"?
Trước tất cả mọi sự kiện, tôi mong mọi người nên bình tĩnh và xem xét nó từ nhiêu góc đô. Đừng nên gây ồn ào, có những suy nghĩ và những lời tuyên bô cực đoan. Chính sự ồn ào cực đoan ấy sẽ tác động rât xấu đến người trong cuộc. Nó có thể còn gây sôc hơn cả những cú sôc khác mà "người rừng" phải tiếp nhận khi hòa nhập với cuộc sống mới.
Xin trân trọng cảm ơn Giáo sư!
Thương cho trót! Ở một giác độ khác, xung quanh câu chuyện "người rừng", GS.TS.NGND Nguyễn Lân Dũng chia sẻ: "Qua vụ việc này, tôi thấy có ba vấn đề được rút ra đó là: sự tàn khốc của chiến tranh, nghị lực phi thường của hai cha con và tình phụ tử, không quản ngại khó khăn, điều kiện khắc nghiệt để nuôi con của người cha. Còn về việc giúp họ hòa nhập cuộc sống mới, tôi thấy mọi người quan niệm đơn giản quá, cứ nghĩ cho cái nhà, cho ít gạo là được. Không thể quá đơn giản như thế được! Nhưng nhân đạo cũng phải có quá trình, đầu tư, phải có người gần gũi quan tâm giúp họ không quên tiếng nói, và hiểu vấn đề của mình". Cũng theo Giáo sư Nguyễn Lân Dũng, một hiện tượng mà thế giới quan tâm như vậy, mình càng phải lưu tâm hơn. "Không dễ gì mà nhiều báo nước ngoài đưa tin về Việt Nam như thế. Về dinh dưỡng cũng phải lưu ý như thế nào, chứ không thể để họ ăn như người thường vì họ sẽ không quen. Tóm lại là phải có chuyên gia, một hội đồng góp ý làm gì, không thể đơn giản, qua loa", GS Nguyễn Lân Dũng nói.
Theo Khampha
"Tam khoái" của "người rừng" từ ngày về Từ chỗ chỉ là tò mò khi nghe tiếng nhạc phát ra từ chiếc điện thoại di động cách đây khoảng 4 ngày, đến nay "người rừng" Lang gần như mê mẩn vật dụng phát ra âm thanh này. Suốt hơn 40 năm sống cùng cha trong rừng thẳm nên trong một thời gian ngắn sau khi được đưa trở về với cuộc...