‘Người rừng’ tháo vát việc nhà, muốn lấy vợ
Sau một ngày đi rẫy mệt nhọc, về đến nhà, “ người rừng” con Hồ Văn Lang lại tất tả dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, hái thêm nắm rau rừng… rồi đợi thương lái từ dưới vùng xuôi lên bán kiếm tiền để mua thêm con cá, miếng thịt cho bữa ăn của gia đình được no cái bụng.
“Người rừng” giỏi kiếm tiền
Cứ mỗi khi đi tỉa lúa, ngô (giống như gieo hạt của người miền xuôi – NV) trên các ngọn đồi, chuyến về của “ người rừng” Hồ Văn Lang luôn kèm theo 2 hay 3 bó củi rừng, mỗi bó bán được 10.000 đồng, tuy không lớn nhưng nó cũng đủ cho bữa ăn của những gia đình vùng cao có thêm con cá, miếng thịt.
Nắm rau rừng vừa mới hái được sau chuyến đi thăm rẫy.
Hằng năm, đến hẹn lại lên, cứ mỗi mùa đót trổ bông (khoảng từ tháng 12 đến tháng 2 – NV), cả làng không ai rủ ai, lại cầm cây rựa lên rừng chặt đót về bán kiếm tiền, nói không quá khi cho rằng đây là tài sản quý giá mà núi rừng đã ban tặng cho người đồng bào vùng cao. Anh Tri nói: “Mùa đót vừa rồi cả gia đình đều đi chặt, tại đất nương rẫy ít nên số lượng không được nhiều lắm, rẫy người khác họ cũng chặt nên không cho mình làm. Anh Lang cũng lên rừng chặt đót cùng mọi người, bởi chưa quen nên cứ chặt từng cây một, còn mình thì nắm lại từng bó bằng nắm tay rồi mới chặt, mà anh Lang siêng năng nên làm cũng không thua ai đâu!”.
Tối nay cả gia đình sẽ có một bữa ngon miệng, “người rừng” Hồ Văn Lang đang chế biến món thịt ếch và mấy chú cua mà mình bắt được ở con suối.
“Mùa tỉa vừa rồi, công việc nhiều quá nên không đi rừng lượm hạt ươi nhiều được. Hai anh em chỉ đi có vỏn vẹn 3 ngày, năm nay hạt ươi được mùa, giá lại cao mà không có thời gian đi”, anh Tri tiếc nuối.
Trong ít ngày đó, anh Lang lượm hạt ươi về bán hơn 600.000 đồng, anh Tri thì đã nhạy trong việc này nên hái bán được 900.000 đồng. “Chỉ nhặt những hạt rơi dưới đất, không đốn hạ cây để lấy hạt như người ta”, anh Tri nói về cách khai thác hạt ươi như bao đời nay.
Tháo vát việc nhà
Sau một ngày đi rừng mệt nhọc, về đến nhà, “người rừng” con Hồ Văn Lang lại tất tả dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm, làm thịt con ếch, con cua vừa mới bắt được ở bờ suối trong lúc đi rừng. Chị Hồ Thị Nhung chia sẻ: “Bình thường mình hay anh Lang, ai đi làm về trước thì nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, mà anh Lang siêng lắm, ăn xong lại rửa liền cái chén cho sạch sẽ, gọn gàng”.
Chiều nào cũng vậy, trong cái xách của “người rừng” Hồ Văn Lang đi rẫy về lúc thì có thêm mấy búp măng rừng, lúc thì nắm rau ranh, nắm ớt hái được trong lúc đi chặt cây mây, chặt củi. Nhà cửa tươm tất, tối đến, bà con hàng xóm lại tụ tập tới nhà “người rừng” trò chuyện, xem ti vi. Đêm khuya ở vùng cao ngập tràn trong bóng tối và buồn tẻ, thế nhưng trong gia đình nhỏ vẫn đầy ắp tiếng cười, họ xem phim, trò chuyện đến khuya mới trở về nhà cho lần đi rẫy của ngày hôm sau.
Video đang HOT
Đảm đang, “người rừng” con đang rửa chén sạch sẽ sau bữa cơm tối.
Sáng dậy, “người rừng” Hồ Văn Lang thức giấc thật sớm, tiếng con gà rừng chưa gáy là anh Lang đã thức trước nó. “Ngọn mây rừng chặt được hôm qua đó, cái này cũng ăn được, mình nướng lên, chín rồi tách ra, giã chung với muối ớt ăn ngon lắm”, anh Hồ Văn Tri giải thích cho chúng tôi trước đôi tay của Lang đang trở mấy ngọn mây trên bếp lửa hồng.
Về với cộng đồng, những nhận thức, hoài bão, khát khao ở một con người bình thường lại trỗi dậy trong suy nghĩ của “người rừng” con Hồ Văn Lang. Thế rồi, trong cơn ngà ngà say…, thi thoảng những “hờn trách” thoáng qua được anh Lang trải lòng bên “người rừng” cha Hồ Văn Thanh, vì đã đưa mình lên rừng sâu sống biền biệt hơn 40 năm trời.
“Người rừng” cha Hồ Văn Thanh vẫn chưa thôi ý định trở lại rừng. Đợi những lúc vắng người, chỉ có ông và “người rừng” con Hồ Văn Lang, ông lại bảo anh Lang dẫn vào rừng. Anh Tri tiếp tục câu chuyện: “Thời gian gần đây, anh Lang không dám nói chuyện với cha mình vì sợ ông bắt dẫn vào rừng sống một lần nữa. Khi đó, anh Lang chỉ biết giải thích cho cha: “Lên đó có ai mua củi, mua lồ ô đâu. Dưới này mình đi rừng chặt củi, đốn lồ ô còn có người mua…”. Anh Lang chỉ phân trần như vậy mỗi khi cha bắt dẫn vào rừng.
Bữa cơm sum vầy ấm cúng trong gia đình “người rừng” giữa vùng cao.
Nói gì thì nói, nhờ biết cách dung hòa, tình cảm anh em cha con thân thuộc vẫn ấm nồng trong gia đình của “người rừng”.
Bữa cơm của họ vẫn đầy ắp niềm hạnh phúc sum vầy. Bữa cơm đó chỉ có mớ rau rừng giã chung với muối ớt, canh măng rừng nấu chung với gạo rẫy… nhưng họ vẫn ăn một cách rất ngon lành, hân hoan trong không khí của một gia đình vùng cao vốn nghèo khó và thiếu thốn đủ mọi thứ. Anh Tri nói về kế hoạch tương lai: “Đợi cho năm sau đến, con trâu cái được cấp sẽ đẻ một con nữa. Thế là những mùa cày cấy sau, mình sẽ có trâu để bừa. Hi vọng gia đình sẽ mãi ấm êm, mọi người trong nhà sẽ luôn được no cái bụng”.
“Người rừng” muốn cưới vợ
Trong cơn ngà ngà say, trở về nhà, có những lúc anh Lang đã lời qua tiếng lại, trách móc cha mình.
Anh Tri kể về những đêm anh trai say rượu: “Mới hôm trước, anh Lang xuống nhà anh Hồ Văn Lâm (anh họ “người rừng” con) ăn giỗ, anh uống rượu đến say xỉn. Về nhà, anh Lang đòi quậy phá, trách móc cha, bảo sao không rời khỏi rừng sâu cho về nhà sớm… để anh cưới vợ”.
Anh Tri nói tiếp: “Từ khi còn ở trong rừng, đã nhiều lần anh Lang muốn về cùng khi mình lên thăm, thế nhưng ông già nhất quyết không cho. Có lẽ vậy mà giờ anh Lang “trách” cha như vậy”.
Theo báo Thanh Niên
Cha con 'người rừng' bây giờ ra sao? Kỳ 1: Đi rẫy giỏi nhưng rất sợ... trâu
Cứ chiều đến, từng cơn mưa rừng lại rả rích trên những ngọn đồi vùng cao ở xã Trà Phong, huyện Tây Trà, tỉnh Quảng Ngãi. Nơi đó, &'người rừng' Hồ Văn Lang vẫn đang ngày ngày vác từng bó mây từ cánh rừng già về bán để cải thiện thêm cho bữa ăn gia đình.
Chiến lợi phẩm của "người rừng" con sau một ngày đi rừng cùng đám trai làng
Chúng tôi ghé thăm căn nhà của cha con "người rừng" Hồ Văn Thanh và Hồ Văn Lang (con của Hồ Văn Thanh) vào một buổi chiều mờ ảo trong làn sương trắng buốt sau cơn mưa rừng. Trong căn nhà cấp 4 được các đoàn thể, tổ chức xây tặng, "người rừng" Hồ Văn Thanh đang ngồi co ro trên chiếc giường xem ti vi... vì đứa con gắn bó trong rừng hơn 40 năm của mình, anh Hồ Văn Lang, cùng đám trai làng đi rẫy từ sáng sớm.
Đi rẫy giỏi nhưng ngại xuống ruộng vì sợ... trâu
Không có được thể trạng tốt như mấy trai làng khác, thế nhưng anh Hồ Văn Lang, có lẽ vì phải sống một quãng thời gian dài trong rừng nên bản năng thích nghi với môi trường rừng núi đã ăn sâu vào trong máu thịt. Thoăn thoắt trong từng bước chân khi vác trên vai bó mây rừng, chính xác trong từng nhát dao bổ vào miếng lợn rừng đã được hun khói. Điều đó phần nào chứng minh cho lời kể của anh Hồ Văn Tri (em trai anh Hồ Văn Lang): "Anh Lang đi rừng giỏi lắm, tuy chưa quen lắm với công việc nương rẫy của bà con, thế nhưng giờ anh có thể đi núi tỉa lúa, ngô, chặt củi, chặt lồ ô (một loại cây thuộc họ tre theo cách gọi của người dân nơi đây)... như bao trai tráng khác trong làng".
Anh Tri ra vẻ mãn nguyện khi anh trai mình đã trở thành người tạo nguồn thu nhập cho gia đình, đỡ bớt gánh nặng, khi mà "người rừng" Hồ Văn Thanh tuổi đã lớn, không lao động được, mà những trận đau ốm lại triền miên.
Cân bán cho thương lái để có con cá, miếng thịt cho buổi chiều
Đặc biệt, "người rừng" Hồ Văn Lang chỉ thích đi núi, không dám xuống ruộng cày cấy, hỏi ra thì được anh Tri giải thích: "Anh ấy bảo xuống ruộng dơ lắm, chắc tại hồi trước chỉ làm ruộng trên đồi cao nên làm ruộng nước anh chưa quen".
Nhìn con trâu được cấp lúc cha con "người rừng" mới được đưa về để sống chung với cộng đồng người Cor, mập mạp, béo tốt hẳn, chúng tôi đùa với chị Hồ Thị Nhung (vợ anh Tri), chắc anh Lang chăm sóc kỹ lưỡng lắm cho chú trâu non ngày nào thì chị Nhung liền cười xòa: "Anh Lang mà biết chăn trâu thì cho anh chăn từ lâu rồi, anh không dám lại gần nó, sợ nó cắn. Vì trước kia chỉ biết săn bắt thú rừng, giờ đột ngột gần gũi với trâu, bò nên anh Lang chưa quen, chắc cứ nghĩ nó là thú rừng nên còn sợ".
"Người Rừng" đã ngán rừng... và thích con gái chưa chồng
Khi được chúng tôi hỏi có còn thích ở trong rừng không, anh Hồ Văn Lang cười cười rồi lắc đầu, hỏi lý do thì được anh nói lí nhí trong miệng. Anh Lang chưa nói được tiếng Kinh, nên chúng tôi nhờ anh Tri "phiên dịch": "Thôi, không thích sống trong rừng nữa đâu, ở ngoài này mình hái củi, chặt lồ ô... có người mua, còn trong rừng không ai mua hết. Không thích nữa".
Bên bếp lửa hồng, hai cha con "người rừng" vẫn giữ thói quen sưởi ấm khi màn đêm buông xuống ở chốn vùng cao
Trong khi đó, ông Hồ Văn Thanh thì ít ra ngoài, anh Tri kể nhiều lúc dắt cha mình đi dạo quanh xóm làng nhưng ông nhất quyết không chịu, cứ ở mãi trong nhà. Những vật dụng từ lúc làm "người rừng" được ông cất gọn gàng ở đầu giường nơi mình ngủ - có lẽ đó là những ký ức không thể nào quên với cha con ông Thanh, vốn đã sống biền biệt hơn 40 năm trong rừng sâu.
Anh Hồ Văn Lang giờ đã biết tiền rất cần cho cái ăn, thế nhưng chưa biết giá trị của nó. Anh Tri kể vui: "Những lúc nhờ anh Lang đi mua cái gì là anh mua cho hết, bữa trước đưa anh 100.000 đồng đi mua 2 gói mì tôm, về nhà thì phát hoảng vì anh mua hết luôn 100.000 đồng. Làm tôi phải lật đật xuống đổi lại".
Cũng theo anh Tri, anh Lang chưa biết để ý con gái, song không thích những người đã có con, chỉ thích những cô gái trẻ. Anh Tri cảm nhận được suy nghĩ về chuyện vợ con của anh trai Hồ Văn Lang trong những lúc anh em tâm sự.
Kết thúc một ngày sống chung với gia đình người rừng, chúng tôi qua đêm ở nhà một người quen để hôm sau cùng đi rẫy với "người rừng" Hồ Văn Lang... (Còn tiếp).
"Thoát rừng" một năm tròn
Cách đây tròn một năm, làng báo Việt "dậy sóng" khi lực lượng chức năng huyện miền núi Tây Trà (Quảng Ngãi) giải cứu hai cha con "người rừng" Hồ Văn Thanh (82 tuổi) và con ruột ông Thanh là Hồ Văn Lang (41 tuổi, ở thôn Trà Kem, xã Trà Xinh, huyện Tây Trà).
Vào năm 1971, sau khi căn nhà bị trúng bom trong chiến tranh làm 3 người thân trong gia đình chết, ông Thanh quá hoảng loạn nên bỏ làng, ôm con trai Hồ Văn Lang trốn biệt vào rừng sâu.
Để đề phòng thú dữ, cha con ông Thanh làm "nhà" giống như tổ chim treo trên thân cây cổ thụ, cách mặt đất khoảng 6 m, để trú ngụ vào ban đêm. Họ còn dùng vỏ cây khô làm khố che thân, tự chế ra các vật dụng như rìu, dao và hằng ngày ăn củ mì, bắp và lá rừng.
Suốt 40 năm sống biệt lập với cộng đồng, ông Thanh và anh Lang không biết nói tiếng Kinh mà chỉ nói đuợc một ít tiếng Cor.
Trong lúc lên rừng, người dân địa phương phát hiện hai "người rừng" nên báo với chính quyền địa phương tổ chức tìm kiếm, đưa họ trở về nhà.
Theo Thanh Niên
Cha con 'người rừng' gói bánh chưng Tết Sau gần 40 năm sống biệt lập với rừng sâu, cha con "người rừng" Hồ Văn Thanh và Hồ Văn Lang (Trà Phong, Tây Trà, Quảng Ngãi) đã "từ biệt" rừng sâu để về "vùng đất mới", nơi có cuộc sống sôi động của con người. Và, đây là cái tết đầu tiên mà cha con "người rừng" này đón nhận sau 40...