Người phụ nữ hạnh phúc với “ông chồng” khổng lồ sinh ra từ thế kỷ 14
Cô cho biết bản thân rất vui và hồi hộp khi tổ chức đám cưới với “người chồng” đẹp trai, mạnh mẽ, khổng lồ.
Chiếc nhẫn đính hôn của người phụ nữ Úc với “vị hôn phu” đặc biệt
Theo The Sun, Jodi Rose, đến từ Sydney, Úc vừa tổ chức lễ kỷ niệm 6 năm ngày cưới với “người chồng” đặc biệt – một cây cầu với biệt danh “Cây cầu Quỷ” tại thị trấn Ceret, miền nam nước Pháp.
Người phụ nữ Úc yêu say đắm cây cầu Le Pont du Diable ngay lần gặp đầu tiên trong chuyến du lịch năm 2013 tới Pháp. “ Tình yêu sét đánh” với cây cầu xây dựng từ thế kỷ 14 được cụ thể hóa bằng đám cưới với sự góp mặt của 14 vị khách ngay trong năm 2013.
Chia sẻ với Channel 7, Jodi cho biết: “Tôi có chút lo lắng trước đám cưới nhưng sau đó cảm giác làm cô dâu khiến tôi quên hết lo lắng và cảm thấy phấn khích hơn bao giờ hết”.
Nói về “người chồng” đặc biệt, người phụ nữ Úc cho rằng “vị hôn phu” của mình đẹp trai, khỏe mạnh và vô cùng vững chãi. “Tôi cảm thấy ‘anh ấy’ sẽ là chỗ dựa vững chắc cho tôi, thấu hiểu và sẻ chia với tôi”, Jodi cho hay.
Jodi mắc hội chứng kỳ lạ khi luôn nhân cách hóa mọi vật vô tri vô giác
Sáu năm sau ngày cưới, Jodi mới hé lộ lý do khiến cô chấp nhận làm vợ của một cây cầu. Người phụ nữ Úc mắc hội chứng nhân cách hóa mọi vật. Cô luôn coi những vật vô tri vô giác có tính cách, giới tính và thậm chí là cảm xúc như con người.
Video đang HOT
Điều người phụ nữ Úc muốn nhắn nhủ với mọi người là luôn có “ai đó” phù hợp với họ. “Ai đó” ở đây không hẳn là con người như trong trường hợp của Jodi.
“Bạn không biết rằng ngoài kia luôn có điều gì đó phù hợp với bạn. Điều đó có thể là con người cũng có thể là những thứ vô tri, vô giác. Tình yêu không có giới hạn và cách bạn cảm nhận, trải nghiệm hay bày tỏ nó cũng vậy”, Jodi nói.
Theo Dân Việt
Từ khi gặp em, anh mới biết thế nào là "yêu từ cái nhìn đầu tiên"
Có lẽ ở đâu đó sẽ tồn tại một mối tình đẹp như câu nói của Tiêu Nại: "Nếu như anh biết có một ngày anh yêu em đến nhường này. Anh nhất định sẽ yêu em từ cái nhìn đầu tiên."
Anh không nhớ đã kể cho em bao nhiêu lần về những gì chất chứa trong trái tim mình trong lần đầu tiên mình gặp nhau. Ánh mắt ấm áp và rực rỡ của em làm trái tim đang lo lắng của anh bình yên đến lạ. Mình tình cờ gặp nhau trong một chiều cao nguyên Lâm Đồng mưa phùn se lạnh, cái gió hiu hắt làm những con người đơn lẻ lại càng cảm thấy lẻ loi. Trong cái cô đơn ấy, anh gặp em. Cô gái đi xe tay ga màu đen khá già dặn nhưng lại mang mũ bảo hiểm minion vô cùng đáng yêu. Mưa phùn, mưa như bao trùm hình bóng bé nhỏ của em, em mặc áo che chắn kín người, chỉ hở đôi mắt. Nhưng lạ thay, chỉ một đôi mắt mà sức hút mạnh mẽ vô cùng.
Em nhớ chứ, em là người phóng nhanh và tông anh trước, nhưng bị ngã và bị thương nặng hơn lại là em. Anh thì đang lo muộn giờ làm, nhìn em như thế anh lại cuống hơn. Lúc đó nào biết mặt mũi em thế nào, vội dựng xe lên và ra đỡ em dậy. Em không đứng lên được, em vừa đau vừa cuống:
- Gãy rồi, gãy rồi, gãy thật rồi.
Trong tình huống đó mà em cũng làm anh cười được. Anh lại để cho em ngồi xuống và xem xét trước, anh nói:
- Chân em gãy rồi, em cố nhịn đau, anh gọi cấp cứu nhưng sẽ nẹp chân cho em trước
- Anh là bác sĩ sao?
Em hỏi nhanh. Không còn là cái giọng nói cuống quýt và đau đớn khi nãy, câu nói ấm áp đậm chất bắc làm anh hơi bất ngờ.
Ngẩng lên nhìn, trước mắt anh là một khuôn mặt đã bỏ khẩu trang, cánh mũi hơi nhăn lại làm đôi mắt cong lên hình lưỡi liềm, đôi mắt mà đến giờ anh vẫn chưa thể nào quên lần đầu nhìn thấy. Trước khi gặp em, anh chẳng tin vào tình yêu sét đánh. Anh dành gần nửa thanh xuân của mình để học , để nghiên cứu, nhưng tuyệt nhiên trong chuyện tình yêu anh chỉ là kẻ qua đường. Anh chẳng biết gì về em, về gia đình, cuộc sống, sở thích, nhưng anh lại yêu em từ cái nhìn đầu tiên, vì ánh mắt em. Tình yêu, khái niệm khó định nghĩa, ai biết nó chính xác là gì, chỉ là khi gặp một người, trái tim đang ngủ yên chợt thức giấc, sống động, ấm áp, một cảm giác lạ lùng. Anh không thể dùng một định luật toán học hay một công thức sinh học nào để mô phỏng cách mà em lập trình trái tim anh. Phải mất bao lâu nhỉ, mấy phút mà như cả thế kỷ rồi anh mới tìm lại được lý trí và giọng nói của mình:
- Đúng vậy, bác sĩ, mới vào nghề.
Lần đầu tiên mình gặp nhau, một tiếng chờ xe cấp cứu chỉ nói hai câu như vậy, nhưng chỉ mình anh mới biết, lòng mình chất chứa nhiều điều cỡ nào. Anh chẳng biết thể hiện, anh cũng không biết nói lời đon đả săn đón, bằng kỹ năng nghề nghiệp của mình, đưa em an toàn vào viện, đúng nơi anh công tác.
Một tuần sau đó, mình nhìn thấy nhau nhiều em nhỉ. Anh thường tranh thủ thời gian thăm bệnh mà nhìn em và nghe em lâu hơn một chút, nhìn cách mà em cười, em nói chuyện với người thân, anh cẩn thận nghe giọng em mỗi khi có thể. Sau này em bảo, em rất dễ nhận ra dáng anh mặc áo blue trắng trong cả rừng bác sĩ, em hay nói nhiều hơn khi anh có mặt để anh chú ý. Viết những dòng này, anh đang cười, vì sự ngô nghê trong tình yêu của chàng trai 28 và cô gái 24 tuổi.
Anh cứ phân vân mãi, liệu có nên chủ động tiến xa hơn với em, anh sợ mấy ngày sau em xuất viện, là mình chẳng còn sự liên hệ nào nữa, anh biết đi đâu để tìm em. Tình cảm này đến với anh tình cờ, nhưng anh không hề muốn cô gái trong tim anh lại cứ như thế mà biến mất khỏi tầm nhìn của mình.
Em biết không, anh hỏi mấy tên đồng nghiệp cách để thể hiện cho một cô gái biết rằng mình đang để ý họ, nhưng chẳng ăn thua, toàn lũ thằng mọt sách. Chúng nói cái tình yêu gì mà không có kế hoạch, chưa tìm hiểu nhau trước. Nhưng, tình yêu thì làm gì có kế hoạch, em đến với cuộc đời anh một cách tình cờ, rồi len lỏi trong tim anh như một tế bào mang tên bệnh tương tư, lây lan nhanh và thời gian phát bệnh liên tục. Anh nhủ lòng: mình phải thể hiện ra thôi!
Một ngày trước khi em ra viện, nhìn thấy em ngồi xe lăn hưởng nắng dưới hàng cây sân viện, anh cứ tưởng mình đang xem một bức tranh, trong đó có em - cô gái đẹp nhất, có tình cảm nồng nàn trong đôi mắt anh và cả sự quyết tâm của anh nữa.
Em nhìn thấy anh trước, vẫn là nụ cười tươi rói và tự tin:
- Bác sĩ ạ, em chào bác sĩ
Trời ạ! Có Chúa mới biết bao nhiêu sự quyết tâm và những gì anh muốn nói, câu mời em đi ăn chỉ vì nụ cười của em mà bay biến hết cả, nụ cười quét sạch mọi lý trí người đối diện. Anh lại bật thốt ra:
- Em có bạn trai chưa?"
Hỏi xong anh mới nhận ra mình đang ngớ ngẩn cỡ nào, em im lặng bất chợt, hai mắt ta nhìn nhau có những cảm xúc khó tả, không tên, những rung động mà chỉ người trong cuộc mới hiểu. Anh bối rối, cảm thấy mình đường đột quá, mới chỉ thăm khám người ta mấy ngày, quen nhau chưa được một tuần. Anh quay lưng bước vội, sự im lặng của em làm anh cảm thấy ghét bản thân mình, mình vội vàng và vô duyên quá.
- Em chưa, còn anh, anh đã có bạn gái chưa?
Cõi lòng anh như một bản đồ hình sin, lên xuống liên tục từ rộn ràng,thất vọng, hy vọng và vui sướng. Mình đã bắt đầu như thế, mình có buổi hẹn hò đầu tiên, và những lần sau đó, sau đó nữa.
Anh luôn không thích làm việc không có kế hoạch, nhưng anh cảm ơn những sự tình cờ trong cuộc đời này, vì nó đã mang em đến với cuộc đời anh, yêu anh, ở bên và tin tưởng anh. Lâm Đồng hôm nay lại mưa, cũng sắp đến giờ hẹn với cô gái của anh rồi, cô gái có đôi mắt cười, nụ cười đẹp mà ngoài gia đình và công việc, anh chỉ nghĩ tới cô ấy. Anh không dám chắc về những chuyện tương lai, nhưng anh tin tưởng vào tình cảm của mình. Mình cứ mãi bên nhau em nhé, nắm tay nhau và đi cạnh nhau.
Theo bestie.vn
Tình yêu sét đánh, yêu từ cái nhìn đầu tiên sẽ không tồn tại nếu như ... bạn xấu Mặc dù không phải 100% nhưng chắc chắn đến 99% đều sẽ không ấn tượng mạnh mẽ với đối phương nếu những người đó không có một ngoại hình bắt mắt. Cuộc sống hiện tại là như vậy! Người ta vẫn thường hay nói rằng yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên đẹp như một cuốn tiểu thuyết ngôn tình. Tình yêu xuất...