Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 8
Mệt quá cô thiếp đi, lâu rồi cô không ngủ ngon như vậy. Sáng giật mình dậy, coi đồng hồ thấy 10 giờ sáng. Cô lao xuống giường xúc miệng, rửa mặt. Xếp lại mền cho ngay ngắn, tính cô vốn rất kĩ tính nên cô muốn mọi thứ ngăn nắp. Dù sao cũng là nhà người ta, gọn gàng cũng tốt, không anh ta có dịp nói cô nữa sao.
Lấy balo rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng bước xuống lầu, đi ngang phòng Nguyên Long đắn đo muốn vào nhưng nghĩ thôi. Cô cũng khó xử, gặp cậu ta không biết cô sẽ phải nói gì nữa. Cô tiếp tục xuống dưới nhà, ngó dáo dác xem có ai không. Cô nghe tiếng nói vọng từ phía nhà bếp.
- Dậy rồi à?
Cô thấy anh ta đang đứng đó dọn đồ ăn ra bàn. Anh ta mà cũng biết nấu ăn, mà công nhận hai anh em anh ta giỏi đó chứ.
- Ừ.
Cô trả lời gọn lọn. Thật ra nhìn thấy anh ta là cục tức trong cô lại mắc ở cổ họng.
- Xin phép tôi về. Xin lỗi đã làm phiền.
Cô toan bước ra cửa, thì anh ta nói với theo.
- Ăn xong rồi về.
Cô chỉ muốn đi cho thật lẹ thôi. Thú thật lòng cô vô cùng khó chịu khi thấy anh ta. Cô biết cô mà bước đi tiếp là thế nào cũng có chuyện.
- Thôi lát về tôi ăn.
Vừa bước thêm một bước, đã nghe anh ta bắt đầu giọng điệu ra lệnh.
- Vào ăn đi.
Trời ơi, cô tức chịu không nổi. Tính cô trước giờ rất ngang bướng mà giờ không lẽ lại chịu thua một người như anh ta. Lần này cô quyết không muốn khuất phục, tiếp tục bước đi. Cô không muốn mình chịu thua. Cô đi như bay, không thèm quay đầu lại, ra đến cổng mới sực nhớ cô không thể mở cửa được. Thiếu điều cô muốn chết cho rồi. Cổng thì cao dù có muốn chèo cũng không chèo được. Cô đứng đó vừa tức vừa tủi thân sắp khóc thì anh ta xuất hiện.
- Sao không về đi?
Anh ta biết rõ cô không thể về mà, còn nói giọng đó như thách thức cô vậy. Cô nghẹn lời không nói được lời nào.
- Muốn vào ăn hay đứng đây luôn?
Mắt cô bắt đầu rơm rớm, anh ta thấy vậy có chút lúng túng.
- Vào ăn đi rồi tôi đưa về.
Cô đành lết thân theo, chứ không lẽ đứng đây hoài. Vừa xấu hổ, vừa tức. Thật cô chưa bao giờ rơi vào trường hợp này. Giờ mới thấy anh ta với em trai khác một trời một vực. Nguyên Long dịu dàng bấy nhiêu thì anh ta hoàn toàn ngược lại, một chút cũng không có. Ai mà làm vợ anh ta chắc kiếp trước không tu rồi.
Vào đến bàn ăn, cô cũng chần chừ không muốn ngồi. Anh ta lại đưa ánh mắt dao găm nhìn cô, cô liếc anh ta một cái rồi cũng phải ngồi xuống. Cô cầm chén lên ăn nhanh nhất có thể, định mang chén đi rửa trước anh ta nói.
- Để đó đi. Ra phòng khách đợi tôi.
Cô ra ngoài ngồi chờ mà lòng nặng trĩu. Ngồi chút thấy anh ta lại vác hộp thuốc ra. Anh ta tháo băng giúp cô, cô định rút tay lại nghĩ lại thôi. Thôi cứ để anh ta làm cho xong để cô còn về, chứ ở đây càng lâu chắc cô tức mà chết thôi. Thấy anh ta nhìn tay cô, bầm tím hết có chút xót xa thì phải. Anh ta mà biết xót xa người khác ư. Chắc trời sập quá. Thấy anh ta nhẹ nhàng lau chỗ đau rồi thay băng khác cho cô lòng cô có chút dao động. Nhưng nghĩ lại là do tại anh ta mà cô như vậy. Chẳng phải anh ta đã nghĩ cô bám lấy em anh ta là vì tiền sao? Đừng nói anh ta thấy hối hận vì lời mình nói à? Cô lắc đầu, không có chuyện đó đâu, xem anh ta đối xử với cô thôi là biết xem thường cô đến mức nào rồi. Xong anh ta đi cất hộp thuốc rồi quay lại nói cô:
- Đi.
Cô lườm anh ta, nhưng vẫn đi theo. Đợi anh ta ngoài cổng để anh ta lấy xe, thấy anh ta lái xe ô tô tới, cô nhăn mặt, cô đâu đi xe hơi được, anh ta thò đầu qua cửa sổ nói.
- Vào đi.
Cô chần chừ rồi cũng phải vào xe, tính mở cửa sau leo lên. Anh ta chỉ tay cửa trước, cô đành phải mở cửa trước bước vào. Cô tưởng vào xe cô sẽ say xe vì cô rất sợ mùi trên xe, nó thường làm cô say xe ngay từ giây phút đầu tiên. Nhưng thấy xe rất thơm, không đến nỗi. Định kéo dây an toàn đeo người nhưng cô không biết đeo sao, cô đâu có đi xe hơi bao giờ đâu, có đi là đi xe đò thôi. Luống cuống, vừa xấu hổ vừa bực. Anh ta thấy vậy choàng tay qua bên kia kéo dây đeo cho cô, trong một khoảng khắc cô bất giác thấy cơ thể anh ta chạm vào người cô. Cô hơi đỏ mặt, anh ta không nói gì, mặt vẫn lạnh băng lái xe đi.
- Nhà cô ở đâu?
Lúc này cô mới sực nhớ hôm qua cô để xe ở quán rượu.
- Hôm qua tôi để xe ở quán anh chở tôi đến đó là được rồi.
Rồi cô nói cho anh ta địa chỉ quán.
- À, Nguyên Long cũng để xe ở đó. Tối qua đi taxi về nên xe để lại.
Anh ta không nói gì chở cô tới quán rượu. Cô xuống xe, có hơi mệt và buồn nôn xíu vì đi xe hơi với cô dù có thoải mái đến mấy cũng không tránh khỏi khó chịu. Cô nói cám ơn rồi bước tới chỗ giữ xe. Cô vừa quay đi thì anh ta cũng chạy xe đi luôn. Quá vô tâm, ít ra cũng phải đợi cô lấy xe xong chứ. Cô nhủ, thôi thoát khỏi anh ta là mừng rồi cằn nhằn gì nữa. Cô vào lấy xe rồi chạy thẳng về nhà. Đúng là không đâu bằng nhà, cô đi tắm cho thoải mái.
Lòng vẫn còn một mớ suy nghĩ hỗn độn kèm theo một cục tức chà bá lửa. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, cô vẫn chưa kịp thích nghi. Chắc đây là lần cuối cô gặp anh ta. Điều cô lo là Nguyên Long thôi, cô vẫn hi vọng sau đêm qua cậu ta sẽ quên hết mọi chuyện. Bất chợt cô thở dài. Cô quyết tâm sau này sẽ không muốn liên lạc với cậu ta nữa. Cô thật sự mệt mỏi rồi, chuyện cô và anh đã làm cô chết lên chết xuống. Giờ thêm cậu ta nữa cô sợ mình sẽ chịu không nổi cái áp lực này. Nghĩ vậy nhưng vẫn muốn biết cậu ta có ổn không? Muốn gọi điện ghê gớm, nhưng nghĩ lại cô mà không dứt khoát vậy thì cô càng làm cho cậu ta sẽ khổ thôi. Cuối cùng không gọi.
Qua tuần cậu ta nhắn tin.
- Hôm nay Long đi ra tiễn Long nha. Long đợi.
Tim cô thắt lại, cô biết nếu gặp cô cũng chẳng biết nói gì mà còn làm cả hai khó xử. Nếu cậu ta quyết định đi rồi thì có nghĩa là cậu ta đã biết rõ tình cảm cô dành cho cậu ta là không có. Cô suy nghĩ cả ngày, không biết có nên đi hay không. Dù sao cậu ta đi rồi coi như cô và cậu ta cũng chẳng còn chút quan hệ nào, dù là chị em cũng không còn. Mình đừng ích kỉ vậy chứ, chỉ là tiễn cậu ta thôi mà, chắc cũng là gặp lần cuối rồi. Nghĩ rồi cô thay đồ xách xe ra sân bay. Tới nơi cô dáo dác đi tìm xem cậu ta đâu. Quá trời người biết cậu ta đâu mà tìm chứ. Đang tính lấy điện thoại gọi thì có người khều nhẹ cô, quay lại là Nguyên Long. Cậu ta nhoẻn miệng cười, nụ cười rất dễ thương.
- Tìm ai hả?
Cô cười.
- Biết còn hỏi. Khi nào mấy bay cất cánh?
- 3 tiếng nữa.
- Ẹc, vậy kêu chị ra sớm vậy?
Cậu ta chỉ cười, nói:
- Mình kiếm chỗ ngồi nghen?
Cô cười, gật đầu.
Video đang HOT
Vào quán nước trong sân bay ngồi. Cô hỏi:
- Đi lâu không?
- Chắc ít nhất 4 năm.
Tự dưng cô thấy hơi buồn. 4 năm cũng khá lâu.
- Ừ. Qua đó cố gắng chăm chỉ học hành nghen.
Cậu ta không trả lời mà nhìn vào mắt cô, định nói điều gì cô vội vàng đánh trống lảng.
- Anh em không tiễn em hả?
- Ảnh có chút việc lát mới ghé.
- Ừ. Ba mẹ em bên đó luôn hả?
- Ờ. Đợi công ty bên này hoạt động ổn định ba mẹ mới về. Vì bên đó còn có công ty cần có người quản lý. Long qua đó chủ yếu đi học rồi phụ ba mẹ lấy kinh nghiệm. Khi nào đã sẵn sàng thì về lại Việt Nam quản lý công ty bên này, anh hai sẽ qua bên đó lại.
Cô nghĩ sao mà phức tạp thế, sao không ở bên kia sống luôn hoặc về Việt Nam hết. Gia đình sống chung có phải vui vẻ, hạnh phúc không. Cậu ta đang tính nói gì, thì sắc mặt có chút thay đổi khi ánh mắt như đang nhìn người nào đó. Cô quay lại thấy anh ta đang bước đến. Tim cô bắt đầu đập nhanh, tự nhiên cô thấy sợ khi gặp anh ta. Cô cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh. Anh ta đến không để ý đến cô, nói:
- Sao chưa vào làm thủ tục đi?
- Dạ chút nữa, còn sớm mà anh hai.
Anh ta cũng ngồi xuống, cô thấy mình có vẻ thừa thãi quá. Đứng dậy, cô nói:
- Thôi em đi nhờ giữ gìn sức khỏe nha. Chị về trước đây.
Cô quay qua gật đầu chào anh ta theo phép lịch sự. Cậu ta nhìn ánh mắt luyến tiếc, nói:
- Còn sớm mà, chút nữa về.
Cô cười.
- Chị còn chút việc. Thôi chị về trước đây.
Cô biết cậu ta cũng hiểu được vì sao cô lại vội vã bỏ về, muốn kéo cô ở lại nhưng với hoàn cảnh này thì thật khó xử. Cô bước đi rất nhanh, như muốn chạy trốn vậy. Khi đã đi khá xa, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Thôi vậy là xong, 4 năm chắc cậu ta cũng không còn nhớ đâu. Thời gian luôn là liều thuốc tốt mà. Nghĩ vậy cô thấy lòng nhẹ nhàng hơn. Về đến nhà, tâm trạng có chút buồn và trống rỗng, nếu nói không có thì không đúng.
Cô lại bắt đầu với cuộc sống không có anh, không có cậu ta. Mọi thứ sẽ đi vào quỹ đạo của nó. Cô biết từ đây cuộc sống mới thật sự bắt đầu. Nỗi nhớ anh bắt đầu vơi dần, thời gian luôn là liều thuốc tốt để quên mọi thứ mà. Dù đôi khi nó vẫn luôn dày vò cô, nhiều lúc cô nhớ anh đến da diết, nhưng vẫn phải kiềm lòng mình lại. Cuộc sống cứ thế trôi qua, cô mở một cửa hàng nhỏ. Cô chuyển chỗ tới cửa hàng ở luôn để tiện trong coi cửa hàng. Cô cảm thấy hài lòng với cuộc sống hiện tại, dù đôi khi cô đơn vẫn len lỏi vào cuộc sống của cô một chút. Khát vọng của một người đàn bà có một gia đình hạnh phúc với những đứa con và một người chồng chung thủy nếu nói không có đó là điều không thể. Cô biết dù có tiền mà sống một mình thì cũng chẳng phải là hạnh phúc thật sự.
Từ ngày cậu ta ra nước ngoài cũng chưa một lần liên lạc với cô. Cô cũng có chút buồn nhưng nghĩ vậy không phải là điều tốt sao? Cô vẫn mong cậu ta sẽ học hành chăm chỉ và sẽ tìm được một người phụ nữa phù hợp. Và cũng từ dạo cậu ta đi cô cũng chưa một lần nào gặp lại anh trai cậu ấy. Cuộc sống cứ êm đềm trôi qua gần một năm. Vậy là cô đã xa anh gần được hai năm rồi. Không biết anh sống hạnh phúc không? Trông con anh không biết như thế nào nhỉ? Thắc mắc vậy thôi nhưng cô không muốn tìm hiểu. Bận rộn với cửa hàng cũng làm cô bở hơi tai rồi nên không có thời gian cho mình nghĩ ngợi nhiều.
Hôm nay cô quyết định đóng cửa hàng một ngày dẫn nhân viên đi chơi cho thoải mái. Mấy chị em đi ăn, xem phim rất thoải mái. Gần chiều bé Lan nói muốn đi uống trà đào, cô nghĩ sao nó giống mình thế, uống trà đào làm cô thấy thư thái trong lòng. Mấy chị em chọn một quán tiện trên đường về. Được thưởng thức đồ uống yêu thích cảm giác không biết tả sao? Lâu lắm rồi cô không đi cà phê. Một phần vì thời gian không cho phép, phần khác cô cũng sợ gặp anh ta. Giờ cô biết cuộc sống của cô không còn liên quan gì với gia đình anh ta nữa nhưng cô vẫn thấy lo.
Lâu rồi cô cũng không thoải mái như hôm nay, niềm vui hạnh phúc là do mình tạo ra thôi. Cô đâu biết rằng có một ánh mắt nhìn cô rất lâu, từ lâu cô không còn cảm giác lúc nào cũng đề phòng xem có ai theo dõi mình hay không. Lúc đầu cô cũng không để ý, nhưng một giây vô tình cô bắt gặp ánh mắt đó. Là anh sao? Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp, cô hơi bối rối. Trông anh bây giờ ốm đi rất nhiều, nhìn chững chặc hơn. Mặt anh có chút gì đó đượm buồn. Cô cảm thấy chua xót, cô ước mình có thể được chăm sóc anh. Cô bắt đầu mất tự nhiên nên nói mấy bé nhân viên đi về. Tụi nó cũng thắc mắc sao đang vui tự nhiên cô đòi về. Cô chỉ nói do chị già rồi, mau mệt không theo nổi mấy đứa. Thấy đứa nào cũng tiếc nối, cô hứa lần sau sẽ dẫn tụi nó đi tiếp nên tụi nó mới chịu về.
Cô bước đi thật nhanh cũng không dám nhìn anh một lần. Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được cảm xúc. Trên đường về cô chạy vòng vòng, cô sợ anh theo cô. Đó là do cô nghĩ quá nhiều thôi chứ cô biết anh không có thời gian để làm những việc vớ vẩn này. Cô chạy ngoài đường hơn một tiếng mới dám mò về cửa hàng. Lòng rất khó diễn tả cảm xúc. Thật cô không biết cô như thế nào nữa. Chỉ biết nỗi nhớ anh bắt đầu dày vò cô. Cô biết, cô còn yêu anh rất nhiều. Tại sao cô lại yêu anh nhiều như thế? Sau bao nhiêu chuyện mà cô vẫn còn yêu anh? Cô lại khóc, khóc rất nhiều, khóc như chưa bao giờ được khóc. Cô chỉ muốn được anh ôm vào lòng, an ủi, dỗ dành cô.
Tối hôm đó cô không ngủ được, cô suy nghĩ về anh rất nhiều. Sáng nhân viên tới, nhìn mặt cô tụi nó cũng hoảng. Không biết cô có chuyện gì mà mắt thì sưng húp, mặt bơ phờ. Không đứa nào dám hỏi, vì tụi nó biết có hỏi cô cũng không nói. Thà cứ im lặng cho cô thoải mái hơn. Cô nói hôm nay cô hơi mệt nhờ tụi nó trông cửa hàng giúp. Rồi cô lên phòng ngủ, thật ra cô gần như đuối sức. Cô thiếp đi, mơ màng anh đang bên cạnh chăm sóc cô. Cảm giác đó làm cô thấy hạnh phúc, gương mặt cô giãn ra rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô đang ngủ thì bé Thúy lên gọi nói cô xuống đóng cửa. Cô giật mình không nghĩ mình ngủ lâu như vậy. Lết thân nặng nề xuống đóng cửa, nhân viên về hết cô đang định kéo cửa khóa lại thì thấy một người nhìn cô nở nụ cười thật tươi. Cô giật bắn người, vừa lo vừa mừng.
- Em về khi nào vậy?
- Mới về chiều nay, ghé qua chỗ cũ nghe nói chị chuyển đi nên em lên fb tìm mới biết địa chỉ cửa hàng của chị. Sao dọn đi không báo em biết?
Cô cười trừ, làm sao mà cô nói được chứ, cô đâu có ý định muốn gặp cậu ta nữa.
- Em về có việc hay sao?
- Dạ, em về chơi vài ngày rồi đi. Cũng cả năm rồi còn gì nữa. Nhớ Việt Nam quá và nhớ chị nữa.
Cô nghe mà muốn rụng rời, cô không biết phải nói sao, chỉ biết cười thôi.
- Em về chị không vui hả?
- Không có, chị hơi bất ngờ thôi. Em ăn gì chưa? Đi ăn nhé?
Dù sao cả ngày ngủ cô cũng chưa ăn gì, giờ mới thấy bụng đói cồn cào.
- Được. Lên xe em chở.
- Xe cao quá, không đi xe thấp được à? Thôi chị tự đi xe.
- Thôi mà, chị có cần phải khách sao vậy không? Chẳng phải chị có thể ngồi lên xe được mà, hay em ẵm lên cũng được.
Cô lườm cậu ta một cái.
- Để chị thay đồ đã.
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 6
Nói thì nói vậy chứ cô cũng tò mò không biết anh ta có nhìn cô với ánh mắt xem thường hay không? Mà hình như anh ta đi cùng với một cô gái. Nhìn là biết cô ta giống như mấy cô gái bây giờ, son môi đậm, chân mày ngang. Cô thấy ai cũng như ai, na ná nhau vậy, rất tiểu thư. Cô chợt nghĩ chắc anh ta thích người như vậy. Mà thôi không quan tâm.
Vừa uống vừa cắm đầu vào điện thoại lơ không muốn nghĩ đến nữa. Đang chăm chú đọc tin tức, cảm giác như ai đứng trước mặt. Ngó lên, thấy anh ta đang nhìn cô. Cô chưa kịp định thần, anh ta phán mấy câu.
- Đi cà phê một mình à? Hôm nay không dụ được trai nào sao? Vừa lùn vừa xấu như cô chắc người ta mau chán chứ gì?
Cô điên lên, đang tính nói lại thì anh ta bỏ đi về. Cô tức hộc máu mà chết thôi. Cái thứ gì mà. Trước giờ cô chưa bao giờ chịu nhường bước nhất là những kẻ như anh ta. Vậy mà bữa nay cô không nói được lời nào. Không lẽ giờ lao xuống dưới làm lớn chuyện chứ. Mà nghĩ lại mình đúng là lùn thật. Nhưng còn xấu thì đâu đến nỗi. Thấy cũng ưa nhìn mà, chỉ nghe mọi người hay nói cô không đẹp nhưng rất có duyên, nụ cười cô thì rất tươi mà.
Về nhà mà tâm trạng cô còn buồn hơn trước khi đi nữa. Cơn tức cứ như mắc nghẹn ở cổ vậy. Tức quá đi mà, grừ...grừ.... Tưởng ra ngoài cà phê cho thoải mái, ai ngờ còn khó chịu hơn lúc chưa đi. Rồi cô nghĩ, không biết có nên tiếp tục làm bạn với Nguyên Long hay không? Cô sợ cô sẽ mang nhiều phiền phức cho cậu ta. Tính cô là vậy, nếu thấy phiền người khác quá là cô chủ động rút lui. Lòng tự trọng cô cao lắm, bỏ không được. Từ nhỏ đến giờ cô đã vậy, đâu phải bỏ là bỏ được. Nhưng nghĩ vẫn thấy áy náy, vì dù sao cũng vì cô mà cậu ta bị chửi te tua như vậy. Căn bản anh trai cậu ta cũng quá đáng, có ăn có học mà nói chuyện còn hơn đầu đường xó chợ. Cô nghĩ hay đợi khi hỏi thăm cậu ta được xong rồi thì không làm bạn nữa cũng chẳng sao. Cô tiếp tục chờ đợi tin từ cậu ta, vì không chờ cô cũng chẳng biết phải làm sao. Không lẽ đến nhà cậu ta, đó là điều không thể rồi.
Hơn một tuần nữa trôi qua rồi mà vẫn im hơi lặng tiếng. Nghĩ lại cô cứ lo lắng những chuyện khác thì cô mới không có thời gian nghĩ nhiều về anh. Cứ nghĩ tới là lòng cô cứ như dao cắt, đau lắm. Cô không biết đến khi nào cô mới quên được nỗi đau này. Ngoài việc buôn bán thì cô cũng chẳng biết phải làm gì. Bạn bè thì đâu phải ai cũng rảnh để đi với cô, họ còn cuộc sống riêng của mình mà. Thấy tủi thân quá. Bỗng nhiên cô nghĩ hay mình đi tập gym? Ừ đúng rồi tập vừa có sức khỏe, vừa có dáng đẹp nữa.
Nói là làm, cô xách xe tìm chỗ tập. Chạy vòng vòng gần chỗ ở không có chỗ nào được. Cô muốn tìm chỗ nào tương đối chút tập mới có hiệu quả. Cuối cùng cũng tìm được nhưng hơi xa chỗ ở xíu nhưng cũng được, vì sức khỏe mà, xa chút cũng không sao. Một tháng 650.000 đ, có hơi mắc à, nhưng thôi kệ vì sức khỏe và vóc dáng. Cố lên.
Cô thích tập buổi sáng, vì trời mát mẻ và cũng vắng người hơn buổi chiều. Đi mua đồ tập, cô thích mặc quần dài và áo ba lỗ. Mua 2 bộ, về giặt cho khô mai đi tập luôn. Sáng hôm sau cô xách xe đi tập, 6 giờ sáng cô đi rồi. Đang đi thấy có chiếc moto lướt nhanh qua, giống Nguyên Long quá. Chắc nhầm, tại cô nghĩ nhiều quá nên nhìn gà hóa cuốc thôi.
Tập chừng hơn một tiếng cô về, lâu quá không vận động đúng là đuối quá mà. Mấy bữa nữa thế nào cũng nhức ê ẩm cho coi. Chạy về tới nhà thì thấy Nguyên Long đang đợi trước cửa. Cô nghĩ, không lẽ người hồi sáng là cậu ta sao. Cô vừa mừng vừa lo không biết có chuyện gì không. Cô chạy tới, nhìn cậu ta thấy cậu ta cười cười.
- Chị đi đâu sớm vậy?
- À, chị đi tập thể dục.
- Sao em đến đây sớm vậy?
- Em qua rủ chị đi ăn sáng?
- Vậy đợi chị đi tắm rồi đi được không?
Cậu ta cười gật đầu. Cô tắm nhanh nhất có thể. Rồi cả hai kiếm quán gần nhà ăn. Cô muốn hỏi bữa giờ cậu ta như thế nào nhưng không dám hỏi? Tại thấy cậu ta cũng im lặng nên cô cũng ngại. Đang ăn bỗng cậu ta nói:
- Lát đi cà phê với Long được không?
Cô đực mặt ra, cái gì? Xưng tên luôn mới ghê. Dù sao cậu ta cũng nhỏ hơn cô 10 tuổi mà. Tự nhiên cô lại nghĩ đến anh, lòng hơi buồn nhưng cũng ừ.
Lại ra TCH, lại trà đào. Được uống trà đào là niềm vui nho nhỏ của cô mà. Im lặng một lúc lâu cậu ta mới lên tiếng.
- Bữa giờ Linh sao rồi?
Đực mặt lần nữa. Linh luôn. Sao cậu ta dám gọi cô vậy chứ. Gan to dữ.
- Bữa nay sao em xưng hô kì cục vậy?
Cậu ta chỉ cười cười không nói.
- Bữa giờ chị vẫn bình thường. Còn em? Bữa chị có chat với em nhưng không thấy trả lời. Chắc dạo này em bận lắm hả?
- Dạ, có chút việc thôi.
Cô nghĩ không biết có nên nói chuyện bữa ở nhà cậu ta không? Tính cô là vậy, cái gì mà không nói ra chắc là cô ức chế mà chết luôn quá. Lưỡng lự một hồi cô cũng hỏi.
- Hôm bữa ở nhà em, chị có nghe được cuộc nói chuyện của em và anh em. Em không sao chứ?
Cậu ta cười.
- Em không sao. Em xin lỗi chị! Anh em nói vậy thôi chứ ảnh không nghĩ gì đâu. Chị đừng buồn ảnh.
Trời, anh ta mà không nghĩ thì bữa trước anh ta đã không sỉ nhục cô trước mặt bao nhiêu người vậy. Cô cười.
- Không sao, chị không phải như anh em nói nên chị cũng không buồn đâu.
Thực ra thì cô chỉ tức ói máu thôi chứ không buồn chút nào (đau lòng thật).
- Chị thấy em có vẻ buồn lắm, em thật sự không sao chứ?
- Không sao mà, chẳng phải em vẫn khỏe re sao. Chỉ lo cho chị thôi.
- Chị cũng không sao, khỏe re luôn.
- Đi coi phim không?
- Hả? Phim gì?
- Phim gì hay thì coi?
Cô lưỡng lự, vì cô nghĩ chỉ muốn biết cậu ta ổn thì cô sẽ rút lui không muốn làm bạn nữa. Cô sợ cậu ta lại gặp rắc rối, nhưng cô không nỡ nói ra. Tính cô hay ngại như vậy nên nhiều khi tự làm khó mình. Cô đành ừ rồi đi đến rạp chiếu phim.
Cô và cậu ta quyết định xem một bộ phim hành động, cô thích xem phim hành động mà cậu ta cũng vậy. Thấy vui vui vì có người cùng sở thích. Tự nhiên cô nhớ đến lần xem phim cùng hai người bạn, cậu ta cũng ngồi gần cô. Giờ cô nghĩ, chắc là cậu ta cố ý rồi.
Trong khi chờ tới giờ xem phim, cô và cậu ta ngồi chờ ngoài ghế. Thú thật thì cô đi chung với cậu ta cứ một trời một vực vậy, nhiều khi thấy ngại luôn. Cậu ta quá cao, quá đẹp trai, còn cô nhan sắc tầm thường, chiều cao quá khiêm tốn. Mà không biết do cái duyên hay sao à, hay do cô lùn quá mà cô quen con trai toàn cao cao không. Có mấy người cao trên 1m80 luôn. Nhìn cậu ta chắc cũng tầm đó trở lên. Thấy con gái nhìn cậu ta hoài, còn cậu ta thấy mặt dửng dưng cứ như chuyện này là phải vậy rồi. Cô thấy có chút hãnh diện, vì xấu như cô mà đi chung với trai đẹp chắc có nhiều người ghen tỵ lắm. Nhiều khi nghĩ sợ chưa kịp hãnh diện chắc ăn axit đậm đặc luôn rồi. Ha ha...
- Chị đi mua nước với bắp nha?
Cậu ta giật mình như quên điều gì.
- Quên mất, để em đi mua cho.
- Thôi để chị mua, nãy giờ em dành trả hết rồi còn gì, ít nhất cũng phải để chị trả một lần chứ. Không lần sau chị không đi nữa đâu.
Cậu ta lưỡng lự rồi cũng đành để cô đi mua. Cô và cậu ta chọn dãy ghế G, cô thích dãy ghế này. Ngày trước cô và anh cũng thế. Giờ tới đâu cô cũng thấy kỉ niệm giữa cô và anh hết. Muốn quên cũng đâu phải dễ, trừ khi cô xa cái thành phố này thì may ra. Phim rất hay, vừa coi vừa ăn bắp thì quá tuyệt vời. Đang lấy bắp thì có một bàn tay chậm vào tay cô, cô quay lại thấy tay cậu ta đang cầm trúng tay cô, cô có chút bối rối rút tay lại, cậu ta cũng vậy. Cả hai cười gượng, không ai nói gì nhưng đều biết người kia cũng bối rối như mình.
Coi xong cậu ta lại muốn đi ăn, cô thật sự rất vui vì hôm nay đi chơi với cậu ta nhưng cô muốn về, vì sau bữa hôm nay cô không muốn gặp câu ta nữa.
- Thôi về đi.
Cậu ta đang vui nghe cô nói vậy mặt buồn thấy rõ.
- Đi ăn xong rồi về được không?
Nghe giọng cậu ta có chút nhõng nhẽo trong đó. Thật thân làm chị khổ quá mà, ngày trước anh cũng vậy, nhõng nhẽo với cô như con nít. Nhiều khi cô hay ghẹo, nhõng nhẽo hoài tui tưởng là em tui không à. Anh hứ một tiếng rồi ôm cô vào lòng. Chị yêu em? Cô cười, ai yêu chứ, ảo tưởng hả? Lòng cô lại nặng trĩu. Thì thôi ăn với cậu ta một bữa nữa chắc cũng không sao. Cô ừ miễn cưỡng, cậu ta nhe miệng cười, quơ tay nắm tay cô kéo đi, cô hơi bất ngờ rút tay lại nhưng cậu ta không buông. Mang tiếng đi chứ cô như là chạy chậm vậy, một bước của cậu ta bằng ba bước của cô. Cô khó chịu khi cậu ta nắm tay cô, thật lòng cô không muốn. Tự dưng cô có linh cảm không tốt, bất giác thấy sợ sợ. Lòng quặn lại. Cậu ta thấy mặt cô khó chịu, mới từ từ buông tay. Cô không nói gì, mặt cúi nhìn xuống đất. Tự dưng không khí có chút nặng nề.
- Đi ăn gì?
Cô lên tiếng, cố gắng gượng cười.
- Chị thích ăn gì?
- Mì ramen hén?
- Được, ăn đâu?
- Aeon Mall.
Cô và anh vẫn thích ăn ở đó, vì không có chỗ nào cô và anh thấy ngon hơn ở đó. Cô không hiểu sao khi cô trả lời cứ như quán tính, giống như anh đang hỏi cô vậy. Ăn ở những chỗ cô và anh thường xuyên ăn. Cứ vậy làm sao cô có thể quên anh được chứ. Mặc dù đôi khi cô nghĩ rất hận anh, nhưng càng hận cô càng yêu anh hơn thì phải. Không giây phút nào cô không nhớ đến những kỉ niệm mà cô và anh đã có. Nó làm tim cô đau, tự dưng nước mắt ươn ướt nơi khóe mắt. Cô ráng kiềm chế, cô sợ cậu ta lại phát hoảng lần nữa. Tới quán mì ramen quen thuộc. Cô gọi đúng món mà cô vẫn thường hay đi ăn với anh. Cô không bao giờ thay đổi được khẩu vị, vì ăn quen rồi ăn món khác cô thấy không ngon miệng.
Mùi quen thuộc, ăn vào thật thích. Cậu ta nhìn cô ăn ngon miệng quá, bất chợt hỏi:
- Chị hay ăn ở đây lắm hả?
Cô gật đầu không nói. Cậu ta cứ nhìn cô, mặt trầm lại như muốn nói điều gì đó.
- Sao? Em không thích mì ramen hả?
- Không. Long dễ ăn lắm.
Giề? Xưng tên nữa.
- Sao nay em nói chuyện lạ vậy?
- Lạ chỗ nào?
Cô nhìn cậu ta, không biết là cậu ta không biết thật hay giả vờ không biết đó. Cô lườm cậu ta một cái.
- Còn hỏi nữa.
Cậu ta cười cười.
- Thích vậy được không?
Cái gì vậy trời, dám nói thích vậy nữa chứ. Nhỏ hơn tui 10 tuổi đó ông tướng. Nghĩ lại cô cũng tự cười nhạo mình. Anh nhỏ hơn cô 11 tuổi cô còn gọi anh được, huống gì...
- Thích cũng không được, chị không đồng ý.
- Pháp luật có cấm gọi người lớn tuổi hơn bằng tên không?
Cậu ta muốn cô tức chết mà, trả treo nữa chứ, gan to bằng giời mà.
- Không cấm nhưng chị cấm, lộn xộn quá.
- Nhưng Long vẫn thích.
Tức chết được.
- Không nói nhiều, quyết định vậy đi.
- Làm bạn gái Long nhé?
Cô thiếu chút nữa là phun mì ra rồi.
- Cái gì?
Cô sờ chán cậu ta.
- Em bệnh rồi hả, uống thuốc chưa?
- Long nói thật đó.
Lúc này thì cô không thể giỡn được rồi. Gặp nhau được bao lâu, mà thời gian gặp cũng không phải là nhiều. Làm sao mà cậu ta có thể thích cô nhanh vậy chứ?
- Em nói giỡn à?
- Không, thật đó.
- Thôi chị không giỡn với em. Ăn nhanh đi rồi về.
Thật ra là cô muốn độn thổ chui xuống đất cho rồi. Trường hợp này cô không ngờ tới. Vết thương lòng còn chưa lành, cảm giác thích một người còn không có thì làm sao mà cô có thể bắt đầu tình cảm với cậu ta chứ? Cô chẳng biết làm sao, tự nhiên ăn không ngon nữa. Cô muốn về thật nhanh, cô không muốn nán lại giây phút nào nữa. Thật ra cô rất quý cậu ta, cô xem cậu ta như một người em, giờ gặp tình cảnh vậy, cô thấy hoang mang vô cùng.
Về không ai nói câu nào. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Cô cũng không ôm cậu ta nữa. Tự nhiên cô cảm thấy cậu ta thật xa lạ. Không lẽ cứ phải làm bạn gái mới thân thiết được sao? Lòng cô trùng xuống.
Về đến nhà, cô nói cậu ta đi cẩn thận rồi nhanh chân lên trên. Cậu ta nói với theo.
- Long xin lỗi đã làm cho Linh phải khó xử. Nhưng Long thật sự thích Linh. Long sẽ đợi câu trả lời của Linh.
Cô bước nhanh như bay, vào phòng mà hồn cô còn lạc đâu đó. Cô nhìn hé qua màn cửa sổ, cậu ta vẫn đứng đó nhìn lên. Ánh mắt có vẻ buồn, nhưng cô biết phải làm sao. Ly hôn với anh chưa được 1 năm, vết thương đó còn chưa lành. Nhiều khi cô nghĩ, hay vứt bỏ lòng tự trọng đi để kéo anh về bên mình. Nghĩ rồi lại trùng xuống, rồi cô bật khóc. Khóc như mưa vậy đó, cô đau đớn tột cùng. Cô không muốn theo vết xe cũ, mà sao ông trời cứ trêu người cô vậy. Muốn thử thách lòng cô sao?
Nghe tiếng xe chạy đi cô biết cậu ta đã về. Cô phải làm sao đây? Mình anh chưa đủ sao, giờ lại thêm một người nữa. Không lẽ giờ cô phải trốn chạy lần nữa sao? Đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn cảm giác hoang mang tột cùng. Cô đi tắm, rồi vùi đầu vào máy tính. Đi cả ngày bỏ bê khách hàng, cô biết dạo này mình lơ là chuyện buôn bán. Quá nhiều việc xảy ra thật ra cô không thật sự tập trung vào kinh doanh được.
Trả lời tin nhắn khách hàng, quá nhiều mất gần 2 tiếng mới xong. Rảnh lại nghĩ đến chuyện vừa xảy ra. Tin nhắn của cậu ta xuất hiện. Cô thật sự không mong chờ tin nhắn này. Nhưng cô vẫn đọc, cô không thể trốn tránh được, phải đối diện thôi.
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 5 Lo thì vậy thôi, chứ cô cũng đâu có cách gì liên lạc. Bữa nghĩ có fb nên không xin số điện thoại, giờ không trả lời muốn liên lạc qua cách khác cũng không được. Tự dưng cô nghĩ không lẽ qua nhà cậu ta, mà thật ra cô không nhớ đường vào nhà cậu ta. Hôm đó cô lờ mờ thôi...