Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 4
- Ừ, cám ơn em.
- Vậy chị ra ngoài đầu đường là đón được hả?
- Dạ không cần đi xa đâu, gần nhà em có.
- Ừ, để chị lấy túi xách.
Cô cầm túi xách đi xuống, cậu ta nhìn cô với nụ cười thật bí hiểm.
- Sao vậy? Bộ chị nhìn mắc cười lắm hả?
- Dạ không. Chỉ là em sẽ làm xe ôm cho chị.
- Hả? Em á?
- Thôi thôi, cám ơn em! Chị tự đón xe được mà. Phiền em lắm rồi, chị thấy ngại lắm.
- Không sao, dù sao em cũng biết nhà chị rồi.
- Hả? Sao em biết được?
Cậu ta chỉ cười cười rồi nắm tay kéo cô đi ra ngoài. Thật cậu ta bướng bỉnh còn hơn cô, thật chịu không nổi mà. Ra ngoài cậu ta nói:
- Chị đợi em một chút.
Ra ngoài mới thấy đây là biệt thự, nhìn quá đẹp. Đang nghĩ nhà sao mà đẹp thế thì nghe tiếng xe moto chạy từ gara ra. Có nằm mơ không vậy. Lại đúng là điều cô mơ ước, một lần được lên moto anh chở cô đi, nhưng ước mơ với anh là không thể. Giờ người thực hiện ước mơ của cô lại là một người khác. Cô thấy vừa lo vừa mừng. Mừng vì sẽ được ngồi lên chiếc moto mơ ước, lo là không biết cậu ta có thật sự tốt không hay là có lý do gì khác. Mà thôi nghĩ nhiều cho mệt, trước sau gì cũng phải về mà. Mà công nhận, nhìn cậu ta cao ráo, đẹp trai ngồi lên chiếc xe thấy mê thật. Còn mình chân có khúc sao trèo lên đây trời. Cô méo mặt.
- Chắc chị tự tìm xe, xe này chị leo không tới đâu.
- Không sao, em bế chị lên.
Trời ơi, có cần làm tui mất mặt vậy không trời. Xấu hổ quá đi.
- Thôi thôi, không sao đâu. Chị tự lo được.
Cô rảo bước định ra ngoài cổng, mặc dù trong lòng có chút tiếc rẻ. Rồi cậu ta bế thốc cô đặt lên xe. Cô mặt nóng muốn té lửa, cậu ta gan thật. Rồi cậu ta lại đeo nón cho cô, leo lên xe còn nói thêm một câu.
- Xe này ngồi sau không ôm gió thổi ráng chịu nha, em không biết đâu đó.
Cô đâu còn là con nít ba tuổi đâu mà hù cô chứ.
- Không sao, chị cũng muốn biết cảm giác gió thổi bay một lần như thế nào.
Mà công nhận xe cao thiệt, nhìn chân cậu ta dư một khúc dài, còn chân mình, thảm quá. Cậu ta bắt đầu lao xe đi, cô hơi chới với do bất ngờ nhưng nhất quyết không ôm. Nhìn một hồi mới biết nhà cậu ta bên Quận 2, mà nãy cũng quên coi địa chỉ. Già rồi lú lẫn mà.
Thấy cậu ta chạy chậm, cô cũng không thắc mắc chỉ nghĩ muốn an toàn nên chạy chậm thôi. Chạy một hồi thấy vòng ra hướng Quận 1. Sao cậu ta lại qua Quận 1 chứ? Do đội nón kín quá nên cũng không tiện hỏi. Đến phố đi bộ Nguyễn Huệ cậu ta dừng lại. Xuống xe ẵm cô xuống rồi đi gửi xe, cô cũng không muốn hỏi. Ra đây lại là mơ ước nhỏ nhoi của anh và cô. Cô và anh vẫn hay nói, hôm nào rảnh hai đứa đi ra Nguyễn Huệ dạo vì từ lúc làm xong anh và cô chưa đi lần nào. Vậy mà. Nghĩ lại sao cái gì hai đứa cũng chưa thực hiện được là sao, tự nhiên cô thấy nghẹn trong lòng. Đang nghĩ thẩn thờ cậu ta xuất hiện với nụ cười như biết lỗi vậy.
- Xin lỗi chị nha, không xin phép chị lại chở chị ra đây.
- Không sao, dù sao chị cũng muốn đi bộ chút cho thoải mái.
- Vậy mình đi dạo nha.
- Ừ, phố đi bộ mà.
Cô cười.
- Chị có thắc mắc làm sao lại ngủ nhà em không?
- Dĩ nhiên rồi.
- Hôm qua em cũng đi quán bar đó. Em cũng không để ý, cũng không biết chị cũng đến đó. Nhưng lúc về ra ngoài thì thấy chị và bạn chị đang đợi taxi. Em tính về rồi nhưng thấy chị có vẻ say nên nán lại. Không ngờ là chị té, nên em chạy đến đỡ và đưa về nhà.
- À, ra là vậy. Còn bạn chị về sao?
- Bạn chị đi taxi về.
- Không lẽ bạn chị lại để chị đi với em sao?
- Dĩ nhiên là không rồi. Em nói em là em họ chị, nãy chị có gọi em đến đón vì chị không đi taxi được nên bạn chị mới cho em đưa chị về.
- Công nhận em nói dối hay ghê, vậy mà bạn chị cũng tin được.
Video đang HOT
- Hì hì,… Thật ra lúc đó bạn chị cũng say rồi, cũng chắc gì lo cho chị được.
- Vậy sao em nói em biết nhà chị?
- À, cái này…
- Sao vậy? Không tiện nói hả?
- Không phải, chỉ là em nói ra chị chắc sẽ giận em.
- Không sao, nói đi.
- Chị không giận thật chứ?
- Chị hứa, không giận. Già rồi chấp con nít làm chi. Thôi nói đi, chị đùa mà.
- Được, nếu chị không giận em sẽ nói.
- Ừ.
- Lần trước lúc chị đi bar, thật ra đó là quán bar em cũng hay đi. Hôm đó thấy bạn chị và bạn chị vào. Trong đó thấy ai cũng ăn mặc sành điệu. Chỉ mỗi chị là nhìn đơn giản, không biết sao em rất ấn tượng chị, nhưng mặt chị có chút thoáng buồn. Lúc đó em rất muốn bắt chuyện với chị nhưng không dám, sợ chị nghĩ em là người xấu, nhất là trong những nơi như vậy. Lúc chị và bạn chị về em có theo dõi nên mới biết chỗ chị ở. Đúng là ở cái thành phố này, người thì đông đúc có theo dõi cô cũng không biết thật. Tính cô vẫn ít khi để ý xung quanh mà.
- À, vậy có một lần chị thấy người đứng dưới nhìn phòng chị là em phải không?
- Dạ.
- Vậy em nói về em đi. Chị không biết gì về em ngoài việc làm “nhà báo” hết.
- Em hả? Chị muốn biết gì?
- Chị cũng không biết nữa. Chắc là muốn biết hết. Em tên gì nhỉ?
- Dạ, Nguyên Long.
- Vậy tên chị?
- Chị á, chị tên Linh. Thật ra thì chị vẫn không tin em là “nhà báo” như em nói.
- Dạ, đúng là vậy nhưng hiện giờ em không nói được.
- Không sao, chỉ là thắc mắc vậy thôi. Không nói cũng không sao.
- Dạ!
- Vậy hỏi tuổi có sao không?
- Dạ, em 25 tuổi rồi.
Vậy là cậu ta lớn hơn anh một tuổi.
- Ừ, nhìn trẻ măng à. Tưởng mười mấy hai mươi chứ.
Cô cười mỉm. Hai người cứ bước đi, lòng cô cảm thấy có chút bình yên. Đột nhiên cô quay ra hỏi.
- Nhà em mấy anh chị em?
- Dạ, có ba mẹ, anh trai và em.
- Anh trai em chắc kết hôn rồi hả?
- Dạ chưa.
- Ừ, giờ thấy ai cũng kết hôn trễ.
- Dạ!
- Em 25 tuổi cũng đâu còn nhỏ.
- Dạ!
- Ba mẹ em chắc cũng lớn tuổi rồi, sao nhà không ai cưới cho ông bà có cháu bế.
Nói đến đây cô bỗng dưng nghẹn ở cổ họng, bản thân mình còn chưa lo nổi thì có tư cách gì mà nói vậy chứ. Mặt cô thoáng chút buồn. Quay ra nhìn cậu ta, nói:
- Thôi bỏ đi, xem như chị chưa nói gì hết. Chị xin lỗi.
- Dạ không sao. Tại do anh hai em lo cho sự nghiệp nên chưa kết hôn.
- Không phải kết hôn vẫn lo cho sự nghiệp được sao?
- Tại ảnh không thích vậy, ba mẹ cũng nói nhưng ảnh không nghe. Ảnh nói mấy năm nữa anh sẽ tính.
- Ừ. Còn em, khi nào tìm công việc cho mình?
- Dạ em đang suy nghĩ.
Cô quay lại nhìn kinh ngạc.
- Em bao nhiêu tuổi rồi mà còn suy nghĩ nữa?
Câu ta chỉ cười lảng tránh câu trả lời. Cô biết không nên nói thêm về chuyện này nữa, nên không hỏi tiếp.
- Vậy còn chị?
- Chuyện gì?
- Chị làm gì?
- À, chị làm lung tung thôi à.
Cô nghĩ mình còn không nói thật thì có tư cách gì trách người ta nói cho mình biết chứ.
- Khi nào chị lập gia đình?
Lòng cô chợt trùng lại, khóe mắt tự nhiên đỏ lên nước mắt trào ra lúc nào không biết. Cô không biết tại sao mình lại như vậy? Vậy mà cô tự tin là đã có thể quên anh để sống tốt. Chẳng qua là không ai nhắc đến nên cô ngộ nhận chăng? Cậu ta cuống lên không biết đã làm gì cho cô phải khóc. Thấy cậu ta cuống lên, cô không thể nhịn cười. Quay qua nói:
- Không sao, do chị xúc động thôi.
Cô nghĩ chắc cậu ta nghĩ câu hỏi nãy đã làm cho cô buồn nên không dám nói gì thêm. Nhìn mặt cậu ta đúng là tội, mặt xanh lét không còn giọt máu. Cô lau nước mặt bước tiếp, cậu ta chỉ lủi thủi theo sau.
Cả hai kiếm ghế ngồi, cô chỉ ngồi nhìn dòng người qua lại. Ngày trước mỗi khi buồn cô vẫn hay ra công viên ngồi nhìn người đi qua lại, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì. Bây giờ cũng vậy, nhưng đau đớn hơn nhiều lần. Tự nhiên cô nghĩ muốn gọi điện cho anh, chỉ cần nghe giọng anh thôi cũng làm cho lòng cô ấm lòng lại. Rồi cô lại tự dằn lòng, sao phải gọi chứ? Không phải là anh làm cho cô đau lòng sao, tại sao phải yếu lòng vậy chứ? Nghĩ rồi cô lại khóc, lúc này cậu ta thật sự hoang mang, tự dưng thấy cô khóc nữa mà không biết phải làm sao? Người đi qua lại chỉ trỏ, nhìn bộ dạng câu ta không đáng thương thì thôi.
Cuối cùng cậu ta chỉ biết ngồi nhìn cô khóc, bộ mặt cậu ta nhìn không thể thê thảm hơn được. Cuối cùng cô nói:
- Thôi về đi.
- Dạ! Chị đợi em đi lấy xe nhé.
Cậu ta đi rồi cô vẫn ngồi thẫn thờ nhớ lại kỉ niệm ngày xưa của cô và anh. Lòng bất giác muốn kéo anh về với mình. Cô thật ngốc mà, giờ này mà còn ảo tưởng. Đó là điều không thể. Anh đã có cô ấy ở bên cạnh rồi, chẳng phải anh đang hạnh phúc sao? Cô chỉ thắc mắc tại sao tình cảm của anh dành cho cô không còn dù chỉ một chút. Lòng cô đau nhói.
Cô nhìn ra đường mới thấy cậu ta đứng đó chờ mà không dám gọi. Chắc cậu ta nghĩ để cô bình tĩnh lại nên không dám gọi. Chỉ sợ lên tiếng cô lại khóc tiếp lúc đó cậu ta chắc chẳng biết phải làm sao? Đúng là khi phụ nữ khóc, một người đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu cũng tan chảy mà.
Cô đến bên cậu ta, nói:
- Bế chị lên xe nữa hả?
Cậu ta cười lúng túng.
- Dạ! Nếu chị đồng ý.
Cô nghĩ nãy không đồng ý cậu ta cũng bế cô lên, giờ bày đặt lịch sự. Cậu ta chở cô về, nhưng chạy rất chậm, cứ sợ chạy nhanh cô sẽ bay mất vậy. Tự dưng cô nói:
- Chị có thể ôm em được không?
Cậu ta có chút ngập ngừng.
- Chẳng phải không ôm sẽ bay mất sao?
Cậu ta cười cười.
- Dạ, được chứ.
Cô ôm nhẹ nhàng, chẳng qua cô muốn tìm một bờ vai để tựa, cô cũng là phụ nữ mà, dù có mạnh mẽ đến đâu có lúc cô cũng yếu lòng. Cô nghĩ, có một người bạn tri kỉ rồi đây. Tự dưng cô thấy cậu ta có thể là chỗ dựa tinh thần cho cô những lúc cô buồn. Nhưng cô chỉ nghĩ giới hạn chỉ là chị em thôi, cô sợ mình sẽ vấp phải lại vết xe đổ của cô và anh. Một lần là quá đủ rồi, cô không muốn mình phải tan nát cõi lòng thêm dù chỉ một lần nữa. Rồi cô mỉm cười nhẹ nhàng.
Đúng là cậu ta biết nhà cô thật. Chở cô về đến nhà, cậu ta chỉ nói cô nghỉ ngơi cho khỏe. Không dám nói thêm gì, cô nghĩ chắc cậu ta sợ nói thêm cô sẽ khóc nức nở nữa. Cô xin lỗi cậu ta vì cô mà phải khó xử như vậy. Cô nói hôm nào rảnh cô mời cậu ta đi cà phê coi như xin lỗi. Cậu ta đồng ý, rồi nói cô lên phòng nghỉ ngơi đi. Cô cười, quay lên phòng.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, cô thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Chắc do hôm qua cô đã khóc cho thỏa hết nỗi lòng cô phải chịu đựng trong lòng bấy lâu. Bắt đầu tiếp tục công việc, hôm qua giờ cô bỏ bê khách hàng nhiều quá. Phải cố lên thôi.
Ba ngày trôi qua không thấy cậu ta liên lạc, cô nghĩ chắc cậu ta muốn cô nghỉ ngơi nên không liên lạc chăng? Bữa nay cũng thoải mái nên cô nghĩ đến lời hứa mời cậu ta đi cà phê. Cô lên fb chat nói muốn mời cậu ta đi cà phê nhưng không thấy trả lời. Cô nghĩ không phải cậu ta nói lúc nào cũng rảnh sao? Đợi lâu quá nên thôi. Cô đi bưu điện gửi hàng cho khách. Rồi sẵn kiếm gì ăn luôn. Ngồi ăn nhưng cô vẫn nghĩ không biết cậu ta có việc gì, hay có làm sao không?
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 2
"Khi anh cầm lá đơn ly hôn trên tay, chắc anh cũng biết lý do vì sao rồi chứ? Em sẽ chấp nhận ra đi vì lòng tự trọng của em lớn lắm. Không phải vì em không còn yêu anh nữa mà vì em không muốn mình dùng chung người đàn ông với một người phụ nữ khác. Điều đó đối với em kinh tởm lắm. Em sẽ để anh cho cô ấy vì có lẽ cô ấy mới là người mang cho anh hạnh phúc. Khi nào ra tòa thì hãy nhắn tin cho em. Hiện tại em muốn lòng mình bình yên lại. Chúc anh và cô ấy sẽ sống hạnh phúc đến cuối đời. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
Cô nhìn lại căn phòng hạnh phúc của cô và anh lần cuối. Đóng cửa lại, cô chạy qua nhà bạn anh nhờ đưa chìa khóa dùm cho anh. Cô chỉ nói anh quên chìa khóa mà cô có việc phải đi. Nói xong cô cảm ơn rồi đi luôn.
Tối hôm đó anh không liên lạc, cô biết mình không nên mong chờ điều đó vì cô đã quyết định ra đi rồi, nhưng cô vẫn thấy buồn. Dù không còn tình nhưng vẫn còn nghĩa chứ. Cô dọn dẹp phòng lại, tắm rửa sạch sẽ. Cô nghĩ chắc cô sẽ đi du lịch đâu đó vài ngày cho khuây khỏa.
Hôm sau cô dậy, thấy lòng có chút nặng trĩu vì vẫn mong chờ tin từ anh. Anh không liên lạc cô biết là đêm qua anh không về. Nhưng bình thường anh vẫn báo cho cô mà? Sao không thấy anh nói gì hết? Mà thôi, giờ đối với cô đâu còn quan trọng. Anh làm gì cũng không liên quan đến cô nữa. Nghĩ rồi cô bắt đầu soạn quần áo, cô muốn đi chơi vài ngày. Về cô sẽ bắt đầu làm việc nhiều hơn để kiếm tiền. Thế là cô xách xe đi Vũng Tàu.
Lâu rồi cô không đi biển. Cô chỉ biết đi và đi thôi. Đến nơi cô tìm khách sạn. Nhận phòng xong cô muốn tắm rửa cho thoải mái rồi kiếm gì ăn, cô rất thích đồ hải sản. Lấy bóp tiền, móc điện thoại ra xem cô thấy gần 50 cuộc gọi nhỡ và 2 tin nhắn của anh. Cô biết anh đang tìm cô. Tin nhắn 1: "Em đang ở đâu, chúng mình gặp nhau đi". Tin nhắn thứ 2: "Anh rất nhớ em". Đọc lướt qua cô xóa luôn, chỉ nhếch miệng cười. Nghĩ lúc bên cô ấy sao anh không nói nhớ, giờ nhớ, ai tin được. Lòng người đã thay đổi rồi thì làm sao mà như trước được. Cô mặc kệ, đi ăn thôi.
Cô tính gọi cho thằng em họ đang làm ngoài Vũng Tàu, nghĩ lại sợ nó hỏi sao đi có một mình. Cô không muốn nhắc đến chuyện cô và anh nên thôi. Một mình thì đã sao, có chết được đâu. Cô cũng không hiểu sao mình có thể dửng dưng như vậy được. Mới ngày trước còn buồn còn khóc đó, vậy mà giờ bình thường. Mà cô cũng chẳng muốn biết, như vậy chẳng tốt sao.
Đúng là khi ra biển, hít không khí của biển làm lòng cô thấy bình yên lạ. Điện thoại đổ chuông, là anh gọi. Cô cúp máy. Cô nghĩ, sống một mình cũng tốt mà. Giờ kiếm nhiều tiền già thì vào viện dưỡng lão. Lại là anh gọi, thật là mất hứng. Thế là cô tắt nguồn luôn. Cô muốn mình vui vẻ trọn vẹn.
Đi Vũng Tàu về cô bắt đầu làm việc, công việc bán hàng online giờ có khách nên cũng tạm. Một mình cô làm nên cũng chẳng có thời gian rảnh nhiều. Ngày trước cô hay tự đi giao hàng, nhưng giờ cô ngại ra đường vì sợ biết đâu vô tình gặp anh. Điều cô lo nhất bây giờ là bố mẹ cô thôi. Cô sợ họ buồn vì cô. Cô quyết định sẽ về nhà gặp bố mẹ để nói chuyện. Dù sao cô không muốn bố mẹ cô lo lắng thêm nữa.
Cô canh về quê ngày trong tuần vì biết anh sẽ không nghỉ để về quê xem cô có về hay không. Về gặp bố mẹ lòng cô thắt lại. Tối đó cô thẳng thắn nói chuyện với bố mẹ. Bố cô thì chỉ nói tùy con, còn mẹ cô thì khóc. Cô biết họ đang rất đau lòng. Cô chỉ mới cưới thôi mà sao lại ra nông nỗi này. Cô dặn bố mẹ nếu anh có gọi thì nói con không về. Cô xin lỗi bố mẹ vì cô mà bố mẹ lo lắng, đau lòng. Nhưng cô không còn thấy hạnh phúc nữa thì hãy ủng hộ để cô thoát khỏi cái địa ngục này.
Hôm sau cô về lại Sài Gòn, cắm đầu vào công việc. Đối với cô bây giờ kiếm tiền là điều cô muốn nhất. Ngày nào anh cũng gọi nhưng cô không nghe máy, nhiều khi anh gọi bằng số lạ vừa nghe giọng anh cô cúp luôn.
Hơn một tuần sau anh nhắn tin nói anh đã ký đơn ly hôn hẹn gặp cô ở tòa án. Bất giác lòng cô có chút hụt hẫng. Rồi tự an ủi mình, đã quyết định rồi thì không được mềm lòng. Hôm sau cô lên tòa án, vẫn chưa thấy anh. Cô đợi khoảng hơn 30 phút thì anh cũng đến. Thấy anh có vẻ hơi hốc hác nhưng cô không hỏi chỉ nói đơn đâu, rồi bước vào phòng. Anh kéo cô lại nói anh chưa ký, muốn gặp cô nói chuyện. Mắt cô hừng hực sự bực tức, anh đùa cô chắc.
- Anh chưa ký thì gặp tôi làm gì?
Cô nghĩ. Cô và anh đâu còn gì để nói chứ.
- Anh chỉ nhất thời dao động với cô ấy thôi, chứ anh không có ý muốn sống với cô ấy. Anh sẽ nghỉ việc, tìm chỗ khác làm để tránh gặp mặt cô ấy.
Cô quay lại hỏi anh.
- Khi anh ở bên cô ấy anh có nghĩ em sẽ như thế nào không? Chẳng phải em đã từng nói, nếu anh không còn yêu em thì nói cho em biết sao, em chấp nhận để anh đi mà. Em rất ghét ngoại tình, vậy mà anh đã làm gì. Khi vui vẻ anh có nhớ đến em không? Hả?
Anh chỉ im lặng, cô quay đi nói với lại:
- Khi nào ký thì hãy nhắn tin.
Rồi cô bỏ đi. Anh chạy theo giữ cô lại, cô nói:
- Nếu anh không buông tay ra tôi sẽ kêu bảo vệ đó.
Rồi cô đi, cô cũng sợ anh theo dõi cô nên đi vòng vòng khi nào không thấy anh nữa cô mới dám về phòng. Về cô cũng suy nghĩ về lời anh nói. Không biết anh có thật sự thay đổi quay về với cô không hay chỉ vì anh sợ mắt mặt vì mới cưới mà đã ly hôn.
Mấy ngày sau không thấy anh liên lạc lại, cô nghĩ chắc anh đã quên lời anh nói với cô rồi. Mà hồi xưa giờ linh cảm của cô luôn đúng về anh. Hôm nay có việc cô phải ra ngoài, tự dưng cô lại muốn đi ngang nhà anh. Không biết ông trời trêu ngươi cô hay sao, cô vừa lướt qua nhà anh thì thấy anh và cô ấy đang ôm ấp nhau vào nhà. Cô vừa mới dọn đi vậy mà anh đã dẫn cô ta về nhà rồi. Đúng là đắng lòng mà. Lòng cô trùng xuống có chút hụt hẫng. Cô biết, quyết định ly hôn là sáng suốt và lời anh nói toàn là dối trá. Vậy mà cô đã mong nó là sự thật. Cô quyết định phải giải quyết chuyện ly hôn càng nhanh càng tốt.
Hôm sau cô chủ động gọi cho anh, cô nói anh mau ký đơn ly hôn vì cô không muốn day dưa lâu nữa. Nếu anh có hạnh phúc khác thì nên để cô được tự do. Anh nói anh đang thu xếp công việc để nghỉ. Cô cười, nói anh không cảm thấy xấu hổ khi nói dối trắng trợn vậy sao? Cô nói nếu anh không mau ký thì cô sẽ nói chuyện với ba mẹ anh.
Hôm sau anh gọi lại nói anh đã ký, hẹn tuần sau lên tòa án. Tuần sau lên đúng là anh ký thật. Lần này anh chẳng giải thích gì. Sau một thời gian đợi tóa án hòa giải, cả cô và anh hai bên không có ai muốn hòa giải cả. Thế là xong. Cuối cùng cô được mang tiếng gái có chồng và đã ly hôn.
Cô biết bây giờ mình phải sống vì cuộc đời mình. Điều cô áy náy nhất là bố mẹ cô. Cô yêu họ rất nhiều nhưng lại luôn làm họ buồn. Giờ chỉ khi cô sống thật tốt thì bố mẹ cô mới bớt lo lắng cho cô thôi. Cô gọi điện báo cho bố mẹ biết cô đã ly hôn rồi. Giọng bố mẹ rất buồn, nhưng cô nói cô sẽ sống tốt nên bố mẹ cứ yên tâm.
Cô nghĩ lòng mình đã nguội lạnh rồi. Giờ mà có bắt đầu một cuộc tình mới cũng là điều không thể. Vì chẳng ai thích quen một người đã có chồng như cô, mà cô cũng thấy sợ khi nghĩ kết hai từ kết hôn. Mà thực lòng thì cô cũng không còn hứng thú nữa.
Một lần cô cùng hai người bạn, một người cũng đã từng ly hôn, một người thì bị gọi là "gái ế" đi bar chơi. Cô thích bar vì tiếng nhạc của nó. Vào đó cô thấy rất thoải mái. Lâu rồi cô không đi, bữa nay đi một bữa cho đã dù sao mình cũng tự do mà, đâu ràng buộc ai. Ai cũng nói vào đây phức tạp, còn cô thì chỉ vào đây để thư giãn đầu óc thôi.
Khi về ba đứa cũng ngà ngà say, lâu rồi cô không thoải mái như vậy. Cả ba cùng muốn đi ăn khuya rồi mới về, ghé quán lề đường ăn cháo lòng. Ấm bụng quá. Về đến phòng cô chỉ muốn ngủ. Chuẩn bị lên giường bất chợt cô nhìn ra cửa sổ thấy bóng dáng một người đàn ông đang nhìn về hướng cô. Cô bất giác giật mình, không lẽ là anh. Rồi cô tắt đèn, người đó đứng một lúc lâu rồi đi.
Hôm sau hai đứa bạn lại hẹn đi cà phê, ừ thì đi. Tự do mà, nguyên đám nói chuyện huyên thuyên. Bất giác cô quay mặt qua bàn gần đó, có một người đang nhìn cô, thấy cô nhìn liền quay mặt đi. Cô nghĩ, cô có quen không nhỉ? Sao nhìn lạ vậy cà? Mà thôi chắc gì người ta nhìn cô, nguyên đám biết nhìn ai. Tự nghĩ mình hoang tưởng. Điên thật.
Rồi một lần cô đến trung tâm thương mại xem phim cùng đứa bạn, cô lại thấy người đó. Kì lạ, không lẽ trùng hợp vậy. Mà cũng có khi vô tình trùng hợp thật. Đến khi vào xem phim, lại thấy người đó mà còn ngồi kế bên cô nữa chứ. Trùng hợp nữa sao? Cô cười mỉm, chắc là vậy.
Ngồi xem phim mà thấy cứ như có ai nhìn mình hoài, khó chịu cô quay qua tính nói làm ơn đừng nhìn tôi nữa được không? Thì thấy người đó quay đi. Không lẽ nói lỡ người ta không nhận thì sao? Lại thôi.
Cô có thói quen khi xem hết phim thường hay ngồi lại xem mấy cái mini cuối phim, thấy vui vui. Cũng không để ý người đó đi lúc nào. Coi xong quay qua thấy đi rồi chỉ thấy trên chỗ để ly có tờ giấy nhỏ. Không biết có phải để cho mình hay là rác nữa. Tò mò lấy tờ giấy, đứa bạn hối về nên chưa kịp đọc bỏ túi đi ra.
Ra đến ngoài cũng không thấy người đó đâu, tự dưng cô nghĩ sao lại muốn thấy người ta như thế? Tự nghĩ khùng thật. Nghĩ lại, cô chỉ tò mò muốn xem là người như thế nào thôi. Hai đứa xách xe về kiếm gì ăn tối. Rồi mỗi đứa ai về nhà nấy.
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi P 1 Cô và anh quen nhau trong một lớp học võ. Anh trầm tính ít nói cô thì ngược lại rất hòa đồng và hay nói. Lần đầu gặp anh, thấy anh cứ lủi thủi một mình trên sân, có khi cả buổi chẳng thấy tập. Lúc đầu cô chỉ nghĩ vì thấy anh không ai nói chuyện, cô thấy tội quá nên cô...