Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 17
- Chị?
- Ừ.
- Lên thăm em hả?
- Không rảnh.
- Hứ.
- Giỡn thôi. Tan ca chưa đi uống nước với chị?
- 12 giờ khuya lận.
- Ồ. Thôi để lần khác hẹn gặp nha.
- Sorry chị.
- Không sao. Rảnh thì alo chị.
- Dạ. Bye chị.
Giờ biết đi đâu đây trời, không lẽ về cửa hàng. Nghĩ một hồi cô thấy hơi đói mới giật mình là mình chưa ăn gì hết. Rồi cô đến quán hủ tiếu nam vang trên đường Võ Văn Tần ăn. Quán này ngày xưa cô và anh hoài. Giờ đi ăn có một mình thấy buồn sao ấy. Ăn xong cũng thấy gần 21 giờ, cô nghĩ không biết anh ta với cô ấy nói chuyện xong chưa? Hay là hôm nay mình về cửa hàng ngủ một bữa rồi mai về. Nhiều khi nghĩ có chỗ ngủ của riêng mình mà còn lưỡng lự nữa. Thiệt là khổ quá mà. Nghĩ là cô lấy điện thoại ra gọi liền, chưa kịp gọi thì thấy anh ta gọi đến.
- Alo.
- Cô đang ở đâu vậy?
- Đang ngoài đường. Sao vậy?
- Khi nào cô về?
- Sao? Nếu bất tiện hôm nay tôi ghé cửa hàng ngủ nha.
- Không. Về nhà đi.
- Vậy đợi tôi mua chút đồ đã.
- Ừ. Đi cẩn thận.
Nói xong cô ghé siêu thị trên đường về mua chút đồ rồi về nhà anh ta. Vừa bước vào nhà đã thấy anh ta ngồi ở phòng khách. Mặt có chút lo lắng.
- Cô ăn chưa?
- Rồi. Ủa? Trà My đâu?
- Cô ấy về rồi.
- Ừ.
Cô xuống dưới bếp cất đồ và định rửa chén nhưng thấy chén đã rửa hết rồi.
- Cô lên tắm rồi nghỉ đi.
- Ừ. Anh cũng nghỉ sớm đi.
Nói rồi cô lên lầu. Đầu cô vẫn không thôi nghĩ về mối quan hệ của hai người. Cô chắc chắn hai người có gì đó bất thường. Chẳng hiểu bản thân mình bị sao nữa, anh ta có quan hệ sao với cô ấy có liên quan đến mình đâu. Tắm xong cô leo lên giường ngủ. Đang nằm thì nghe tiếng gõ cửa. Gì nữa đây, kêu nghỉ sớm mà còn làm phiền nữa. Đành lết xác ra mở cửa.
- Chuyện gì vậy?
- Cô đừng hiểu lầm nha.
- Hiểu lầm chuyện gì?
- Trà My là bạn lâu ngày không gặp nên cô ấy ghé qua thăm.
- Tôi thấy có vấn đề gì đâu. Anh với cô ấy có là người yêu thì tôi cũng thấy bình thường mà. Thôi nghỉ đi.
Nói rồi cô đóng cửa luôn. Nói thật thì cô thấy mình cũng hơi khó chịu. Thành ra tự nhiên cô thấy mình hơi cáu gắt với anh ta. Đó lại là điều làm cô sợ. Cô đã dằn lòng là không được thích anh ta vậy mà sao khi xuất hiện một người con gái khác lại làm cô khó chịu đến vậy?
Sáng dậy xuống dưới nấu bữa sáng, đang loay hoay chuẩn bị thấy anh ta cũng mới chạy bộ về.
- Tôi phụ cô nấu.
- Không cần.
Nói thì nói nhưng anh ta vẫn tới phụ, tự nhiên cô bực mình quát lớn:
- Đã nói không cần mà.
Anh ta giật mình nhìn cô trân trối. Tự nhiên nghĩ lại cô thấy mình có vẻ hơi lố. Mà không hiểu sao cô lại bực mình như vậy. Bình thường tính cô vốn điềm tĩnh, nay tự nhiên mất bình tĩnh như vậy chắc anh ta thấy có vẻ hơi lạ.
- Xin lỗi. Anh đi tắm đi rồi xuống ăn sáng.
Anh ta cũng ngơ ngác không biết chuyện gì nhưng vẫn lên lầu. Cô thấy mình thật buồn cười, tự dưng quạu với anh ta. Lát anh ta xuống ăn sáng. Không khí im lặng lại bao trùm. Cô thấy lâu lâu anh ta lại lén nhìn cô.
- Ăn đi rồi đi làm. Nhìn gì mà nhìn.
- Cô không sao chứ?
- Sao là sao? Bình thường mà.
- Tối này mình ra ngoài ăn nha?
- Sao lại ra ngoài?
- Lâu lâu đổi không khí thôi.
- Không thích.
- Ừ. Vậy ở nhà ăn cũng được.
Ăn xong anh ta đi làm, cô dọn dẹp xong xách xe về cửa hàng. Đang ở cửa hàng thì có nhỏ bạn thân dưới quê gọi điện nói mới lên Sài Gòn chơi nhờ cô ra đón ngoài bến xe. Lâu quá không gặp nên hai đứa có rất nhiều chuyện để nói. Nó cũng biết chuyện cô ly hôn nên không hề nhắc đến. Cô biết trưa sẽ không nấu bữa trưa cho anh ta được nên gọi điện.
- Chuyện gì vậy?
- Trưa nay tôi có việc bận rồi. Anh tự lo bữa trưa nha.
Nói rồi cô cúp máy, cũng không để anh ta kịp nói câu nào. Rồi cô và nhỏ bạn đi ăn uống, đến tối nhỏ bạn nói muốn ngủ lại chỗ cô rồi nhờ cô mai chở qua nhà bà chị ở Gò Vấp chơi rồi về quê luôn. Thôi lâu lâu bạn thân xuống chơi cô phải đón tiếp nhiệt tình chứ. Tự nhiên cô quên béng chuyện nấu cơm cho anh ta. Đang nằm nói chuyện với nhỏ bạn thì điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy anh ta gọi cô mới giật mình nên cô ra ngoài nghe điện thoại.
- Alo.
- Cô đang đâu vậy?
- À. Tôi đang bên cửa hàng. Tôi có chút việc bận nên quên gọi cho anh. Anh đã ăn tối chưa?
- Khi nào cô về?
- Chắc mai tôi về, hôm nay tôi ngủ lại cửa hàng. Rồi ăn tối chưa?
Video đang HOT
- Ăn đồ cô nấu quen rồi ăn ngoài tôi không thích.
- Lâu lâu ăn một bữa ngoài không chết đâu. Mai tôi về. Vậy nha.
Nói rồi cô lại cúp máy. Dạo này cô hay cúp máy ngang. Hồi trước anh ta cũng vậy cô vẫn nghĩ anh ta mất lịch sự. Giờ tự dưng cô cũng vậy không lẽ mình cũng mất lịch sự sao ta? Sáng cô với nhỏ bạn ăn sáng rồi cô chở nó qua nhà bà chị nó bên Gò Vấp. Xong cô lại chạy đi siêu thị mua ít đồ rồi về nhà anh ta. Vào đến cửa thấy anh ta đang ngồi nói chuyện với Quân. Thấy cô Quân có vẻ bất ngờ còn cô cũng bất ngờ không kém. Đang nghĩ không biết nên xử lý sao thì anh ta lên tiếng.
- Em về rồi hả?
- Dạ.
Lần trước anh ta từng giới thiệu cô là em họ, nên giờ phóng lao phải theo lao thôi. Quân hỏi:
- Em ở nhà thằng Bảo hả?
Cô đang không biết nên trả lời sao thì anh ta nói:
- Linh dưới quê lên đây phụ tao việc nhà.
- À. Linh?
- Dạ.
- Tối đi uống nước với anh nha. Bữa giờ hẹn em mà khó quá.
Cô nhìn anh ta thấy anh ta không phản ứng gì hết. Mà thôi cũng phải đi một lần chứ để Quân hẹn hoài cô thấy ngại. Nói dối Quân cô thấy khó chịu. Mà sao hôm nay anh ta không đi làm cà? Rồi cô giật mình mới nhớ hôm nay là Chúa nhật.
- Dạ. Lát anh ở lại ăn trưa luôn nha. Em xuống dưới chuẩn bị.
- Để anh phụ em.
- Không sao. Anh cứ nói chuyện đi, em nấu nhanh lắm.
- Thôi để anh phụ.
Nói rồi Quân theo cô xuống dưới bếp. Thấy Quân cũng khéo tay lắm, biết làm nhiều thứ. Cô thấy Quân nói chuyện rất hay, câu nào Quân cũng pha trò trong đó. Nói chuyện mà cười muốn rụng rốn luôn. Từ lúc qua đây ở cô thường nấu ăn có một mình bữa nay có Quân thấy không khí khác hẳn. Cô thấy anh ta mặt có vẻ không vui, nhưng sau khuôn mặt đó có gì đó làm cho anh ta lo lắng thì phải. Từ bữa anh ta gặp Trà My đến giờ thấy anh ta khang khác. Cô vẫn còn tò mò về quan hệ của hai người nhưng cô không hỏi.
Nấu xong Quân và cô dọn đồ ăn ra bàn. Thật ra có Quân cô thấy vui hơn, lúc đầu gặp cô không thích lắm nhưng nói chuyện cô mới thấy Quân rất đáng yêu. Cô lên phòng khách gọi anh ta xuống ăn.
- Xuống ăn cơm đi.
Anh ta nhìn cô cứ như liếc cô vậy, có vẻ như anh ta khó chịu. Nói rồi cô xuống dưới bếp trước, anh ta cũng theo sau. Suốt bữa ăn anh ta không nói câu nào, còn cô và Quân thì cứ huyên thuyên đủ thứ, vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
- Mày sao vậy Bảo?
- Chuyện gì?
- Ăn mà mặt mày như đưa đám vậy?
- Có đâu.
Cô thấy anh ta liếc nhìn cô nhưng cô làm lơ. Ăn xong Quân phụ cô dọn dẹp rồi nói chiều sẽ ghé qua rước cô đi uống nước.
- Tao về nha mày.
- Ừ.
Quân đi rồi cô định lên phòng nghỉ ngơi nhưng anh ta gọi cô lại.
- Cô định tối đi uống nước thật hả?
- Ừ. Sao vậy?
- Mới quen mà đi vậy cô không sợ sao?
- Sợ gì? Mà Quân là bạn anh mà nên tôi nghĩ chắc không có gì đâu. Nếu Quân là người xấu thì anh cũng chắc gì là người tốt.
Nói ra cô mới thấy mình có vẻ hơi cay độc. Giống như cô đang làm cho anh ta phải khổ sở vậy. Thấy sao mình quá đáng. Hình như cô đang khó chịu với anh ta thì phải? Công bằng thì anh ta đâu có làm gì sai đâu. Mà có cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô. Cô và anh ta đâu có quan hệ gì. Vậy sao cô lại như vậy chứ?
- Thôi tôi lên phòng.
Lên phòng mà cô thấy áy náy với lời nói của mình quá. Cô không muốn nói những lời như vậy nhưng cô không điều khiển được lý trí của mình. Hôm nay cô thấy hơi mệt nên ngủ chút cho khỏe. Đang nằm ngủ thì nghe điện thoại đổ chuông. Là Quân gọi.
- Em nghe.
- Em chuẩn bị đi lát 45 phút nữa anh qua đón em nhé.
- Dạ.
- Vậy nhé.
Cúp điện thoại lúc này cô mới thấy gần 5 giờ chiều. Không lẽ cô ngủ nhiều vậy ta. Lâu lâu cô cũng không hiểu sao mình ngủ li bì như vậy. Cô đi tắm xong rồi xuống dưới lầu uống nước. Lúc này cô mới nghĩ đến anh ta. Xuống dưới không thấy anh ta đâu. Cô nghĩ chắc anh ta ra ngoài rồi. Tự nhiên cô thấy tội tội anh ta sao í. Làm cả tuần được ngày cuối tuần anh ta ở nhà không. Chưa bao giờ cô thấy anh ta nhậu nhẹt hay uống nước với ai ít nhất là từ lúc cô qua đây. Từ ngày cô qua đây ngoài việc lâu lâu anh ta phụ cô nấu cơm. Sáng không chạy bộ thì bơi. Thời gian rảnh anh ta với cô chăm sóc vườn hoa, không thì lên phòng đọc sách. Thỉnh thoảng cô với anh ta ra ngoài uống nước. Giờ cô lạnh nhạt với anh ta cô thấy mình ác quá. Đang nghĩ lan man thì cô nghe tiếng nói phía sau:
- Dậy rồi hả?
- Ờ.
- Anh đâu vậy?
- Biết lo cho tôi nữa hả?
- Lát tôi đi uống nước với Quân nên tối nay anh tự nấu ăn được không? Không thôi tôi nấu cho anh rồi tôi đi.
Đang định xuống bếp thì anh ta kéo cô lại.
- Không cần đâu. Cô cứ đi chơi đi. Tôi tự lo được.
Cô nhìn anh ta ánh mắt nghi ngờ. Bình thường cô mà không nấu một bữa là cái mặt anh ta khó ưa không chịu được. Hôm nay sao tốt quá ta.
- Không sao thật chứ?
- Ừ. Cô chuẩn bị đi chơi đi.
- Vậy tôi lên chuẩn bị.
Nói rồi cô lên lầu. Lâu rồi cô không mặc quần sọt, hôm nay thử mặc một bữa coi. Cô thích mặc quần jean hoặc quần sọt với áo pull hơi rộng. Cô thích sự thoải mái và tiện lợi hơn. Cô không thích sự gò bó làm cô không tự nhiên. Còn mặc đầm váy nhìn bánh bèo dễ sợ, không hợp với người có cá tính mạnh như cô. Nên ngoài có đám tiệc thì cô không bao giờ mặc. Mang thêm đôi giày thể thao nhìn cô còn “teen” lắm chứ bộ. Xuống dưới lầu chờ Quân tới, anh ta lại nhìn cô.
- Nhìn cô trẻ hơn khi mặc đồ này.
- Bình thường tui già lắm hả?
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 15
- Anh bạn thân với anh Bảo lâu chưa?
- Từ hồi nó mới về VN. Hai thằng chơi thân với nhau cũng gần 7 năm rồi. Mà sao từ đó đến giờ anh không bao giờ nghe nó nói có người em họ nào?
- Chắc do em ở dưới quê nên ảnh không nhắc tới thôi.
- Bữa nào anh mời em đi uống nước nhé?
- Dạ.
- Cho anh số điện thoại đi?
Cô thật sự không muốn cho mà tình hình vậy thiệt không biết từ chối sao luôn. Đành phải cho. Mệt rồi đây. Đang nói chuyện thì nghe tiếng anh ta:
- Mày ra đây làm gì nữa?
- Chỗ này có cấm đâu sao tao không ra được.
Sao hai người này cứ gặp nhau là không bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng được, vậy mà thân nhau lâu như vậy cũng hay.
- Vào trong thư ký Tuyền đang tìm mày kìa.
- Tao biết rồi. Anh sẽ liên lạc với em.
Cô chỉ cười cười không trả lời gì.
- Mới quen mà đã cho số điện thoại rồi hả?
- Có sao không? Cho hay không anh định quản lý luôn hả?
- Không, tôi chỉ nói vậy thôi.
- Muốn về chưa?
- Về được sao?
- Nếu không thích thì về, ở đây có người lo rồi.
- Thôi anh cứ lo việc xong hết đi, tôi ngồi ngoài này đợi.
- Không sao, về đi.
Nói rồi anh ta lại lôi cô đi.
- Anh buông ra đi, tôi đi giầy không quen kéo tôi té sao.
- Không quen mang làm gì?
Trời, nói nghe mà tức dễ sợ. Làm như tôi muốn không bằng. Cô gân cổ lên nói:
- Anh tưởng tôi muốn hả?
Anh ta nhìn cô không nói gì. Xuống dưới chỗ xe lần này cô nghỉ quyết tâm ngồi ghế sau, chứ nhìn cái mặt anh ta ưu hết vô rồi. Chưa kịp kéo cửa sau anh ta mở cửa phía trước đẩy cô vào. Vào xe vòng tay qua đeo dây an toàn cho cô.
- Đi ăn nhé.
- Đi ăn tiệc mà còn đi ăn đâu nữa.
- Cô có ăn gì đâu?
- Không sao lát về nấu mì gói ăn.
Anh ta không nói gì lái xe đi. Tưởng anh ta chở về nhà ai dè anh ta chở cô đến một nhà hàng gần bến Bạch Đằng.
- Tôi không ăn đâu.
- Sao không?
- Tôi nói tôi muốn về nhà ăn mì gói mà, anh thích thì vào ăn một mình đi tui đón xe khác về đây.
Tính đẩy cửa ra thì anh ta nắm lấy tay cô.
- Thôi được, ăn mì gói thì ăn. Lát nấu cho tôi một tô luôn, tôi cũng chưa ăn.
- Ừ, buông tay ra được chưa?
Lúc này anh ta giật mình buông tay, mặt có chút bối rối. Về đến nhà, cô lên phòng thay đồ. Tháo được đôi giầy thiệt là hạnh phúc. Chân cô đỏ hết, còn bị trầy phía sau nữa. Đau quá. Xuống dưới cô lấy hai gói mì, thêm thịt bằm với ít hành lá. Cô nấu hai tô rồi gọi anh ta ăn.
- Ăn mì gói ngon không?
Anh ta nhìn cô cười gật đầu. Giờ đói có cho ăn cám cũng thấy ngon nữa là. Cô nghĩ thầm.
- Sau này lỡ tui không nấu cơm cho anh được thì cũng nên mua mì gói về để dành nấu cho tiện, đừng bỏ bữa.
- Cô nói vậy là sao? Muốn bỏ đi rồi hả?
- Không, đó là tôi dặn hờ vậy. Lỡ tôi có việc đột xuất thì sao? Với lại tôi giờ già rồi, sắp chống gậy đi rồi làm gì còn sức khỏe mà lo cho anh. Vậy nên anh mau tìm vợ đi, anh cũng đâu thể sống vậy hoài. Suốt ngày chỉ có công việc sao được. Dù sao có vợ cũng có người thủ thỉ tâm sự, chăm sóc cho nhau. Mà ba mẹ anh cũng mong có cháu rồi đó. Tôi cũng chỉ giúp anh một thời gian thôi, tôi còn có cuộc sống của mình mà.
Anh ta không nói, nhìn cô ánh mắt đượm buồn.
- Cô muốn tránh tôi hả?
- Không, tôi không có ý đó. Anh đừng hiểu lầm, đó là tôi lo cho anh nên mới nói vậy. Cuộc đời sống được bao lâu đâu, dù anh có kiếm thật nhiều tiền mà không hạnh phúc thì sống cũng có nghĩa gì. Cái đích cuối cùng của việc kiếm nhiều tiền cũng là sự hạnh phúc thôi.
- Nếu cô muốn giúp tôi thì hãy ở đây với tôi đi?
- Thì không phải tôi đang ở đây sao?
- Nhưng sau này cô sẽ đi.
- Vậy nên tôi mới nói anh nên tìm người để bầu bạn. Với người như anh thì đâu khó tìm được. Xã hội này còn nhiều người tốt lắm, chỉ cần mình thành tâm thì người ta cũng sẽ thành tâm lại thôi.
- Nói thì vậy nhưng tìm đâu dễ. Tôi cũng đã từng thành tâm nhưng cái cuối cùng tôi nhận được là sự lừa dối thôi.
- Tôi không biết anh đã phải trải qua chuyện đó như thế nào nhưng không phải tất cả là sự lừa dối đâu. Vẫn còn nhiều người tốt lắm, rồi anh sẽ gặp được thôi.
- Ăn đi, mì nở hết giờ.
Ăn xong, cô nói muốn lên phòng nghỉ sớm, chân cô đau nên muốn lên xoa bóp cho nó thoải mái. Đang ngồi xoa bóp chân cô nghe tiếng gõ cửa. Mở cửa ra cô chưa kịp hỏi đã thấy anh ta mang thau nước đứng cười.
- Gì vậy?
- Vào đây.
- Sao? Tính làm gì vậy?
- Ngồi xuống.
- Chi vậy?
- Ngồi xuống đi. Đưa chân đây.
Anh ta cầm chân cô ngâm vào thau nước ấm, rồi xoa bóp chân cho cô. Cô cũng không muốn phản ứng vì có phản ứng cũng không được. Điều này làm cô bất ngờ, không nghĩ anh ta lại là người dịu dàng và chăm sóc cô như vậy. Lời Nguyên Long nói về anh ta là đúng. Chắc do cú sốc lớn nên anh ta ngại phải yêu thêm một lần nữa. Nhưng cô vẫn nhận thức được sự chăm sóc của anh ta chỉ vì sự cám ơn cô mà thôi. Ngay bản thân cô cũng không muốn mình vướng vào chuyện tình cảm nữa. Vết thương của cô vẫn chưa lành và tình yêu dành cho anh vẫn còn đó dù nó không phải là quá mãnh liệt như lúc đầu nhưng cô vẫn không thôi nhớ về anh.
- Xong rồi, nghỉ ngơi sớm đi.
- Cám ơn anh! Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
- Cuối tuần đi chơi đâu đó với tôi nhé?
- Hả?
- Cuối tuần tôi muốn về cửa hàng.
- Vậy thôi, cô nghỉ đi.
Nói xong cô cảm thấy áy náy, có ngày cuối tuần anh ta được nghỉ mà cô lại thẳng thừng từ chối như vậy. Tính cô vẫn thế, sợ người khác buồn nên đành qua phòng anh ta. Cô gõ cửa, anh ta mở cửa hỏi:
- Sao chưa ngủ?
- Cuối tuần tôi sẽ đi với anh. Vậy nha, tôi về phòng đây.
- Cám ơn cô!
Cô nhìn anh ta cười rồi về phòng. Sáng dậy, thay quần áo xuống dưới lầu định nấu bữa sáng thì thấy đồ ăn đã dọn sẵn.
- Anh dậy sớm vậy?
- Dậy rồi hả, ngồi xuống ăn đi.
- Hôm nay không bắt tôi nấu cho ăn nữa hả?
- Ăn đi cô bé, nói nhiều quá.
- Hả? Ai là cô bé? Tôi lớn hơn anh bốn tuổi đó.
- Bốn tuổi thì sao?
- Đáng lẽ ra anh phải gọi tôi bằng chị mới phải.
- Lớn tuổi là phải gọi bằng chị sao?
- Hứ. Nói chuyện ngang như cua.
Anh ta nhìn cô cười dịu dàng.
- Cuối tuần này tính đi đâu vậy?
- Đi biển nhé?
- Cũng được, lâu rồi tôi cũng không đi biển.
Lần cuối cùng cô đi biển là sau khi ly hôn, nghĩ lại thật là buồn. Cuối tuần cô và anh ta đi ra Vũng Tàu chơi, vì có một ngày nghỉ nên chỉ đi gần cho tiện.
- Còn say xe không?
- Cũng còn, nhưng cũng quen quen rồi, nhờ anh luyện đó. Sau này đi chơi xa không còn phải lo say xe nữa. Bao lâu rồi anh chưa đi biển vậy?
- Chắc cũng gần 3 năm rồi.
- Tôi cũng vậy.
Ra đến nơi cô và anh ta tìm một quán nước ngồi ngắm biển.
- Biển thích thật. Ngồi nghỉ chút mình tìm hải sản ăn hén?
- Mới ăn mà đói rồi hả?
- Mấy tiếng rồi mà, tôi thèm hải sản.
- Được.
Trưa, cô và anh ta tìm một quán hải sản gần biển, cô gọi rất nhiều món. Mấy năm mới đi biển phải ăn cho đã mới được. Ăn xong cô dành trả tiền, anh ta không cho trả còn cô thì nhất định trả. Nhưng người ta không chịu cầm tiền cô đưa. Tiền nào chả là tiền, bày đặt phân biệt đối xử nữa. Anh ta nhìn cô cười đắc thắng, nhìn mà thấy ghét.
- Mình đi tìm chỗ nào nghỉ ngơi đi? Khách sạn nhé?
- Hử? Đi khách sạn làm chi, chiều về rồi đi khách sạn chi tốn tiền vậy. Ra biển kiếm chỗ ngồi đi, chiều đi dạo biển rồi về.
- Ừ. Cũng được.
Gửi xe xong, thuê được hai ghế gần bờ biển nằm nghỉ.
- Thích hén.
- Ừ.
- Nói chuyện với anh chán quá?
- Sao vậy?
- Nói gì cũng ừ, không thì cười. Không chán sao được.
- Tôi thích nghe cô nói hơn, nghe cô nói tôi thấy rất vui, đôi khi thấy cô như trẻ con vậy.
- Hể? Tôi sắp 40 rồi trẻ con gì. Tuổi này đáng ra phải có mấy đứa con rồi ấy chứ.
- Cô có ý định kết hôn lần nữa không?
- Tôi không biết nữa. Nhưng hiện tại tôi thích cuộc sống một mình. Khi nào vết thương chưa lành thì tôi không thể chấp nhận được tình cảm mới. Mà cũng không ai muốn quen một người đã từng kết hôn như tôi đâu.
- Xin lỗi, tôi không cố ý.
- Không sao. Tôi quen với cảm giác này rồi, lúc đầu tôi hay trốn tránh nhưng nghĩ đâu thể cả đời trốn tránh được. Giờ anh ấy có một gia đình hạnh phúc, tôi thấy vui hơn là buồn. Nếu anh ấy mà không hạnh phúc, tôi cũng chẳng vui gì đâu.
Nói đến đây nước mắt cô trào ra, cô biết nếu còn chút hi vọng cô vẫn muốn được về bên anh.
- Tôi xin lỗi.
- Tôi không sao thật mà, anh đừng lo.
- Còn anh? Hãy để cho mình thêm một cơ hội nữa đi. Tôi chắc chắn anh sẽ tìm được một người yêu anh thật lòng.
- Cám ơn cô, nhưng tôi muốn lo cho Nguyên Long ổn định rồi mới nghĩ tới chuyện đó.
- Nguyên Long cũng lớn rồi mà, giờ cậu ấy chịu đi học là tốt rồi. Mà trong công ty anh tui thấy nhiều cô để ý anh lắm đó.
Anh ta gõ nhẹ vào chán cô.
- Nói linh tinh không.
- Thiệt mà, nhìn họ là tôi biết liền.
- Vậy cô có để ý đến tôi không?
Cô quay lại nhìn anh ta trân trân.
- Sao anh lại hỏi vậy?
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 14 - Anh cố tình gây khó dễ cho tôi mà? - Vậy thì thôi, cô có quyền không đến mà. Lát tôi sẽ gọi cho mẹ nói dạo này tôi ăn uống không điều độ, với lại cô cũng không khuyên tôi. - Anh vừa phải thôi nha, muốn ép tôi đến bước đường cùng hả? - Thôi để tôi gọi cho mẹ...