Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 14
- Anh cố tình gây khó dễ cho tôi mà?
- Vậy thì thôi, cô có quyền không đến mà. Lát tôi sẽ gọi cho mẹ nói dạo này tôi ăn uống không điều độ, với lại cô cũng không khuyên tôi.
- Anh vừa phải thôi nha, muốn ép tôi đến bước đường cùng hả?
- Thôi để tôi gọi cho mẹ tôi.
- Khoan, thôi được rồi. Tôi đồng ý. Anh quá đáng lắm.
- Hôm nay dọn qua luôn đi, tối nay tôi muốn ăn cơm ở nhà.
Anh ta đưa cho cô chìa khóa nhà. Về đến cửa hàng lòng nặng trĩu, gọi bé Thúy lên phòng nói nhờ nó quản lý cửa hàng giúp vì cô phải qua nhà bạn một thời gian nữa. Ban ngày rảnh cô sẽ ghé qua cửa hàng, mọi việc đều nhờ nó giúp. Con bé hiền, thật thà và có trách nhiệm nên cô rất tin tưởng.
Mang theo mấy bộ đồ rồi cô chạy xe qua nhà anh ta để chuẩn bị bữa tối. Thiệt cô ức chế kinh khủng, biết anh ta rõ ràng làm khó cô mà cô không thể làm gì được. Lo chuẩn bị nấu nướng xong cũng gần 6 giờ tối. Cô định lên tắm rửa rồi xuống đợi anh ta về. Chưa kịp lên thì nghe tiếng xe hơi ngoài cổng đoán anh ta đã về. Mà sao hôm nay về sớm vậy, bình thường 8 đến 9 giờ tối mới về mà. Anh ta bước vào nhà nở nụ cười hả hê nhìn cô.
- Cơm có chưa tôi đói quá.
- Anh đi tắm đi, tôi nấu xong rồi.
Anh ta cười rồi bước lên lầu. Lát anh ta xuống rồi vào bàn ăn.
- Lâu quá không được ăn cơm nhà, ngon quá.
- Ăn đi nói nhiều quá à.
Anh ta lại cười làm cô càng bực.
- Từ ngày mai ngày nào tôi cũng sẽ về ăn, nên cô nấu ăn cho đủ bữa đó, đừng có lơ là.
- Biết rồi, ăn đi, nói hoài.
- Sao? Không thích thì cô có quyền đi lúc nào cũng được.
Thiệt tức quá, biết cô không thể đi mà còn nói cái giọng đó, muốn đập cho anh ta mấy cái cho hả dạ.
- Đây là thẻ ngân hàng, cô rút tiền mà đi siêu thị mua đồ.
- Không sao tôi tự lo được.
- Cầm đi, dù sao tôi cũng không muốn cô thiệt thòi.
Tốt quá ha, giỏi thì đừng có ép tui đi. Bày đặt làm như người tốt không bằng. Ăn xong cô định dọn dẹp nhưng anh ta nói để anh ta làm, nói cô nghỉ ngơi sớm. Cô lên phòng đi tắm rồi ở trong phòng luôn, khóa trái cửa lại. Cô sợ biết đâu anh ta giở trò gì sao? Nằm trong phòng coi thời sự thì nghe tiếng gõ cửa. Cô không dám mở mà nói vọng ra.
- Có chuyện gì?
- Mở cửa ra tôi có chuyện muốn nói?
- Chuyện gì nói luôn đi không thì mai nói, hôm nay tôi mệt nên muốn ngủ sớm.
- Mở cửa ra đi, cô sợ tôi ăn thịt sao mà khóa cửa vậy?
Cô đành mở cửa.
- Có chuyện gì nói nhanh đi.
Anh ta nhe răng cười đưa cho cô ly nước trái cây nói cô uống. Cô cầm rồi cám ơn, toan đóng cửa lại nhưng anh ta chặn cửa không cho cô đóng.
- Đây là nhà tôi nên tôi có chìa khóa dù cô có đóng tôi vẫn mở được.
Mặt cô tái đi, nhìn anh ta mà không nói được câu nào. Anh ta cười rồi bỏ đi. Thiệt tức quá đi, sao cứ bắt nạt tui hoài vậy, thấy tui hiền nên ăn hiếp tui mà. Sáng cô dậy sớm nấu bữa sáng cho anh ta, nấu xong lên gọi anh ta xuống ăn. Cô gõ cửa.
- Tôi nấu xong rồi anh xuống ăn sáng đi rồi đi làm.
- Tôi xuống liền, cô xuống trước đi.
Lát anh ta xuống đã thấy quần áo tươm tất.
- Hôm qua ngủ ngon không?
- Ngon.
Thật ra đêm qua cô ngủ không ngon giấc lắm, cứ sợ nửa đêm anh ta mở cửa. Anh ta ăn xong đi làm, cô tranh thủ chạy qua cửa hàng xem tình hình sao. Bé Thúy quản lý tốt nên mọi việc đều ổn. Ở lại hơn tiếng rồi cô đi siêu thị mua thêm đồ ăn về nấu. Về nhà anh ta cô lại loay hoay nấu nướng đợi anh ta về. Tự nhiên cô thấy sao mình giống osin quá. Đang làm bà chủ giờ thành osin luôn, đau lòng thật mà.
Trưa anh ta về nói tối đi ăn ngoài kêu cô ở nhà chuẩn bị anh ta sẽ về đón. Nói cô hôm nay đi ăn tiệc nên mặc đầm cho phù hợp. Thế là ăn xong cô lại lết xác qua cửa hàng lấy đầm với đôi giày cao gót, chút kem và son môi. Lúc đi cô chỉ mang theo quần jean, áo pull và mấy bộ đồ ngủ thôi. Đâu biết sẽ phải đi tiệc tùng gì. Bình thường có đám tiệc cô mới mặc đầm và dặm chút phấn, thoa chút son là xong. Hôm nào hứng cô mang đôi giầy cao 5 phân. Thật ra cô không đi giầy cao được, lâu lâu điệu đi nhưng chút là chân cô đau rã rời, nhiều lúc còn muốn té vì không quen. Lần này đi với anh ta không mang cũng không được. Anh ta cao quá cô thì có khúc đi cho nó đỡ khập khiễng. Tối tắm rửa xong, đợi anh ta về rồi cô mới thay đồ. Anh ta bước vào cửa hỏi:
- Sao chưa chuẩn bị?
- Anh tắm đi tôi lên thay đồ rồi đi.
Cô lên dặm chút phấn cho mặt sáng đều, son môi chút với gam màu cam, cô thích màu son này vì nó thể hiện sự năng động như con người cô vậy. Cô mặc bộ đầm gấm xòe hoa văn, mang đôi giày cao gót lên, tóc cô ngang vai uốn lên cho gợn sóng chút. Cầm thêm chiếc ví da màu đen. Cũng không đến nỗi (tự an ủi). Cô bước xuống dưới lầu, đi giày không quen nên cô vịn cầu thang xuống. Thấy anh ta đã xuống dưới từ lúc nào. Thấy cô bước xuống anh ta nhìn cô không chớp mắt. Cô lên tiếng:
- Bộ chưa thấy con gái mặc đầm bao giờ hả?
Lúc này anh ta mới giật mình quay mặt đi. Miệng lắp bắp.
- Không có gì, thôi đi.
Cô biết anh ta chắc ngạc nhiên vì sự thay đổi này. Bình thường cô ăn mặc rất đơn giản, phong cách tomboy giờ thấy cô mặc đầm anh ta ngạc nhiên cũng phải. Hai người ra ngoài xe, do đi giầy không quen nên cô mém xíu là té, anh ta thấy vậy vội đỡ cô. Do khoảng cách quá gần nên ánh mắt cô và anh ta chạm nhau. Cô thấy bối rối còn anh ta cũng không khác gì cô. Cô lách người đứng ra xa, nói cám ơn. Lên xe không thấy anh ta nói gì, nên cô đành lên tiếng.
- Đi ăn tiệc ở đâu vậy?
- Khách sạn C.
- Đi với ai?
- Công ty.
- Gì? Công ty anh kêu tôi đi làm gì?
- Không lẽ để cô ở nhà một mình.
Anh ta nói mà không nhìn cô, giọng nói cũng không lưu loát. Đừng nói anh ta vẫn mắc cỡ à. Mình cũng vậy mà nói người ta gì chứ. Cô tự chế nhạo mình.
- Nhưng đi với công ty tôi biết chuyện gì mà nói.
- Đây là tiệc thường niên của công ty thôi, chỉ vào ăn uống nói chuyện phiếm cô đừng lo.
- Nhưng tôi vẫn ngại.
- Không sao đâu.
Tới khách sạn cô thấy mọi thứ thật lộng lẫy, khách sạn này cô đi ngang hoài chỉ ước một lần vào trong. Vậy mà hôm nay ước mơ đã thành hiện thực. Cô vừa lo vừa mừng. Vào đến hội trường thấy rất đông người. Cô không biết làm sao chỉ nở nụ cười tươi nhất có thể. Mọi người đổ dồn vào cô và anh ta. Bao nhiêu ánh mắt tò mò không biết cô là ai? Một vài người cô có gặp ở công ty có vẻ cũng nhận ra cô nhưng họ vẫn không biết cô có quan hệ như thế nào với anh ta. Anh ta đến chào hỏi mọi người, kéo cô đi theo. Cô chưa bao giờ gặp những trường hợp như vậy nên gặp ai cũng chỉ biết cười thật tươi. Anh giới thiệu cô là em họ, muốn đi theo cho biết công ty. Ai là em họ anh ta chứ? Mà cô có muốn đi đâu, nói xạo cũng vừa vừa phải phải thôi chứ. Lát anh ta lên phát biểu, cô đứng dưới thấy lạc lõng quá, với lại chân đau nên cô kiếm ghế ngồi. Đang ngồi thì có người đến bắt chuyện.
- Chào em!
Video đang HOT
- Dạ, chào anh!
- Em là em họ của Bảo hả?
Do nãy anh ta giới thiệu vậy nên cô miễn cưỡng gật đầu.
- Anh là Quân bạn thân của Bảo.
- Dạ.
- Hình như lần đầu anh thấy em thì phải?
- Dạ, chắc vậy.
- Em ở đâu?
- Dạ, …
- Sao vậy? Không tiện nói hả? Không sao. Cho anh làm quen nha?
Cô cười cười không biết trả lời sao. Cô không thích kiểu làm quen như vậy, thấy nó sáo rỗng sao ấy.
- Sao thằng Bảo có cô em họ dễ thương vậy mà không nói cho mình biết ta.
Cô cười như muốn mếu luôn. Chẳng biết nói gì, định kiếm lý do để chuồn. Tự nhiên nghe tiếng anh ta nói.
- Mày không có việc gì làm sao mà ở đây?
- Sao mày có em họ mà không giới thiệu tao biết vậy?
- Không lẽ có em họ là phải báo cáo cho mày biết hả?
- Thì ít ra mày cũng phải nói cho tao biết có em họ chứ. Giới thiệu cho tao đi, nhà tao đang hối cưới quá trời nè.
- Mày thiếu gì người mà còn nhờ tao giới thiệu.
- Mấy em đó toàn vì tiền thôi, không thì tiểu thư, chỉ biết ăn diện, tao không thích lấy vợ như vậy.
Cô ngồi nghe hai người họ nói chuyện mà thấy mệt quá. Cô đứng lên nói muốn vào nhà vệ sinh, để cho hai người đó muốn nói gì thì nói. Chứ mấy chuyện như vậy cô không có hứng thú để ngồi nghe. Vào nhà vệ sinh cô chui vào toilet ngồi, thật ra là tháo giầy xoa bóp cái chân tội nghiệp của cô, đau muốn chết luôn.
- Con nhỏ đi chung với sếp á.
- Ừ, sao?
- Tao thấy nó lên công ty hoài. Không biết có phải là em họ sếp không?
- Ai biết, có thể là em họ thiệt.
- Sếp về VN mấy năm nhưng có khi nào nói đến em họ gì đâu. Tao nghi là không phải.
- Kệ sếp đi, có liên quan đến mày không?
- Không, nhưng mà nếu được làm bạn gái sếp thì hạnh phúc quá. Tao chưa thấy sếp nào mà vừa đẹp trai, ăn nói dịu dàng lại quan tâm đến nhân viên như sếp hết.
- Sếp sống ở nước ngoài mà, mà bên đó người ta coi trọng phụ nữ hơn bên mình. Mà thôi nha, bà Tuyền mà nghe là mày chết à.
- Xí, bả để ý sếp chứ sếp có thèm quan tâm đến đâu. Suốt ngày cứ dẹo qua dẹo lại trước mặt sếp. Giờ sếp chưa có gia đình tao có quyền hi vọng chứ.
- Hi vọng của mày nhỏ nhoi quá hén. Thôi lẹ ra ngoài nè.
- Ừ, thôi đi.
Trời, tự nhiên cô thành kẻ bị ghét hả trời. Làm ơn, tui đâu có muốn day dưa với anh ta. Mấy người giỏi thì mang anh ta đi cho khuất mắt tui đi. Để anh ta làm khổ tui vậy nè. Ngồi một hồi đành lết xác ra, thật ra đi ra ngoài đó cô không biết nói gì hết mà cũng chẳng quen ai. Nhiều khi ngồi trong toilet còn hay hơn. Ra đến ngoài thấy anh ta đang nói chuyện với nhân viên hay khách hàng gì đó, có nhìn cô nhưng cô lơ đi. Cô nghĩ tìm chỗ nào đứng, chứ ở đây cô thấy ngột ngạt quá. Ra ngoài đứng cho thoải mái, ở trong đây nhiều khi ăn axit không chừng. Mới ra ngoài đứng một chút thì anh ta cũng ra theo.
- Sao ra ngoài này đứng vậy?
Cô quay lại nhìn, thấy anh ta đang đứng sau lưng đưa cho cô đĩa bánh.
- Tôi không quen với những buổi tiệc như thế này, với lại không quen ai nên ra ngoài đứng cho thoải mái.
- Xin lỗi.
- Chỉ cần lần sau để tôi ở nhà là tôi biết ơn anh lắm rồi.
- Cô ăn bánh đi, cả buổi không thấy cô ăn gì. Mà hôm nay nhìn cô lạ lắm.
- Lạ là sao? Chê thì nói luôn đi, lạ với lẫm gì.
- Không, nhìn cô đẹp lắm, mém chút tôi nhìn không ra.
- Thui xạo, nhìn không ra anh lại tưởng tôi là ăn trộm sao.
Anh ta cười gõ nhẹ vào đâu cô.
- Làm gì có.
- Hứ.
- Sếp?
Anh ta quay lại hỏi.
- Có chuyện gì vậy?
- Có anh Nam bên công ty X muốn gặp anh.
- Được rồi tôi vào liền.
- Anh vào đi, tôi thích ở ngoài này hơn.
- Đợi lát tôi quay lại.
- Được rồi, đi đi.
Ở ngoài thấy dễ chịu hơn nhiều, đang ăn thấy Quân ra nhìn thấy cô cười nói:
- Sao ra ngoài này vậy?
- Dạ, ra ngoài chút cho thoải mái.
- Sao anh không ở trong đó.
- Trong đó anh cũng thấy chán. Năm nào cũng tổ chức, riết thấy chán luôn.
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 12
- Em biết rồi. Em đi dây.
Cô nhìn bóng dáng cậu ta khuất dần, lòng có chút hụt hẫng. Mong cậu ta học hành chăm chỉ và trưởng thành hơn.
- Về đi.
Anh ta rảo bước đi, cô lẹt đẹt theo sau. Có cảm giác anh ta khó chịu với cô thì phải. Mới vui đây mà, đừng nói anh ta không vui vì Nguyên Long hôn cô à. Mà anh ta rất khó hiểu, cô chẳng thể hiểu được chút nào. Gặp nhau không nhiều, hỏi gì anh ta cũng không nói sao mà hiểu nổi. Ra xe anh ta không nói gì, cô thấy ngột ngạt quá. Cô định mở cửa đón xe khác về, đi với anh ta thêm chút chắc xe bốc khói luôn quá. Mới đẩy ra anh ta lên tiếng.
- Đi đâu?
- Tôi thấy mình nên đón xe ngoài đi sẽ tiện hơn.
- Đóng cửa lại.
- Nhưng tôi...
- Được rồi.
Anh ta quàng tay qua đeo dây an toàn cho cô rồi lái xe đi. Không khí nặng nề bao trùm, cô chỉ nhìn ra cửa sổ. Lần đầu tiên đi xe hơi cô không cảm thấy buồn nôn. Đến cửa hàng cũng gần 22 giờ.
- Anh về cẩn thận, cám ơn anh đã đưa tôi về.
Cô chào anh ta rồi đẩy cửa xuống xe. Cô quay đi cũng không nhìn lại. Cô nghe tiếng xe chạy đi. Sao con người ta lại khó hiểu như vậy. Sống đơn giản cho khỏe có phải không. Phức tạp chi cho mệt vậy. Mà thôi nghĩ nhiều mệt người, tắm cái rồi ngủ cho khỏe.
Hôm sau mấy bé nhân viên hỏi cô chuyện số điện thoại. Cô nói anh ta không cho nhưng sẽ mời đi uống nước. Nguyên đám hét lên vì vui sướng, chợt cô thấy Nga cười một nụ cười khó hiểu. Con bé luôn khó hiểu mà. Bình thường cô không để ý lắm, vì tính cô không muốn soi mói quá nhiều vào đời tư của người khác. Nhưng dạo này thấy con bé lạ lạ sao ấy.
Cả tuần trôi qua mấy bé nhân viên cứ hỏi sao không thấy đi uống nước, hay anh quên. Cô cũng không rõ sao anh ta không liên lạc. Hay vẫn còn giận vì chuyện Nguyên Long hôn cô chứ. Giờ mà cô gọi hỏi thì thấy kì cục quá. Chợt cô nghĩ đến cuốn sách cô mượn, cô đã đọc xong rồi. Cô sẽ gọi để trả cuốn sách rồi hỏi chuyện uống nước, chứ không thôi tụi nó mè nheo hoài sao chịu nổi.
Đầu dây bên kia đổ chuông, nhưng không ai bắt máy chắc anh ta đang bận. Cô thấy hơi hụt hẫng, có khi nào thấy số cô anh ta không muốn nghe. Giờ không biết nói sao với mấy đứa kia nữa. Đau đầu ghê. Đang nghĩ lan man thì điện thoại đổ chuông, là anh ta gọi.
- Alo!
- Gọi cho tôi có việc gì không?
- Tôi định trả anh lại cuốn sách. Gặp anh đâu để trả được?
- Cô cứ giữ đi khi nào rảnh tôi sẽ qua lấy.
- Nhưng...
Cô chưa kịp nói hết câu bên kia cúp máy, thiệt bất lịch sự. Giờ biết nói sao cho mấy đứa kia hiểu đây.
- Mấy đứa, anh ấy hơi bận nên chưa đi uống nước được.
Nguyên đám kêu trời, mặt buồn so. Cô đành an ủi.
- Không sao, anh ấy rảnh sẽ dẫn đi, do việc hơi nhiều nên không sắp xếp được thời gian thôi. Thông cảm cho người ta chứ.
Thiệt cô đau đầu ghê, tự nhiên dính vô mấy chuyện này chi cho khổ thân vậy nè. Cuối cùng đúng một tháng sau anh ta mới gọi cho cô. Anh ta không biết cô phải khổ sở thế nào để giải thích cho tụi kia hiểu. Anh ta hẹn cô uống nước. Đến quán thấy anh ta đang ngồi chờ ở đó.
- Có việc gì sao?
- Không phải cô muốn trả sách à?
- À, đúng rồi. Trả anh nè. Sách rất hay. Cám ơn!
- Dạo này cô thế nào?
- Cũng bình thường. Hình như dạo này anh bận lắm hả?
- Tôi mới đi công tác về.
Hèn chi không thấy anh ta liên lạc.
- Ừ, Nguyên Long chắc học tốt chứ?
- Nghe mẹ nói nó ngoan lắm. Mẹ tôi cuối tuần này về nước chơi, muốn hẹn gặp cô để cám ơn.
- Thật sự là tôi thấy không giúp gì hết mà. Nói với bác gái dùm, làm vậy tui thấy ngại lắm.
- Dù cô có giúp hay không nhưng điều quan trọng là nó chịu đi học. Cuối tuần tôi qua đón cô.
- Thật sự phải gặp hả?
- Ừ.
- Vậy anh giúp tôi chuyện đi uống nước với mấy bé nhân viên đi, tụi nó hỏi hoài tôi không biết trả lời sao nữa.
- À, tôi quên mất. Để gặp mẹ tôi xong đi.
- Cũng được. Cám ơn anh!
- Tặng cô.
- Cái gì vậy?
- Đi công tác thấy đẹp nên mua thôi.
- Tôi mở ra coi nha?
- Ừ.
Một cái khăn choàng cổ, đẹp thật. Chắc anh ta thấy cô hay dùng khăn nên mới mua tặng đây mà.
- Cám ơn anh, đẹp lắm.
- Không có gì.
Cô không biết anh ta tặng vì lòng biết ơn hay vì ý gì khác, nhưng cô thấy vui vì biết anh ta không ghét cô như cô nghĩ. Rồi cô lại vô tư nói chuyện, cứ như là quen thân lâu lắm. Cô vẫn vậy, mau quên và rất dễ hòa đồng. Cũng bởi vì tính như vậy mà cô bị lợi dụng ít nhiều, ai cũng nói cô ngu dễ tin người. Biết làm sao, thấy ai tội tội là cô thấy mủi lòng. Cả buổi cứ như mình cô nói vậy, lâu lâu anh ừ hay chỉ cười rồi thôi. Nói mỏi miệng rồi lại uống nước, uống xong rồi lại nói. Nói chán xong quay qua hỏi:
- Sao anh không nói gì vậy? Một mình tôi nói mệt quá.
Anh ta lại cười.
- Tôi thích nghe cô nói hơn.
- Xạo, hay do tui dành hết không cho anh nói?
- Không, cô nói chuyện hay mà.
- Thiệt hả?
- Ừ.
- Tính tui vậy đó, nói nhiều lắm. Khi nào không muốn nghe nữa nói tui.
Rồi cô phá lên cười, hôm nay cô thấy vui vì không thấy sự gò bó nào, hoàn toàn thoải mái.
- Thôi về đi, cuối tuần tôi sẽ qua nhà anh, không cần phải đón tôi đâu, tôi biết nhà rồi mà.
Anh ta không trả lời. Đưa cô về đến cửa hàng chào cô rồi đi luôn. Cuối tuần, sáng cô dậy sớm chuẩn bị để qua nhà anh ta. Cô cũng hồi hộp không biết mẹ anh ta có dễ chịu hay không. Thấy điện thoại đổ chuông.
- Alo.
- Cô chuẩn bị chưa?
- Tôi đang chuẩn bị đi đây.
- Đợi tôi 15 phút, tôi qua đón. Vậy nha.
Lại cúp máy, sao cứ bắt người khác làm theo ý mình mà không cần biết có đồng ý hay không. Thiệt tình. Đi xuống dưới đợi lát thấy anh ta đi xe hơi đến. Lại xe hơi, nhìn nó mà cô ngán đến tận cổ rồi. Cô bước đến xe mở cửa bước vào. Cô nhất định lần này phải gài cho được cái dây an toàn. Cuối cùng cô cũng làm được dù còn hơi vụng về. Anh ta không nói chỉ nhìn cô rồi lái xe đi.
- Mẹ anh về khi nào?
- Tối qua.
- Vậy sao không để bác gái nghỉ ngơi cho khỏe?
- Không sao. Mẹ tôi muốn mời cô qua ăn sáng luôn.
Đến nơi, vừa bước vào nhà đã thấy mẹ anh ta ngồi chờ ở phòng khách. Một người phụ nữ sang trọng, lịch thiệp, nở một nụ cười tươi rói chào đón cô. Cô gật đầu chào lại.
- Con chào bác!
- Chào con! Con là bé Linh hả?
- Dạ!
- Vào đây ăn sáng cùng bác với Nguyên Bảo.
- Dạ!
Vào nhà bếp đã thấy đồ ăn bày sẵn, nhìn rất ngon.
- Bác nghe Nguyên Long nó nhắc đến con hoài.
- Dạ!
- Thật ra hôm nay bác mời con đến là để cám ơn con đã giúp Nguyên Long.
- Dạ! Thật lòng thì con không giúp cho em ấy gì đâu. Con thấy ngại quá.
- Thôi ăn đi con.
- Dạ! Con mời bác.
Nãy giờ cô thấy anh ta dòm cô quan sát, cũng không phản ứng gì. Thấy mẹ anh ta nhiệt tình cô thấy ngại. Ăn xong mẹ anh mời cô lên phòng khách nói chuyện. Bác gái hỏi cô đủ thứ, cô trả lời hết ngay cả chuyện cô đã ly hôn cô cũng kể, không hề giấu diếm. Anh ta ngồi bên không lên tiếng một lần. Nhưng cô thấy nói chuyện với bác ấy rất thoải mái, dễ chịu.
- Mai con rảnh không?
- Dạ, có chuyện gì không bác?
- Mai dẫn bác đi vòng vòng Sài Gòn chơi, lâu quá không về VN nên bác không nhớ gì hết. Nguyên Bảo nó bận việc nên bác nhờ con.
- Dạ được, mai con sẽ qua đón bác.
- Cám ơn con!
- Dạ không có gì ạ.
- Bảo.
- Dạ?
- Chở bé Linh về nghỉ ngơi đi con.
- Dạ.
Cô chào bác gái rồi theo anh ta ra xe. Thiệt mẹ anh ta là người rất dễ thương và tâm lý, Nguyên Long có vẻ giống bác ấy nhiều hơn là anh ta. Trên đường về anh ta cũng không nói gì hết. Chả biết anh ta nghĩ gì, cứ im im hoài.
- Sao anh không nói gì hết vậy?
- Nói gì?
- Thì nói gì cũng được. Đi với anh mà tui tưởng đi có một mình không.
Anh ta cười mỉm.
- Cười gì? Tôi nói không đúng hả?
Lại cười, nhìn nụ cười thấy ghét.
- Mai phiền cô chở mẹ tôi đi dùm.
- Không sao, mẹ anh là người rất dễ thương không giống anh.
Anh ta quay lại nhìn cô ánh mắt tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Tôi làm sao?
Được thể cô nói luôn.
- Anh hả? Anh đâu có dễ thương như mẹ anh, còn khó ưa khó ở nữa. Dễ cọc tính nè, bạo lực nữa nè. Ai mà làm vợ anh chắc kiếp trước sống ác lắm à.
Anh ta nhìn cô trân trân, cô biết mình đã nói hơi quá nhưng lỡ nói rồi biết làm sao. Đành chống chế.
- Nhưng giờ dễ thương hơn trước rồi.
Anh ta lại cười. Cô im không nói nữa. Dù sao cũng đã nói hết những điều muốn nói, thấy cũng thoải mái. Sáng hôm sau cô qua nhà anh ta sớm, chào đón cô là mẹ anh ta bằng một nụ cười rất thân thiện. Cô vào nhà uống chút nước rồi chở bác gái đi ăn sáng và chạy vòng vòng Sài Gòn chơi. Đi mệt hai bác cháu tìm quán cà phê ngồi nghỉ. Bác ấy nói bác rất quý cô từ lần đầu gặp, không biết sao nhưng theo cảm nhận của bác cô là một cô gái tốt. Nếu bác có một đứa con gái như con thì tốt biết mấy. Cô cười trả lời:
- Sau này Nguyên Long và Nguyên Bảo lấy vợ là bác có tới hai cô con gái lận mà.
Bác chỉ cười nói nếu có cơ hội vẫn muốn nhận cô làm con nuôi. Cô nghĩ mới gặp mà bác ấy nói vậy chắc là bác thật sự rất quý cô. Nhưng cô nghĩ chỉ nên dừng ở mối quan hệ như vậy thì sẽ tốt hơn. Cô chỉ cười rồi thôi. Chiều cô chở bác gái về. Bác mời cô vào nhà chơi nhưng cô từ chối nói có chút việc. Bác nói bác sẽ ở VN hai tháng nên nếu cô rảnh thì cứ qua chơi với bác. Cô cám ơn rồi chào bác gái đi về.
Tối anh ta gọi điện nói cám ơn cô về việc đã chở mẹ anh ta đi chơi. Cô nói không có gì vì đi với bác gái cô cũng rất vui. Ngày nào bác gái cũng gọi điện nói cô qua chơi. Ngay cả đi thăm bà con cũng nhờ cô chở đi. Gặp mọi người đều tưởng cô là con dâu tương lai. Bác gái cũng ừ nói con dâu của tôi đó. Cô thì ngại muốn chết, ai hỏi cũng chỉ dạ, ừ cho qua chuyện. Thiệt là khó xử mà.
Sau khi đã đi thăm bà con bên nội bên ngoại hết. Rồi bác gái đề nghị cô qua nhà ở cùng bác trong thời gian ở VN vì có mình bác nên thấy buồn, Nguyên Bảo thì đi nguyên ngày tối mới về. Thiệt cô không biết phải từ chối sao cho được nữa. Thế là hôm sau cô lấy ít quần áo qua nhà ở cùng bác, vì dù sao bác cũng ở hơn một tháng là đi rồi. Cô không muốn làm bác buồn nên qua ở. Cô cũng sợ không biết anh ta có thoải mái không. Tối anh ta đi làm về thấy cô và bác gái đang nói chuyện anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên. Vừa bước vào nhà mẹ anh ta lên tiếng trước.
- Hôm nay bé Linh sẽ qua nhà ở cùng cho đến khi mẹ đi.
Anh ta dòm cô không nói gì, chỉ gật đầu rồi lên phòng thay quần áo. Cô cũng khó xử lắm chứ bộ, nhưng cô không dám từ chối. Ăn cơm xong bác gái vào phòng nghỉ, cô không biết làm gì định vào phòng luôn thì anh ta kéo cô ra ngoài trước.
Theo PNVN
Người phụ nữ có một đời chồng ấy chính là vợ tôi phần 11 - Em đi chị ở nhà phải lo cho sức khỏe, đừng ham việc. Khó khăn gì thì nhắn cho em, không thì gọi cho anh hai em. Ảnh không đáng ghét đâu. Do ảnh đã từng bị người con gái khác làm tổn thương nên ảnh mới trở nên lạnh lùng như vậy. Hi vọng chị có thể giúp ảnh vượt qua....