Người phụ nữ 50 nhắn gửi đàn bà 30 đừng sống như mình, để già phải hối tiếc 4 điều này
Đến chặng đường cuối cùng của cuộc đời, bạn sẽ chỉ còn trách mình tại sao không sống trọn những ngày vui, tại sao lại có quá nhiều âu lo, sân si, vụn vặt tranh giành. Để rồi, mọi ham danh, mọi vọng tưởng cũng chỉ là hư ảo…
Tôi của 50 tuổi thật lòng muốn nhắn gửi đến những người đàn bà đang ở tuổi 30 hãy sống một cuộc đời vui vẻ và thanh thản. Đừng gieo cay nghiệt cho mình hay người, đừng quá khắt khe với cả mình và thiên hạ. Đến chặng đường cuối cùng của cuộc đời, bạn sẽ chỉ còn trách mình tại sao không sống trọn những ngày vui, tại sao lại có quá nhiều âu lo, sân si, vụn vặt tranh giành. Để rồi, mọi ham danh, mọi vọng tưởng cũng chỉ là hư ảo…
Phải chi tôi đủ can đảm sống cho chính mình
Đây luôn là điều tôi hối tiếc nhất trong những tháng ngày bước qua tuổi 50. Với một cuộc hôn nhân không thể hàn gắn mà vẫn kéo dài suốt 20 năm, với một công việc tôi đã muốn từ bỏ từ năm 30 tuổi, và với một cuộc sống tôi chưa từng mong muốn.
Bạn biết không, khi những bệnh tật bắt đầu dày vò khiến tôi nhiều lần nằm viện, tôi mới nhận ra ở những giây phút như có thể lìa đời, tôi tự hỏi, sao mình phải sống vì người khác quá nhiều như thế? Không thể từ bỏ cuộc hôn nhân không hạnh phúc vì mình sợ người ta nói, sợ cha mẹ tủi hổ, sợ con cái không chịu nổi, sợ quá nhiều thứ. Cũng không từ bỏ công việc nhàm chán, vì sợ thử thách, vì người khác nói đâu dễ tìm việc. Nhưng đến khi 50 rồi, tôi mới nhận ra, đó đâu phải là cuộc đời của riêng mình.
Tôi tự hỏi, sao mình phải sống vì người khác quá nhiều như thế? – Ảnh minh họa: Internet
Khi bạn đứng giữa ranh giới mong manh giữa sống và chết, bạn sẽ không còn quan trọng bạn phải sống vì ai, theo một khuôn khổ từ ai. Bạn chỉ còn đủ thời gian để nhìn lại cuộc đời mình, để nhận ra mình đã từng phí phạm tháng năm ra sao.
Khi bạn còn nhỏ, bạn từng mong mình có thể lớn lao tới mức cứu vớt thế giới, sẽ làm những điều dữ dội, sẽ trở thành người ưu tú. Bạn dũng cảm ước mơ và hy vọng. Nhưng khi bạn lớn lên, thực tế phũ phàng khiến bạn gò mình không thể động đậy. Bạn chọn một cuộc sống an toàn quá mức, chọn một cách sống mà theo người khác là bình yên.
Cam chịu với phụ nữ không bao giờ là sự lựa chọn đúng đắn – Ảnh minh họa: Internet
Video đang HOT
Nhưng bạn ơi, hãy can đảm sống đi, hãy làm điều bạn tin mình phải làm nếu chỉ còn vài ngày để sống. Phụ nữ mình, nào có lần hai thanh xuân, huống hồ sinh tử ở đời cũng nào có báo trước.
Ước gì tôi can đảm với chính cảm xúc của mình
Tôi từng là một người vợ xem trọng cảm xúc của mọi người trừ bản thân mình. Tôi sợ con buồn, tôi sợ chồng không vừa ý, tôi sợ đồng nghiệp tị nạnh, tôi sợ cả những ai không thích tôi. Nhưng đến độ tuổi này tôi lại hiểu bạn chỉ có thể sống hạnh phúc khi bạn biết tôn trọng cảm xúc của mình và can đảm bày tỏ nó. Khi bạn dám để người ta biết bạn cũng đau lòng, bạn mệt mỏi, bạn không thể chịu đựng được nữa thì họ cũng sẽ trân trọng bạn hơn. Huống hồ, nếu bạn khư khư giữ những điều không vui trong lòng thì bạn không thể sống thanh thản. Cam chịu với phụ nữ không bao giờ là sự lựa chọn đúng đắn. Đàn bà muốn hạnh phúc, nhất định phải để lòng bình yên.
Cam chịu với phụ nữ không bao giờ là sự lựa chọn đúng đắn – Ảnh minh họa: Internet
Phải chi tôi vẫn giữ liên lạc với bạn bè
Khi tôi phải nằm viện suốt nửa năm và có những ngày từng nghĩ rằng mình không thể qua khỏi, điều tôi hối hận nhất chính là không dành thời gian cho bạn bè nhiều hơn. Nhưng lúc ấy thì tìm lại được đâu khi mỗi người mỗi ngã. Nếu bạn không thể giữ lấy bạn bè, họ sẽ dần rời xa bạn, già đi và biến mất trong đời bạn ngay cả khi bạn không nhận ra.
Phụ nữ khi đã có gia đình, thường quên rằng một tài sản quý giá khác chính là bạn bè. Những người có thể thấu hiểu bạn, vui cười cùng bạn, nhắc bạn về khoảng thời gian thanh xuân đẹp đẽ, bên bạn mọi khi bạn buồn phiền bế tắc, đừng bỏ rơi họ…
Phụ nữ khi đã có gia đình, thường quên rằng một tài sản quý giá khác chính là bạn bè – Ảnh minh họa: Internet
Phải chi tôi sống vui vẻ hơn
Cũng chính trong những tháng ngày cận kề cái chết ấy, tôi mới biết giá trị của những niềm vui nhiều thế nào. Khi lục lại ký ức cuộc đời mình, ngoài những mất mát phải trải qua, những muộn phiền quá nhỏ bé, tôi từng ước phải chi mình sống vui vẻ hơn. Thái độ sống quyết định cách sống và hạnh phúc của một người. Nếu tôi từng lạc quan vui vẻ hơn, chắc tôi đã không có nhiều sự lựa chọn không đúng.
Vì vậy, bạn hãy sống một cuộc đời nhiều niềm vui đi, dù rằng sẽ có đôi khi phải buồn đôi chút…
Theo phunugiadinh.vn
Không buông bỏ bạn trai ngày giông bão, nhưng cưới xong trời yên biển lặng nhận về vẫn chỉ một ông chồng ngoại tình thôi
Không bỏ bạn trai lúc bệnh tật nhưng sau ngày cưới 2 năm thì cuộc hôn nhân này cũng kết thúc vì lý do giống nhiều cặp đôi khác, đó là chồng ngoại tình...
Tâm sự dài trong không khí Tết của một mẹ bỉm sữa về cuộc hôn nhân của mình đã kết thúc như thế nào khiến không ít người phải thở dài ngao ngán. Không buông tay lúc hoạn nạn đâu phải muốn nắm giữ mãi ngày bình yên đâu...
Câu chuyện được đăng trong một hội nhóm MXH chị em kể về một người vợ đã tận tâm hết lòng với bạn trai dù biết anh bệnh tật, đến mẹ người phụ nữ này trước ngày cưới còn phải nói sao vẫn muốn cưới
Yêu nhau 5 năm và kết thúc hôn nhân chỉ sau 2 năm, câu chuyện của cô vợ đau khổ đăng trong dịp Tết như sau:
" 4 năm học đại học trôi qua, tình yêu của chúng tôi cũng đã có lúc chia tay rồi quay lại như bao cặp đôi khác. Năm cuối của đại học, chúng tôi được nghỉ học để đi thực tập và chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp thì anh bị mắc bệnh Basedow và sút 15kg. Tôi có đọc trên mạng về căn bệnh của anh và biết nó sẽ ảnh hưởng tới sinh sản sau này, mẹ của tôi cũng biết và cũng hỏi tôi là sao biết nó thế mà vẫn muốn cưới. Nhưng tình yêu mà, đã yêu rồi sẽ bỏ qua hết tất cả, vì tôi yêu anh, tôi không nói cho anh biết về chuyện ảnh hưởng đó cho anh sợ anh buồn và nghĩ nhiều. Tôi đến chăm sóc cho anh, ban ngày thì đi làm thêm kiếm tiền phụ gia đình, trưa và chiều làm xong tranh thủ mang cơm vào viện cho anh. Đến khi ra trường, đi làm được 1 năm thì chúng tôi quyết định cưới nhau, anh có xăm tên tôi lên vai phải như một lời cầu hôn và hứa sẽ chỉ cưới, yêu 1 mình tôi đến hết cuộc đời này.
Ảnh minh họa
1 năm đầu hôn nhân của chúng tôi chắc cũng giống như bao cặp đôi mới cưới khác, cũng hạnh phúc và toàn màu hồng. Vì bệnh Basedow của chồng tôi phải theo dõi thường xuyên nên cứ 2 tháng phải đi khám 1 lần và khoảng 2triệu/lần khám. Lúc đó, chúng tôi còn đang mua 1 cái xe máy trả góp để có phương tiện đi lại nên kinh tế của 2 đứa rất eo hẹp đến mức có thể nói tôi không dám nghĩ tới việc tiêu 1 đồng nào riêng cho bản thân mình vì không hề đủ.
Cái hôm đi khám tôi đã lo lắng vô cùng, sợ anh biết được anh bị bệnh ảnh hưởng đến sinh sản và khi mọi người trong gia đình hỏi chuyện con cái tôi luôn nói là do tôi muốn kế hoạch thậm chí tôi còn chịu khi bị gọi là vịt đực cũng không sao cả. Rồi có kết quả khám, anh bị yếu tinh trùng, lúc đó anh buồn và tôi cũng động viên anh không sao đâu vẫn chữa được mà chỉ là thời gian thôi. Đến tháng thứ 2, chúng tôi vẫn đi khám và làm IUI, tôi tiêm 5 mũi và thuốc uống cũng hết 5triệu/tháng nhưng vẫn chưa được. Sau đó gia đình chồng tôi quyết định mua chung cư trả góp mặc cho tôi khuyên ngăn vì kinh tế nhà không tốt đến mức có thể mua như vậy. Bên cạnh đó, tôi có cảm thấy khác lạ ở chồng tôi. Chồng tôi hay đi sớm về khuya, thậm chí còn có ngày đi qua đêm nói là sửa nhà hàng nên yêu cầu chồng đến trông làm đêm. Tôi đã nghi ngờ và đi đến đó thì không có ai làm cả. Tôi lẳng lặng đi về nói với bố mẹ chồng xem có hướng nào không thì chỉ nhận được câu nói là: "Con đừng ghen lung tung, chồng con nó đi làm thôi nó không phải loại người đó đâu". Tôi im lặng không dám nói gì, đêm anh làm về tôi nhẹ nhàng ôm anh thì anh thở dài và có lần còn gạt tay tôi ra rồi tôi chỉ biết im lặng và khóc.
2 tháng liên tiếp như vậy, tôi nhận thấy chồng tôi từ 1 người yêu thương chăm sóc vợ lại quá khác lạ tôi đã cố gắng ngồi nói chuyện với anh rất nhiều lần vì sự thay đổi đó nhưng anh không hề quan tâm đến cảm nhận của tôi. Tôi đã rơi vào trầm cảm lúc nào không hay, đã có lần tôi muốn cắt tay tự tử để kết thúc tất cả khi anh hét vào mặt tôi: "Hết rồi, kết thúc rồi".
Rồi đến khi 2 vợ chồng chuyển về nhà mới mua ở, anh vứt điện thoại ở trong phòng rồi ra ngoài xem tivi vì anh nghĩ anh đã khóa điện thoại rồi tôi sẽ không mở được. Nhưng tôi đã mò ra được và mở ra xem, thì tôi đã không thể tin vào mắt của mình, zalo anh không có gì vì anh đã kịp ẩn cuộc trò chuyện và đặt mật khẩu cho zalo. Tôi chuyển sang xem skype thì trời ơi, chồng tôi, một người mà tôi yêu thương, một người mà tôi tin tưởng hoàn toàn đã lên giường với người đồng nghiệp. Chồng tôi đã nói yêu thương và chiều chuộng 1 người phụ nữ khác trong khi vẫn đang chung sống với tôi.
Tôi như 1 con điên lao ra và gào lên vì nó quá sức chịu đựng của tôi, câu nói đầu tiên của anh nói với tôi là: "Sao vợ mở được điện thoại?". Sau đó anh ôm tôi mặc tôi gào thét, anh thừa nhận anh đã ngủ với đứa con gái kia và xin lỗi tôi mong tôi tha thứ, rồi anh hứa sẽ chấm dứt với đứa kia vì chưa có con nên tâm lý anh chưa được ổn định. Tôi như chết lặng và cam chịu bỏ qua cho anh lần đó. Rồi đến tháng thứ 3 tôi làm IUI, lần này tiêm 8 mũi và cũng hết khoảng hơn 5triệu, ngày nào tôi cũng chịu đựng những mũi tiêm như vậy chỉ mong có con. Rồi 1 ngày tôi mở zalo của anh, họ vẫn còn liên hệ với nhau, họ vẫn đi ngủ với nhau. Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, tôi đã gọi bố mẹ anh sang để nói chuyện và anh cũng hứa chấm dứt vì cô gái kia đã nghỉ việc và thay số điện thoại. Bố chồng tôi có nói với tôi 1 câu khiến tôi không còn gì để nói thêm nữa: "Đấy là thằng này còn gà thôi, chứ bố mày mà đi thì chả ai biết".
Anh ngoan ngoãn 1 tuần sau đó, đến tuần thứ 2, tôi lại phát hiện ra anh đã cố xin lại số của cô gái kia và liên hệ qua Viber và anh nói với tôi là anh yêu đứa kia, khi tôi không kiểm soát được đã nói đi tìm đứa kia thì anh đã lao vào tôi, bóp cổ tôi. Tôi không thể chấp nhận nổi anh và đã về nhà mẹ đẻ nhưng tôi không dám nói cho bố mẹ tôi biết chỉ nói anh đi công tác mấy hôm. Cho đến hôm sau, tôi thử máu theo lịch hẹn thì biết mình đã có thai, tôi không biết mình nên vui hay nên buồn cho đứa con của mình.
Anh biết chuyện tôi có thai, anh lao tới công ty của tôi đón tôi về và hứa chấm dứt với đứa kia, sau này sẽ không làm gì có lỗi với con. Bố mẹ chồng tôi mặc định rằng tôi có con rồi thì chuyện gì cũng phải bỏ qua cho chồng. Tôi không hề nhận được 1 lời xin lỗi nào từ chồng mình mặc cho tôi đau đớn vì mới ngày hôm qua chính chồng mình nói yêu người con gái khác. Tôi cũng bỏ qua vì con, tôi chấp nhận quay về, và mấy lần tôi thấy anh vẫn thậm thụt nhắn tin nhưng thấy tôi anh liền tắt đi. Chúng tôi quyết định đưa xe của chồng cho mẹ chồng đi vì xe mẹ bị hỏng, 2 vợ chồng đèo nhau đi làm, nhưng thứ 7 nào anh cũng bảo là anh tự đi Grab vì chiều anh sang bên bố. Tôi cũng không nghĩ nhiều mà ừ cho qua. Cho đến khi chiều thứ 7 nào tôi gọi anh cũng ít khi nghe máy, hoặc có nghe cũng trong im ắng không tiếng động. Tôi nghi ngờ và gọi cho anh hỏi 3 lần anh đang ở đâu thì anh vẫn khẳng định đang ngồi ở văn phòng công ty. Tôi gọi đến đó giả vờ là nhà cung cấp thì họ nói thứ 7 văn phòng không làm việc, tôi như chết lặng, tôi mò đến công ty anh và gọi cho anh, bảo anh đi xuống vì tôi ở dưới chờ anh. Anh nói chờ anh chút đang làm giở việc, tôi nói tôi chờ ở cổng B, nhưng thật ra tôi chờ ở cổng A vì công ty anh có 2 cổng. Tôi vòng sang cổng A thì thấy cảnh tượng, chồng của tôi đang bắt xe Grab từ 1 nơi khác về công ty đang vội vã trả tiền sợ tôi nhìn thấy.
Tôi như chết đứng, tôi im lặng để 2 vợ chồng đèo nhau về nhà, anh đã xóa mất ứng dụng Grab nhanh chóng sợ tôi nhìn thấy. Tôi bắt anh tải về đăng nhập lại thì nhìn lịch sử Grab tôi không thể kiềm chế nổi, chồng tôi sáng nay đã bắt Grab đi đến chung cư của đứa con gái kia, rồi sau đó đi từ 1 địa chỉ khác ra văn phòng do tôi đang đứng đợi. Tôi mò đến địa chỉ đó là 1 cái nhà nghỉ. Tôi và anh cãi nhau, anh lại bóp cổ tôi, đá tím chân, bóp tím tay tôi, xé rách áo mặc tôi đang mang thai. Lần thứ 4 trong đời, đã là lần thứ 4, tôi không chấp nhận nổi, tôi gọi bố mẹ chồng thì bố mẹ chồng nói là khi nào mày bắt được con tao trai trên gái dưới thì hãng nói, ghen vớ va vớ vẩn. Tao không quan tâm chúng mày thế nào nữa, tao không nghe mày nói, tao chỉ cần biết chúng mày có ở được hay không thế thôi. Và rồi tôi và anh đều nói không thể. Bố mẹ tôi biết chuyện nhưng hôm đó, bố mẹ tôi có việc không có ở Hà Nội để sang nhà và nhờ em trai ruột của tôi sang xin phép cho tôi về bên nhà mấy hôm vì đang căng thẳng, tôi lại đang mang thai. Thì bố chồng tôi nói: "Mày đi thì đi luôn đừng có về cái nhà này".
Qua những ngày dằn vặt vì đứa con, tôi đã nói với anh là 2 đứa nên nghĩ lại vì con. Thì anh nói với tôi là bây giờ về chỉ là bạn, còn bố nói không được ở cái nhà này, ở ra ngoài mà ở và phải đi xin lỗi bố mẹ của anh.
Tôi đã làm gì sai mà phải như vậy, bố mẹ tôi xót con nên không cho tôi về bên đó nếu như không được giải thích. Sau những chuỗi ngày mệt mỏi, chúng tôi đã quyết định ly hôn. Bây giờ, tôi mới nhận ra một khi con người đã thay đổi thì thật là đáng sợ. Ly hôn rồi, tài sản lớn nhất vẫn là đứa con trong bụng mới được 4 tháng".
Câu chuyện cũng kịch tính giống như rất nhiều chuyện đời thường khác, nhưng không khó để nhận ra tâm sự là nỗi lòng tràn đầy sự cay đắng, thất vọng của chính vợ. Không buông tay ngày hoạn nạn nhưng không ai chắc lòng người sẽ không đổi thay. Cũng khó có thể trách ai, nhưng phụ nữ ạ, có lẽ đắm đuối quá vì một người thì đừng vội nghĩ người ta sẽ ghi nhận. Yêu hết lòng nhưng buông cũng nên nhẹ nhàng thì đứng lên không phải là chuyện khó. Và suy cho cùng phụ nữ có nhiều hơn những đam mê, hơn là để cho đời mình chỉ xoay quanh một người đàn ông, sống trong đó và cũng chết chìm trong đó.
Theo afamily.vn
Nếu đã từng nếm trải 4 cảm giác này trong hôn nhân, bạn chính là người vợ đáng thương nhất Là phụ nữ, nếu phải nếm trải những cảm giác này thì bạn nên nghiêm túc suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Khi lấy chồng, phụ nữ nào cũng mong mình có cuộc hôn nhân hạnh phúc, cũng chồng chăm sóc gia đình nhỏ. Thế nhưng, đời không như là mơ, có những bất hạnh cứ mải miết đeo bám người...