Người phụ nữ 30 năm “yêu x.ác c.hết”
Gần 30 năm nay, người phụ nữ ấy vẫn ngày đêm làm cái việc mà chẳng ai muốn làm – đó là chăm sóc cho những… x.ác c.hết.
Có nhiều người bảo chị là người đàn bà “gàn dở”, chị mặc kệ vì quan điểm, công việc chị làm xuất phát từ cái tâm. Gần cả cuộc đời, chị tận tâm với nghề quên cả đi tìm hạnh phúc riêng cho mình.
Đó là chị Nguyễn Thị Sáu (SN 1951), trú ở xóm Tân Vinh, xã Vĩnh Thành, huyện Yên Thành (Nghệ An), nhân viên bệnh viện huyện Yên Thành.
“Vị cứu tinh” của… những linh hồn thoát xác
Hỏi về chị Sáu, người dân xã Vĩnh Thành, ai cũng biết và kể về chị, với giọng nói và ánh mắt đầy thán phục. Bởi đức hi sinh, tinh thần trách nhiệm cao với công việc và với người c.hết, chị Sáu được người dân nơi đây đặt cho biệt danh là “vị cứu tinh” của những x.ác c.hết. “Chị Sáu hăng say với nghề lắm. Hơn 60 t.uổi, mải mê với công việc, đến nay chị vẫn chưa lấy chồng. Nhìn người ta bằng t.uổi chị đã có cháu bế, cháu bồng, nhiều lúc thấy chị như vậy, chúng tôi cũng thấy chạnh lòng thay cho chị”,bà Hoa – hàng xóm cho biết.
Ngôi nhà chị Sáu tự thiết kế.
Nhìn khuôn mặt phúc hậu, tính tình hiền lành của chị khiến nhiều người thắc mắc, vì sao chừng ấy t.uổi rồi, chị vẫn chưa lập gia đình. “Tôi cũng có nhiều người theo đuổi, nhưng đam mê với “nghề” đã làm tôi quên mất đi tình yêu của mình. Tôi coi công việc của mình như động lực sống, như chính tình yêu của mình vậy. Mỗi lần khâm liệm xong x.ác c.hết tôi cảm thấy hạnh phúc lắm bởi những m.áu m.e, những bụi bẩn của trần gian đã được gột sạch, mặc quần áo mới cho họ tôi cảm giác như tiếp thêm một sức mạnh vậy. Tôi luôn cầu mong sang thế giới bên kia họ có cuộc sống tốt đẹp hơn”, chị Sáu tâm sự
Mặc dù gia đình và bạn bè đã nhiều lần khuyên ngăn chị từ bỏ “nghề” để xây dựng hạnh phúc cho mình nhưng chị vẫn không chịu nghe lời, bởi đối với chị chăm lo “x.ác c.hết” là một nhiệm vụ rồi. Cũng có nhiều người sợ chị bởi suốt ngày tiếp xúc với x.ác c.hết không chừng sẽ bị bệnh tật, ám ảnh nhưng với tính cách mạnh mẽ như con trai, dù lời ra tiếng vào của người đời, sự khuyên răn của gia đình nhưng chị vẫn quyết tâm sống với những x.ác c.hết. Chứng kiến những hoàn cảnh thương tâm, những người c.hết vì tai nạn bê bết m.áu, c.hết vì bệnh tật,… làm cho chị luôn muốn làm một điều gì cho người c.hết để họ được siêu thoát.
“Lúc tôi bước sang t.uổi 30, cũng có một người làng bên muốn hỏi làm vợ nhưng với một điều kiện phải bỏ nghề. Đôi lúc cô đơn tôi cũng muốn có một bờ vai để tựa, nhưng nói tôi bỏ cái nghề này thì không bao giờ. Và kể từ đó tôi quyết định không lấy chồng nữa. Tôi không chồng, không con, nhưng tôi có những linh hồn, họ cho tôi sức khỏe, ý chí để vượt qua bão tố của cuộc đời. Tôi vui vì đã sống c.hết với nghề”, chị Sáu tâm sự.
Bây giờ cái biệt danh “Sáu x.ác c.hết” được đông đảo người dân biết đến. Với cái biệt danh này, chị Sáu không thấy buồn mà ngược lại, chị cảm thấy vui vì đã làm được cái việc mà không ai có thể làm được. Bà Nguyễn Thị Lê, hàng xóm cho biết: “Chị Sáu làm cái nghề đó đã được mấy chục năm rồi. Nghe chị kể lại công việc chị phải làm ai cũng thấy rùng mình. Người dân nơi đây ai cũng thán phục. Nhiều người ngỏ lời muốn lấy bà làm vợ, nhưng bà tếu táo trả lời: “Lấy tôi làm chồng, chứ làm vợ tôi không làm”. Với tính cách như con trai của bà thì không ai có thể khuyên nổi”.
Chân dung “người đàn bà yêu x.ác c.hết” Nguyễn Thị Sáu.
Cơ duyên thành…”Sáu x.ác c.hết”
Video đang HOT
Chị Sáu sinh ra trong một gia đình đông anh em nhưng giàu truyền thống cách mạng. Bố đi chiến trường, mẹ ở nhà lại bị bệnh nặng nên vừa lên 15 t.uổi, chị đã phải gánh vác việc gia đình. Từ công việc đồng áng, chăm sóc mẹ, lo cho các em ăn học đều do một tay chị làm. Là một người năng động, mặc dù bận rộn công việc gia đình nhưng chị Sáu luôn tham gia tốt các hoạt động văn hóa, thể thao của đoàn thanh niên giao. Năm 1972, theo yêu cầu của chiến tranh, chị tham gia thanh niên xung phong mãi đến năm 1975 thì trở về và gia nhập đội du kích của xã.
Chị Sáu kể, nghề nghiệp gắn với mình như một duyên trời định, và là sự sắp đặt của số phận. “Năm 1983, đó là năm đầu tiên tôi công tác tại bệnh viện Yên Thành. Một hôm trời sắp tối, tôi thấy một cô bé thân hình tiều tụy đang ngồi khóc ở hành lang bệnh viện; hỏi ra mới biết cha cô bé vừa qua đời vì tai nạn giao thông đã đưa vào nhà xác. Thấy cô bé tội nghiệp, không có t.iền khâm liệm cho người cha của mình, tự nhiên, tôi thấy nhói ở trong tim và quyết định phải làm cái gì đó cho cô bé. Nghĩ là làm, tôi thắp hương làm thủ tục, bỏ t.iền túi mua hòm vỏ khâm liệm cho cha cô bé”, chị Sáu kể lại.
Nghĩ lại chị vẫn còn thấy sợ, bởi lúc đó chị mới chỉ là một cô bé mới bước vào nghề, chưa từng thấy x.ác c.hết bao giờ. Lúc đầu, nhìn cảnh bố của đ.ứa b.é m.áu m.e, hai con mắt trồi ra chị đã nôn thốc nôn tháo, sau đó về nhà lăn ra ốm bỏ cơm cả tuần liền.
Tưởng rằng chị sẽ nghỉ việc vì quá ghê sợ nhưng bất ngờ là những x.ác c.hết lại ẩn hiện trong tâm trí và kích thích sự tò mò của chị. Sau lần đầu ám ảnh đó, dần dần chị cũng quen với “nghề”, và lấy đó làm động lực cho cuộc sống. Thời gian làm việc của chị bất kể trời nắng hay trời mưa, ban đêm hay ban ngày, hễ nghe xong điện thoại là chị lập tức mặc trang phục bệnh viện, mang găng tay, bịt khẩu trang và đẩy chiếc xe chở xác quen thuộc đến phòng có bệnh nhân vừa qua đời.
Định mệnh
Năm 1993, một kỉ niệm suốt đời chị không thể nào quên trong đời làm “nghề” của mình. Hôm đó khoảng 9g tối có một ca cấp cứu, nạn nhân m.áu c.hảy nhiều, rơi vãi khắp hành lang. Vào phòng cấp cứu chưa đầy 5 phút thì đã t.ử v.ong. Hỏi ra là một cậu sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, gia đình tổ chức liên hoan, cậu có uống rượu nhiều, đi xe ra đường bị tai nạn vỡ đầu. Khi đó bố mẹ cậu bé đều ngất lịm, không có ai làm thủ tục cho. Nhìn những người thân yêu ngã gục bên đứa con trai bê bết m.áu, thật tội nghiệp.
“Lúc đó, không một phút suy nghĩ, tôi đã tắm rửa thay quần áo, lo thủ tục giấy tờ để ngày mai gia đình kịp đưa xác về nhà. Đến bây giờ hình ảnh cậu bé đó c.hết không thể nhắm mắt được vẫn còn ám ảnh trong tâm trí của tôi. Hình như cậu ấy đang tiếc nuối cái gì mà 4 lần vuốt mắt đều không nhắm lại. Điều đó, cứ làm tôi trăn trở mãi cho đến bây giờ”, chị Sáu kể về câu chuyện khó quên ấy.
Kể từ đó, khâm liệm người c.hết giống như “định mệnh” gắn với cuộc đời chị. Ở bệnh viện, những người c.hết đường, c.hết tai nạn lao động… không có người thân thích hoặc người nhà chưa kịp đến nhận, chị đều thay họ khâm liệm sạch sẽ chờ người đến đưa về nhà. Người c.hết có thân nhân trực nuôi chăm sóc thì việc đưa xác về nhà tang lễ thuận lợi hơn, còn không thì chị phải một mình lăn lộn để hoàn thành nhiệm vụ. Những xác chưa có thân nhân hoặc là người c.hết tai nạn giao thông, c.hết có liên quan đến một vụ án hình sự thì cần phải để cho công an khám nghiệm t.ử t.hi, công việc của chị lại phức tạp, bề bộn hơn nhiều.
Nhiều người có cho rằng, đầu óc chị có vấn đề hoặc bị ma ám mới đi làm cái “nghề” đáng sợ đó nhưng chị mặc kệ để hàng chục năm nay vẫn chuyên tâm với công việc đó. Chị tâm sự, chị đến với “nghề” từ cái tâm và ý thức cao với nghề nghiệp chứ không vì bất cứ cái gì khác. Những tiếng khóc của người chồng mất vợ, người mẹ mất con cứ văng vẳng mãi trong tâm trí của chị, vì thế việc khâm liệm và canh x.ác c.hết chị xác định như công việc gắn trọn với cuộc đời mình.
Gần 30 năm đi trong nghề, chị tâm huyết bởi cảm thấy cần và đúng với lương tâm. Nhiều gia đình sau khi đến nhận người thân tìm cách trả ơn chị Sáu bằng t.iền bạc nhưng chị đều từ chối.
Hình mẫu đáng nể
Ông Trần Chương – Trưởng xóm Tân Vinh cho biết: “Qua mấy chục năm cống hiến cho nghề chị Sáu đã được sở Y tế Nghệ An trao tặng bằng khen, đó là p.hần t.hưởng xứng đáng dành cho người con gái đã hi sinh cả t.uổi thanh xuân của mình để cống hiến cho cái nghề dị biệt. Chị Sáu không chỉ nổi tiếng với nghề “chăm sóc” x.ác c.hết mà còn được người dân trong xóm đặt cho biệt danh là “Sáu đàn ông” bởi những công việc nặng nhọc chị đều làm được. Ngôi nhà chị đang ở cũng tự tay thiết kế, rồi cùng thợ tự xây lên. Bà con hàng xóm vẫn nhờ chị sang sửa điện mỗi lúc bị hỏng. Ngoài ra, chị còn hăng hái tham gia vào Hội cựu chiến binh, Hội phụ nữ và luôn hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Tuy không chồng, không con nhưng chị vẫn luôn luôn sống lạc quan và yêu đời”.
Theo Người đưa tin
Xóm Robinson 30 năm mắc cạn giữa sông Hồng
Ven sông Hồng, khu vực phường Tứ Liên, (Tây Hồ, Hà Nội) tồn tại một làng gốm "không tên" với hàng trăm hộ sinh sống trên những chiếc thuyền đã mắc cạn hơn 30 năm.
Xóm "nhiều cái không"
Trong một lần đi chụp hình ven bờ sông Hồng, chúng tôi vô tình lạc vào xóm buôn bán đồ gốm ở ngay bãi Tứ Liên (phường Tứ Liên), điều đáng nói là những hộ này luôn trong cảnh không điện, không nước, không nhà vệ sinh.... Ở đây không hề có cửa hàng, cửa hiệu mà toàn bộ đồ gốm đều được bày trên những chiếc thuyền sắt, thuyền xi măng dài khoảng hơn chục mét, rộng chừng 3m, đậu ngay sát mép nước.
Làng gốm sông Hồng tồn tại hơn 30 năm trên những thuyền mắc cạn
Những hộ dân ở đây thường thu mua đồ gốm sứ từ Đông Triều (Quảng Ninh), Lập Thạch (Vĩnh Phúc), Bát Tràng (Hà Nội)... Các mặt hàng gốm ở đây cũng rất đa dạng, từ độc bình, ấm chén, chậu hoa, bát đĩa... Những năm gần đây, khu vực này trở nên tấp nập hơn bởi ngày càng có nhiều người biết đến, đặc biệt là vào những dịp lễ, Tết, số lượng người đến đây mua chậu hoa, bình gốm khá nhộn nhịp.
Đồ gốm được bày bán dọc bờ sông Hồng, khu vực phường Tứ Liên
Anh Bùi Đức Thịnh, quê Sông Thao (Vĩnh Phúc) cho biết, gia đình tôi đã sinh sống ở đây gần 30 năm, nhiều hộ còn đến trước chúng tôi mấy năm trời. Ban đầu, những chiếc thuyền của chúng tôi vừa là nơi ở, vừa là phương tiện vận chuyển hàng hóa, tuy nhiên, khoảng 5 năm trở lại đây, do mực nước sông Hồng xuống quá thấp nên thuyền bị mắc cạn và nằm im tại con lạch này. Hiện, cả xóm có khoảng gần 100 chiếc thuyền không ra dòng chính lưu thông như trước nữa mà biến thành nơi tá túc.
"Con cái chúng tôi thường gửi ở quê nhờ ông bà nuôi dạy, cho ăn học, hàng tháng chúng tôi gửi t.iền về cho ông, bà chi trả. Nếu bây giờ về quê, chúng tôi cũng chẳng biết làm gì khác, chỉ trông vào mấy sào ruộng thì làm sao đủ ăn", anh Thịnh chia sẻ.
Không được như nhà anh Thịnh, đa phần con cái của các hộ khác trong xóm phải cùng cha mẹ mưu sinh từ nhỏ, có em phải đầu tắt mặt tối cả ngày, thậm chí chưa từng được bố mẹ đưa lên phố đi chơi, dù chỉ cách trung tâm Thủ đô chừng 3km.
Sinh hoạt trên những chiếc thuyền cũ kỹ
Trao đổi với phóng viên, ông Đinh Tiến Đại, Phó trưởng Công an phường Tứ Liên cho biết, khu vực bãi Tứ Liên hiện có mấy chục hộ dân sinh sống và kinh doanh đồ gốm sứ từ khoảng vài chục năm nay. Các hộ này đều đăng ký đầy đủ thủ tục tạm trú tạm vắng, tình hình an ninh cũng khá ổn định.
Theo quan sát của phóng viên, ngoài những hộ dân sinh sống trên thuyền, tại khu vực này còn một số hộ ở tạm bợ trong những chiếc lều tre, lều bạt một số hộ khác thì dựng lều làm chỗ chứa hàng hóa, gốm sứ. Xuống sát bờ sông thì thấy có mấy chuồng nuôi gà, vịt, cách đó không xa là những bãi ngô, bãi chuối um tùm.
Người dân chuẩn bị hàng hóa để bán vào hôm sau
Điều đáng nói là các hộ dân ở đây đang phải sống trong cảnh "nhiều cái không": không điện, không nhà vệ sinh, không nước sạch, không chỗ đổ rác... Hàng ngày, bà con thường phải xách thùng đi mua nước sạch ở trong các tổ dân phố hoặc xin nước giếng khoan của một số hộ dân trồng rau, hoa, cây cảnh gần đó. Nước sạch mua về được đựng trong thùng xốp hoặc thùng nhựa trên các mui thuyền để ăn dần.
Tương lai mờ mịt
Sinh hoạt trên những chiếc thuyền 3 không
Mấy năm gần đây, làng gốm "không tên" này đã trở thành địa điểm du lịch cho mấy ông khách tây ba lô và một số người săn ảnh. Khi ra về, ai cũng mua vài món đồ gốm sứ, tuy nhiên, cuộc sống của các hộ dân nơi đây vẫn không vì thế mà khấm khá hơn.
Chị Nguyễn Thị Thanh, quê ở Lập Thạch (Vĩnh Phúc) cho biết, cứ khoảng 5h sáng là hầu hết người dân ở đây đều đổ vào các phố phường trong các quận trung tâm Hà Nội để bán đồ gốm sứ. Xe nào chở nhẹ cũng phải 1,5 - 2 tạ hàng, toàn đồ cồng kềnh dễ vỡ. Vì vậy, chúng tôi phải rất thận trọng trong việc lưu thông đi lại, sểnh tay sểnh chân là đi hết vốn liếng.
Cách di chuyển tốt nhất trong những căn nhà thuyền
Theo chị Thanh, nếu làm quần quật từ sáng tới tối mịt thì trừ t.iền xăng xe, bến bãi, vốn liếng cũng được khoảng 100.000 - 140.000 đồng. Với số t.iền ít ỏi đó, lại giữa Thủ đô với giá sinh hoạt cao ngất trời thì chúng tôi cũng chỉ tạm đủ trang trải cuộc sống hàng ngày, lấy đâu ra của thừa của để. Kiếm đủ t.iền cho con cái ăn học là đã tốt lắm rồi...
" Đi buôn gốm dạo kiểu này cũng vất vả lắm, lại ở tạm bợ nên cuộc sống của chúng tôi thiếu thốn đủ bề, nhưng do không có nghề nghiệp, không nhiều vốn liếng, thấp cổ bé họng... nên chúng tôi không còn sự lựa chọn nào khác, đành phó mặc cho số phận, chỉ hy vọng tương lai con cái sau này khá hơn...", chị Thanh thở dài nói.
Theo 24h
30 năm, hơn 30 bệnh mới xuất hiện Đông Nam Á, trong đó có VN, được coi là "cái rốn bệnh tật" khi số lượng bệnh mới phát sinh xuất hiện với tần suất ngày càng dày. Lần đầu tiên, một ban chỉ đạo phòng và kiểm soát bệnh chưa rõ nguyên nhân, mới phát sinh vừa được Bộ Y tế thành lập. Ông Nguyễn Văn Bình, Cục trưởng Cục Y...