Người ở lại
Đã tròn một năm từ ngày anh mất. Hôm nay, mẹ và chị chuẩn bị mâm cơm thắp nén nhang lên bàn thờ anh. Tấm ảnh vẫn chưa một lần bỏ khăn che, vì mọi người đều không chịu nổi việc anh ra đi.
Ảnh minh họa
Vụ tai nạn đã cướp mất anh. Mẹ vẫn không ngừng khóc. Còn chị cứ héo hon, thẫn thờ.
Video đang HOT
Sau ngày anh đi, lời ra tiếng vào không ít. Chị chẳng thể nghĩ được gì khác ngoài sự trống rỗng. Có người bảo, chị kiên cường, anh đi mà bình thản, vững vàng đến thế. Có người thương chị bầu bí mà chịu nỗi đau mất chồng chưa đầy 4 tháng lấy nhau. Rồi có người lại nói, chị là kẻ vô tâm, máu lạnh. Chị mặc những ánh nhìn thương xót của họ, chứng kiến cơn đau quằn quại của mẹ, thấy bố nằm gục bên linh cữu anh, thấy chị gái đau đớn thét gào, chửi mắng ông trời bất công. Chỉ có mình chị, đôi mắt bình thản, thần thờ, không đổ lệ. Lo lễ an táng của anh xong xuôi, sau 1 tuần, chị đi làm việc lại.
Tròn một năm ngày anh đi, con trai chị cũng vừa đầy 6 tháng. Từ ngày có cháu, ông bà cũng bớt tủi. Nhưng thỉnh thoảng lại nhìn cháu mà khóc vì nhớ anh. Cu nhỏ giống anh đến lạ kỳ. Chị đặt tên bé là Đông Dương – ánh sáng mặt trời. Bé là tình yêu, niềm tin, là lý do chị tồn tại. Chị ôm con, chắp tay dưới bàn thờ anh, lẩm bẩm lời cầu nguyện: “Đông Dương, đây là bố con!”. Đôi mắt thơ ngây của đứa trẻ như mỉm cười, chị thấy lòng mình ớn lạnh, thấy anh về bên cạnh chị, ngay gần chị.
Sau bữa cơm, mẹ cầm tay chị: “Lệ à! Chồng con cũng đã đi được năm rồi. Đến giờ này, bố mẹ cũng chẳng giữ con làm gì nữa. Đợi Đông Dương cứng cáp, nếu thấy ai ưng ý, yêu thương mình, con cứ đi”. Giọng mẹ nghẹn ngào, hai mẹ con chị nhìn nhau chan chứa nước mắt.
Chị im lặng, ôm con ngồi đó. Đứa trẻ vẫn đôi mắt thơ ngây, không ngừng nghịch ngợm trên tay chị. Cuộc đời, không ai nói được điều gì, như sự ra đi đột ngột của anh, như sự xuất hiện của bé Đông Dương trên đời này. Và giờ đây, chị không còn cô đơn nữa. Chị đã có con, có bố mẹ và mái ấm này, có tình yêu vĩnh viễn của anh chẳng bao giờ mất, chị còn cần gì nữa đâu.
Theo VNE
Tôi từng rạch tay mình khi cảm thấy chông chênh
Hành động này không hề xuất phát từ sự đua đòi, chỉ là khi thấy máu chảy từ tay mình và có cảm giác đau rát tôi sẽ bớt ức chế phần nào.
Tôi 18 tuổi, đôi khi thấy bản thân thật sự không có động lực sống, rất bế tắc. Tôi lớn lên với ông bà vì bố mẹ đã chia tay nhau từ khi tôi còn nhỏ. Mẹ luôn dặn nếu ai hỏi về bố thì trả lời bố mất rồi dù sự thật là bố mẹ chỉ không sống cùng nhau nữa thôi. Đôi khi nghe người ngoài nói ra nói vào, đồn thổi về mẹ mình tôi rất buồn nhưng từ năm lên lớp ba tôi cũng quen với việc ấy, rất bình thản trước mọi thứ.
Ảnh minh họa
Khi tôi vào lớp một, mẹ gửi tôi lại cho ông bà ngoại nuôi rồi đi làm xa, mỗi tháng gửi tiền nuôi dưỡng. Thời gian ấy ông ngoại thường xuyên nhậu nhẹt, bỏ tôi ở nhà một mình nên nói về mái ấm thì tôi hoàn toàn không có khái niệm gì, ngoại trừ việc vẫn có thức ăn, có mái nhà để trú. Tôi cứ lớn lên trong hoàn cảnh đó rồi cũng quen dần. Càng trưởng thành tôi cảm thấy trong lòng càng có sự trầm mặc, nhiều lúc rất ức chế, chỉ muốn đập đầu vào đâu đó. Tôi chưa hề có ý định tự tử nhưng nhiều lần tự làm đau bản thân để giảm bớt cảm giác ức chế.
Đỉnh điểm là khi mẹ cưới chồng người nước ngoài và vừa quay về đón tôi sang ở cùng năm ngoái. Tôi rất cố gắng nhưng sao vẫn không thể hòa hợp với mẹ mặc dù biết mẹ rất thương mình. Bản thân rất khó kết bạn nên bỗng nhiên bị kéo đến đất nước mới làm lại từ đầu tôi khá chông chênh, đến nay đã 10 tháng nhưng cảm giác càng ngày càng nặng nề, tâm trạng không hề được cải thiện. Tôi từng rạch tay, hành động này của bản thân không hề xuất phát từ sự đua đòi mà chỉ là khi thấy máu chảy ra từ tay mình và có cảm giác đau rát thì sẽ bớt ức chế phần nào, vì dù có buồn như thế nào tôi vẫn không thể khóc, rất lì.
Hai năm trước, một người bạn tôi vô cùng yêu quý qua đời đột ngột, trước đó tôi và bạn có hiểu lầm nho nhỏ nhưng do bản thân cứng đầu nên tới khi bạn ấy mất thì mọi chuyện vẫn chưa được giải quyết, chuyện này khiến tôi dằn vặt một thời gian rất dài. Tôi đã lên mạng tìm hiểu về bệnh trầm cảm, thấy bản thân có một số triệu chứng cơ bản như bỗng dưng ăn nhiều hay chán ăn, thiếu ngủ, nhưng nếu nói như vậy thì ai cũng có thể mắc bệnh này. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình bị trầm cảm vì khi tiếp xúc nói chuyện với bất kỳ ai tôi cũng giữ gương mặt vô cùng vui vẻ, những tâm sự của bản thân tuyệt nhiên không chia sẻ với ai dù là bạn thân hay người trong gia đình. Tôi cảm thấy không ai hiểu rõ chuyện của mình bằng mình nên càng ngày càng thu hẹp bản thân.
Tôi rất ghét người nào gọi tên mình quá nhiều lần, rất dễ làm tôi khó chịu và nổi cáu, tuy không ghét chỗ ồn ào nhưng tôi không hài lòng với người cố tìm cách nói chuyện hay làm phiền đến mình. Tôi thụ động về khoản giao tiếp, sợ nói chuyện điện thoại nên chỉ muốn người khác để mình yên. Giờ tôi vô cùng mệt mỏi nên rất băn khoăn, không biết mình bị bệnh hay chỉ là tâm sinh lý của tuổi ăn chưa no lo chưa tới mà thôi. Xin mọi người cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Theo Afamily
Quá lâu rồi em không khóc vì yêu ai... Tình yêu muôn đời vẫn thế, vẫn cứ đi và đến. Con người thì muôn đời vẫn thế, thèm yêu nhưng sợ chia biệt, qua bao chia biệt rồi lại chỉ muốn được lần nữa lại yêu. Em đã từng nghĩ những đêm mưa khi vừa chia tay người cũ là những đêm buồn nhất, khi tiếng mưa trộn với tiếng ký ức...