Người nhớ cho, ta là cát bụi
Tôi không phải là con nhà Phật, nhưng tôi có một vài người bạn thân hồi nhỏ xuất gia nên thỉnh thoảng chúng tôi gặp nhau và đôi lần nói chuyện về triết lý của nhà Phật, về nhân tình thế thái của cuộc đời.
Tôi nghĩ bên trong tâm hồn của mỗi người, ai lại chẳng có nỗi khổ đau, nỗi lo toan, nỗi vui – buồn, nỗi ray rứt riêng mà người ngoài không bao giờ hiểu hết.
Trong cuộc đời không ai sẽ nói trước được điều gì, cuộc đời của mỗi người có khi rất dài nhưng có khi ngắn ngủi và cũng không có cái gì sẽ tồn tại mãi mãi, từ vật chất, sắc đẹp, địa vị… Mà phàm ở đời là không bao giờ ta cảm thấy đủ. Tham vọng của con người là vô tận. Khi đạt được cái này thì ta lại muốn đạt được cái kia, cho dù có đủ thì ta vẫn luôn kiếm tìm, vẫn mãi mê chạy theo danh vọng, địa vị…đôi khi ta cố chạy theo những thứ mà không thuộc về ta. Không ít người do tham danh, tham lợi, tham sắc và tìm đủ mọi cách để mong thực hiện được tham vọng của cá nhân, thậm chí hại người khác để bản thân mình đạt được những tham vọng ấy.
Có câu chuyện rằng: ” Một tỉ phú nọ, trước lúc lâm chung, mới chợt nhận ra đâu là ý nghĩa cuộc đời. Sau tất cả những hào quang danh vọng và đeo đuổi vật chất, ông nhận ra rằng, điều khiến ông hạnh phúc không nằm ở đâu trong những thứ ấy, mà chỉ đơn giản là mấy chữ: Nghỉ ngơi, cho đi và buông xuống “.
Video đang HOT
Chúng ta sinh ra từ cát bụi, rồi lại trở về với cát bụi, vậy nên đừng để bản thân ràng buộc bởi những điều vốn không thuộc về mình. Sống trên đời, hãy cứ chân thành, nhẫn nại và lương thiện với mọi người xung quanh. Gặp ai trong cuộc đời cũng là duyên số, người còn ở lại với ta thì hãy trân trọng và đối xử tốt đẹp, khi nhắm mắt xuôi tay chẳng ai còn nhận ra ai nữa, hà cớ gì cứ giữ mãi những mối bất bình trong tâm? Có những người phải sống đến hơn phân nửa quãng đời mình mới nhận ra cái vòng tuần hoàn thiêng liêng đáng quý này, để rồi lại tiếc nuối những năm tháng đeo đuổi những giá trị hữu hình.
Tôi tin là có quy luật nhân – quả, khi ta không hại ai, khi ta đem tình thương yêu đến cho mọi người, thì chắc chắn rằng một ngày nào đó ta lại nhận được nhiều hơn những gì mà ta đã cho, đã ban tặng cho đời. Cho nên ngay từ bây giờ, tại sao ta không trân trọng những gì mình đang có? Tại sao ta không sống nhường nhau một chút, nhịn nhau một chút, sẻ chia cho nhau một chút, yêu thương nhau một chút và cố gắng hiểu nhau thêm chút nữa thì ta sẽ không bao giờ phải ngẫm nghĩ suy tư hối tiếc điều gì và xin mượn câu cuối của bài hát Trở về cát bụi của nhạc sỹ Lê Dinh để kết thúc bài viết này.
“…Người nhớ cho, ta là cát bụi, trở về cát bụi
Xin người nhớ cho.”
Theo truyenngan.com.vn
Hình như tất cả chúng ta đều mắc nợ lẫn nhau
Nếu bạn yêu thương ai đó hãy yêu thương họ vô điều kiện; hay nếu bạn quan tâm đến ai đó thì hãy sống tốt với họ, đừng so sánh hay đòi hỏi phải có sự công bằng, đừng nghĩ họ chưa tốt với ta thì ta không nên tốt với họ để làm gì.
Cũng có lúc bạn nghĩ họ chẳng đem đến lợi ích gì cho bạn nếu bạn quan tâm đến họ. Đôi khi bạn nghĩ rằng mình thật khờ dại, hay họ chỉ lợi dụng ta và rồi bạn cũng chạnh lòng bởi bạn không phải là bậc thánh nhân.
Biết rằng có khi bạn cảm thấy chông chênh vì không biết ngoài kia còn có bao nhiêu con người sống vì mưu cầu cá nhân quá lớn, nó lấn ác cả những điều chân thật và công bằng. Trong cuộc sống, bạn muốn an lành nhưng có nhiều thứ nó cứ bủa vây. Bạn thấy cuộc sống có khi cũng lắm bất công, người sống chân thật được cho là giả tạo, người chân chính lại trở thành kẻ dối gian, kẻ gian ác lại trở thành người lương thiện...thật, giả lẫn lộn nên lắm khi ta chẳng phân biệt được.
Hãy nghĩ rằng, thật ra là không có sự bất công nào cả, có hay chăng sự nhận lại từ người khác chỉ là đến sớm hay muộn với bạn mà thôi. Hình như tất cả chúng ta sinh ra và tồn tại trên đời này đều mắc nợ lẫn nhau.
Trong lòng mỗi người đều có nhiều cánh cửa, những suy nghĩ, đôi khi không cần thiết phải mở toang cho mọi người cùng thấy và cũng không cần phải mang cái tôi của mình ra ca tụng. Món quà lớn nhất mà bạn tự thưởng cho mình đó là hiểu được chính bản thân mình.
Mỗi người mỗi cảnh, mỗi vẻ khác nhau, đừng đo bằng khoảng cách, đừng đo bằng thời gian hãy đem sự yêu thương quan tâm để trao cho nhau. Có khi bạn và ai đó sống gần nhau nhưng mãi mãi xa cách trong tâm tưởng. Và trong cuộc sống vội vã hiện nay, có những lúc ta lại quên đi tình nghĩa, bổn phận và trách nhiệm. Có khi ta vội trách người mà không chịu nhìn lại để trách mình.
Trong cuộc sống gia đình vẫn thế, đừng vội trách con cái hỗn láo, bất hiếu với ta, mà hãy nghĩ lại bản thân ta đã đối đãi với ông bà của chúng như thế nào. Ta đã mang tình thương yêu một cách chân thực nhất đến với cha mẹ của mình hay chưa. Tôi nghĩ rằng, mỗi khi chính bản thần mình thể hiện sự hiếu thuận với cha mẹ một cách tôn kính nhất; thường xuyên kể cho con nghe những câu chuyện cổ tích về lòng hiếu thảo; tập cho con thuộc những bài hát, những câu ca dao về tình cảm bố mẹ và con..thì ắt hẳn sẽ nhận được yêu thương từ con cái.
Hình như tất cả chúng ta sinh ra đều mắc nợ lẫn nhau, vì thế hãy cùng lắng nghe, thấu hiếu và san sẻ tình yêu thương đến những người mà ta quan tâm và yêu thương họ vô điều kiện thì ta thấy cuộc đời này thật hạnh phúc và thú vị biết bao.
Theo truyenngan.com.vn
Lễ bế giảng đặc biệt của học sinh khiếm thính ở Hà Nội Sáng nay 25/5, trường PTCS Hy Vọng (Long Biên - Hà Nội) đã có một buổi bế giảng giản dị nhưng tràn đầy tình thương yêu dành cho những em học sinh khiếm thính. Lễ bế giảng của trường THCS Hy Vọng sáng nay có sự tham dự của các em học sinh trường THCS Gia Thụy, các em đã dùng số tiền...