Người mẹ vĩ đại của tôi
Mẹ đã sinh ra con, nuôi dạy con, nhưng con chưa một lần được báo hiếu. 20 năm rồi con vẫn không thể nào quên. Nhớ mẹ, người mẹ vĩ đại của con.
Trên đời này có một tình yêu vô tư nhất, vĩ đại nhất, cao thượng nhất, thuần khiết nhất, luôn hy sinh mọi thứ vì bạn, cuộc sống của bạn đều bắt đầu từ đây, luôn cho bạn mọi thứ mà không cần bạn báo đáp, tất cả đều tự nhiên, chân thành, không chút hằn vết. Đó chính là tình yêu của mẹ.
Tôi là con út trong gia đình, anh trai cả hơn tôi những 23 t.uổi. Bố mẹ tôi dưỡng dục được cả thảy 6 người con cả nam lẫn nữ. Năm sinh tôi, bố mẹ tôi không những đã nhiều t.uổi mà trong người cũng mang không ít bệnh, đặc biệt là mẹ. Khi tôi bắt đầu biết ghi nhớ mọi việc thì lưng mẹ đã cong cong, tôi hỏi tại sao thì mẹ bảo là đau lưng. Sau này tôi mới biết đó là bệnh gù lưng do lao động nặng nhọc quanh năm cộng căn bệnh thoát vị đĩa đệm gây ra. Mẹ bệnh quanh năm, mệt mỏi cộng ăn uống không đầy đủ nên sức khỏe ngày càng kém, ấy vậy nhưng mẹ vẫn âm thầm làm tất tật mọi việc. Nếp nhăn cũng dần xuất hiện trên khuôn mặt ngày một già nua của mẹ khiến dung mạo và t.uổi tác của mẹ chẳng tương xứng nhau tí nào, răng cũng rụng dần từng chiếc. Còn nhớ hồi nhỏ tôi thường nằm trên lưng mẹ giúp mẹ nhổ tóc bạc, cho đến 1 ngày tôi có muốn cũng không nhổ được nữa bởi tóc bạc đã “áp đảo” tóc đen.
Ảnh minh họa
Vào cái thời loạn lạc, t.rẻ e.m không đến lớp giáo viên cũng không quản, thực ra có quản cũng không nổi. Anh hai và các bạn thường ra ngoài bắt chim, ra vườn quả vườn rau để hái trộm dưa, táo. Anh hai quý tôi nhất nên đi chơi đâu anh cũng lôi tôi đi cùng. Đến giờ tôi vẫn còn nhớ như in cảnh anh hai cùng mấy anh hàng xóm lấy trộm ngô của đội sản xuất đem về nhà nấu. Chính “kỳ tích” này đã dẫn đến “đại họa” về sau của anh hai. Khởi nguyên của câu chuyện là anh hai cùng mấy người bạn lấy trộm vở của nhà trường để cuộn t.huốc l.á hút, chủ nhiệm lớp hồi đó là một tay đại ngốc ở cùng thôn chúng tôi. Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì ghê ghớm, trẻ con ương bướng gây chuyện cũng là điều không tránh khỏi, nhưng anh ta ngày nào cũng đến nhà gặp mẹ. Tính mẹ thì mạnh mẽ, mẹ là người phụ nữ nông thôn chưa từng biết đến mặt mũi quyển sách quyển vở thế nào. Gia đình tôi có uy tín nhất trong thôn, bố mẹ tôi là những người thật thà, ngay thẳng, cả đời chưa để ai phải nói một tiếng “Không” bao giờ. Mẹ cảm giác như không mở được mặt, tưởng như anh hai đã làm 1 việc không thể tha thứ, điều này đã làm tăng áp lực cho anh hai. Anh hai cũng là người có cá tính, tính khí cũng không chịu thua ai, sau này anh đã ăn asen t.ự t.ử. Hỉnh ảnh của 34 năm trước như lại hiện về. Tôi còn nhớ như in hôm đó anh đã ôm tôi vào lòng cười thật buồn. 16 t.uổi đang tràn trề sức xuân vậy mà anh lại kết thúc cuộc đời mình đau thương như vậy.
Video đang HOT
Kể từ ngày đó mẹ trông già đi nhiều, bố cũng vì chuyện này mà trầm tư hẳn. Mỗi khi trời sáng, bố và các anh chị, người ra đồng, người đi học, ở nhà chỉ còn lại tôi và mẹ. Mẹ thường ngồi thẫn thờ trên giường, làm việc gì cũng chẳng nhập tâm. Mẹ rất mạnh mẽ, từ xưa đến nay mẹ chưa từng khóc bao giờ, mẹ chỉ khóc thầm những lúc không có ai. Tôi hỏi mẹ làm sao thì mẹ toàn bảo không sao cả. Những chuyện này, bố và các anh chị tôi đều không ai biết, cho đến giờ tôi cũng không kể chuyện này cho họ, chỉ có tôi và mẹ biết với nhau. Phải mất rất nhiều năm sau mẹ mới lấy lại được tinh thần. Có lẽ nhiều người cho rằng anh hai là do mẹ hại c.hết, tôi không biết bố nghĩ thế nào bởi ngày bố mất tôi vẫn còn bé lắm, cơ bản không hiểu được chuyện gì. Nhưng sau này, qua lời kể không mấy rõ ràng của anh cả tôi đã cảm nhận được rằng, chí ít thì bố cũng nghĩ như vậy. Cứ cho trách nhiệm đổ hết lên đầu mẹ thì tôi cũng rất hiểu cho mẹ.
Anh cả lấy vợ được vài năm thì hai chị tôi cũng lần lượt xuất gia. Tháng chạp năm đó, bố đột tử do nhồi m.áu cơ tim, căn bệnh của t.uổi già. Sự ra đi của bố giống như trời sập, năm đó tôi 12 t.uổi, anh ba 19 t.uổi. Mẹ vẫn rất kiên cường, không hề rơi một giọt nước mắt, mãi cho đến khi linh cữu của bố được khiêng ra khỏi cửa thì mẹ mới gào lên 1 tiếng thật to rồi ngất luôn. Trụ cột trong nhà đã ra đi nhưng những người ở lại vẫn phải tiếp tục sống. Mẹ đã lau nước mắt nuôi dạy 2 anh em chúng tôi. Mẹ đã già, đã qua cái t.uổi “xung trận”, anh em tôi cũng mới chỉ là những đ.ứa t.rẻ đang lớn. Năm sau đó, tôi vào cấp 2 nhưng lúc nào tôi cũng có cảm giác lo lắng, bất lực. Kể từ đó, tôi không còn tập trung vào học hành nữa, kết quả học tập cũng ngày một giảm sút, từ một học sinh đứng đầu lớp tôi tụt xuống tận học sinh trung bình. Năm 1985, tôi học lớp 9, gần tết 1986, chỉ còn cách tốt nghiệp cấp 2 khoảng nửa năm, biết là không thể theo đuổi con đường học hành và để giảm bớt gánh nặng gia đình, tôi đã bỏ học ở nhà làm ruộng, kết thúc năm tháng học sinh ngắn ngủi của đời mình ở đây.
Năm 1986 anh ba cũng lấy vợ khi vừa tròn 23 t.uổi. Được 1 thời gian thì chúng tôi ngăn nhà sống riêng, gánh nặng gia đình tự nhiên đè lên vai chàng thanh niên mới 16 t.uổi là tôi. Từ đó, tôi biết thế nào là nuôi sống gia đình. Ngày đó tôi ra ngoài làm thuê, lúc đó còn quá nhỏ, cái gì cũng không biết làm, làm việc gì cũng không nổi. Thấy tôi tội nghiệp nên rất nhiều người đã giúp tôi, đến giờ tôi vẫn không quên họ, thế gian này vẫn còn rất nhiều người tốt. Năm 1987, tôi 17 t.uổi. Mùa đông năm đó mẹ bị bệnh, liên tiếp mấy hôm không đi tiểu được. Không còn cách nào, cuối cùng tôi nhờ 2 anh đưa mẹ đến viện. Qua chẩn đoán, mẹ bị nghẽn mạch m.áu não. Thời gian đó tôi ở suốt trong viện để chăm sóc mẹ, thỉnh thoảng các anh chị cũng đến thay cho 1 lúc. Ít ngày sau, bệnh tình của mẹ có đôi chút chuyển biến, để thuận tiện chúng tôi đã đưa mẹ về nhà chăm sóc, điều trị. Khi đó vấn đề đại tiểu tiện của mẹ cần có người giúp đỡ, việc này không tiện lắm cho 1 chàng trai như tôi, các chị dâu lại không biết làm nên 2 chị tôi đã phải thay phiên nhau giúp tôi chăm mẹ. Lúc đó tôi nghiệm thấy 1 điều rằng: “Lấy được vợ thì quên mất mẹ”.
Một năm sau thì sức khỏe của mẹ khá lên nhiều. Mẹ đã có thể từ mình đi lại. Tôi vui lắm, trong đầu nghĩ, chỉ cần mẹ sống là tốt rồi, tôi không cần mẹ phải làm gì hết, ngày nào về nhìn thấy mẹ là hạnh phúc lắm rồi. Nhưng đến một hôm mẹ tự nhiên lại đổ bệnh. Đưa từ nhà anh ba về thần kinh mẹ đã không còn minh mẫn nữa. Mẹ kéo tay tôi như muốn nói điều gì nhưng lại không thể nói ra. Khuôn mặt xanh xao của mẹ dường như không còn chút sinh lực, cứ như vậy mẹ nhìn tôi bất lực, khóe mắt rưng rưng nước. Ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên thì mẹ ra đi bỏ lại chúng tôi không một lời từ biệt.
Cuộc đời mẹ là một chuỗi những ngày tháng long đong, lận đận, nhiều thăng trầm. Vì gia đình mẹ đã vất vả, khổ cực một đời, đến c.hết cũng không ngơi. Chưa 1 ngày mẹ được thanh thản, nghèo đói và bệnh tật luôn đeo bám. Mẹ, chính mẹ là người đã mang con đến với thế giới này, mẹ đã lo lắng cho con và mang theo sự nuối tiếc, nhớ thương rời khỏi thế giới này. Mẹ đã sinh ra con, nuôi dạy con, nhưng con chưa một lần được báo hiếu. 20 năm rồi con vẫn không thể nào quên. Nhớ mẹ, người mẹ vĩ đại của con.
Theo GĐVN
Tâm sự đầy nước mắt của người mẹ luôn bị con hỏi: “Mẹ ơi! Sao con lại thấp hơn các bạn?”
Vợ chồng tôi cứ đinh ninh đã trang bị đầy đủ những thứ cần thiết cho con trai lớp 4 khi qua trường mới nếu không thấy con ngồi co ro trong bộ đồng phục rộng thùng thình chiều hôm đó.
Tim tôi như thắt lại, hóa ra có một thứ rất quan trọng mà con mình vẫn thiếu trong nhiều năm qua và nó đang tạo áp lực cho thằng bé trong chặng đường sắp tới...
Tôi thật sự bế tắc khi gõ những dòng chữ này, hình ảnh cu Ben (tên ở trường là Thắng) ngồi khóc bù lu bù loa cạnh toilet trường rồi giương đôi mắt trong veo còn nhòe nước hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sao con thấp hơn các bạn vậy?".Các bạn cứ gọi con là Thắng lùn không à, chẳng bạn nào muốn chơi với đứa lùn tẹt như con cả" cứ ám ảnh trong tâm trí. Tôi nào biết áp lực về chiều cao đã khiến con mình ra nông nỗi này.
Ngay từ khi Ben đi nhà trẻ đã trở thành "tâm điểm" cho các bà mẹ khác bàn tán vì thằng bé thuộc dạng thấp và còi nhất lớp. Nhiều người còn nghi tôi "khai gian" t.uổi con chứ sao gần 3 t.uổi mà cứ như cây nấm lùn. Thật sự lúc đó tôi chẳng để ý vì đơn giản là vợ chồng tôi đều thuộc dạng "chân dài" thì con làm gì có cơ hội lùn. Với ý nghĩ này nên ngay từ nhỏ Ben được chăm sóc một cách tự nhiên nhất. Trong khi bạn bè chạy đôn chạy đáo tìm đủ loại thực phẩm giúp con tăng chiều cao, thậm chí lên lịch hẳn hoi là ngày nào ăn gì, uống gì thì Ben nhà tôi ăn được bao nhiêu thì ăn, con không chịu sữa chua váng sữa thì tôi cũng chả ép chi cho mệt mẹ mệt con.
Con tự ti vì không cao như các bạn. Ảnh chỉ mang tính minh họa
Những năm sau ấy, tức là khi Ben đi học lớp 1, 2, 3 vẫn bị "lép vế" về chiều cao, cân nặng và "đội sổ" khoản ốm vặt. Nhiều lần, câu hỏi thằng bé hỏi nhiều nhất là: "Mẹ ơi sao con thấp hơn các bạn vậy?" chứ không phải là bài toán hay đoạn văn trong sách. Con còn kể có hôm con giúp bạn Hải lau bảng nhưng nhón chân hoài vẫn không lau được hết nên các bạn cười ầm lên. Đáp lại vẻ lo lắng của con, tôi chỉ nói tỉnh bơ là chiều cao không quan trọng rồi khuyên con chú tâm học giỏi là được. Thi thoảng, con tôi tỏ ra buồn rầu vì có "máu" văn nghệ giống bố nhưng hiếm khi được tham gia vì cô giáo bảo con không cao bằng các bạn nên không đẹp đội hình. Có lần con đang xem chương trình quảng cáo rồi vội reo lên: "Mẹ ơi mai mốt con muốn cao như chú này nè, còn mà cao vầy thì đố bạn nào dám bắt nạt con nữa". Có điều những lúc ấy tôi chỉ nạt con mà không đủ tinh tế nhận ra những thiệt thòi con đang chịu đựng.
Giữa tháng 12 này, công việc vợ chồng tôi có chút thay đổi nên quyết định chuyển chỗ ở. Ben vì thế cũng chuyển qua trường mới, chiều nào tôi cũng hỏi thăm chuyện học hành, trường lớp nhưng đáp lại vẻ hào hứng của mẹ là ánh mắt buồn buồn của con, tay mân mê bộ đồng phục rộng thùng thình. Thấy có gì đó không ổn nên tôi dành nhiều thời gian đưa đón con hơn. Hôm đó, con ngồi 1 góc gần toilet của trường, vừa thấy mẹ là đã òa khóc: "Con không muốn đi học nữa mẹ ơi, các bạn cứ nói con lùn, con thấp nên chẳng thèm chơi với con gì hết. Đá bóng hay trốn tìm cũng bắt con đứng ở ngoài cổ vũ thôi. Đi học ngày nào cũng ngồi bàn đầu mà mấy bạn cứ chọc là về nhà kêu mẹ mua cho cái ghế cao chứ không thì cô giáo chẳng thấy con đâu. Các bạn nữ cũng nói chỉ thích những bạn nam cao to thôi à..."
Con cứ luôn hỏi: Mẹ ơi, vì sao con không cao như các bạn. Ảnh chỉ mang tính minh họa
Tôi thật sự "sốc" trước những gì con vừa kể, chuyện gì đang xảy ra với con tôi thế này? Tôi lờ mờ nhận ra chiều cao và sự tự tin luôn tỷ lệ thuận với nhau. Chỉ vì thấp còi mà những năm qua thằng bé đã sống trong sự tự ti, mặc cảm và mất nhiều cơ hội thể hiện năng lực bản thân. Vậy mà trước giờ chúng tôi chưa bao giờ quan tâm đến điều này, cứ nghĩ trẻ con đến lúc cao sẽ cao.
Nhưng thật sự tôi đang hoang mang không hiểu vì sao thằng bé dù được chăm sóc đủ đầy mà vẫn không phải triển chiều cao, chẳng phải người ta nói cao là do di truyền sao? Phải làm sao để con không còn là "bé hạt tiêu" nữa vì cứ tiếp tục thế này thì thằng bé sẽ rất khó khăn trong việc hòa nhập với bạn bè, lớp học. Tôi thật sự khổ tâm vô cùng...
Theo Trí Thức Trẻ
Con dâu có nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ chồng, thế ai là người hiếu thảo với bố mẹ họ? Con dâu có nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ chồng, vậy sao không ai nghĩ đến việc con rể cũng phải đối xử, báo hiếu lại bố mẹ vợ? Người ta cứ bắt con dâu có nghĩa vụ chăm sóc bố mẹ chồng, vậy sao không ai nghĩ đến việc con rể cũng phải đối xử, báo hiếu lại bố mẹ vợ? Ảnh...