Người mẹ tội lỗi- Kỳ1: Đêm kinh hoàng của 3 đứ.a tr.ẻ
Ngày 19-5-1983, mặc dù mặt trời đã khuất dạng sau đồi Springfield, Oregon từ lâu nhưng oi bức của ngày Hè vẫn bao trùm cả không gian. Màn đêm dần buông tạo nên bức màn tối và tĩnh mịch như ẩn chứa một thảm kịch bất ngờ.
Phải một lúc sau các y tá mới biết được tên, và tuổ.i của ba đứ.a tr.ẻ. Chúng là ba anh em, đứa lớn nhất 8 tuổ.i, đứa nhỏ nhất 3 tuổ.i. Nhưng lúc đó, tên tuổ.i của chúng không còn quan trọng mà tất cả những người tham gia ca cấp cứu đều ám ảnh bởi câu hỏi: Kẻ sá.t nhâ.n – một kẻ má.u lạn.h tại sao muốn cướp đi mạng sống của những đứ.a tr.ẻ vô tội này?
Ngày 19-5-1983, mặc dù mặt trời đã khuất dạng sau đồi Springfield, Oregon từ lâu nhưng oi bức của ngày Hè vẫn bao trùm cả không gian. Màn đêm dần buông tạo nên bức màn tối và tĩnh mịch như ẩn chứa một thảm kịch bất ngờ. Cũng như bao ngày, bệnh viện McKenzie-Willamette hoạt động rất nhộn nhịp vào buổi tối. Việc bàn giao giữa các ca trực diễn ra suôn sẻ. Hai nữ y tá Rose Martin, Shelby Day và nữ lễ tân Judy Patterson trở về nhà sau ngày làm việc vất vả.
Diane Downs và 3 đứa con trước thảm kịch
Bất ngờ trên đường đi xuất hiện người phụ nữ tóc vàng không ngừng vẫy gọi họ và chỉ về phía chiếc xe Nissan gần đó.
Video đang HOT
Khi đến gần hơn, cả 3 người phát hiện người phụ nữ gương mặt nhợt nhạt còn miệng lầm bẩm không dứt “Ai đó đã bắ.n các con tôi”. Linh tính mách bảo điều chẳng lành. Patterson đã gọi điện cho cảnh sát. Tiến sát chiếc xe và nhìn qua cửa kính, hai y tá đã giật mình khi cảnh tượng kinh hoàng trong xe. Những vết má.u tươi nguyên tung tóe khắp nơi. Một đứ.a tr.ẻ nằm lịm trên ghế trước còn hai đứ.a tr.ẻ thở thoi thóp ở ghế sau, cho thấy cả ba đứ.a tr.ẻ đã b.ị bắ.n ở cự ly rất gần.
Phải một lúc sau các y tá mới biết được tên và tuổ.i của ba đứ.a tr.ẻ. Chúng là ba anh em, đứa lớn nhất 8 tuổ.i, đứa nhỏ nhất 3 tuổ.i. Nhưng lúc này, tên tuổ.i của chúng không quan trọng khi tất cả những người tham gia ca cấp cứu hôm đó đều đau đáu một câu hỏi về kẻ sá.t nhâ.n – một kẻ má.u lạn.h vì sao muốn cướp đi mạng sống của những đứ.a tr.ẻ vô tội này? Các y bác sĩ giỏi nhất cùng những trang thiết bị tối tân nhất đã được huy động để cứu sống ba đứ.a tr.ẻ này. Nhưng chỉ còn hai đứ.a tr.ẻ thoát chế.t.
Theo lời kể của người mẹ, chị Diane với ba đứ.a tr.ẻ đang cùng đến nhà một người bạn ở gần Marcola chơi. Khi 4 mẹ con đang đi ngang đường thì Diane nhìn thấy một người đàn ông từ phía xa đang vẫy tay như thể muốn đi nhờ xe. Nghĩ rằng người đàn ông cần sự giúp đỡ nên Diane đã dừng xe lại. Vừa dừng xe, kẻ lạ mặt này với mái tóc bù xù đã chĩa khẩu sún.g vào cửa sổ xe ô tô nã sún.g.
Nhận định đây là một vụ án nghiêm trọng, cảnh sát địa phương đã nhanh chóng được triển khai tỏa ra khắp thành phố và các tuyến đường truy tìm hun.g th.ủ cũng như đề phòng khả năng những trường hợp xấu khác có thể xảy ra.
Các thám tử đã có cuộc nói chuyện với Diane trong một căn phòng riêng. Khi hỏi chuyện kĩ hơn về vụ việc này, các thám tử bất ngờ trước thái độ thiếu hợp tác, có vẻ không thành thật của Diane. Dick Tracy – một thám tử dày dạn kinh nghiệm, đã cảm nhận thấy ở người mẹ này một nét gì đó khác lạ so với những người mẹ khác khi phải đối mặt với hoàn cảnh tương tự. Theo cảm nhận của ông thì vẻ bề ngoài đau khổ của Diane là giả tạo. Dường như cô ta đã chuẩn bị hoặc đã biết trước về sự việc xảy ra với con của mình. Tracy bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó uẩn khúc trong vụ việc. Ông đã cùng với Doug Welch cố gắng tìm hiểu về lý lịch rõ ràng của 4 mẹ con và xây dựng lên một giả thuyết mới với những bất ngờ ở phía trước.
Theo PLXH
"Rừng ma" và nỗi khiếp sợ cái chế.t xấu
Nhiều lần lên huyện miền núi Nam Trà My (Quảng Nam) cũng là nhiều lần tôi thất bại khi thuyết phục người bản địa dẫn vào "rừng ma" của người Xê - đăng nơi đây. Nỗi khiếp sợ truyền thuyết hằn lên trong đáy mắt họ khi chỉ vừa nghe đến 2 chữ "rừng ma".
Thâm u thế giới ma rừng
Cách trung tâm thị trấn Tắc Pỏ chưa đầy 1km, đã hiển hiện một khu... rừng ma. Dễ nhận ra đâu là rừng ma giữa chốn núi đồi trập trùng, bởi cái đặc trưng thâm u, rậm rạp. Có ai dám bén mảng đến đó chặt phá dù chỉ một ngọn cây. Dẫm đạp lên lá cây phủ đầy mặt đất ngay ngõ vào rừng thôi, cũng đã có cảm giác lạnh sống lưng. Người bản địa thì tuyệt nhiên không dám nhìn thẳng vào rừng. Họ sợ con ma rừng nhìn thấy theo về quấy phá bản làng.
Ngay cả một giáo viên người bản địa, xuống phố học mấy năm đã thôi sợ ma rừng, cũng chỉ dẫn tôi đến tận bìa rừng rồi đứng chỉ tay. Chị nói: sợ làng biết, không cho về làng nữa.
Trong chái nhà tranh, già làng Đinh Văn Sắt, nhả từng chữ ngập ngừng, sợ sệt: "Tìm con ma rừng làm gì. Người chế.t rồi là hết, không còn liên quan gì tới làng nữa. Làng cũng để cho ma rừng được yên trong thế giới của họ, không thì sẽ phải gặp tai ương. Từ nhỏ, ta đã nghe câu chuyện về một gã trai làng ương ngạnh, dám vào rừng ma đốn củi. Gã nhìn thấy con heo rừng, răng đang cắm phập vào sọ người. Về đến làng thì hộc má.u tươi rồi lăn ra chế.t. Vợ gã lại sinh hạ một quái thai đầu người, mình thú. Năm ấy, làng cũng gặp đủ tai ương, phải đốt làng, đi nơi khác dựng lại nhà mới mong được yên".
Trẻ con trong làng lớn lên đã ám ảnh nỗi khiếp sợ ma rừng đã thành "thâm căn cố đế" trong tâm tưởng của người Xê- đăng từ những câu chuyện rùng rợn, lẫn lộn thực hư giả. Càng sợ, bọn trẻ càng háo hức muốn nghe những câu chuyện về những bí ẩn ở rừng ma và truyền đời cảnh báo: chớ động thế giới của ma rừng.
Dễ nhận diện rừng ma bởi vẻ thâm u, rậm rì hơn những cánh rừng khác
Mỗi khi có người chế.t, người Xê - đăng chia của nả trong nhà, tính từ hạt gạo, hạt muối ra chia đều cho số người trong nhà, kể cả người chế.t. Phần người chế.t chôn trong hốc cây rừng cùng với xác hoặc treo lên cây tùy tục lệ từng làng. Sau lễ cúng bái kỹ lưỡng, người đưa tang tìm hướng khác về nhà, không dám đi lại con đường cũ, sợ ma rừng theo dấu tìm về. Rừng ma thường cách rất xa nơi người làng sinh sống. Như khu rừng ma ngay gần thị trấn Tắc Pỏ, từ ngày có người về dựng nhà, cũng không chôn cất thêm người nào nữa.
Chôn cất người chế.t xong, họ coi như không liên quan gì đến người đã khuất. Thậm chí, không dám về ngay, mà phải tìm suối tắm gội mùi, xóa hết mọi dấu vết để lại trên đường về. Có khi, vài ba ngày, họ mới dám về nhà.
Ám ảnh nỗi khiếp sợ cái chế.t xấu
Nỗi khiếp sợ ma rừng (người chế.t) của người Xê - đăng không chỉ là nỗi ám ảnh mơ hồ, mà hiển hiện ngay trong đời sống. Họ đặc biệt sợ những cái chế.t xấu (chế.t do thiên tai, nhiều người cùng chế.t vì dịch bệnh, hay trúng độc, t.ự vẫ.n...).
Khi đến trường THCS bán trú Trà Nam, cách Tắc Pỏ hơn 20km đường núi, chúng tôi không khỏi khó hiểu khi một dãy nhà nội trú xây dựng kiên cố, lại bị bỏ hoang, trong khi học trò dựng lều tạm trọ học gần trường. Thậm chí, không một người Xê- đăng nào dám đến gần khu nhà nội trú. Nơi đó, trong một trận mưa đêm kinh hoàng, một học trò người Xê - đăng đã bị đá núi sạt lở đè chế.t khi đang ngủ.
Phòng học nơi có một học sinh bị vùi lấp hơn một năm nay vẫn còn nguyên đồ đạc, đất đá ngổn ngang
Đêm 29/9/2009, thầy Nguyễn Nam, Hiệu trưởng trường Trà Nam nhớ lại: "Khoảng 10 giờ đêm, chúng tôi nghe một tiếng ầm rất lớn, tưởng đá núi đè sập khu nhà ở của cán bộ, giáo viên trong trường. Nhưng chẳng ngờ lũ quét lại tấ.n côn.g khu nội trú của học trò. Lũ kinh hoàng đến nỗi hai học trò đang chơi ở một nóc trên lưng chừng núi, bị lũ lôi sền sệt xuống chân đồi, chúng tôi cứu kịp. Nhưng nguyên một vạt đồi đổ ập xuống hai phòng đầu tiên của dãy nhà đã đè chế.t một em học sinh đang ngủ. Đêm đó, chúng tôi không nhớ hết đã kịp lôi lên, cứu bao nhiêu học trò bị vùi trong đất đá. Phải vận động lắm gia đình em học trò xấu số mới chịu làm mai táng cho con. Còn với người Xê- đăng, họ không bao giờ dám bén chân đến dãy phòng học đó nữa, đừng nói chi là ở. Dù nhà trường đã làm đủ cách, cả cái cách "nhập gia tùy tục" là mời thầy cúng về trừ ma, học trò vẫn kiên quyết thà dựng lều tạm, thà chịu ngủ lạnh."
Không một học trò xê- đăng nào dám bén mảng tới, bỏ phí cả một khu nội trú được xây khá kiên cố
Một buổi làm việc tại trường, tôi cũng kịp lưu ý, không một học trò nào dám bén mảng đến khu nội trú. Và những ánh mắt trẻ con nhìn theo khi tôi bước vào trong dãy nhà đầy sợ sệt, lấm lét.
24 năm công tác tại huyện Nam Trà My, lại "trụ" gần 20 năm trên đỉnh Trà Linh, nơi mà những tục lệ của người Xê- đăng còn vẹn nguyên nhứ đá tảng, trước khi về Trà Nam, thầy Năm đủ hiểu khó mà lay chuyển được nhận thức của người Xê - đăng về những cái chế.t xấu. Cả những cán bộ, giáo viên người Kinh lên đây công tác cũng sợ, theo một cách khác. Ông kể: "Mỗi lần có dịp vào làng vận động học trò ra lớp học hay có công việc, sợ nhất là phải hôm làng có người chế.t xấu. Ít nhất phải 3 ngày mới được dân làng thả cho về.
Một lần ở lại đêm trong một nóc (thôn) trên Trà Linh, nửa đêm, nghe tiếng người ta la toáng, nhộn nhạo. Trong làng có người dùng rựa t.ự vẫ.n. Những người không phải dân làng phải thừa lúc người sắp chế.t đang trút hơi thở cuối cùng, chạy ra khỏi làng, nếu không muốn bị bắt ở lại làng mấy ngày ròng. Những ngày đó, coi như "ngoại bất nhập, nội bất xuất". Có lần đi bộ cả ngày đường rừng, đến đêm, nhìn thấy có làng, chúng tôi mừng quýnh xin vào nghỉ nhưng trong làng đang có người chế.t, chũng tôi phải ở lại trong một lán trại ngoài bìa rừng. Hai ngày tiếp theo mưa xối xả, làng ngay cạnh nhưng không cách nào xin làng một hạt gạo cầm hơi vì không ai dám ra khỏi làng mang gạo ra giúp người lỡ đường...
"Những truyền thuyết đầy bí ẩn và rừng ma và nỗi khiếp sợ cái chế.t xấu đã ám ảnh truyền đời trong các bản làng người Xê- đăng. Chỉ mong một ngày, khi trẻ con trong làng được đi học nhiều, dân trí được nâng cao, lớn lên cùng làng xóa những áng mây mù hủ tục", thầy Năm kết lại những câu chuyện nhớ đời trong hơn hai mươi mấy năm cắm bản dạy học rồi làm công tác quản lý giáo dục bằng hy vọng của những cán bộ, thầy cô công tác nơi đây.
VGT (Theo Dân trí)