Người mẹ không bao giờ cho con ăn ngoài
Chồng chị không hề kiểm soát hay để tâm việc chi tiêu, mà chính chị cứ có cảm giác buốt ruột khi tiền rời túi.
Chị Huệ là trưởng phòng của tôi, có hai đứa con nhỏ, một bé mẫu giáo, một bé lớp 1. Chồng chị làm cơ khí, mở tiệm ngay trước nhà. Anh phải ngồi miệt mài với mấy cái máy cả ngày, nên việc nhà cửa con cái chị “ôm hết”, bận sấp mặt.
Ít khi nào bạn bè thấy chị ăn diện hay ra ngoài dùng bữa tối với chồng con. Cứ đi làm về là chị lao như tên bắn vào bếp. Có dịp như sinh nhật con, sinh nhật chồng, những ngày lễ tết hay sự kiện đặc biệt là chị bày ra nấu nướng. 5 giờ sáng chị dậy đi chợ, về lục đục bày đầy bếp, nấu nấu, xào xào linh đình.
Những ngày như thế, nhà cửa bừa bộn, chị liên tục hò hét nhờ chồng lấy cái lọ cái chai, con cái cũng bị lùa ra phụ nhặt rau, rửa chén. Khổ nỗi, con bé lớp 1 chân tay lóng ngóng, phụ mẹ thì ít mà nghịch ngợm thì nhiều.
Chị vừa làm vừa nhắc nhở luôn miệng, hơn nữa thì la lối, nạt nộ. Xong xuôi các món, trang trí bóng bay, nến bánh các kiểu thì cả nhà đều mệt phờ. Chị cũng đầu tóc rối tung, người đầy mùi bếp núc. Ngày đặc biệt đáng lẽ phải vui thì bỗng hóa ngày khổ sở, nhọc nhằn, vào tiệc chẳng vui nổi.
Những lúc ấy, chị cũng tự an ủi: “Thôi thì bớt được chút tiền để làm chuyện này chuyện kia. Ăn ở nhà cũng an toàn, vệ sinh nữa. Dù gì, thu nhập hai vợ chồng cũng thấp quá, cần dè sẻn”.
Video đang HOT
Chị nghĩ rằng sự dè sẻn là tốt cho tương lai – Ảnh minh họa
Chồng chị không hề kiểm soát hay để tâm việc chi tiêu của vợ, mà chính chị cứ có cảm giác buốt ruột khi tiền rời túi. Mỗi khi định mua cái này, thèm mua cái kia cho bản thân, hoặc cho cuộc sống tiện nghi hơn, chị lại nén lòng. nghĩ rằng dành khoản tiền ấy cho con mua đồ chơi, quần áo cho con, dành sửa cái bếp, dành dụm những bất trắc.
Dạo này khách tới tiệm ít hơn trước, chồng chị hay cáu bẳn vì công việc không như ý. Cuối tuần, anh báo ra ngoài làm thêm, mình chị Huệ vật lộn trông hai đứa. Nhà cửa thì ngổn ngang không khác gì một bãi chiến trường. Sẵn mệt trong người, chị Huệ nhìn cảnh con bày đồ mà chỉ muốn gục ngã.
Chị cầm điện thoại, tính gọi cho chồng, thì thấy bạn bè anh đăng hình trên Facebook. Hoá ra anh đang ở quán ăn với bè bạn, cụng ly không ngớt. Anh không hề đi làm, mà đang rảnh rang tận hưởng ngày chủ nhật.
Bực bội, chị Huệ gọi bạn, nhờ kết nối người giúp việc theo giờ. Chỉ hai tiếng, tốn 150 ngàn đồng, mà nhà cửa sạch bóng, con cái được nghỉ ngơi, thư giãn. Chị có thêm thời gian gội cái đầu, xức tí son phấn. Xong xuôi, chị dắt con đi ăn nhà hàng, chỉ nhắn cho chồng một câu: “Em đưa con ra ngoài, sẽ về trễ”.
Hôm ấy, ba mẹ con chị đi ăn thịt nướng, rồi qua đi chơi ở khu vui chơi trẻ em. Khỏi phải nói tụi trẻ thích đến thế nào. Con gái thủ thỉ: “Chừng nào mình đi nữa hả mẹ?”. Chị nghe ứa nước mắt. Sự dè sẻn của chị vô tình làm mất đi niềm vui của các con.
Chị nghĩ lại thời gian qua, sự tiết kiệm vun vén cũng nào có được công nhận. Chồng chị trách chị quá chi li, con cái không thoải mái, bản thân thì quá mệt mỏi.
Chị quyết rồi, chị sẽ chi tiền rộng tay hơn một chút. Tiết kiệm tốt thật, nhưng cuối tuần hay lễ lạt, gia đình cũng cần hưởng thụ, để con cái, vợ chồng có những khoảnh khắc, kỷ niệm mà không tiền nào mua nổi.
Chỉ 1 tuần sau ngày bắt vợ kí đơn ly hôn, anh chồng bước vào nhà vệ sinh đã thấu suốt vấn đề và ân hận tột cùng
Cho đến lần đó Thương khiến mẹ chồng giận dỗi bỏ sang nhà con gái ở, dù cô không cố ý nhưng Đăng biết chuyện vẫn đùng đùng đòi ly hôn.
Đã là vợ chồng thì phải yêu thương và thấu hiểu cho nhau thật nhiều. Có như vậy tình cảm vợ chồng mới luôn gắn bó khăng khít. Ấy vậy mà vẫn có những người đàn ông vô tâm với vợ, khinh thường và coi nhẹ những công việc tưởng chừng đơn giản vợ phải làm mỗi ngày. Từ đó nảy sinh hiểu lầm tai hại, khiến người vợ phải chịu nhiều tổn thương.
Đăng (33 tuổi, TP. HCM) chia sẻ anh và vợ hiện tại đang ly thân, chính anh là người chủ động đề nghị ly hôn nhưng đến giờ phút này anh đã hối hận vô cùng. "Sau đám cưới tôi và vợ thống nhất là cô ấy sẽ giảm tải công việc để có nhiều thời gian hơn cho gia đình. Vợ tôi chỉ làm công việc với mức lương 6 triệu, để có điều kiện chăm sóc chồng con, mẹ chồng và quán xuyến việc nhà".
Mức lương của Thương - vợ Đăng chỉ đủ cho cô tiêu vặt, sắm sửa, mua sắm thêm cho con và gửi về biếu mẹ đẻ, còn lại chi tiêu trong cả gia đình và những công to việc lớn đều đến tay Đăng gánh vác. Dù ngoài mặt Đăng không tỏ thái độ gì với vợ nhưng có một sự thật không thể phủ nhận là trong lòng anh dần dần nảy sinh sự coi thường vợ. Đăng ra ngoài xã hội và tiếp xúc với nhiều người phụ nữ giỏi giang, xinh đẹp khác. Về nhà nhìn cô vợ cả ngày quanh quẩn trong căn bếp với những việc vụn vặt tầm thường, anh không khỏi có phần ngán ngẩm.
Khi trong lòng đã chất chứa sự bất mãn và chán nản thì người ta thường phóng đại những khuyết điểm và có xu hướng khó tính hơn với đối phương. Một món ăn Thương nấu không vừa ý, Đăng đã nhăn mày khó chịu ra mặt mà không thể cười xòa bỏ qua cho vợ. Hễ mẹ cằn nhằn về vợ là Đăng lại mắng cô không biết đối nhân xử thế và lấy lòng mẹ chồng. Thêm nhiều chuyện nhỏ nhặt trong gia đình, Đăng càng ngày càng cảm thấy tình cảm dành cho Thương cứ vơi dần đi.
Cho đến lần đó Thương khiến mẹ chồng giận dỗi bỏ sang nhà con gái ở, dù cô không cố ý nhưng Đăng biết chuyện vẫn đùng đùng đòi ly hôn. "Công to việc lớn đã có chồng gánh vác, công việc thì nhàn hạ chẳng hề áp lực, cô sướng chẳng biết đường sướng còn khiến mẹ chồng phải bỏ nhà đi? Cả ngày có vài việc lặt vặt và chú ý sống sao cho nhà cửa êm ấm mà cũng không làm nổi!", Đăng đã nói như vậy khi kiên quyết đưa đơn ly hôn cho Thương ký.
Đăng cảm thấy mình đã phải vất vả vô cùng vì gia đình, vợ được thảnh thơi, nhàn hạ nhưng vẫn không biết điều. Người phụ nữ như vậy anh không thể sống chung lâu dài, tốt nhất là giải thoát sớm cho bớt đau khổ về sau.
"Khi đó cô ấy lặng lẽ nhìn tôi một lúc lâu, sau đó không nói một lời chậm rãi ký đơn ly hôn. Tôi thở phào vì cô ấy không làm ầm ĩ, chuyện ly hôn diễn ra nhẹ nhàng trong hòa bình. Nhưng sau này tôi lại hối hận cùng cực vì cái thở phào nhẹ nhõm của mình khi ấy...", Đăng nói.
Thương lập tức dọn đồ và bế con ra khỏi nhà. Thương vừa dọn đồ đi lúc sáng, đến chiều Đăng cũng đón mẹ về. Cả tuần sau đó vì không có Thương, lại chưa thuê được người giúp việc nên mẹ Đăng phải cơm nước, nội trợ. Ngày nào mẹ Đăng cũng than mệt mỏi, đau lưng. Cuối tuần anh được nghỉ ở nhà, bà liền giao cho con trai cọ rửa nhà vệ sinh và dọn dẹp nhà cửa để bà nghỉ ngơi.
"Bước chân vào toilet, ngửi mùi hôi nồng nặc bốc lên mà tôi kinh hãi. Tôi chưa bao giờ nghĩ toilet lại có thể bẩn thỉu và khủng khiếp đến vậy. Tôi bịt mũi cố chịu đựng cơn buồn nôn để cọ rửa thật sạch sẽ. Sau gần một tiếng tôi mới hoàn thành công việc, thật sự mệt bở hơi tai. Trong khi đó còn cả căn nhà bừa bộn chưa dọn dẹp chút nào..." , Đăng chia sẻ.
Lúc ấy Đăng mới nhận ra nhà cửa chẳng bao giờ tự dưng gọn gàng, toilet chẳng thể bỗng nhiên sạch sẽ. Trong suốt mấy năm qua, tuần 2 lần Thương luôn phải làm công việc chùi rửa toilet này. Đó chỉ là một phần rất nhỏ trong khối lượng công việc mà cô đảm nhiệm hàng ngày. Còn con nhỏ, dọn dẹp, giặt giũ, cơm nước và chịu đựng sự khó tính của mẹ chồng cũng như những đòi hỏi, yêu sách từ chồng. Đăng cho rằng Thương cả ngày nhẹ nhàng thảnh thơi nhưng chỉ vừa mới làm một phần nhỏ công việc của cô mà Đăng đã cảm thấy không chịu đựng nổi.
Lúc ấy Đăng mới hối hận tột cùng, vội vàng tìm đến Thương để xin cô rút đơn ly hôn. Thương đồng ý rút đơn nhưng cô yêu cầu ly thân một thời gian để hai vợ chồng nhìn nhận lại mọi chuyện. Kết cục như vậy đã là rất may mắn đối với Đăng rồi. Anh tự nhủ khi nào đón được vợ về, anh sẽ tìm mọi cách bù đắp cho cô, để cô được làm ở điều mình thích chứ không gò ép cô phải trở thành người phụ nữ của gia đình nữa.
Người đàn bà đẹp đề nghị 'mua' chồng tôi với giá nửa tỷ đồng Chuyện tưởng như chỉ có trong phim lại diễn ra ở gia đình tôi. Từ lâu nay, tôi đã nghe phong thanh chồng tôi có nhân tình ở ngoài. Vì con nhỏ, tôi nhắm mắt làm ngơ. Không ngờ, họ lại ngang ngược đến vậy. Chúng tôi kết hôn đã 7 năm, có một con gái 3 tuổi. Chồng tôi phong độ, hào...