Người mẹ đau đớn phá thai vì muốn được hả dạ với mẹ chồng
Mẹ còn thảo sẵn đơn li hôn và ra điều kiện với tôi, nếu đứa trẻ không phải là con Hùng, sau khi tôi sinh con ra, tôi lập tức sẽ phải li hôn. Không giữ được bình tĩnh, tôi gào lên: “Con sẽ phá ngay cái thai này cho mẹ hả lòng”. Mẹ chồng không giữ tôi lại mà gọi với theo: “Nếu cô làm thế thật thì tôi mang ơn cô quá”. Và tôi đã làm thật.
Khi mới bắt đầu, tôi chỉ định dọa mẹ chồng. Tôi muốn mình được hả dạ một phen. Nhưng cơn giận dữ không cách nào kìm được khiến tôi phạm một sai lầm lớn khủng khiếp. Tôi đã tự tay giết đi đứa con của mình trước cả khi con kịp chào đời…
Hùng đã đưa đơn li hôn cho tôi hơn một tuần nay nhưng tôi chưa kí, tôi cũng không hề có ý định kí. Tôi không muốn Hùng bỏ tôi. Anh là người chồng mà tôi yêu thương, là người tôi muốn sống cùng cả đời này. Hùng giận lắm, anh không gọi điện cho tôi, cũng không tìm gặp tôi. Hẳn mẹ chồng tôi được một dịp hả hê vì cuối cùng, bà đã đẩy tôi ra khỏi nhà thành công, không rõ bà có xót xa không khi cháu bà đã chết rồi.
Mẹ Hùng có lí do để ghét tôi. Con trai bà là người thành phố, được học hành tử tế, còn tôi chỉ là con bé nhà quê, theo bạn bè lên phố bán cà phê. Số phận run rủi khiến tôi gặp được Hùng, được anh yêu thương và cũng chính anh đã bất chấp mọi sự phản đối của gia đình để lấy tôi làm vợ. Ngày tôi cưới, không có hồng hoa, không có mâm cao cỗ đầy, mẹ Hùng xấu hổ với làng xóm, với bạn bè với cả họ hàng nên chỉ làm đúng 6 mâm cơm để cúng tổ tiên và hai gia đình ra mắt nhau. Năm đó, mẹ tôi khóc hết nước mắt, khuyên can tôi chớ về làm vợ trai thành phố bởi sướng ít, khổ nhiều, cả đời sẽ ê chề vì bị người ta coi khinh, mỉa móc. Tôi không để ý đến những lời mẹ nói bởi khi ấy tôi đang ngất ngây trong hạnh phúc.
Sau khi lập gia đình, tôi ở cùng bố mẹ chồng. Biết mẹ không ưa tôi nên tôi luôn cố gắng thức khuya dậy sớm, chu toàn mọi việc trong nhà, những mong mẹ dần thay đổi cách nhìn về tôi. Nhưng những ác cảm ban đầu rất khó để xóa bỏ. Mẹ chồng luôn tìm cách để chỉ ra lỗi sai của tôi và khiến tôi bẽ mặt. Nếu không tìm ra lỗi, bà sẽ tự vẽ ra tội cho tôi. Mẹ Hùng lấy tiền giấu dưới gối của tôi rồi hớt hải loan tin mất tiền, nhà có trộm. Tôi đứng người khi thấy mẹ moi từ trong gối tôi ra 5 triệu đồng. Bà cười đắc ý. Tôi chết lặng, không giải thích được bất cứ lời nào. Hùng không quát mắng tôi, chỉ nói: “Nếu em thiếu tiền thì nói với anh. Đừng lấy tiền của mẹ”.
Sau lần ấy, tôi bắt đầu dè chừng và để ý mẹ chồng nhiều hơn. Giữa tôi và bà luôn có sự thù địch vô hình, cực kì khó chịu. Trước mặt mọi người, chúng tôi diễn rất ngọt vở mẹ chồng – nàng đâu nhưng chỉ tôi và mẹ biết, chúng tôi không ưa nhau một chút nào. Dù vậy, trong thâm tâm, tôi luôn mong muốn có ngày nào đó, mẹ thay đổi cách nhìn về tôi, cởi mở với tôi hơn và có thể coi tôi như con gái của bà. Biết mẹ mong có một người con dâu học rộng, biết nhiều, có nghề nghiệp ổn định, tôi quyết định ôn thi đại học với sự giúp đỡ của Hùng. Vì phải ôn thi và lo làm thêm kiếm tiền học nên tôi chưa vội sinh con. Hùng nói đỡ với mẹ rằng hai vợ chồng muốn kế hoạch để kinh tế ổn định rồi mới có em bé. Mẹ không vừa lòng nhưng cũng không đả động nhiều đến chuyện này.
Video đang HOT
Tôi trượt đại học nên theo học hệ trung cấp ngành kế toán. Sau 2 năm, tôi ra trường và xin được việc tại một công ty tư nhân. Tiền lương của tôi không hề thấp. Thậm chí, có tháng, công cả thưởng, số tiền tôi kiếm được còn nhiều hơn Hùng. Nhưng mẹ chồng không hề công nhận những cố gắng của tôi. Bà cho rằng trước đây, tôi làm ở quán cà phê nên quen thói “đưa mắt, trao tình” với đàn ông nên giờ tôi cũng dùng chiêu này để lấy lòng sếp và được sếp ưu ái hơn. Tôi nhớ có câu nói, đại ý rằng, nếu một lời nói dối được nói đi nói lại nhiều lần thì người ta sẽ tin nó là thật. Mẹ chồng bịa ra đủ chuyện tôi “đầu mày, cuối mắt” với người này, người kia. Mới đầu, Hùng gạt đi và nổi cáu với mẹ. Anh bênh tôi, nói mẹ đừng quá đáng quá, nhưng rồi, khi nghe quá nhiều những điều như vậy từ mẹ, Hùng bắt đầu nghi ngờ tôi.
Anh nghĩ, tôi thực sự đã kiếm tiền bằng thân xác của mình nên tiền lương của tôi mới có thể cao như vậy. Tôi không thanh minh được cho mình nên chỉ biết khóc. Tiền lương hàng tháng, tôi không mang cả về nhà nữa mà gửi tiết kiệm và nói rằng lương của tôi đã bị giảm. Điều này có vẻ khiến mẹ chồng tôi khá hài lòng.
Sau 4 năm lấy nhau, vợ chồng tôi quyết định có con. Kinh tế gia đình tôi đã ổn định, bố mẹ hai bên vẫn còn khỏe mạnh nên có thế giúp đỡ tôi chăm sóc con. Những tưởng đứa con sẽ là chất gắn kết giúp vợ chồng tôi gần nhau hơn, mối bất hòa giữa mẹ chồng và tôi cũng sẽ giảm đi nhưng tôi không ngờ, mọi thứ không đi theo điều tôi nghĩ mà tất cả hỏng hết. Khi tôi thông báo mình đang mang thai hơn một tháng, trong nhà, chỉ có Hùng là mừng vui. Mẹ chồng tôi hững hờ đón nhận tin ấy. Mẹ tôi nói, mang thai là chuyện của riêng một mình người phụ nữ nên tôi cần chăm lo cho mình và bỏ qua mọi khó chịu bên ngoài.
Nghe theo mẹ, tôi không để tâm những khó chịu mà mẹ chồng dày công sắp xếp để trút lên người tôi. Có điều, cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Mẹ Hùng bắt đầu bóng gió về việc bà không tin cái thai trong người tôi là máu mũ của Hùng. Bà nói, khi cái thai đủ tháng để có thể chọc dịch làm xét nghiệm ADN thì tôi phải làm ngay để tránh sinh ra nghiệp chướng. Nghe mẹ nói vậy, tôi giận lắm. Tôi thấy tủi thân và thương cho thân mình. Từ ngày về làm dâu, tôi đã cố gắng hết sức để làm vừa lòng mẹ nhưng với mẹ, bao nhiêu cũng là không đủ, bà vẫn muốn tôi ra khỏi nhà dù cho tôi có mang trong mình máu mủ của con trai bà.
Mới đầu, Hùng còn chịu khó vỗ về, an ủi tôi nhưng sau thì anh bỏ mặc. Hùng nói, anh đi làm đã mệt mỏi, về nhà lại phải làm quan tòa hòa giải cho mẹ và tôi thì anh không làm được. Chồng tôi nói: “Mẹ có nói gì thì em cũng coi như không biết đi. Em là con dâu, chịu nhịn đi một tí là nhà cửa êm ấm”. Hùng không hiểu, ở đời, không phải chuyện gì cũng có thể chịu nhịn và không phải cứ chịu nhịn là giải quyết được mọi chuyện.
Mâu thuẫn giữa tôi và mẹ chồng lên tới đỉnh điểm khi tôi mang thai ở tháng thứ tư, mẹ đưa về nhà một bác sĩ, nói là chuyên gia về ADN. Mặc kệ sĩ diện và suy nghĩ của tôi, mẹ thao thao bất tuyệt hỏi chuyện bác sĩ rằng xét nghiệm ADN đứa trẻ trong bụng tôi hiện tại đã được chưa, nếu nó không phải là con của Hùng thì có bỏ luôn được không hay nhất định phải sinh ra. Mẹ còn thảo sẵn đơn li hôn và ra điều kiện với tôi, nếu đứa trẻ không phải là con Hùng, sau khi tôi sinh con ra, tôi lập tức sẽ phải li hôn. Không giữ được bình tĩnh, tôi gào lên: “Con sẽ phá ngay cái thai này cho mẹ hả lòng”. Mẹ chồng không giữ tôi lại mà gọi với theo: “Nếu cô làm thế thật thì tôi mang ơn cô quá”. Và tôi đã làm thật.
Tôi không biết lúc đó mình đã nghĩ gì mà lại đưa chân vào một phòng khám tư ven đường, yêu cầu họ phá bỏ cái thai đã 4 tháng trong người tôi. Sau khi giết con mình xong, tôi còn nói bác sĩ gói con vào một túi đen nhỏ và tôi mang về nhà đưa cho mẹ chồng. Tôi muốn nhìn thấy vẻ mặt của bà khi nhận đứa cháu chưa thành hình của mình trong bọc đen đó. Nhưng tôi không kịp nhìn thấy điều đó vì Hùng đã đánh tôi. Anh đánh tôi tới mức bất tỉnh. Bố mẹ ở quê vội vã lên đón tôi về, rồi tôi nhận được đơn li hôn từ chồng. Cuộc đời tôi vậy là đổ vỡ chỉ trong nháy mắt. Tôi đã sai rồi, tôi biết mình đã sai khi giết con chỉ vì sự tức giận với mẹ chồng. Giờ tôi biết phải sống thế nào khi tôi đã mất con, mất chồng?
Theo ANTD
Tan nát gia đình vì xét nghiệm ADN
Kết quả xét nghiệm ADN lại khiến anh choáng váng: con gái đúng là con anh nhưng con trai lớn thì không phải. Chẳng ai có thể biết được lúc ấy anh đau đớn và tuyệt vọng thế nào.
Anh Hiệp (Giảng Võ, Ba Đình, Hà Nội) chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà mặt hốc hác và già đi phải đến chục tuổi. Lí do chính bởi vợ chồng anh vừa ly hôn.
Nhắc đến đây, hẳn những ai quen biết với gia đình anh chị đều không khỏi kinh ngạc. Gia đình anh kinh tế khá giả, đang vô cùng hạnh phúc với 2 bé: con trai lớn 10 tuổi và con gái út 6 tuổi. Anh Hiệp có thể nói là một ông bố mẫu mực, một người chồng tốt. Còn vợ anh - chị Kim rất yêu thương chồng con. Vậy thì lí do là vì đâu?
Số là anh Hiệp đọc báo, xem ti vi thấy người ta nói nhiều đến chuyện xét nghiệm ADN để xác định con đẻ nên anh cũng muốn thử. Khi mang các mẫu tóc của hai con đi xét nghiệm, trong lòng anh cũng không hẳn nghi ngờ người vợ đầu gối tay ấp 10 năm nay.
Lý giải cho hành động của mình, anh nghĩ đơn thuần tò mò muốn kiểm chứng lại một lần nữa bằng y học mà thôi. Nhưng kết quả xét nghiệm ADN lại khiến anh choáng váng: con gái đúng là con anh nhưng con trai lớn thì không phải? Chẳng ai biết được lúc ấy anh đau đớn và tuyệt vọng thế nào.
Cầm kết quả về nhà, anh vẫn giấu vợ, giả vờ thản nhiên hỏi vợ vài câu vu vơ nhưng bị chị Kim mắng cho té tát rồi quay ra giận dỗi chồng. Đến lúc anh chìa kết quả xét nghiệm ra thì chị quỳ xuống khóc lóc xin tha thứ.
Anh Hiệp bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Giờ thì anh hối hận rồi. Nếu cho anh được làm lại, anh sẽ không bao giờ đi làm xét nghiệm ADN, mặc cho thực tế thế nào chăng nữa.
Cứ cho là không phải con anh thì đã sao? Dù sao anh cũng nuôi lớn nó từ khi vợ anh mang bầu đến giờ. Bé lại là con đầu lòng và anh lại là con người của gia đình, một lòng vì vợ vì con nên sự quan tâm chăm sóc anh dành cho con lớn biết nhường nào.
Giá như anh chưa biết sự thật đấy, anh tình nguyện cả đời vui vẻ trên sự lừa dối còn hơn là đối mặt với nó mà anh không thể chấp nhận nổi này. Giá như chị nói với anh ngay từ đầu thì có lẽ vì tình yêu với chị, vì lòng vị tha, bao dung thì anh cũng sẽ chấp nhận bé.
Cuối cùng gia đình anh vẫn tan đàn xẻ nghé: con gái ở với anh còn con trai theo mẹ. Anh biết có nhiều người còn nhận con nuôi nhưng anh thì lại dứt bỏ đứa trẻ mình yêu thương từ khi mới thụ thai.
Gia đình tan vỡ đối với anh là một nhát dao chí mạng. Nhưng để anh tha thứ thì anh cũng không thể làm nổi.
Bề ngoài, gia đình anh vẫn êm ấm, hạnh phúc sau vụ xét nghiệm ADN nhưng sự thật thế nào thì chỉ người trong cuộc mới rõ (Ảnh minh họa).
Anh Mạnh (Hàng Gai, Hoàn Kiếm, Hà Nội) gần đây bỗng nảy sinh nghi ngờ với thằng cu lớn 7 tuổi của mình.
Vợ chồng anh mới có một cháu, lại là cháu đích tôn nên không chỉ anh mà cả họ quý như vàng. Nhưng khổ nỗi, mọi người thấy nó càng lớn càng chẳng giống anh, mà cũng chẳng giống ai đằng ngoại luôn. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, vì thế ngày ngày nhìn con trai khác biệt hoàn toàn với hai họ đã khiến anh không thể không lăn tăn.
Anh lén lút mang mẫu tóc của con đi xét nghiệm ADN để kiểm chứng sự thật. Kết quả khiến anh điếng người: đứa bé không phải con của anh.
Bỗng nhiên phát hiện trên đầu mình mọc cái sừng to tướng lại còn phải "đổ vỏ" cho kẻ khác 7 năm nay - có nỗi đau nào với một người đàn ông đau hơn nỗi đau ấy.
Về nhà, anh hùng hổ lôi vợ vào tra khảo, giáng cho vợ mấy cái bạt tai nảy lửa, cuối cùng vợ anh cũng thừa nhận. Anh lại được một phen ngã ngửa với "lời khai" của vợ. Hóa ra đứa bé mà anh coi là con suốt 7 năm nay chính là con của sếp công ty vợ.
Ông sếp ấy đã có gia đình hạnh phúc, vợ con đề huề nhưng khổ nỗi lại là 3 cô "vịt giời". Ông ấy thèm một thằng cu lắm nhưng vợ nhất quyết không chịu đẻ nữa, thế nên đành đến nhờ vợ anh "đẻ hộ". Mới lần đầu tiên đã là thằng cu, ông ấy mừng phát điên.
Giờ nghĩ lại anh mới nhận ra, mấy lần lão ta đến nhà chơi cứ xoắn xuýt bế ẵm, hôn hít thằng cu con. Ông ta còn mua đồ chơi đắt tiền cho nó, nhưng anh Mạnh cũng chỉ nghĩ lão ấy "mót" con trai chứ đâu nghĩ thằng bé chính là con lão ấy.
Tối, anh đang tiếp tục chửi mắng vợ tơi bời thì có điện thoại, nghe mới biết chính là cái lão đã đem sừng cắm lên đầu mình. Cúp máy, anh Mạnh phi ngay đến chỗ hẹn, định bụng sẽ cho lão ta một bài học nên thân, rồi tung hê ra cho lão ta tan cửa nát nhà thì thôi.
Nhưng vợ anh - chị Xuân lại thấy chồng lúc về rất bình thản và thoải mái, chẳng giống việc anh vừa trải qua nỗi "đau hơn hoạn" gì cả. Lúc tối chị thông báo cho sếp chuyện chồng đã biết, chỉ thấy sếp bảo: "Để đấy anh lo!" nhưng không rõ là anh ta đã "hóa phép" thế nào mà biến chồng chị xẹp xuống như quả bóng xì hơi vậy.
Hôm sau lên hỏi sếp thì mới biết, anh ta và chồng chị đã thỏa hiệp với nhau. Sếp chị sẽ nâng đỡ anh Mạnh trên con đường sự nghiệp vì công ty anh Mạnh làm là chỗ bạn thân của anh ta, đổi lại anh Mạnh phải giữ kín vụ việc và tạo điều kiện cho anh ta được thăm nom cháu bé, khi nào cháu lớn sẽ cho nhận bố.
Sau vụ đó anh Mạnh lên chức vù vù, từ một nhân viên quèn, thăng lên phó phòng rồi nhảy lên trưởng phòng trong vòng có 1 năm. Chị Xuân cũng sắp sinh bé thứ 2, lần này thì là con của anh Mạnh không trật đi đâu được.
Vậy là gia đình anh vẫn ấm êm hạnh phúc. Nhưng đó là vẻ bề ngoài, còn thực sự anh Mạnh có hạnh phúc hay không thì chỉ có mình anh biết mà thôi. Còn chị Xuân, từ khi sự thật được phơi bày, chị ngày đêm lo lắng không yên, chị sợ đến một ngày anh Mạnh sẽ không chấp nhận chuyện thỏa hiệp kia mà nuôi con của người khác nữa.
Theo afamily
Chồng thất nghiệp "bám váy" vợ Khủng hoảng kinh tế, nhiều ông chồng dễ thất cơ lỡ vận, phải về "đuổi gà cho vợ". Khi sếp thành "ông nội trợ" Cường vẫn bảo năm vừa rồi anh được nghỉ Tết sớm, khi người ta còn đang hỏi nhau không biết Tết được nghỉ mấy ngày thì anh đã không phải tất bật đi làm nữa. Anh bị sếp tổng...