Người mẹ đáng trách!
Ôi con tôi! Vì muốn con gái có cuộc sống sung sướng, tôi đi sai nước cờ. Sinh ra trong một gia đình nghèo, không được học hành tới nơi tới chốn nhưng tôi cũng mơ mình gặp một Bạch mã hoàng tử và sống trong giàu sang, hạnh phúc đến trọn đời.
Tôi có chồng, một người chồng bình thường, cũng xuất thân nghèo khó như tôi. Nhờ chăm chỉ buôn bán, chúng tôi cũng có nhà riêng dù chỉ ở ngoại thành, cũng có chút của ăn của để và một đứa con gái xinh đẹp. Từ hàng quần áo cũ chạy lề đường, hơn mười năm ki cóp, chúng tôi sang được một sạp nhỏ ở chợ, mua được căn nhà nhỏ trước cơn sốt đất. Nhìn lại tài sản nhỏ nhoi đó, tôi thấy mình bỏ bao công sức gầy dựng, nếu có một người chồng giàu, liệu tôi có cực khổ thế không?
Lên sạp cũng chẳng vui sướng gì khi phải cập nhật thời trang để có nguồn hàng “hot” đáp ứng nhu cầu của khách, phải chiều khách, đầu óc lúc nào cũng tính lời lỗ… Chồng tôi phụ giúp tôi rất nhiều, anh không rượu chè, không hút thuốc, mọi người gọi anh là “hàng hiếm” có lẽ từ một bảo tàng nào đó lạc ra cưới tôi. Vậy mà trong thâm tâm tôi luôn muốn tìm cho con gái mình một tấm chồng giàu. Thôi thì đời mẹ đã khổ, đời con gái sao lại để buôn bán đầu tắt mặt tối như mẹ được!
“Tầm ngắm” của tôi là em trai một chủ cửa hàng quần áo ở mặt tiền đường tên Hùng, gần nhà tôi. Cửa hàng khá khang trang, rất nhiều loại quần áo và là một trong những “đối tác” của tôi. Theo lời bà chị tên Hằng, hai chị em đưa nhau vào Sài Gòn làm ăn, gia đình ở Nha Trang rất giàu, thuộc hàng đại phú. Tôi nghe vậy và qua cách ăn xài của người em trai, tôi chắc mẫm đây là một “mỏ vàng” dành cho con gái mình.
Con gái tôi lúc đó 18 tuổi, đang học lớp 12. Tôi đã chủ động dàn xếp để con tôi gặp Hùng, dễ dãi để “hai đứa” đi chơi với nhau qua đêm và cuối cùng con gái tôi có thai. Tôi như hét lên khi gia đìnhHùng nhắn vào qua lời Hằng, là tôi “bỏ trước” tiền cưới, sau đó gia đình Hùng sẽ trả lại và mua nhà, sắm xe cho con gái tôi. Đám cưới diễn ra linh đình, suôn sẻ. Hai ông bà sui gia cũng lịch sự, các cô dì, anh chị họ của Hùng ăn mặc cũng khá sang trọng.
Một mơ ước rất giản dị, bình thường của con mà tôi vì lòng tham lại nghĩ khác… (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, sau đám cưới một tháng, hai tháng…, tôi mới biết căn nhà họ ở Nha Trang khi chúng tôi ra thăm là nhà thuê, gia đình con rể tôi là những ngư dân nghèo. Họ đã chạy vạy khắp nơi để có chút vốn cho hai chị em Hùng vào Sài Gòn thuê nhà buôn bán, gởi tiền ra giúp gia đình. Họ đã bằng lòng ngay con gái tôi khi nghĩ gia đình tôi dù sao cũng có của, có nhà và có cả cơ sở làm ăn. Vì vậy, sau khi cưới, Hùng đã đòi con gái tôi mượn tiền tôi mua xe, mua nhà riêng. Dĩ nhiên tôi không đáp ứng. Thế là Hùng đánh đập con tôi bất kể bụng mang dạ chửa. Con gái tôi vốn không yêu thương gì Hùng, chỉ vì sự dàn dựng của tôi, mới rơi vào tình thế phải chấp nhận người chồng mà nó chẳng biết tí gì về cuộc sống cũng như tính nết. Ba tháng sau, con gái tôi đâm đơn ly hôn!
Video đang HOT
Trở về nhà tôi, học hành dang dở, con gái tôi phụ tôi buôn bán, sinh con. Nó còn quá trẻ, một bà mẹ 18 tuổi. Đã có sẵn sạp quần áo của tôi, cộng thêm sự chăm chỉ, thông minh, xốc vác và cả tâm lý của tuổi mới lớn, nó lên mạng tìm hiểu thời trang tuổi 20, rồi đặt hàng, rồi mua bán cả trên sạp lẫn trên mạng… Chẳng bao lâu, doanh số tăng mạnh. Gái một con, còn trẻ lại khá giàu có nên lắm người theo đuổi. Tuy nhiên, khi bàn đến việc cưới xin, biết nó có một đời chồng, dù chỉ ba tháng sống chung, và một đứa con riêng, không ai quay lại với nó để bàn tiếp.
Đã ba người đàn ông đến với nó và chia tay khi biết quá khứ của nó. Hiện con gái tôi chỉ 25 tuổi, với người bạn trai thứ tư này, nó định lúc thuận tiện sẽ thú nhận tất cả. Nó chia sẻ với tôi: “ Thà con nói trước với anh ấy, nếu chấp nhận được thì tiếp tục tìm hiểu, ngược lại thì anh ấy ra đi. Ra đi sớm để không như ba người trước ra đi khi tình cảm sâu đậm rồi, con phải chao đảo một thời gian”.
Ôi con tôi! Vì muốn con gái có cuộc sống sung sướng, tôi đi sai nước cờ, khiến con gái mình phải sống trong cô đơn, đau đớn và hụt hẫng. Tôi thật đáng trách! Giờ tôi chỉ còn biết ngày đêm cầu nguyện xin cho tôi giảm bớt tuổi thọ cũng được, cốt sao con tôi có được một người chồng như nó hằng ao ước là… giống ba nó, một đời lo cho vợ con. Một mơ ước rất giản dị, bình thường của con mà tôi vì lòng tham lại nghĩ khác…
Theo 24h
Ở nơi đó anh có lạnh không?
Trời hôm nay u ám quá anh nhỉ. Mây đen kéo kín cả trời và gió cũng vậy cứ gào thét, cứ như thể không muốn cho con tim em được bình yên.
Vậy là đã ba năm rồi kể từ khi mình xa nhau, nó có đủ dài để em bớt lạnh lẽo không? Không, không bao giờ đủ, nó chỉ đủ để cho trái tim này quạnh quẽ và những giọt nước mắt không thể chảy được nữa mà thôi.
Ba năm, thời gian khá dài đúng không anh. Ba năm, xảy ra quá nhiều chuyện, nó làm em trưởng thành lên rất nhiều, làm em thấy cứng cáp hơn mỗi khi ở một mình, nhưng... đó chỉ là sự cứng cáp bề ngoài thôi anh, sự cứng cáp quá ư là đáng sợ. Nó làm em thấy rợn mình, thấy sợ hãi. Mùa xuân, mùa thu, mua hạ, rồi mùa đông lần lượt trôi qua. Ba năm có biết bao những mùa như thế, chúng chỉ làm em thấy tê lạnh hơn mà thôi. Ba năm kể từ ngày anh cất bước ra đi về nơi rất xa, con tim em đã như giá lạnh rồi. Em chẳng cần quan tâm tới cái gì nữa. Học hành ư? yêu đương ư? tán tỉnh ư? vui đùa ư? Tất cả đối với em giờ chỉ là vô bổ. Em chẳng có gì ngoài những hoài niệm về anh. Nó quá đẹp đẽ. Thời gian ở bên anh làm cho em thấy cuộc đời này như chỉ là của đôi mình. Anh hát, anh đàn và nhìn em với anh mắt đầy trìu mến. Chỉ như thế thôi là em biết đôi mình là của nhau rồi.
Vậy mà cái ngày định mệnh đó lại đến, ngày thượng đế giằng mất anh của em. Anh hẹn đến đón em đi xem lễ hội hoa anh đào, nhưng em đợi mãi vẫn không thấy anh gọi, em sốt ruột quá, anh có bao giờ trễ hẹn như thế này đâu. Từng phút một trôi qua em càng thêm nóng ruột. Và rồi chuông diện thoại reo. Là anh, may quá anh đã gọi. Nhưng sao em hỏi anh chẳng nói gì thế? Sau mười mấy giây thì em cũng được nghe giọng anh. Nhưng sao giọng nói thân thương đó hôm nay lại khó nhọc đến vậy? Anh nói yêu, nói trọn đời yêu và mong em sẽ đừng buồn, sẽ sống tốt khi không có anh bên cạnh. Sao thế? Khi em còn chưa kịp hiểu gì thì anh nói lời tạm biệt, rồi thì tiếng khóc của những người xung quanh, rồi em hiểu ra, và rồi tai em ù lên và không biết gì nữa.
Em tỉnh dậy trong vòng tay của mẹ. Các chị và bạn bè đều đứng quanh giường của em. Tất cả đều nhìn em với ánh mắt thương hại. Chuyện gì vậy? Em vùng khỏi giường và chạy ra ngoài, em đi tìm anh. Nhưng đôi chân sao lại khuỵu lại, em vô vọng. Mẹ và mọi người chạy lại đỡ em về giường, nhưng không, em phải tìm anh của em, em không muốn quay lại. Mẹ đau đớn nhìn em và nói: "Huân nó không còn nữa con à, đừng thế nữa, nó đã bị một chiếc xe con tông vào trong khi đến để đón con, con đừng thế nữa, mẹ đau lòng lắm". "Mẹ nói gì thế? Huân của con không sao cả, con phải đi tìm anh ấy". Em gào lên rồi cố lê ra khỏi phòng, mẹ lại ôm chầm lấy em để cho vai áo em ướt sũng cả nước mắt của mẹ và em. Em lại khóc nấc lên và rồi lại không biết gì nữa.
Khi em tỉnh dậy thì mọi người cũng chuẩn bị đi tiễn anh. Em xin mẹ cho em đi. Sau một hồi lưỡng lự, mẹ cũng gật. Mẹ thay đồ cho em rồi đưa em đến nhà anh.
Gì thế? Sao mọi người lại nhìn em như thế chứ? Em ghét họ, ghét tất cả. Những thứ này là gì chứ? Là đồ trong đám tang mà. Sao họ ác độc thế? Huân của em vẫn còn sống mà. Phải, vẫn khuôn mặt đẹp trai, tươi tắn này, anh còn đang mỉm cười với em nữa kìa. Anh chỉ chợp mắt một lúc thôi đúng không anh? Rồi anh sẽ lại tỉnh dậy và vui đùa với em.
Em cứ mải vuốt ve khuôn mặt của anh mà không biết họ đang tiến lại gần để lôi em ra, không cho em ở gần anh nữa. Gì chứ? Họ có quyền gì mà chia cắt chúng ta chứ. Đến giờ đậy nắp quan tài cái gì? Họ bị làm sao thế, anh của em có làm sao đâu mà họ lại bảo thế. Không được, em không cho họ tiến lại phía anh. Em ôm chầm chiếc giường nhỏ bé nơi anh nằm mà họ gọi là quan tài. Họ sẽ không làm gì được anh của em đâu. Em sẽ làm thế cho đến khi anh của em tỉnh lại, và họ sẽ chết chắc với chúng mình đúng không anh. Nhưng hình như em yếu hơn mất rồi anh à, đôi tay em dần tuột khỏi bàn tay gầy guộc của anh. Em gào và khóc nấc lên. Lần đầu tiên em gào lên như thế. Và rồi em lại lịm đi không biết gì nữa.
Lúc em tỉnh dậy thì ảnh của anh đã nằm yên trên một cái bàn rồi. Có tiếng gì vậy? Hình như là tiếng các cụ đang tụm kinh. Lần này em không khóc được nữa, mắt em đã khô tự bao giờ. Chưa bao giờ em lại thấy trống rỗng đến thế. Em nhận ra anh đã không còn bên em thật nữa rồi. Em biết phải làm gì đây, làm gì để sống khi không có anh? Em chưa bao giờ có ý nghĩ mình sẽ không có anh ở bên cạnh ngay cả trong mơ. Nhưng giờ đây thì sao? Em phải làm gì? Em không biết, có lẽ em phải đi theo anh thôi, anh và em không thể cách xa nhau được, cả anh và em đều nói thế mà.
Em biết phải làm gì với những hình ảnh anh cứ phảng phất bên em? (Ảnh minh họa)
Được rồi, hãy đợi em anh nhé. Nhanh thôi và chúng mình sẽ lại được ở bên nhau, mãi mãi không rời, đúng mãi mãi không rời.
Mẹ đưa em về nhà và không khi nào rời khỏi em làm cho em không thể thực hiện ý định của mình được.
Chờ mãi rồi cũng đến lúc để em thực hiện ý nguyện của mình. Hôm nay mẹ đi chợ, mẹ dặn em ngủ một tẹo cho lại sức. "Con xin lỗi mẹ nha nhưng con không muốn để anh ý phải lạnh", nghĩ vậy và khi mẹ đi khỏi em đã lấy dao đưa một đường ngang mạch máu ở tay, em thấy máu chảy rất nhiều và và thế là một màu tối thui, vậy là em sắp được gặp anh của em rồi.
Em lại tỉnh dậy trong bệnh viện. Chưa kịp định hình ra cái gì thì đã có người ôm chầm lấy em, là mẹ. Mẹ khóc khiến em thấy đau đớn vô cùng. Rồi mẹ kể cho em một câu chuyện, câu chuyện mà mẹ đã giấu kín suốt hơn hai mươi năm qua. Mẹ kể về một người đàn ông mà mẹ đã yêu trước khi lấy bố, yêu tha thiết. Lần đầu tiên em thấy mẹ gần gũi đến thế. Chú ý tên là Hoà, chú cũng mất sau một vụ tai nạn ô tô, trước khi mất chú đã gọi diện cho mẹ và dặn mẹ phải cứng cỏi lên. Lúc đó thế giới như sụp đổ trước mắt mẹ nhưng nhờ có câu nói đó của chú mà mẹ thấy vững vàng hơn để sống. Rồi bố đến, bằng tình yêu thương ấm áp, bố đã giúp mẹ nhận ra phải sống tốt để chú ý không buồn. Và rồi vì cảm phục tấm chân tình của bố mà mẹ nhận lời cầu hôn của bố. Thế là bố mẹ thành vợ chồng. Và cho tới giờ đây, bố đã làm cho cuộc sống của mẹ dần ấm áp lên, mẹ thực sự thấy yêu và kính trọng bố. Với mẹ, bố chính là cứu tinh cho cuộc đời. Vì thế mẹ muốn em cũng phải cứng cỏi. Mẹ nói anh ở bên kia cũng không muốn em như thế, muốn em phải mạnh mẽ lên.
Em hiểu ra rồi, anh gọi điện cho em vào phút đó cũng chỉ là để mong em có thể tiếp tục sống khi không có anh. Được, em sẽ làm theo ý anh, sẽ tiếp tục sống, nhưng em nghĩ rằng em sẽ không thể mạnh mẽ được như mẹ đâu vì anh chính là trái tim của em mà. Khi trái tim đó mất đi thì thân thể này chỉ còn là phần xác mà thôi.
Từ đó cho đến nay nhờ có tình yêu của bố mẹ, của các chị và bạn bè mà em vẫn sống, sống tốt như mọi người nói, nhưng chỉ có em biết rằng nó thật nhạt nhẽo biết bao.
Để rồi hôm nay đây, khi một mình đứng trước biển cát, bãi biển mà xưa kia anh cùng em nô đùa, tâm trí em thấy trống rỗng. Em nhớ anh, nhớ khi anh cười, nhớ ánh mắt, nhớ bàn tay anh mỗi khi vuốt nhẹ vào tóc em, nhớ khi anh khẽ ôm em vào lòng những lúc em thấy mỏi mệt, nhớ nụ hôn anh khẽ đặt lên trán em... Chao ôi nhớ! Những ngày tháng đó thật tuyệt biết bao. Để rồi giờ đây khi nghĩ lại con tim em lại đau nhói.
Sao anh lại bỏ em mà đi cơ chứ? Anh đã nói chúng ta muôn đời không rời cơ mà. Sao giờ đây chỉ còn em lẻ loi giữa cuộc đời này? Em biết phải làm gì với những hình ảnh anh cứ phảng phất bên em? Con tim em muốn khóc, khóc cho tâm hồn này nhẹ nhàng hơn, nhưng sao đây, đôi mắt này đã khô lệ từ bao giờ, nó quá khô hoảnh làm em càng đớn đau hơn.
Bãi biển nơi em đứng giờ đây, nơi in dấu biết bao kỉ niệm của đôi mình, trong ngày hôm nay đây, chính là ngày mà ba năm trước anh đã vĩnh viễn rời xa em, nó thật u ám và lạnh lẽo.
Không biết ở nơi xa đó anh có lạnh không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Anh sẽ chết nếu thiếu em" Tuấn và Nga học chung từ năm cấp 3 lại học cùng trường Đại học. Nga có ấn tượng khá tốt về Tuấn và luôn nể phục Tuấn vì sự thông minh, cá tính mà ít ai trong đám con trai có được. Nhưng không hiểu sao từ lúc thổ lộ tình cảm với Nga, Tuấn bỗng dưng trở thành con người khác,...