Người mẫu Trung Quốc được coi như món hàng
‘Anh đi qua, thấy tôi vừa mắt thì nhặt lên và mang đi. Nếu không vừa mắt thì để lại trên giá và chúng tôi lại tiếp tục chờ’, một người mẫu nói.
Mặc dù khái niệm người mẫu đã xuất hiện ở Trung Quốc gần 3 thập niên, thế nhưng ở đất nước này, những “ma nơ canh” biết đi vẫn chưa thực sự được chú ý. Phải đến cuối năm 2008, khi xuất hiện thông tin một nữ người mẫu ở Lệ Giang đột tử, lúc này công chúng và truyền thông mới thực sự chú ý đến ngành nghề tuy cắm gốc rễ khá lâu nhưng chưa thực sự được xã hội để mắt.
Với nghề mẫu mà nói, đẳng cấp là thứ quyết định thu nhập của họ. Đẳng cấp từ cao đến thấp được phân thành 5 loại gồm cấp cao nhất: siêu mẫu, cấp siêu A, cấp A, B và C. Cấp cao nhất tương ứng với những tên tuổi như Khương Bội Lâm, Lý Học Khánh, Đỗ Quyên. Cấp siêu A là những gương mặt người mẫu bước ra từ top 3 những cuộc thi người mẫu tầm cỡ quốc tế, loại A là người mẫu thuộc Top 3 những cuộc thi trong nước, loại B là top 10 cuộc thi người mẫu trong nước. Trong khi những người mẫu không có giải thưởng gì nhưng có kinh nghiệm và uy tín thì được xếp vào cấp loại C.
Công việc chủ yếu của một người mẫu là đi catwalk biểu diễn trang phục tại các sự kiện thời trang. Trong giới mẫu phân ra 5 thứ hạng cao thấp khác nhau, từ siêu mẫu, siêu loại A, loại A, B và C. Từ đó tiền cát-xê của họ cũng được trả theo đẳng cấp mỗi người. Thông thường, một hợp đồng người mẫu trả từ 800 – 1.200 NDT (3 – 4 triệu đồng) cho một show diễn, số người mẫu nhận được mức cát-xê trên chiếm phân nửa giới người mẫu Trung Quốc.
Những người mẫu được chọn sẽ có cơ hội kiếm tiền, những người kém may mắn tiếp tục về nhà chờ đợi lần thi sau.
Cao cấp hơn là những người mẫu có cát-xê từ 1.500 – 3.000 NDT (5 – 10 triệu đồng), đây là những người mẫu được coi là chủ lực. Còn lại là những người mẫu có mức cát-xê từ 5.000 NDT (17 triệu đồng) trở lên. Cả Trung Quốc đếm trên đầu ngón tay chỉ được vài người được nhận cát-xê như vậy.
So sánh giữa người mẫu tự do và người mẫu của các công ty, về thu nhập vẫn chưa hẳn bên nào có ưu thế hơn bên nào. Những người mẫu chính quy thường gặp vấn đề bị công ty trích phần trăm. Mặc dù báo giá của các người mẫu chính quy thường khá cao, tuy nhiên số tiền thực nhận lại không đáng là bao. Bởi trong ngành công nghiệp người mẫu, đứng đầu là những xưởng sản xuất thời trang, đây đồng thời là khách hàng và là thị trường đứng đầu của ngành này. Dưới nữa là các công ty quảng cáo, tiếp đến là công ty quản lý người mẫu, và cuối cùng là những người mẫu.
Thu nhập của các người mẫu đến từ các xưởng may, chủ hãng. Thế nhưng lượng người mẫu của Trung Quốc quá đông đảo, vì vậy các nhà máy chọn hay không chọn ai sẽ phải dựa vào phần casting (tuyển chọn phỏng vấn).
Có người mẫu tự mô tả bản thân được chọn giống như một món hàng được chọn mua trên kệ hàng ở siêu thị vậy. “Anh đi qua, thấy tôi vừa mắt thì nhặt lên và mang đi. Nếu không vừa mắt thì để lại trên giá và chúng tôi lại tiếp tục chờ. Vòng casting có khoảng 20 cô người mẫu bước vào, khách hàng có 2 người. 20 cô gái đứng dàn thành hàng, họ tiến đến phía trước cho khách hàng nhìn một lúc, sau đó đưa hồ sơ là coi như xong. Sau đó lại cho gọi những người mẫu xếp thành hàng, hỏi bạn về sở thích, từng diễn cho nhãn hiệu nào chưa…”, một nữ người mẫu chia sẻ với tờ Sina.
Người mẫu chỉ được phép giữ 40% cát-xê nhận được từ các show diễn.
Kết quả của casting thường chứng kiến cảnh kẻ khóc người cười, người vỡ òa trong hạnh phúc, người đau khổ tột cùng. Đây được coi là thời khắc khó chịu nhất với người trong nghề: “Người bên cạnh mình thì được, mình thì không, điều này khiến bản thân cảm thấy vô cùng khó chịu, nó như hố sâu ngăn cách lớn giữa người được kẻ không. Cảm giác này mọi người đều cảm nhận được, vì sao mình lại không được chọn? Tự hỏi không biết mình thiếu hay sai sót chỗ nào, rất bực bội”, một nữ người mẫu nhớ lại kinh nghiệm đi casting.
Video đang HOT
Ngoài ra, các nữ người mẫu còn thường xuyên phải im lặng khi bị nhà tuyển dụng những thương hiệu cao cấp sỉ nhục. Chính điều này khiến không ít người mẫu vì không nhịn nổi đã sớm phải rời bỏ nghề: “Có những nhà tuyển dụng thương hiệu cao cấp phát ngôn lịch sự một chút, nhưng có những người khá lỗ mãng. Khi đối mặt với thí sinh, họ luôn tỏ ra khắt khe, có thể thốt ra những câu khó nghe nhất. Người mẫu chỉ biết nhẫn nhịn mới có cơ hội được tuyển dụng. Ngoài ra có không ít người mẫu khi được chọn, cộng tác một thời gian cũng không chịu nổi nên đành phải xin nghỉ”, một nữ người mẫu nhớ lại.
Một số người mẫu vì không nhận thấy có tương lai nên đã bỏ nghề. Một người mẫu nữ kể lại chuyện một cô bạn cùng tham gia cuộc thi người mẫu, đồng thời giành giải nhì, đã lăn lộn đi làm nhưng không thành công, đành phải bỏ nghề và trở về nhà.
“Cô ấy là người Quảng Tây và đoạt giải nhì, lại là một người rất yêu nghề mẫu. Nhưng vì cô ấy đã thi đỗ vào một trường luật nên không còn cách nào khác. Chỉ khi nào có tuần lễ thời trang nào thì mới tới Bắc Kinh tham gia. Mỗi lần cô ấy đến casting đều thấy áp lực quá lớn, vòng phỏng vấn nhiều lúc không được vừa ý như trước kia, bất lợi quá nhiều nên dần dần cô ấy mất niềm tin vào nghề này, cũng không còn tâm trí tiếp tục theo đuổi nghề nên đành bỏ về”, cô này tâm sự.
Những điều nữ người mẫu trên nói đó là chuỗi dài sự chờ đợi, chờ đến lượt casting, chờ thử đồ, chờ thông báo kết quả, chờ biểu diễn, chờ lĩnh cát-xê… Sau khi tất cả những “công đoạn” chờ trên hoàn tất, họ sẽ lại phải tiếp tục chờ đợi cho những vòng casting mới ở những buổi tình diễn tiếp theo. Có lúc họ cứ ngóng chờ 1 tháng, 2 tháng nhưng không nhận được một show diễn nào.
Để được chọn, những người mẫu đã phải trải qua không ít áp lực và chịu lời nặng nhẹ.
Khi các xưởng may trả cát-xê cho người mẫu, khoản tiền này người mẫu không được nhận trực tiếp, mà phải qua tay những người trên đó, vì vậy tiền sẽ bị “khấu hao” dần, khi đến được tay người mẫu cũng chỉ còn khoảng 40% số tiền thực nhận.
Trong ngành người mẫu hiện nay ở Trung Quốc, mật ít ruồi nhiều, trong khi đó những người mẫu tự do xuất hiện ngày một nhiều, lắm thủ đoạn chiêu trò hòng giành được thị trường. Thêm vào đó, biểu diễn thời trang cũng mang tính mùa vụ, vì vậy không ít người mẫu thường tranh thủ kiếm việc làm khác những lúc “nông nhàn” thấp điểm.
Theo lời kể của một nữ người mẫu tên Hầu Ba cho biết: “Vào mùa thấp điểm cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như phải ngồi không ở nhà không có việc gì làm. Những lúc như thế đành phải lao ra ngoài đi kiếm công việc khác, sao có thể ngồi không mà đợi việc. Rất nhiều người làm vậy, nếu không chống chọi được thì lại về quê tìm việc gì đó để làm”.
Sau khi việc ký hợp đồng giữa người mẫu với công ty quản lý hoàn tất, thường trong hợp đồng không có bất kỳ mục nào nói đến các khoản tiền an sinh xã hội như bảo hiểm, tiền công quỹ, tiền bảo đảm…
Như vậy, về cơ bản người mẫu không hề có một bảo đảm nào. Với những siêu mẫu hoặc có tiếng tăm trên sàn catwalk thế giới, đó là một vinh dự lớn lao vô cùng khó khăn mà họ có được. Thế nhưng, đối với đại đa số những người mẫu bình thường như hàng triệu người mẫu khác ở Trung Quốc mà nói, họ đang phải đối mặt với vấn đề cơm áo gạo tiền bức thiết hàng ngày, điều kinh khủng này có lẽ là việc mà người ngoài không thể ngờ tới.
Giới thời trang Trung Quốc đã đi qua chặng đường 30 năm và kịp sản sinh ra những gương mặt thành danh trong giới thời trang Trung Quốc. Thế nhưng con số trên so với hơn 1 triệu người mẫu của đất nước tỷ dân vẫn là quá khiêm tốn. Điều này còn chứng minh cho thấy, thời trang Trung Quốc vẫn đang phát triển chậm chạp.
Hiện tại, ngoài những tên tuổi tầm cỡ như nữ người mẫu Khương Bội Lâm, siêu mẫu nam Lý Học Khánh hay siêu mẫu thế giới Đỗ Quyên được coi là các siêu mẫu của thời trang Trung Quốc. Những người mẫu như Mạc Vạn Đan, Lưu Đan và Bùi Bội cũng có thể coi đã đạt đến danh hiệu trên. Ngoài ra còn có những siêu mẫu được mệnh danh là “ Tứ tiểu thiên hậu” gồm Lưu Văn, Tần Thư Bồi, Hề Mộng Dao (Ming Xi), Tôn Phi Phi (Sun Fei Fei) và Đường Sảnh Văn (Kiki Wang).
Trước đó, những cái tên từng ở vị trí siêu mẫu như Mã Nhan Lệ nay đang là một nhà thiết kế thành danh, trong khi Trần Quyên Hồng, Quách Hoa đang kinh doanh công ty riêng, Cù Dĩnh lại lấn sân làng giải trí. Những Vương Mẫn, Lữ Yến lại coi sàn diễn là nơi góp vui, nữ người mẫu Quan Kỳ từng đoạt giải Á hậu 1 cuộc thi Hoa hậu Thế giới 2005, giờ đây đã rút khỏi sàn catwalk với vai trò là một giáo viên, Hoa hậu Thế giới 2007 Trương Tử Lâm từng bận rộn với việc từ thiện, giờ đây cô đã yên bề gia thất bên chồng đại gia.
Theo Khám Phá
Mẫu nam Trung Quốc bị rẻ rúng trên 'sân nhà'
Ngành thời trang Trung Quốc rất 'sính ngoại', thậm chí du học sinh nước ngoài ở Trung Quốc cũng được coi trọng hơn mẫu nam trong nước.
Làng thời trang về cơ bản là môi trường lao động chính của nữ giới, nhưng trong những năm gần đây tình hình trên đã được cải thiện khi thị phần dành cho nam giới ngày một khởi sắc. Theo một con số thống kê không chính thức, số lượng người mẫu nam ở Trung Quốc vào khoảng 400.000 người. Mỗi năm có một lực lượng hùng hậu thế hệ người mẫu mới thay thế cho lớp đi trước.
Nói đến giới người mẫu nam ở Trung Quốc, đầu tiên phải nhắc đến nam người mẫu nổi tiếng của những năm 80 như Hồ Binh hay đàn em đang nối gót thành công của anh là Lý Học Khánh (Jed Lee). Ấy vậy nhưng giới người mẫu nam ở Trung Quốc vừa thưa vắng lại khá èo uột, chưa nói đến những người mẫu nổi tiếng càng ít hơn. Phần nhiều trong số họ phải đối mặt với việc phải chuyển nghề để sinh nhai.
Tỷ lệ thành danh đối với người mẫu nam là cực thấp, hơn nữa họ còn phải nuôi gia đình. Đời sống cơ cực của những người mẫu nam hoàn toàn đối lập với nghề. Khi lên sàn diễn, họ khoác trên mình những sản phẩm thời trang cao cấp và đắt tiền, khi trở về cuộc sống hiện thực họ phải nai lưng với cuộc sống vất vả khó khăn thường nhật.
Giới mẫu nam Trung Quốc phải đối mặt với vô vàn khó khăn trong nghề.
Nhận xét về giới người mẫu nam một cách châm biếm, người mẫu Hầu Ba nói: "Giới người mẫu chúng tôi đang tồn tại hiện tượng rất nực cười. Sau khi kết thúc vòng casting, người mẫu nữ đồng loạt đi về hướng bên trái, người mẫu nam đi ra phía phải. Phía trái là bãi đỗ xe, trong khi phía phải là bến chờ xe bus. Tình trạng giới người mẫu là như vậy đấy".
Thông thường, một người mẫu nam khi ký hợp đồng với công ty sẽ không được ký lương bảo đảm. Tháng 3 và tháng 10 hàng năm là thời kỳ nở rộ của tuần lễ thời trang ở Trung Quốc, cũng là khi các mẫu nam tranh giành để có được suất diễn, nhiều người thậm chí tự hạ giá để có show. Những mùa khác, họ phải sống lay lắt với vài show không ổn định và tự bươn mình bằng nhiều nghề khác nhau.
Vào mùa tháng 3 và tháng 10, trung bình mỗi show diễn, một mẫu nam kiếm được từ 800 - 2.000 NDT (3-6 triệu đồng), số tiền này còn chưa bị phía công ty quản lý của họ chiết khấu ăn bớt. Khi chụp hình tạp chí, sách ảnh, họ nhận được từ 800 - 1.000 NDT (3-4 triệu đồng) theo số liệu 2012.
Lý Học Khánh đã qua thời kỳ hoàng kim, anh giờ đây hoạt động như một nam người mẫu bình thường khác tại một công ty người mẫu ở Bắc Kinh. Hàng ngày, Lý Học Khánh vẫn phải tập luyện, casting như bất kỳ người mẫu nào, thậm chí còn phải kiêm thêm làm trợ lý studio hay dựa vào blog để kiếm thêm thu nhập sống. Anh từng bị đánh bật tại một cuộc thi người mẫu vì cứng đầu chống lại quy luật ngầm trong giới.
Là một người mẫu nổi tiếng, bạn bè đều cho rằng chắc hẳn Lý Học Khánh kiếm được rất nhiều tiền. Nghe thấy những điều này, anh xót xa và rớt nước mắt hỏi ngược lại: "Ai nói với cậu làm mẫu kiếm được nhiều tiền đến vậy. Những lúc tôi chịu khổ chịu nhục thì mọi người đâu ai biết. Ngay đến sự kiện tuần lễ thời trang, một năm chỉ có hai lần vào tháng tháng 3 và tháng 10. Làm người mẫu chỉ biết nhăm nhăm chực vào hai tháng này, mong có nhiều show diễn".
Lý Học Khánh chia sẻ, nếu có khoảng 60 show diễn, người mẫu nam chỉ được diễn một phần nhỏ trong con số 60 trên. Có lẽ không ai dám tin vào con số 5 - 6 show mà mẫu nam được diễn. Còn lại hơn 50 show diễn đều là thời trang nữ. Như vậy có thể thấy "đường sống" cho những người mẫu nam là quá chật hẹp.
Hồ Binh, siêu mẫu nổi tiếng một thời trong giới mẫu nam Trung Quốc.
Có thể lấy một ví dụ tại các triển lãm xe hơi, một nữ người mẫu có kinh nghiêm trung bình có thu nhập đủ thể mua được một chiếc xe giá vừa, thế nhưng người mẫu nam thì khó lòng được như vậy. Có thể so sánh nhu cầu về người mẫu giữa nữ và nam là 10:1. Hơn nữa, về thu nhập một show diễn xe hơi của một siêu mẫu nam cũng chỉ khoảng 10.000 NDT trở lên (khoảng 34 triệu đồng), một tháng chỉ có tầm 2-3 show, thu nhập từ 69-103 triệu đồng.
Trường hợp mẫu nam A Vỹ, 25 tuổi có chiều cao 1,91m, anh từng tốt nghiệp Học viện thể dục thể thao tỉnh Hà Nam, chuyên ngành bơi lội. Ngoại hình điển trai, thân hình chuẩn là những tiền đề thuận lợi cho A Vỹ tiến thân vào làng mẫu. Năm 2003, chị gái đã đăng ký cho A Vỹ tham dự cuộc thi người mẫu do một showroom xe hơi 4S tổ chức, từ đó A Vỹ đã gắn với nghiệp mẫu như một cái duyên tự lúc nào không hay.
Năm 2006, A Vỹ vì muốn tìm thêm nhiều cơ hội để theo đuổi con đường trở thành người mẫu chuyên nghiệp, anh đã chuyển đến Bắc Kinh, làm việc cật lực trong suốt 5 năm với đủ các sự kiện như hội chợ cưới, tuần lễ thời trang, triển lãm xe hơi... đến nay A Vỹ cũng có chút tên tuổi trong làng mẫu ở đây.
Gần đây, A Vỹ chạy như con thoi giữa các sự kiện: "Giờ đang là mùa cao điểm, công việc cũng nhiều hơn một chút", A Vỹ cười cho biết. Trong giới mẫu nam, sự nghiệp của A Vỹ cũng được xếp vào thứ hạng cao ở Trung Quốc. Bình quân mỗi tháng thu nhập của anh ở khoảng 70.000 - 80.000 NDT (240 - 270 triệu đồng). Thế nhưng A Vỹ cũng chủ coi đây là một nghề phụ, bởi theo anh thì: "Chỉ dựa vào thu nhập từ nghề mẫu thì rất khó để sống ở thành phố đắt đỏ như Bắc Kinh".
A Vỹ chia sẻ thêm, ở hàng siêu mẫu, thu nhập có thể lên đến từ 103-275 triệu đồng một tháng. Thế nhưng, cũng giống như những người làm công ăn lương khác, mẫu nam ngoài việc phải chi trả tiền thuê nhà đắt đỏ hàng tháng, công việc thì thời vụ. Hơn nữa, làm trong giới thời trang nên ai cũng theo đuổi những mẫu trang phục đồ hiệu cho riêng mình:
"Có một vài người chịu sống trong những khu nhà sập xệ, nhưng kiếm được đồng nào là họ liền đi mua quần áo mới đắt tiền", A Vỹ tiết lộ. Bản thân anh cũng là một người trẻ bốc đồng và không kiềm chế được trước ma lực của thời trang đồ hiệu, về cơ bản mà nói, tiền kiếm được rồi cũng phải tiêu.
Một người mẫu nam khi ký hợp đồng với công ty mẫu sẽ không được ký lương bảo đảm.
Ngành thời trang nam ở Trung Quốc có xu hướng "sính ngoại" khi thích tuyển người mẫu nam ngoại quốc nhằm phủ lên show diễn mác thời trang quốc tế giả tạo. Lý Học Khánh lên án cách làm trên của những người có thế lực trong làng thời trang Trung Quốc. Anh cực lực phản đối khi cho rằng, ngay đến bản thân sản phẩm của Trung Quốc còn không trọng dụng và ủng hộ người mẫu trong nước thì chẳng trách người tiêu dùng Trung Quốc có xu hướng thích mua sắm hàng ngoại nhập.
Lý Học Khánh giải thích hiện tượng trên, tại các tuần lễ thời trang xuất hiện rất nhiều các sản phẩm thời trang, để mong thích ứng và hợp với tiêu chuẩn quốc tế, các nhà may Trung Quốc đã không dùng người mẫu nam trong nước, thay vào đó họ sử dụng toàn bộ người mẫu phương Tây.
Thậm chí cả những du học sinh nước ngoài đang sinh sống và học tập ở Trung Quốc còn được trọng dụng hơn cả người mẫu nam Trung Quốc. Những người mẫu nước ngoài đến Trung Quốc để hành nghề cũng không phải trường hợp ngoại lệ, họ được chào đón như những món hời, được trả cát-xê cao, được trọng dụng, được xuất hiện tại nhiều show diễn. Trong khi mẫu nam Trung Quốc lại bị rẻ rúng và ghẻ lạnh.
Theo VNE
Đôi chân đầy vằn máu của người mẫu vì giày cao gót Nghề người mẫu nhìn qua tưởng an nhàn và thú vị nhưng thực chất nó không những vất vả mà còn buồn chán. Người mẫu 9X Vương Khả Hân là gương mặt trẻ thường xuất hiện trong nhiều buổi biểu diễn có quy mô và cũng có chút tiếng tăm trong làng người mẫu Trung Quốc. Một ngày làm việc được chính cô...