Người mà mùa đông năm ngoái yêu bạn, năm nay còn bên cạnh không?
Một mùa đông nữa lại đến, gió lạnh cũng về rồi, bạn đã có ai ở bên để nắm tay, để ôm ấp và để yêu thật chậm hay chưa?
Mùa này là mùa thích hợp để yêu. Thật đấy, chỉ sáng bước ra đường thấy mùa đông đẹp quá cũng ước ao có người bên mình để trò chuyện. Đôi khi tất cả những thứ chúng ta cần chỉ là một người ở bên nghe mình hàn huyên, kể cả chuyện không vui rồi ôm lấy mình thật chặt.
Nhiều người từng hỏi chàng trai/cô gái ở bên bạn năm 17 tuổi giờ ra sao, nhưng có ai từng tiếc nuối đến đau lòng rằng chàng trai/cô gái mình gặp lúc hai mấy tuổi mà vẫn không thể giữ bên cạnh hay không?
Thật may mắn và hạnh phúc nếu người mà mùa đông năm ngoái yêu bạn, năm nay vẫn còn nắm tay nhau. Chúng ta lớn rồi nên vốn dĩ tình yêu chẳng cần kèn trống khua chiêng, chẳng cần khoe cho thiên hạ biết rằng mình yêu nhau hạnh phúc thế nào, cũng chẳng cần phải thật đắm say, chỉ cần mỗi ngày trôi qua bình bình an an là đủ. Đó là người cùng mình đi hết những nơi mình muốn đi, mọi ngóc ngách mình muốn rẽ vào, thấu hiểu những lo lắng, nỗi đau mình âm thầm chịu đựng. Mỗi năm trôi qua lại có bao nhiêu chuyện, dù vui, dù buồn nhưng biết rằng người ấy vẫn luôn ở bên là đã có một cảm giác an toàn mang đến.
Còn mong điều gì hơn?
Video đang HOT
Có lẽ khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể nào quay lại (Ảnh minh họa)
Nhưng nếu người ở bên bạn mùa đông năm ấy mà đã rời xa rồi thì thật lòng đáng tiếc. Chẳng còn ai nhắc nhở mặc áo ấm, cũng chẳng còn những cuộc video call kéo dài rồi cả hai thiếp đi khi trời đã về khuya. Cứ tưởng rằng chúng ta sẽ cứ hạnh phúc như thế mãi mãi nhưng hoàn toàn không. Mùa đông năm ấy chúng ta đã từng hứa hẹn rất nhiều, rằng mùa đông nào chúng ta cũng đi Sapa ngắm tuyết, không thì vào Đà Lạt để sống những ngày thảnh thơi, tìm homestay đẹp nhất để ở. Rồi mùa xuân, mùa hạ, mùa thu sẽ tiếp tục cùng nhau thực hiện những dự định còn dang dở. Thế mà… Có lẽ khoảng thời gian đẹp nhất là khoảng thời gian không thể nào quay lại.
Mỗi cuộc tình trôi qua đều để lại cho chúng ta nhiều ký ức, để mỗi khi trời lạnh ký ức ấy lại không hẹn mà ùa về, nhắc nhở chúng ta đã có một tình yêu như thế. Nhưng cuộc tình không thành đó cũng dành cho ta một bài học. Dù ta và người ấy đã có những lỗi lầm gì thì đó vẫn là người mà ta từng yêu nhất, từng sưởi ấm cho ta vào một mùa đông lạnh, từng lắng lo cho ta mỗi ngày khi ta ốm, nhưng ta đã vuột mất họ. Thế nên đứng cố đào bới sâu những vết thương, hãy chỉ lưu lại những khoảnh khắc đẹp trong lòng.
Vậy mới biết, khi chúng ta trưởng thành, chúng ta vì bình yên mà ở bên cạnh nhau, vậy mà khi còn trẻ, chúng ta nỡ vì điều đó mà rời bỏ người yêu mình. Đừng cố đi tìm ‘đúng người, đúng thời điểm’, bởi ngay một khoảnh khắc nào cả hai dành tình yêu cho nhau và bất kỳ thời điểm nào người ấy vẫn thương bạn, thế là đủ rồi.
Nếu người mà mùa đông năm ngoái yêu bạn không còn ở bên bạn lúc này, thì mùa đông năm nay nhớ nắm tay thật chặt người ở bên cạnh. Còn người đó chưa đến thì hãy vẫn tiếp tục chờ đợi thôi. Và nhớ rút kinh nghiệm những lần yêu trước, để dành thứ tốt đẹp nhất cho người ở hiện tại, để mùa đông năm sau, năm sau nữa vẫn là người ấy nắm tay chứ không phải bất kỳ một ai khác.
Chọn yên lành, ấm áp chứ đừng chọn nồng nhiệt và chóng vánh có được không?
Dung Nhi
Theo tiin.vn
Mùa đông này ta chẳng còn nhau
Có nhiều lúc em tự hỏi có phải tại em đã không mạnh mẽ níu giữ anh hay là do anh không đủ tự tin mà ở lại? Là em nợ anh hay anh nợ em cả một ân tình? Không! Chúng ta chẳng ai nợ ai cả có chi cũng chỉ là nợ thanh xuân một lời xin lỗi...
Gió mùa về rồi anh ạ!
Đông của anh thế nào? Còn đông nơi em buồn lắm! Chẳng biết cái rét lạnh đến tái tê hay tại nỗi cô đơn cứ từng cơn gặm nhấm mà khiến nỗi buồn cứ chất chồng dày thêm anh ạ!
Đông này em chẳng có anh bên cạnh xoa dịu cho em những vết thương đã hằn lên cũ kĩ. Em nhớ anh...nhớ những mùa đông năm trước chúng ta luôn kề vai sát cánh, có anh mà cái lạnh đối với em cũng hóa dịu dàng. Nhớ những buổi chiều mưa đổ, anh chở em ngồi phía sau, gió, mưa táp vào mặt, vào người lạnh run cầm cập vậy mà em vẫn cười xòa thích thú. Em thích vòng tay ôm sau lưng anh, áp mặt và cảm nhận hơi ấm từ anh và khi đó cả thế giới bỗng nhiên hiền hòa, ấm áp. Hạnh phúc chỉ giản đơn như vậy nhưng khiến em yêu anh biết nhường nào!
Rồi mọi thứ như sụp đổ khi anh và em phải xa cách. Ông trời thật khéo sắp đặt để em gặp được anh, yêu anh rồi lại đẩy anh ra xa em. Đó là khoảng thời gian vô cùng tồi tệ đối với cả hai chúng ta. Lần đầu tiên em thấy anh khóc, nhìn anh gạt nước mắt mà em thương anh vô cùng. Anh ôm em vào lòng rồi cả hai nhòa lệ...Còn gì đau đớn hơn, còn gì nghiệt ngã hơn khi yêu nhau mà chẳng thể đến được với nhau. Em yêu anh, yêu anh rất nhiều nhưng em không thể ích kỷ mà giữ anh bên mình được, anh còn sự nghiệp, còn tương lai và nếu đó là một tương lai tốt, rộng mở đối với anh thì hà cớ gì mà em giữ khư khư anh được.
Em đã cố kìm nén cảm xúc để nước mắt không trào ra, cố gắng mạnh mẽ nhất có thể để động viên anh lựa chọn con đường của mình. Ngày em tiễn anh lên xe, em đã tự nhủ lòng mình là không được khóc, em chẳng giám nhìn anh, có lẽ anh biết điều đó nên cứ bắt em về. Em đã chẳng đủ mạnh mẽ để nhìn xe chạy, vội chào anh rồi phóng xe từ biệt. Em chạy xe qua rất nhiều con phố, vừa chạy xe vừa nức nở khóc, gió táp vào mặt, mắt em nhòa đi còn lòng em thì đau thắt.
Những ngày qua nỗi nhớ về anh chẳng lúc nào nguôi ngoai cả! Nhưng có một điều em biết rằng thanh xuân chẳng thể trở lại để ta có thể yêu nhau thêm lần nữa...
Đông lại về rồi! Chúng ta hãy khép lại những câu chuyện buồn để sống tốt hơn anh nhé! Hãy nhớ về nhau bằng những kỷ niệm đẹp nhất được không anh?
Anh đừng tự dằn vặt mình nữa nhé! Em cũng cố gắng không buồn đau vì cuộc tình này chẳng ai sai cả! Có nhiều lúc em tự hỏi có phải tại em đã không mạnh mẽ níu giữ anh hay là do anh không đủ tự tin mà ở lại? Là em nợ anh hay anh nợ em cả một ân tình? Không! Chúng ta chẳng ai nợ ai cả có chi cũng chỉ là nợ thanh xuân một lời xin lỗi...
Theo blogradio.vn
Yêu thương ngược chiều nên mãi mãi chẳng thể bước cùng nhau Anh chưa đến thành phố nơi em sống, cũng chưa từng nhìn thấy thời khắc em đau lòng, chúng mình không thể thắng nổi thời gian và khoảng cách. Yêu thương ngược chiều nên mãi mãi chẳng thể bước cùng nhau. Thế nên thà em giấu kín để bước bên đời anh, lặng nhì Vì đôi khi thành phố này quá chật chội...