Người mà bạn nghiêm túc thích rất lâu, hiện tại bạn đã quên được chưa?
Rất dễ để yêu một người nhưng để quên họ thì không dễ chút nào, nhất là người mà bạn nghiêm túc thích rất lâu.
Từng dốc hết tâm can để yêu ai đó hẳn là cảm giác hạnh phúc nhất và cũng đau khổ nhất trên đời. Hạnh phúc là bởi ít nhất, bạn đã yêu họ thật lòng, đã trải qua quãng thời gian đáng nhớ cùng nhau. Còn đau khổ lại ở chỗ “đã từng” và tất cả chỉ còn là quá khứ.
Đối mặt với chuyện này, mỗi người lại có một thái độ khác nhau. Có người nhanh chóng quên đi, có người nửa muốn nhớ nửa muốn quên và cũng không ít người tìm mọi cách để không còn vương vấn người cũ nhưng chưa hiệu quả. Đúng là trên đời này chẳng có chuyện gì dễ dàng cả, bao gồm cả quên một người.
(Ảnh minh hoạ)
Nếu đang là một trong số những người đó thì xin cam đoan rằng bạn không cô đơn đâu. Bằng chứng là mới đây, ở phía dưới câu hỏi: “Người mà bạn nghiêm túc thích rất lâu, hiện tại bạn đã quên được chưa?” trên fanpage Hội những người đam mê truyện ngược : Ngược ! Ngược nữa ! Ngược mãi, rất nhiều người vẫn đang loay hoay tìm cách:
Trang Đoan: Tự biến bản thân trở nên tốt hơn. Dần sẽ cảm thấy người ấy không phù hợp với mình nữa.
Video đang HOT
Nguyen Le My: Đã quên nhưng mỗi khi anh ấy xuất hiện trước mặt tôi lại cảm giác gì đó ngượng ngùng. Vì mỗi lần gặp lại cảm thấy tình cảm của mình vẫn còn chút gì đó vương vấn dù đã cố quên.
Đinh Trần Thanh Trúc: Ừm, tất nhiên là không quên được nhưng dừng thương nhớ rồi. Người ta giờ là nam chính tỏa sáng, nữ phụ như mình cuộc đời của bản thân còn không làm nữ chính được thì làm sao có thể trở thành nữ chính của người ta?
Hoàng Hương: Không quên. Chỉ là không còn rung động.
Trần Thảo: Còn 1% nữa thôi, hy vọng khi gặp người mới, mình đã sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới, không chút vấn vương đoạn tình cảm đã cũ này.
Sở Tuyền: Hình như chưa. Thích rất lâu rồi ngỡ quên đi nhưng chỉ cần một câu của người ta lại khơi lên bao niềm đau.
Thanh Hồng: “Cầm lên được thì bỏ xuống được” là câu nói mà tự bản thân đặt ra cho chính mình. Hồi xưa nghiêm túc thích thì bây giờ nghiêm túc quên thôi.
Khánh Tâm: Vì nghiêm túc nên chưa thể quên, vẫn còn thích đối phương.
Tra Khong Sua: Gặp cái post này như nắng hạn gặp mưa rào, buồn ngủ gặp chiếu manh vì giờ tui có thể sẵn sàng tuyên bố lớn: Tui đã bỏ được cậu rồi, là hoàn toàn từ bỏ luôn đó.
Việt Sương: Tất nhiên là quên sạch. Bây giờ khi mọi chuyện sáng tỏ nhiều lúc nghĩ lại không hiểu sao mình có thể thích 1 người như vậy luôn.
Thương sao nắng hạ quê nhà...
Tôi đứng giữa màu nắng hạ chan hòa mà quay quắt nhớ khoảng trời tuổi thơ. Nắng dường như đang thì thầm khe khẽ. Nắng nói điều chi? Nắng ru hồn ai dạt dào miền hoài niệm xưa cũ.
Níu ngày xưa về trong nỗi nhớ
Vô vàn giọt nắng tinh nghịch lăn tròn trên phiến lá non xanh, vương lại tinh khôi trên làn tóc mượt mà. Tôi khẽ chạm vào từng chùm hoa nắng, những cánh hoa đượm màu ký ức miên man. Nắng long lanh dẫn bước chân tôi men theo lối cũ trở về ngày xưa hồn hậu. Nắng dân dã, tinh tươm giữa mùa gặt trên cánh đồng mênh mông gió. Nắng sinh ra từ đất trời quê hương lành hiền tựa lời mẹ ru.
Về với khoảng trời hồn nhiên thuở ấu thơ yên bình.
Một ngày mùa hạ trong xanh, tôi lên đường trở về ký ức. Tôi ướm chân mình vào vết chân trâu trên bờ đê giăng đầy rơm rạ, khe khẽ dẫm lên thảm lá xoài khô nghe giòn tan lách tách. Bao hạt nắng tựa như những hạt ngọc đính trên áng mây trời xanh thẳm, vị nắng ngòn ngọt hương cỏ mật mà đằm thắm tan vào nơi đầu lưỡi, như còn vấn vương dư vị của thôn dã đồng quê. Hương nắng hạ mang theo chút đăng đắng của ngọn khói lam chiều và thảo thơm mùi cơm lúa mới trên bếp lửa củi reo tí tách. Tôi đang trôi theo câu ca dao có đàn cò trắng cuối hoàng hôn, có dòng sông hiền hòa ngọt vị phù sa, về với khoảng trời hồn nhiên thuở ấu thơ yên bình...
Ngồi lại dưới mái hiên thân thuộc, tôi đưa tay bâng quơ bắt hụt cánh chuồn kim chở giọt nắng tinh khôi. Bỏ lại sau lưng bao dặm dài nông nổi, dường như tôi thấy mình trở lại làm cậu bé lên mười, mê mải trong màu nắng ngày xưa. Có chùm hoa mận trắng muốt quyện hòa mật nắng ngọt ngào, rung rinh theo nhịp đong đưa uyển chuyển của gió. Hương hoa thoang thoảng hòa vào ngọn nồm mát rượi, thu hút bao nhiêu cánh bướm vàng hoe bay lượn chập chờn. Tôi mắc võng đong đưa rồi ngủ quên nơi khoảng vườn vương vãi hoa xoài dung dị, từng chùm li ti nhẹ nhàng rơi giữa màu nắng trong veo. Trong giấc mơ trưa có bóng cha bì bõm lội ao sâu bắt cá, nắng tràn óng ánh lên lớp vảy con cá rô quẫy nước đục ngầu.
Khoảng trời hồn nhiên
Lâu lắm rồi mới được nhìn thấy mâm chuối thái mỏng mẹ phơi trên giàn hoa thiên lý. Vị chuối chín phơi khô ngọt dịu, đẫm vị nắng se nồng tươi mới, ngan ngát hương cau từ vườn nhà thơm thảo. Chao ôi, hương vị của tuổi thơ là đây, mà lòng mãi vấn vương đến tận bây giờ. Quyện trong màu nắng rưng rưng, bất chợt tôi thấy mằn mặn những giọt mồ hôi ướt ròng áo mẹ bao buổi trưa hè. Thương những trưa hè mẹ nhọc nhằn tát nước đồng xa, những khi trời đứng nắng, mẹ còn lom khom cấy mạ xanh xuống ruộng bùn ngập gót chân nứt nẻ. Nắng đưa tôi trở lại miền ký ức khi đêm về khẽ sà vào lòng mẹ, được úp mặt vào lưng mẹ mà hít hà mùi mồ hôi tan trong vị tảo tần sương gió, rồi từ từ chìm vào giấc mộng bình yên...
Lòng tôi bùi ngùi nhớ những mùa hạ thơ ấu, dưới màu nắng chiều êm đềm dịu nhẹ, bọn trẻ quê chúng tôi len lỏi trong rừng sim tím một vùng trời cổ tích. Bao quả sim ngọt ngào căng mọng, tiếng cười trong trẻo khúc khích vang lên sau những lùm cây xanh. Tâm hồn thơ trẻ chìm trong vị ngọt lịm của hoa quả rừng chân chất, rộn ràng tiếng chim lảnh lót gọi mùa sang. Cả ngọn đồi phủ trong sắc nắng như khoác tấm áo vàng mỏng manh êm ái, đồng cỏ dại râm ran tiếng dế, tiếng ve kêu hòa thành dàn đồng ca bất tận. Nắng lém lỉnh nháy mắt nhìn tôi đầy tinh nghịch, nắng trốn tìm sau cành lá hoang sơ. Tôi tập tành làm ná thun chọi chim, làm vợt lưới phe phẩy bắt bướm, chiều chiều lại đầu trần, chân đất cùng đám bạn thả diều giấy trên đồng nội rì rào...
Nắng hạ lang thang níu ngày xưa về trong nỗi nhớ. Khúc đồng dao bỏ lửng giữa mênh mông chợ đời lắm nỗi sóng gió bon chen. Lặng lẽ lùi xa những xô bồ, tôi trở về ôm giấc mơ rạ rơm bình dị có câu ca dao đặn đầy nhân nghĩa, có khóm hoa dại khẽ lao xao như đang nhìn tôi mỉm cười. Con đường làng rơm trải vàng thênh thang khắp lối, nắng rưng rưng đón bước chân đứa con xa xứ trở về với quê mẹ chân phương...
Điều em có là sự thủy chung và chân thành Em từng chịu tổn thương nhiều trong tình cảm nên luôn trân quý người bên cạnh. Trong một mối quan hệ, em không phải là người rời đi. Em không xinh, không cao. Cái em có là sự thủy chung, là tình cảm chân thành dành cho anh. Nếu anh cũng là người từng tổn thương trong tình cảm thì chúng ta có...